Bạn đang đọc Tình Đầu Của Đại Ca FULL – Chương 23
Giang Dịch Hàn không bao giờ ngờ tới Nguyễn Khê sẽ hủy kết bạn Wechat với anh.
Tinh thần anh suy sụp trở lại phòng học, đạp văng cái ghế làm phát ra tiếng ầm ầm, đám học sinh giỏi đang học bị quấy rầy giận mà không dám nói, ai cũng không dám động đến học sinh cá biệt này.
Hoắc Văn Đạt đi vào trong miệng còn ngậm một cái bánh trứng, thấy anh như vậy liền cắn hai ba miếng giải quyết bữa ăn sáng sau đó dựng cái ghế dậy, cẩn thận hỏi anh: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Giang Dịch Hàn văn vặn cổ tay: “Tra được ai thu phí bảo kê chưa?”
Một khi đã làm trùm trường thì tất nhiên anh phải bảo vệ học sinh trong trường khỏi bị bắt nạt bởi những học sinh lưu mang của các trường khác.
Hoắc Văn Đạt không ngờ Giang Dịch Hàn lại có đạo đức nghề nghiệp như vậy, dù sao thì trùm trường đời trước cũng không quan tâm đến loại chuyện này, anh ta kéo ghế ngồi xuống: “Là nhóm người của trường Tứ Trung.”
Ở thành phố này không có nhiều trường trung học phổ thông, về cơ bản, người ta ngầm cho rằng trường Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, có điểm số rõ ràng, chủ yếu là học sinh thi đỗ, có một phần nhỏ học sinh giống như Hoắc Văn Đạt là nhờ phụ huynh đưa phí tài trợ để vào.
Tiếp theo là trường Ngũ Trung, tuy điểm xét tuyển không chênh lệch nhiều so với Nhất Trung, nếu phụ huynh không có ý định đưa tiền tài trợ thì sẽ đưa con mình đến trường Ngũ Trung, nhưng hàng năm vẫn có một số học sinh thi đỗ một cuốn.
Kém nhất là trường Tứ Trung, trong suy nghĩ của các bậc phụ huynh, học sinh ở trường Ngũ Trung về cơ bản là cái bằng cấp ba hỗn tạp.
Hiệu trưởng mới lên chức từ năm 1999, và nếp sinh hoạt đang dần trở nên tốt hơn, đặc biệt là trong kì thi năm ngoái, có rất nhiều học sinh đã thi đỗ 1 cuốn…
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, nghịch bật lửa, tâm trạng của anh không tốt lắm và cần phải trút giận: “Sau khi tan học, hãy đến trường Tứ Trung.”
Đa số thời gian Giang Dịch Hàn đều rất dễ gần, đám người Hoắc Văn Đạt cũng đều biết đại ca bề ngoài hung dữ, tính tình nóng nảy, nhưng trên thực tế vẫn là người tốt, nhưng lúc này anh ta có thể nhận ra được tâm tình đại ca của mình không tốt.
Hoắc Văn Đạt không dám động đến anh, ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình, giả vờ đọc sách.
Hiệu suất làm việc của giáo viên rất nhanh, kết quả kiểm tra hàng tháng đã có, theo thông lệ mỗi người sẽ nhận được một bảng xếp hạng thành tích, trong đó đều đã ghi điểm số và tổng điểm của từng môn.
Giang Dịch Hàn không có hứng thú nhìn bảng điểm, bảng xếp hạng vừa được phát anh đã tiện tay vứt xuống ngăn bàn.
Hoắc Văn Đạt vừa ăn bánh mì vừa nhìn bảng xếp hạng thành tích, nhìn thấy Giang Dịch Hàn đứng thứ hai mươi lăm, anh ta nhắm mắt lại rồi mở ra, sau khi lặp lại mấy lần này, sau khi anh ta chắc chắn rằng mình không bị ảo giác thì mới chửi thề một tiếng: “Đại ca, anh là học sinh giỏi à?”
“Không ngờ là hạng hai mươi lăm!” Lý Triết cũng rất kinh ngạc, “Điểm này có thể lọt vào top ba trăm của khối.”
Top ba trăm của khối…
Giang Dịch Hàn: “…”
Cũng không biết tâm lý gì, anh nói với Lý Triết: “Đi hỏi thăm một chút.”
Lý Triết làm bộ dáng nghiêng tai lắng nghe: “Đại ca, mời anh giao việc.”
“Chu Trừng thi được bao nhiêu điểm?”
Lý Triết: “…”
Chưa đến vài phút, Lý Triết đã dùng WeChat để hỏi về thành tích của Chu Trừng xong, anh ta nói cho Giang Dịch Hàn biết: “Cậu ta đứng top mười trong lớp.”
Giang Dịch Hàn lười biếng hỏi: “Tôi và cậu ta hơn kém nhau bao nhiêu điểm.”
Lý Triết có hơi không đành lòng: “Cũng không nhiều, chỉ hơn một trăm mười điểm.”
Giang Dịch Hàn hít một hơi thật sâu, vốn dĩ anh muốn hỏi Nguyễn Khê, người yêu hư vinh, thích giàu yêu nghèo được bao nhiêu điểm, nhưng anh vẫn không nói ra miệng, anh không muốn tự ngược chính mình.
Vì thành tích hàng tháng của Giang Dịch Hàn cộng với tác phong ngày thường của anh, phản ứng đầu tiên của giáo viên chủ nhiệm không phải là “cậu ấy là một học sinh có thể cứu vãn được” mà là “cậu ta đã gian lận.” Dù sao thì cũng có kết quả thi tháng rồi, kể cả khi có gian lận thì các giáo viên cũng lười quan tâm, trừ khi bài chép quá không hợp lý hoặc bị cán bộ kiểm tra bắt quả tang trong phòng thi, nếu không thì thầy cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, theo cách nói của họ thì là: “Các trò không lừa gạt được thầy cô, người bị lừa gạt là chính bản thân các trò.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp số mười của Giang Dịch Hàn là một người đàn ông trung niên, ông ấy có một cái tên đặc biệt là Mai Ích Xuyên, các học sinh đều gọi ông ấy là Mai Mai.
Mặc dù Mai Ích Xuyên nghi ngờ Giang Dịch Hàn gian lận nhưng ông ấy không tìm anh nói chuyện mà thay vào đó ông ấy nói chuyện với Bo Bo, giáo viên chủ nhiệm của lớp Nguyễn Khê: “Nếu tôi tìm cậu ta nói chuyện thì không tốt, dù sao thì năm nay cũng là năm thi tốt nghiệp rồi, có khi sẽ làm trò đó đau lòng.
Thầy Chương, anh thử nói xem chuyện này phải làm như nào? Tôi sợ cậu ta quen chép bài, đến lúc thi tốt nghiệp cũng chép, kỳ thi tháng bị bắt thì không sao, nhưng nếu gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp thì có khi sau này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ta.”
Cách làm của Bo Bo luôn đơn giản và thô bạo, ông ấy vừa hút trà sữa vừa thuận miệng nói: “Nói chuyện với bố mẹ cậu ta chứ sao.”
Mai Ích Xuyên lắc đầu: “Cái này không được, trẻ con ở tuổi vị thành niên rất nhạy cảm, nói chuyện với phụ huynh không bằng nói chuyện với cậu ta, nếu tính tình của phụ huynh nóng nảy thì mọi chuyện càng hỏng bét.”
“Anh vừa nói tên học sinh đó là gì?” Bo Bo hút nốt ngụm trà sữa cuối cùng rồi lấy trong ngăn kéo ra một hộp bánh quy phô mai: “Tôi nghe tên này hơi quen tai.”
“Giang Dịch Hàn.”
Bobo nghiêm túc suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra và đăng nhập vào diễn đàn của trường.
ID đăng nhập của ông ấy là “Mỗi ngày đều uống trà sữa trân châu để kéo dài tính mạng.”
Sau khi tìm kiếm một vài bài đăng xong ông ấy mới nói: “Bảo sao quen tai như thế, Giang Dịch Hàn của lớp anh là anh họ của Nguyễn Khê lớp tôi.”
Từ trước đến nay Mai Ích Xuyên chưa bao giờ chú ý đến diễn đàn của trường học, nghe thấy lời này thì rất ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Tất nhiên ông ấy biết Nguyễn Khê, cô là hạt giống tốt để thi vào Thanh Bắc, và là một học sinh khiến giáo viên không cần lo lắng, không học lệch và mọi môn học luôn có kết quả xuất sắc và ổn định.
“Thôi, tôi gọi Nguyễn Khê đến để anh có thể nói chuyện với trò đó.” Bo Bo dừng một lát: “Anh em họ sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.
Nếu Giang Dịch Hàn thực sự gian lận thì hãy để trò đó thuyết phục cậu ta, nếu cậu ta không gian lận thì tốt rồi.
nhưng mà, Mai này, không phải tôi đã nói với anh là, giáo viên chủ nhiệm lớp không cần phải ngày nào cũng quan tâm đến mấy việc này à.”
Mai Ích Xuyên chân thành nói: “Là một giáo viên, không chỉ quan tâm đến việc học mà còn phải quan tâm đến tâm sinh lý của học sinh.”
Bo Bo ăn bánh bích quy: “Rảnh thế, Mai này, không nói nhiều trưa nay đặt cho tôi một ly trà sữa.”
“Biết rồi, biết rồi, thêm trân châu, thêm pudding và pho mát.”
“Nguyễn Khê, Bo Bo gọi cậu đến văn phòng của thầy ấy kìa!” Lớp trưởng đứng trên bục giảng gọi cô.
Đúng là không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa, gần đây Nguyễn Khê cũng hơi chột dạ, lúc này Chu Trừng cũng quay đầu lại nhìn cô.
Hai người đối mặt với nhau một lúc, đều thấy được sự căng thẳng trong mắt đối phương.
Nguyễn Khê đứng dậy, cười trấn an với Chu Trừng một cái rồi bước ra khỏi lớp.
Cô còn chưa đến văn phòng giáo viên, Chu Trừng đã lo lắng đuổi theo cô, anh ấy nói với Nguyễn Khê: “Nếu là chuyện của chúng ta cậu cứ đổi lỗi cho mình, dù sao thì bình thường ba mẹ cũng không quan tâm đến mình.
Họ sẽ không quan tâm.”
Nguyễn Khê lắc đầu: “Mình đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.”
Đây là cơ hội để tăng độ thiện cảm của Chu Trừng, cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô mỉm cười nói: “Mình sẽ giải thích với ba mẹ mình, chỉ cần thành tích của mình không giảm thì họ cũng không có cách nào ép buộc chúng ta, Chu Trừng, mình dũng cảm hơn bạn nghĩ nhiều.”
Quả nhiên, sau khi cô nói ra lời này, ánh mắt của Chu Trừng thay đổi ngay.
“Được rồi, thế mình đi trước nhé.” Nguyễn Khê cười với anh ấy: “Không sao đâu, cậu đừng lo lắng.”
Nguyễn Khê là học trò tự mà Bo Bo tự hào nhất, ông ấy rất ít thấy một học sinh học giỏi các môn như Nguyễn Khê, mỗi một khóa đều sẽ có một học sinh ưu tú nên ông ấy luôn âm thầm khoe khoang với đồng nghiệp mình.
“Anh nhìn xem, Nguyễn Khê lớp tôi lại đứng top một của khóa này…” Bo Bo nói với Mai Ích Xuyên: “Thật ra, nếu chuyện này xảy ra với người khác tôi sẽ không muốn học sinh của mình bị phân tâm, dù gì thì bây giờ phải giành giật từng giây từng phút, nhưng Nguyễn Khê thì khác, trò ấy luôn phát huy rất tốt, bình thường cũng rất hiểu chuyện nên tôi cũng yên tâm để trò ấy giải quyết chuyện phiền phức của anh, Mai này, anh thấy tôi đúng là bạn tốt của anh không.”
Mai Ích Xuyên nghe thế cũng gật đầu phụ họa: “Ừ, ngày mai lại gọi cho anh một cốc trà sữa.”
Khi Nguyễn Khê đi vào văn phòng chỉ có Mai Ích Xuyên và Bo Bo.
Cô hơi căng thẳng, dù sao thì cô cũng biết tính khí của Bo Bo, nếu các bạn khác trong lớp yêu nhau sớm thì có lẽ Bo Bo sẽ không kích động quá, nhưng nếu người yêu sớm là cô thì chắc Bo Bo sẽ tức giận đến mức muốn thăng thiên.
Vậy thì cô nên giải thích thế nào để trấn an Bo Bo đây? Đâm rách ngón tay viết huyết thư đảm bảo yêu sớm sẽ không ảnh hưởng đến thành tích à?
“Em chào thầy Mai ạ.” Nguyễn Khê không chủ động hỏi Bo Bo gọi cô đến để làm gì.
Bo Bo rất thích Nguyễn Khê, ông ấy mở ngăn kéo ra và đưa cho cô một hộp bánh pho mát: “Cái bánh ngọt này rất ngon, em ăn thử xem.”
Nguyễn Khê lập tức trở nên lo lắng hơn.
Bình thường Bo Bo mời học sinh ăn gì thì chẳng có chuyện gì tốt lành!
Chẳng lẽ ông ấy thật sự phát hiện ra chuyện của cô và Chu Trừng à?
Nhưng lần này điểm của cô không bị tụt lùi và Chu Trừng cũng vậy!
Bo Bo nhìn Mai Ích Xuyên: “Anh Mai, anh nói đi.”
Mai Ích Xuyên luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, lần này cũng không ngoại lệ: “Nguyễn Khê, thầy có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.
Chuyện là như này, nghe nói Giang Dịch Hàn ở lớp tôi là anh họ của em, thành tích kiểm tra tháng này của cậu ấy khá tốt, đứng trong top hai mươi lăm của lớp.
Điểm toán của cậu ấy thì nằm trong top ba của lớp, mà cậu ấy mới chuyển đến từ trường khác.
Thầy không biết trước đây điểm số của cậu ấy như thế nào.
Không phải là thầy không tin cậu ấy, chỉ là thầy muốn điều tra rõ ràng.”
“Nếu như là do thầy hiểu lầm cậu ấy thì thầy sẽ xin lỗi cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy sử dụng trò gian lận thì thầy nhờ em nói chuyện với Giang Dịch Hàn, điểm số rất quan trọng đối với học sinh nhưng đối với người khác thì phẩm chất tốt còn quan trọng hơn, kỳ thi tốt nghiệp đại học rất công bằng, và đây cũng là kỳ thi rất quan trọng trong cuộc đời của các trò, không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.”
Nguyễn Khê cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô trợn mắt há mồm, thật lòng mà nói, cô không ngờ rằng Bo Bo lại gọi cô đến vì chuyện của Giang Dịch Hàn.
Nhưng vấn đề là sau khi cô mắng Giang Dịch Hàn xong thì đã chủ động hủy kết bạn với anh, cô còn phải đi chứng thực vấn đề này với tên cứng đầu này, đây không phải là đang đi tìm đánh à??.