Đọc truyện Tình Đầu Có Độc – Chương 57: Duyên phận
Mười phút sau, cuối cùng máy bay trực thăng cũng đến, có lẽ Hứa Kiến Quốc đã mệt mỏi, cũng có thể là bị dọa chết lặng, trong quá trình nhân viên cứu viện áp giải hắn vào máy bay trực thăng, Hứa Kiến Quốc không phản kháng chút nào, cứ như là một khối thịt chết mặc người di chuyển, ngược lại khiến người khác giảm bớt không ít chuyện. Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, lúc cảnh sát nhét hắn vào xe cứu thương đã kiểm tra cơ thể, sau xác định tình trạng cơ thể hắn còn chịu được, còng tay hắn lại, trực tiếp áp giải đến sân bay.
Kutch khoác cái khăn len tiến đến bên cạnh Trình Thiên, cùng hắn nhìn chiếc xe hơi áp giải Hứa Kiến Quốc dần dần chìm vào bóng đêm, hít hít cái mũi nói, “Trực tiếp bay luôn không sao chứ, hắn có thể chạy trốn lần nữa không?”
“Sẽ không, có cảnh sát đi theo, bên kia chú Mục cũng đã sắp xếp người tiếp ứng xong xuôi.” Trình Thiên trả lời, liếc nhìn cái khăn len rũ xuống lộ ra cẳng chân của hắn, nhất thời không biết nên có vẻ mặt gì, thu hồi tầm mắt hỏi, “Quần của cậu đâu?”
Kutch hơi xấu hổ xê dịch cái khăn, trả lời Trình Thiên, “Lúc cảnh sát giúp tôi xuống không cẩn thận kéo hỏng rồi.”
Không gian trong trực thăng có hạn, ngoài phi công và nhân viên cứu viện nhiều nhất chỉ có thể ngồi thêm một người, cho nên chỉ cứu từng người xuống. Kutch kiên trì cứu Trình Thiên trước, nên Trình Thiên cũng không biết lúc cảnh sát cứu hắn đã xảy ra chuyện gì.
Trình Thiên nhìn Kutch, trong bóng đêm ánh mắt màu xanh lam có vẻ phá lệ thâm thúy, nhớ lại dáng vẻ đáng thương của người này trên vòng quay lúc trước, vẻ mặt Trình Thiên dịu xuống, tiến lên ôm lấy Kutch, vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn, “Cám ơn cậu, Kutch.”
Cơ thể Kutch cứng ngắc. Chiều cao hai người không khác nhau lắm, lúc Trình Thiên nói chuyện hơi thở như phun lên lỗ tai hắn, ấm áp, ngứa ngáy, còn mang theo một mùi trà thơm nhàn nhạt, giống như có một cái bàn chải nhỏ chà xát lên mặt, chà đến nỗi tia ngứa ngáy dần dần lan đến trong lòng, làm cho trái tim hắn không tự giác đập nhanh hơn. Quanh thân đều là hơi thở của người này, bàn tay đang kéo cái khăn kề ngay lồng ngực đối phương, bả vai bị ôm, cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương bên tai, rồi lại được mái tóc mềm mại cọ qua, làn da lộ ra ngoài bị gió đêm thổi lạnh đến nổi da gà.
Quả, quả nhiên là một người rất dịu dàng, cũng quả, quả nhiên là có chút thích người xinh đẹp này…
Kutch bỗng nhiên giơ tay vân vê lỗ tai, lúc đối phương đang định lui ra hắn vèo một cái buông tay, cũng không để ý cái khăn trên người có rơi xuống hay không, duỗi cánh tay dùng sức ôm người vào lòng, vùi đầu vào bả vai đối phương, tham lam ngửi mùi trà hương trên người đối phương.
“Hơi lạnh…” Kutch gian xảo nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói vì kích động mà phát run, ngược lại nghe có vẻ đáng thương, “Trên người của anh thật ấm…”
Động tác đẩy ra của Trình Thiên dừng lại, nhớ lại người này còn nhỏ hơn Tiểu Khoa vài tuổi, lại nhớ đến lúc đối phương khống chế Hứa Kiến Quốc, dáng vẻ ngốc ngốc ôm lấy lan can, trong lòng mềm nhũn, buông tay tùy ý Kutch ôm, còn tri kỷ giúp hắn kéo cái khăn đã hơi rớt xuống lên, ôn hòa nói, “Chắc cảnh sát đã giúp cậu tìm quần áo, cậu chờ một lát đi.”
Để những cảnh sát đi tìm quần áo gặp quỷ đi thôi!
Kutch càng dùng sức siết chặt vòng tay, trên mặt lộ ra một tia vui sướng ngọt ngào khi ăn vụng được viên kẹo tâm tâm niệm niệm, hai mắt màu xanh lam sáng lên như ngôi sao nhỏ, giọng nói lại như cũ có vẻ đáng thương, “Sau này có lẽ tôi không dám ngồi vòng quay nữa…”
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, Trình Thiên vỗ vỗ hắn, cơ thể không có thói quen bị ôm hơi cứng ngắc, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Thôi, đây cũng là em trai nhà người ta, được người nhà yêu thương che chở, cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Yvette nhanh tay lẹ mắt kéo anh hai nhà cô trở về, trừng hắn một cái nói, “Đừng đi làm hỏng chuyện tốt của Kutch!”
Lão hai nhà Sharman đẩy mắt kính, ra hiệu về phía cái gói to trong tay, “Nhưng Kutch để trần như vậy sẽ bị cảm.”
“Hiện tại phỏng chừng đầu óc của nó nóng đến đổ mồ hôi, có thể bị cảm mới là lạ, đi, về nhà!” Yvette lại liếc nhìn em trai nhà cô đang gắt gao ôm Trình Thiên không buông bên kia, thoáng cái như thấy được cái đuôi lắc lắc sau mông và cái lỗ tai dựng thẳng trên đầu Kutch, cứng rắn kéo lão hai chỉ biết có tòa án rời đi.
Nửa giờ sau, công việc khắc phục hậu quả hoàn tất. Trình Thiên tạm biệt cảnh sát, dẫn theo Kutch toàn thân là đồ lao động hoàn toàn không phù hợp đi mua quần áo mới, sau đó tri kỷ đưa hắn về nhà.
Kutch đứng ở cửa nhà, nắm chặt chìa khóa xe còn lưu lại nhiệt độ cơ thể đối phương, nhìn chiếc taxi chở đối phương chìm vào màn đêm, cúi đầu quý trọng sờ lên quần áo mới trên người, suy sụp rũ bả vai.
Trình thật sự rời đi…
Phu nhân Sharman đã dọn về nhà, đứng ở cửa cầu thang nhìn bóng dáng con trai út, lắc lắc đầu, xoay người đi về phía phòng con trai cả.
Trình Thiên mới vừa xuống taxi đã bị Lưu Khoa chạy trong đại sảnh khách sạn ra ôm lấy, hắn ngẩn người, liếc nhìn Mục Tu và Đổng Dịch theo sát Lưu Khoa đi ra, vẻ mặt dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu trấn an, “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Nhìn thấy được người thật làm trái tim treo lơ lửng của Lưu Khoa buông xuống, xúc động lùi ra, cậu hơi ngượng ngùng buông Trình Thiên, cau mày xụ mặt nói, “Anh thế mà gạt em, nếu cảnh sát không gọi điện đến, em cũng không biết tình hình lúc đó nguy hiểm như vậy, sau đó gọi điện lại cho anh không được, tất cả mọi người rất lo lắng.”
“Không gạt em, là thật, không có việc gì, đã giải quyết xong mọi việc, không có lần sau.” Trình Thiên lại trấn an cậu vài câu, nghiêng đầu nhìn Mục Tu, dừng một chút rồi mở miệng nói, “Ba, làm ba lo lắng.”
Mục Tu sửng sốt, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, vô cùng mất tự nhiên gật đầu trả lời, “An toàn trở về là tốt rồi, nghe nói di động của con bị rơi hỏng rồi, về nước ba mua cho con cái mới.” Nói xong dứt khoác xoay người vào khách sạn, sống lưng thẳng tắp, đi nhanh như gió.
Lưu Khoa nhịn không được bật cười, “Ba xấu hổ.”
Ánh mắt Trình Thiên cũng hiện ý cười, giờ tay búng lên trán cậu một cái, “Đừng nói linh tinh.” Nói xong hướng Đổng Dịch nói, “Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn bay.”
“Tôi dặn khách sạn hâm thức ăn khuya, ăn xong rồi nghỉ.” Đổng Dịch tiến lên ôm vai Lưu Khoa, tri kỷ nói.
Trình Thiên gật đầu, cùng hai người chen chúc đi vào khách sạn, thấy Mục Tu đang giữ thang máy đứng chờ, nội tâm hoàn toàn yên ổn bình tĩnh. Rốt cuộc phải về nhà, có người nhà ở cùng, nơi có ký ức không có gì tốt đẹp này đã hoàn toàn trở thành một đoạn đường đã qua, không hề có ý nghĩa đặc biệt gì nữa.
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng hành trình đến nước M lần này vẫn coi như thuận lợi.
Ngày hôm sau lúc mọi người rời đi, cả nhà Sharman đều đến tiễn, mặc dù Trình Thiên cảm thấy đối phương làm vậy hình như hơi quá nhiệt tình và trịnh trọng, nhưng giơ tay không đánh người mặt cười, bản thân cũng nhận sự giúp đỡ của đối phương, bèn khách sáo tạm biệt từng người, cũng tràn đầy thành ý mới đối phương đến cố hương của hắn làm khách.
“Tôi nhất định sẽ đến, nhanh thôi!” Kutch gắt gao nắm chặt tay Trình Thiên, vì sắp phải ly biệt mà vẻ mặt cứng ngắc, sau khi nói xong hắn cúi đầu lấy gói kẹo nhỏ trong túi ra nhét vào tay Trình Thiên, “Cho anh, không quá ngọt, lần này trong lúc làm tôi có chú ý tỉ lệ nguyên liệu.”
Trình Thiên nhìn gói kẹo, rồi nhìn vành mắt đen không rõ lắm trước mặt, hơi hiểu được vì sao người nhà Sharman cưng chiều đứa em coi trời bằng vung này. Tuy rằng so ra kém Tiểu Khoa, nhưng quả thật người này cũng là một đứa nhỏ đáng được yêu thương.
“Cám ơn.” Hắn cất kẹo vào túi, nghiêng người lịch sự ôm Kutch, mỉm cười nói, “Kutch, cậu đúng là em trai ngoan.”
Một thùng nước lạnh dội xuống.
Hương trà đến gần rồi biến mất, mãi đến khi bóng dáng chói sáng trong lòng hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, Kutch mới hoàn hồn từ trong câu nói long trời lở đất “Cậu đúng là em trai ngoan.”
“Em, em trai…” Hai mắt màu xanh lam mở to, khó chịu vì ly biệt và cảm giác tan vỡ khi bị người thích xem thành em trai tràn ngập hốc mắt, làm hắn suýt nữa không tiền đồ chảy nước mắt, nhịn không được vươn tay nắm cánh tay anh hai bên cạnh, “Anh hai, Trình, Trình nói em là em trai ngoan…”
Lão hai nhà Sharman nghi hoặc nhìn lại, sau đó bày ra vẻ mặt “Anh biết”, xoay người vỗ vỗ vai hắn rồi nói, “Đúng vậy, em là em trai tốt nhất trên đời, em xem, ngay cả mới gặp vài lần mà Trình cũng nhận ra, có thể thấy được em quả thật rất giỏi, Tiểu Kutch, em phải tự tin lên.”
Kutch không cảm thấy được an ủi chút nào, hắn muốn khóc.
Yvette quả thật muốn đánh chết anh hai có EQ thường xuyên hạ thấp nhà cô, tiến lên kéo hắn về, ôm Kutch dỗ dành, “Không có việc gì không có việc gì, Kutch rất tuyệt, ít nhất Trình đã bước đầu tán thưởng em, hắn vừa nở nụ cười với em, em thấy không, hắn thích em.”
Lão hai nhà Sharman càng mê mang, “Anh cũng có ý này a, câu kia của Trình không phải là khen Kutch sao, khen nó là em trai rất tuyệt sao…”
A, trời ơi, lão năm nhà Sharman không đành lòng nhìn thẳng quay đầu đi, quyết định sau này lúc bản thân hắn đang yêu đương phải cách xa người yêu ra khỏi anh hai.
“Không muốn làm em trai!” Rốt cuộc Kutch không nhịn được bạo phát, gầm nhẹ nói, “Em mới không phải là em trai của Trình!” Nói xong né tránh cái ôm của chị gái, xoay người bước đi, dưới ánh mắt của người không biết chuyện, bóng dáng này có vẻ đặc biệt khí phách và phóng khoáng.
“Tiểu Kutch đáng thương.” Phu nhân Sharman không để tâm cảm thán, vịn cánh tay con cả bên cạnh, chú ý kỹ còn có thể nghe được tia vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói của bà, “Tiểu Kutch lại suýt khóc, thật hoài niệm, lần trước Tiểu Kutch khóc là năm nó mười sáu tuổi…”
Sau mười mấy giờ bay, nghênh đón đoàn người Trình Thiên chính là thời tiết đột nhiên hạ xuống ở thành phố B.
Lưu Khoa run run rẩy rẩy trong áo lông, nhìn bầu trời âm u bên ngoài sân bay, cảm thấy có chút không thể tin, “Không phải đầu xuân sao, em còn nghĩ lúc về chắc chắn trời sẽ ấm áp, thời tiết âm u nhìn như sắp mưa này là sao đây.”
“Rét tháng ba.” Đổng Dịch giúp cậu choàng khăn quàng cổ, lấy điện thoại ra xem thời tiết, cau mày nói, “Thị trấn sát bên sáng nay có tuyết rơi, phỏng chừng thành phố B cũng chạy không khỏi.”
Tháng gì mà còn tuyết rơi, có nhân tính hay không! Lưu Khoa yên lặng cắn răng.
“Ẳng ẳng!”
Tiếng chó sủa quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, Lưu Khoa nghe tiếng nhìn sang, ánh mắt vụt sáng, đi qua ngồi xổm xuống ôm lấy Cục Ngốc đang nhào đến, dùng sức hôn nó một cái, ngẩng đầu nhìn chú Tiền đi sau một bước, cười nói, “Sao chú Tiền lại đến đây?”
“Ông Đổng bảo chú đến đón mọi người, sợ thời tiết không tốt, mọi người không gọi xe được.” Chú Tiền mỉm cười trả lời, gật đầu với Đổng Dịch và Trình Thiên xem như chào hỏi, sau đó đi đến bên cạnh Mục Tu, hạ giọng nói, “Vụ án của Hứa Kiến Quốc đã bắt đầu xử, ông Đổng đã giúp cậu theo dõi, đừng lo lắng.”
“Thay tôi cám ơn chú Đổng, chờ bọn nhỏ điều chỉnh giờ giấc lại, tôi lại dẫn bọn nhỏ đến nhà chính thức viếng thăm.” Mục Tu trả lời, tâm sự nhiều năm tiêu tán làm ông thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều so với trước kia, giống như lại trẻ ra vài tuổi.
Chú Tiền thấy Mục Tu như vậy cũng vui vẻ trong lòng, nghiêng đầu nhìn Lưu Khoa đang ấn Cục Ngốc xuống không cho nó liếm mặt cậu, trong mắt hiện lên một tia bùi ngùi nhưng vui sướng.
Lần đầu gặp gỡ, đứa bé này rất hướng nội trầm mặc, cũng ít nói, mặc dù cư xử lễ phép, nhưng luôn có thói quen né tránh tầm mắt của người khác, cũng không thích cười. Mấy tháng trôi qua, đứa nhỏ được tình yêu vây quanh phảng phất biến thành người khác, lúc nào trên mặt cũng mang theo ý cười, cả người cũng sáng sủa hơn nhiều, niềm hạnh phúc trong mắt và trên mặt làm người khác nhìn vào đều không tự giác mỉm cười theo.
“Mùa xuân sắp đến đây.” Ông nhịn không được cảm thán.
Mục Tu theo tầm mắt của ông nhìn về phía bọn nhỏ đang náo loạn với Cục Ngốc, phụ họa gật đầu, “Ừm, mùa xuân sắp đến, ngày lành cũng đến.”
Mất một ngày nghỉ ngơi, trước tiên Lưu Khoa kết thúc những ngày nghỉ phát trực tiếp, vào ngày dừng phát thứ mười ba, cậu bắt đầu phát lại.
“Hôm nay không phát trực tiếp chơi game, vì an ủi người nhà bị thức ăn nước ngoài tàn phá dạ dày, tôi quyết định làm một bàn ăn ngon cho người nhà, cho nên hôm nay lại là trực tiếp nấu cơm.” Lưu Khoa vừa nói vừa cố định camera, sau đó lui ra sau một bước, phất tay với ống kính.
Chờ cho ăn đã lâu, khán giả cũ đã ngồi xổm chờ trong kênh trực tiếp từ lúc Lưu Khoa đăng thông báo trên weibo, lúc này rốt cuộc có hình ảnh, bọn họ sôi nổi hưng phấn bình luận.
Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu, chúng em rất nhớ anh, xuất ngoại vất vả rồi, yêu anh [ hoa tươi ]
Bong bóng nhỏ: Chu Chu, em nhớ anh chết mất, cuối cùng anh đã trở về oa oa oa.
Tôi đại khái bị mù: Xem ra thời gian phát trực tiếp hôm nay chắc là rất dài, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy! Nhất định phải làm nhiều thức ăn ngon! Hạnh phúc! Còn nữa, hình ảnh trực tiếp lần này rất rõ nét, có phải Chu Chu đổi thiết bị không?
Vua nghèo ngày lạnh: Chỉ có một mình tôi chú ý bóng dáng chợt lóe ở góc phòng lúc hình ảnh vừa xuất hiện sao, là ai! Người kia là ai! Hu hu hu, có phải là Hòa đại đại không! A a a, chẳng lẽ là chồng chồng đồng thời nấu cơm?
…
Lưu Khoa liếc nhìn hình ảnh trực tiếp trên màn hình điện thoại di động, nghiêng đầu cười cười với camera, trả lời, “Đúng vậy, tôi đã đổi thiết bị, lúc trước trực tiếp nấu cơm là dùng di động, hình ảnh không được rõ nét, cũng không cách nào giao lưu với mọi người, bây giờ đổi thiết bị có thể trò chuyện với mọi người rồi, nhìn cái này.” Nói xong cầm lấy di động để sát vào ống kính, chỉ chỉ hình ảnh trực tiếp trên đó, “Nhìn nè, bình luận của mọi người tôi đều đọc được hết.”
Bong bóng nhỏ: A a a, có thể giao lưu! Hoàn mỹ! Chu Chu thật tri kỷ!
Khu bình luận bùng nổ, Lưu Khoa cười cười, lấy nguyên liệu nấu ăn trong giỏ ra chuẩn bị, sau đó ném mấy tép tỏi vào trong bát, bước ra khỏi ống kính đưa cho Đổng Dịch, nhỏ giọng nói, “Giúp em lột mấy cái này, không được đập nát, em muốn nguyên một tép.”
“Ừ.” Đổng Dịch – không được gặp người – ngoan ngoãn nhận cái bát, sau đó thừa dịp cậu xoay người không chú ý giơ tay xoa nhẹ lên đầu cậu một cái.
Lưu Khoa tức giận, xoay người hất tay hắn xuống.
Vì thế hình ảnh trực tiếp đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trên đầu Lưu Khoa, sau đó bàn tay kia bị Lưu Khoa hất xuống. Khu bình luận yên tĩnh, sau đó soát bình luận như sói tru.
Quản trị kênh Mềm Mại: Tay kia chắc chắn là Hòa đại đại!
Bong bóng nhỏ: A a a, không phải Hòa đại đại tôi trực tiếp ăn shit!
Thiên Lương Vương Phá: Một tiếng “Ừ” ngắn ngủi, tôi lại nghe được mùi vị cưng chiều, có phải tôi hết thuốc chữa rồi không. [ vẫy tay tạm biệt ]
Tôi đại khái bị mù: Oa oa oa, cầu Hòa đại đại lộ diện!
…
Fan não tàn của Hòa đại đại: Cái gì cái gì? Hòa đại đại nhà tôi đi ra? A a a, đại đại em yêu anh!
…
Tôi yêu trồng hoa: Em muốn nhìn Cục Ngốc! Cầu Chu Chu thỏa mãn!
Khu bình luận nổ thành pháo hoa, Lưu Khoa đặt điện thoại xuống, quả thật muốn đánh chết tên Đổng Dịch cố ý đến gây rối, rõ ràng trước đó đã nói sẽ ngoan ngoãn ngồi ngoài ống kính giúp xử lý nguyên liệu nấu ăn, vờ như bản thân là không khí.
Khán giả luôn gõ câu “Cầu Hòa đại đại lộ diện.”, Lưu Khoa cố gắng không nhìn đến, nhưng bất đắc dĩ liên tục có người mới tiến vào, vì thế khán giả cũ mang khán giả mới, lúc cậu không để ý bình luận cầu đại đại ngày càng nhiều.
Chủ đề phát trực tiếp đã hoàn toàn sai lệch.
Lưu Khoa đè cái trán, nhìn camera giải thích, “Vừa rồi vị kia quả thật là Hòa đại đại của mọi người, hắn đến giúp tôi xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng không có lộ mặt, chỉ có thể nhìn nguyên liệu nấu ăn.”
Khu bình luận tràn đầy tiếng kêu rên, cậu nghĩ nghĩ, quyết định để Cục Ngốc cứu nguy, “Quá trình xử lý nguyên liệu nấu ăn quả thật có chút nhàm chán, không bằng tôi ôm Cục Ngốc đến chơi cùng mọi người một lúc? Cục Ngốc đáng yêu hơn Hòa đại đại của mọi người nhiều.” Nói xong cậu đi ra khỏi ống kính trong lúc khu bình luận tiếp tục kêu rên muốn cả hai.
Đổng Dịch thấy thể lập tức vứt tỏi qua một bên, nhào qua ôm Lưu Khoa hôn một cái, ngại không đủ, lại cắn vành tai cậu một ngụm. Thật khó khăn chú Mục và anh trai không có ở đây, lúc này không hôn còn đợi khi nào.
“Đổng tiểu Dịch!” Lưu Khoa đẩy hắn không ra, thấy hắn lại muốn hôn môi, có vẻ không muốn ngừng, tức giận dùng sức cắn hắn một cái.
Động tác Đổng Dịch dừng lại, có thể thấy rõ được cơ thể hắn có phản ứng.
Hai người ôm rất chặt, Lưu Khoa nhanh chóng nhận ra, nhớ đến camera trong phòng bếp, chỉ cảm thấy chuyện này quả thật là play mất thể diện. Người này, người này thật sự là…
“Đừng giận.” Đổng Dịch buông cậu ra, vuốt ve bờ môi cậu, nhỏ giọng nói, “Anh chỉ là quá nhớ em.”
Xấu hổ tăng mạnh! Tên lưu manh này là ai, cậu không quen! Có chút tức giận, trong lòng lại hiểu được người này như vậy chỉ vì quá thích cậu, cũng không phải cố ý, cậu lại hơi mềm lòng.
“Đi ôm Cục Ngốc lại đây.” Lưu Khoa vờ tức giận nói một câu, lại nhoài qua hôn nhanh lên chỗ vừa mới bị cậu cắn, xoay người bước nhanh vào phòng bếp.
Đổng Dịch đưa tay sờ sờ môi, nở nụ cười.
Quản trị kênh Mềm Mại: Khán giả mới tới chờ một lát, Chu Chu đi ôm Cục Ngốc, sẽ quay lại nhanh thôi. [ hoa tươi ]
Bong bóng nhỏ: Vừa rồi hình như tôi mơ hồ nghe được một tiếng “Đổng tiểu Dịch”, tôi biết Hòa đại đại tên Đổng Dịch, vậy Đổng tiểu Dịch là cái gì, là gọi yêu sao? Oa oa oa, tôi nhịn không được muốn não bổ!
Thiên Lương Vương Phá: Yên tĩnh trong nháy mắt vừa rồi nhất định là hai người hôn nhau, chắc chắn là vậy, trong đầu tôi đã bắt đầu xuất hiện hình ảnh!
Tôi đại khái bị mù: Tôi vậy mà bị một đống nguyên liệu nấu ăn và một câu gọi yêu làm ngọt chết, ai có thể hiểu nỗi xót xa trong lòng chó độc thân.
…
Fan não tàn của Hòa đại đại: Ha ha ha ha, Hòa đại đại quả nhiên là dính chồng điên cuồng, đây là kết luận của tôi sau khi ôn lại toàn bộ tiểu thuyết của anh ấy một lần nữa!
Sau khi quay lại Lưu Khoa vừa vặn thấy được bình luận này, nhớ lại hành vi quả thật hơi dính người của Đổng Dịch, lỗ tai không kiềm chế được phiếm hồng, vội vàng kéo nguyên liệu nấu ăn qua che giấu bản thân không được tự nhiên, cố gắng nói như bình thường, “Hòa đại đại của mọi người đi ôm Cục Ngốc rồi, mọi người chờ một lát.”
Quản trị kênh Mềm Mại: Không biết Cục Ngốc có mập lên không. [ đỏ mặt ]
Bong bóng nhỏ: Xem tôi phát hiện cái gì nè, lỗ tai Chu Chu đỏ lên! Vậy là vừa rồi quả nhiên Chu Chu và Hòa đại đại… Hì hì hì.
Thiên Lương Vương Phá: Không không không, não bổ là bệnh, phải trị… Thôi, tôi từ bỏ việc trị bệnh!
Tôi đại khái bị mù: Cục Ngốc đến kìa! Còn cài nơ, thật đáng yêu!
Tôi yêu trồng hoa: Cục Ngốc trưởng thành rồi, lông cũng dài ra, mập mạp thật đáng yêu oa oa!
…
Vì Cục Ngốc đến mà đề tài trong khu bình luận dần dần thay đổi, Lưu Khoa nhẹ nhàng thở ra, xoay người từ trong tủ bếp cất đồ linh tinh lấy ra một trái banh cho Cục Ngốc đang lộn xộn bên người, liếc nhanh Đổng Dịch đang dựa vào cửa bếp, dùng ánh mắt ý bảo hắn cút đi.
Đổng Dịch nhướng mày, lắc đầu, chỉ chỉ cái bát bên cạnh giả ngu.
Tên khốn thế mà còn nhớ rõ hắn đến để giúp đỡ!
Lưu Khoa vuốt ve Cục Ngốc một phen, rồi đứng dậy tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn, quyết định không thèm để ý Đổng Dịch.
Đổng Dịch mỉm cười, đi qua ngồi lên cái ghế nhỏ, cầm chén tỏi bắt đầu lột vỏ.
Hai người một chó thêm một bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng chỉ có giọng nói một người qua ống kính, nhưng cũng không làm trở ngại hình ảnh ấm áp này.
“Đứa nhỏ này phát trực tiếp vẫn náo nhiệt như thế.” Ông Đổng thu hồi tầm mắt, chặc lưỡi có chút hâm mộ, “Tiểu Mục, buổi tối cháu lại có bữa tiệc lớn, đáng thương ông già này, ăn cơm dưỡng sinh cả ngày, không hương vị.”
Rốt cuộc Mục Tu cũng nghĩ xong nước cờ, cầm tách trà lên uống một ngụm, nhìn màn hình trực tiếp, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn và kiêu ngạo, “Tính tình nó đơn giản, cho nên những chuyện liên quan đến cuộc sống cũng đơn giản, cuộc sống đã mệt muốn chết, vì vậy mọi người thích nhìn đồ vật đơn giản một chút. Về phần bữa tiệc lớn… Có người nhà bên cạnh, cơm canh đạm bạc cũng là bữa tiệc lớn rồi.”
“Nhìn bộ dáng khoe khoang của cháu kìa.” Ông Đổng cầm một quân đen đặt xuống cạnh quân trắng, nói tiếp, ” Tội trùng hôn và giam cầm của Hứa Kiến Quốc đều có bằng chứng chính xác, chú bảo người theo dõi gia tăng áp lực, rất nhanh sẽ phán xử xong.”
Ý cười trên mặt Mục Tu giảm bớt, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ông Đổng liếc Mục Tu một cái, thấy Mục Tu không nói gì thêm, liền hiểu được Mục Tu đây là tính không để ý tên khốn Hứa Kiến Quốc nữa, thay đổi đề tài nói, “Tình cảm của Tiểu Dịch và Tiểu Khoa rất tốt, chúng ta là người lớn trong nhà cũng hài lòng thoải mái, hai đứa nhỏ cũng lớn rồi, hôn sự này…”
Ý cười trên mặt Mục Tu hoàn toàn biến mất, lại liếc nhìn màn hình trực tiếp một cái, kìm nén ý không nỡ trong lòng nói, “Hoàn cảnh trong nước còn không cởi mở, việc kết hôn này Tiểu Khoa muốn thế nào thì thế đó, cháu ủng hộ tất cả quyết định của nó.”
Ý này chính là không phản đối chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ, Tiểu Khoa đồng ý thì lúc nào cũng có thể kết hôn.
Cháu trai nhờ thăm dò ý tứ đã xong, trái tim ông Đổng thả lỏng, cười nói, “Vậy lúc nào hai nhà chúng ta hẹn ăn cơm một bữa? A không đúng, là ba nhà, Tiểu Khoa còn chưa gặp qua mẹ của Tiểu Dịch.”
Mục Tu nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Chú sắp xếp là được rồi, chúng con là con cháu hết sức phối hợp thời gian của chú.”
“Chú chào hỏi ông lão bên kia trước.”
Sự tình xem như quyết định xong, ông Đổng nhìn Mục Tu đang nghiêm túc cân nhắc nước cờ, vui vẻ cười cười.
Từ trước đến nay luôn trầm mặc ít nói, thằng nhỏ Mục này cũng dần dần sáng sủa lên, xem ra cuộc sống ngày càng tốt. Nhưng mọi chuyện cũng thật khéo, người Tiểu Dịch thích thế mà là con trai mà thằng nhỏ Mục này tìm kiếm vài thập niên, nếu năm đó không bị hiểu lầm chia lìa, nói không chừng Tiểu Dịch và Tiểu Khoa đã cùng nhau lớn lên, có lẽ Tiểu Dịch đã sớm cướp Tiểu Khoa về nhà.
Trong đầu ông Đổng không tự giác hiện lên bộ dáng Đổng Dịch khi còn bé luôn trầm mặc vì cha mẹ cãi vả, ông nhịn không được thở dài, hơi xúc động. Nếu hai đứa cùng nhau lớn lên, Tiểu Dịch chắc là có thể vui vẻ một chút. Nhưng được như bây giờ cũng tốt, dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Tiểu Dịch vẫn cùng với Tiểu Khoa.
Duyên phận đúng là một điều kỳ diệu, người nhất định ở bên nhau, cho dù ông trời đùa cợt thế nào, cuối cùng cũng vẫn về với nhau.