Đọc truyện Tình Đầu Có Độc – Chương 17: Đánh nhau
Ban công rất rộng rãi, tầm nhìn cũng rất đẹp, rèm cửa trên cửa sổ sát đất được kéo kín, nơi này liền biến thành một thế giới riêng.
“Cậu quen Tiểu Khoa bao lâu rồi?”
Không hẹn mà bọn họ cùng hỏi một câu giống nhau.
Hai người lại đấu mắt lần nữa, Hoàn Thụy thỏa hiệp trước, “Cũng bảy, tám năm rồi, cậu thì sao?”
“Mười năm.” Đổng Dịch từ chối điếu thuốc Hoàn Thụy đưa qua, dựa người vào lan can, mang theo tâm tư ấu trĩ nhắc nhở, “Tiểu Khoa cũng giống tôi, đều không thích mùi thuốc lá, tốt nhất anh đừng hút ở đây.”
“Tôi biết.” Hoàn Thụy cũng dựa vào lan can, cầm điếu thuốc xé vỏ bọc bên ngoài, lộ ra bên trong có màu nâu, đưa lên miệng cắn vài cái, qua loa trả lời, “Cái này không phải là thuốc lá, là kẹo, kẹo vị quả mơ mà Tiểu Khoa thích nhất.”
Thua trước một trận, Đổng Dịch đổi tư thế đang đứng.
“Quen biết đã mười năm, vậy cậu chính là thằng khốn nạn, mối tình đầu ngủ xong bỏ chạy của Tiểu Khoa phải không?” Hoàn Thụy rút kiếm lần nữa, bắt chéo chân, phô bày đôi chân dài hơn đối phương một chút, hờ hững nói, “Sao rồi, ăn thịt cá bên ngoài ngán rồi, muốn trở về nếm lại hương vị quê nhà à?”
“Không có thịt cá gì hết.” 1m87 so với 1m9, lại thua một ván. Đổng Dịch liếc nhìn đôi dép lê màu nâu Hoàn Thụy cố ý duỗi ra, lạnh mặt đánh trả ý xấu của hắn, “Tác giả mà Tiểu Khoa thích mấy năm qua, Hoà Tam Thập, chính là tôi.”
Hoàn Thụy đang nhai kẹo dừng lại, rốt cuộc nhếch mắt nhìn hắn.
“ID internet của cậu ấy cũng là tên mà tôi đã nói qua.”
Hoàn Thụy giơ tay xoa xoa mũi.
“Trên người cậu ấy quả thật có hương vị quê nhà, cậu ấy ở đâu nhà tôi ở đó.”
Hoàn Thụy bẻ ngón tay, bước lên vung nắm đấm, ánh mắt dữ tợn, “Có phải cậu đang thấy rất kiêu ngạo, tự đắc? Cảm thấy mình rất thâm tình sao? Đồ khốn nạn.”
Đổng Dịch cản nắm đấm của Hoàn Thụy, lắc đầu nói, “Không phải, những việc này đều là bằng chứng tôi đã làm tổn thương cậu ấy, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không thể buông tay với Tiểu Khoa.”
Hoàn Thụy cười lạnh, nhấc chân đá mạnh vào hắn ba cái, Đổng Dịch ngăn cản, bắt đầu đánh trả.
Tiếng đánh nhau bình bịch vang lên trong ban công. Hai người rất ăn ý không nói chuyện, im lặng tập trung dùng vũ lực so cao thấp. Nắm đấm mang theo tiếng gió xông thẳng vào mặt, Đổng Dịch đè nén ý muốn giơ tay ngăn cản, miễn cưỡng chịu một đấm này.
Một tiếng động trầm thấp vang lên.
Cơ thể Đổng Dịch theo quán tính bị đẩy lùi ra sau mấy bước, hắn lấy lại thăng bằng, sau đó duỗi đầu lưỡi chạm vào vị trí bị rách da trong miệng, giơ tay lau vệt máu tràn ra nơi khóe miệng, nhìn về phía Hoàn Thụy, “Đủ chưa?”
“Cậu thật là…” Hoàn Thụy giơ tay chỉ chỉ hắn, móc một hộp thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu đưa cho Đổng Dịch, “Miễn cưỡng cũng xem là đàn ông, hôm nay tạm tha cho cậu.”
Lần này Đổng Dịch không từ chối nữa, bình tĩnh nhận điếu thuốc.
“Mấy năm nay Tiểu Khoa cũng không dễ dàng.” Hoàn Thụy cầm bật lửa châm thuốc cho Đổng Dịch, dựa vào lan can lấy một điếu khác ngậm vào miệng, ấn bật lửa hai cái vẫn không cháy, bèn lấy một cái bật lửa khác trong túi ra châm điếu thuốc trên miệng, hít sâu một hơi phun ra một vòng khói, nói tiếp, “Người ngoài không nên xen vào chuyện tình cảm của người khác, Tiểu Khoa cho cậu vào nhà chứng tỏ nó vẫn còn thích cậu, nó hay nhẹ dạ mềm lòng lắm, cậu ngươi đừng có ăn hiếp nó.”
Đổng Dịch thấy Hoàn Thụy nói chân thành như vậy, hơi do dự, nể mặt hắn cũng hút một hơi, rồi nhanh chóng tắt điếu thuốc, gật đầu trả lời, “Tôi biết, cám ơn anh đã chăm sóc Tiểu Khoa mấy năm nay.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hoàn Thụy ngậm điếu thuốc định bước vào phòng khách.
“Hút xong hãy vào.” Đổng Dịch lên tiếng cản lại.
“Tôi không có hút thuốc nha.” Hoàn Thụy quay đầu, lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, xoẹt xoẹt xé một cái, điếu thuốc biến thành cây kẹo màu nâu, “Cậu cũng nói, Tiểu Khoa không thích mùi thuốc lá.”
Đổng Dịch, “…”
Hoàn Thụy cười rất vô lại, lấy một viên kẹo tròn đưa cho hắn, “Kẹo vị mơ, ngậm vào miệng có thể bốc hơi nước, loại mới đó, ăn một viên không?”
Trên người Đổng Dịch bay ra sát khí.
“Tuổi trẻ bây giờ thật là, nói một đằng làm một nẻo, lúc trước còn nói không hút thuốc, chậc chậc.” Hoàn Thụy lắc đầu, cất viên kẹo vào túi, ngậm cây kẹo mang dép lê lẹp xẹp đi vào phòng khách, đi được nửa đường còn khoái chí hát lên.
Lông mày Đổng Dịch giật giật, đen mặt bước nhanh vào toilet.
Bữa tối đã dọn lên bàn, tám món mặn một món canh, thêm một con vịt quay.
Sau khi tắm xong Đổng Dịch nhanh chóng chiếm chỗ ngồi bên trái Lưu Khoa, triển lãm nửa gương mặt bị đánh và khóe miệng xanh tím cho cậu xem.
Lưu Khoa đứng dậy múc canh cho mọi người, làm như không thấy.
Đổng Dịch cầm đôi đũa im lặng phóng khí lạnh.
Sau khi ăn xong, Liễu Kim và Cổ Tấn biết điều chào tạm biệt ra về, Hoàn Thụy muốn tiếp tục làm *bóng đèn, bị chú Tiền kiếm cớ gọi đi. Lưu Khoa đem bát đũa bỏ vào bồn rửa, xoay người giật lấy cái đĩa nhỏ trong tay Đổng Dịch, rầu rĩ hỏi, “Bị trúng mấy cái?”
*bóng đèn: kỳ đà cản mũi.
Hai mắt Đổng Dịch vụt sáng, vươn tay ôm thắt lưng cậu, “Tiểu Khoa, em đau lòng sao?”
“Cẩn thận cái đĩa, buông tay ra!” Lưu Khoa hơi giận mình dễ mềm lòng quá, tức giận né tránh bàn tay hắn, nghiêng người bỏ cái đĩa nhỏ vào bồn rửa chén, rồi giơ tay ấn lên vết xanh tím trên khóe miệng Đổng Dịch, nhỏ giọng mắng, “Bị đánh cũng đáng đời, khốn nạn.”
Đổng Dịch bị đau đến cứng người, lại kiên quyết không tránh né, trái lại tiến lên một bước cẩn thận vươn tay ra phía sau chống lên bồn rửa, cúi đầu ghé sát vào, “Tiểu Khoa…”
Mùi sữa tắm thay thế mùi dầu mỡ bay vào mũi, Lưu Khoa bị nhốt trong không gian chật hẹp lùi ra sau đụng vào bồn rửa, đột nhiên hỏi, “Trước đó anh có nói… tính toán kết hôn, là thật sao?”
Đổng Dịch dừng lại, giương mắt nhìn cậu.
Lưu Khoa nói xong mới phát hiện bản thân quá để ý, vội bổ sung, “Không phải, tôi không muốn hỏi chuyện này, trước khi ăn cơm anh giống như đã đi tắm, thật ra tôi muốn hỏi là chuyện này, đúng, chính là chuyện này.”
“Anh hút thuốc.” Đổng Dịch nhìn lỗ tai dần dần đỏ bừng của cậu, trong lòng mềm nhũn, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tai cậu, “Sợ em khó chịu cho nên đi tắm… Tiểu Khoa, em đồng ý không, kết hôn với anh, chúng ta có thể ra nước ngoài kết hôn.”
“Không được!” Lưu Khoa đẩy hắn ra, trong lòng hoảng loạn, lắc đầu nói, “Tôi không đồng ý.”
“Vậy chúng ta sống chung trước.”
Lưu Khoa giống như mèo bị đạp đuôi bắt đầu dùng sức giãy dụa, giọng nói cũng thay đổi, to tiếng nói, “Chuyện này càng không được!”
Đổng Dịch ôm chặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu, lấy lùi làm tiến nói tiếp, “Vậy chúng ta yêu đương hẹn hò trước.”
Chỗ bị vuốt ve hơi nóng lên, Lưu Khoa từ từ bình tĩnh không giãy dụa nữa, mấy suy nghĩ trong đầu đang phải trái đánh nhau, câu từ chối lại không nói nên lời.
Đổng Dịch buông cậu ra, hơi cúi người cầm bàn tay đang nắm chặt của cậu lên, mở lòng bàn tay cậu ra, sau đó lấy mấy thứ gì đó trong túi ra đặt vào tay cậu, “Mấy thứ này đều đưa em giữ, Tiểu Khoa, mười năm trước không từ mà biệt, xin lỗi em.”.
Lưu Khoa cúi đầu, sau khi thấy rõ vật trong tay là cái gì, cậu ngây ngẩn cả người. Hộ chiếu, giấy chứng minh, sổ hộ khẩu… Tất cả đều là những vật cần thiết khi đi xa nhà.
“Sau này em ở đâu, anh ở đó.” Đổng Dịch lại ôm cậu lần nữa, vỗ vỗ lưng cậu như đang dỗ em bé, nhẹ nhàng lắc lư, hôn lên đỉnh đầu cậu, “Tiểu Khoa, anh ở ngay bên cạnh em, không đi đâu hết, đừng sợ nữa.”
“Đúng, đừng sợ.” Hoàn Thụy vô cùng sát phong cảnh từ bên ngoài đi vào, mở tủ lạnh lấy một lon bia khui ra, thích thú uống một ngụm, chẹp chẹp miệng nói, “Tiểu Khoa, cậu chuẩn bị một chút đi, lát nữa phát sóng trực tiếp lộ mặt, lão Từ sẽ đem cậu lên trang đầu, cũng đồng thời đăng weibo làm sáng tỏ mọi chuyện, đừng sợ, lần này chúng ta sẽ cứng rắn đấu với Nhĩ Hồ.”
Xoạch một cái, mặt Đổng Dịch đen thùi lùi, phản xạ có điều kiện kéo Lưu Khoa ra sau lưng, “Tôi không cho phép.”
Hoàn Thụy ngạc nhiên nhìn hắn, “Cậu dựa vào cái gì không cho phép? Hình ảnh của Tiểu Khoa bị trộm đăng đầy trên weibo, không làm sáng tỏ *món hoa cúc cũng nguội.”
*Ý nói để một việc nào đó quá lâu.
“Dựa vào tôi là chồng sắp cưới của cậu ấy.” Đổng Dịch quyết định xem nhẹ lời từ chối của Lưu Khoa lúc nãy, không biết xấu hổ tự đóng dấu đỏ cho mình, nói tiếp, “Tôi có thể nhờ pháp luật can thiệp để Thanh Thủy Lưu Niên xóa hình chụp và phải giải thích làm rõ mọi chuyện, không cần thiết phải để Tiểu Khoa lộ mặt, chúng ta không thể để cho một tên trộm ảnh phá hủy sự yên tĩnh của Tiểu Khoa.”
Hoàn Thụy nhướng mày, “Nhờ pháp luật sao? Cậu biết Thanh Thủy Lưu Niên là ai chưa?”
Đổng Dịch dừng một chút, nói tiếp, “Tôi có thể để của luật sư gửi thông báo cho Nhĩ Hồ trước.”
“Sau đó từ từ chờ Nhĩ Hồ xử lý, chậm chạp tóm được tên Thanh Thủy Lưu Niên, rồi lại chậm chạp chờ ngày ra tòa sao?” Hoàn Thụy dùng ánh mắt như nhìn một đứa nhỏ ngây thơ nhìn hắn, nói thêm, “Mấy tấm ảnh thời niên thiếu của Tiểu Khoa đều là fan của Thanh Thủy Lưu Niên ‘tự đăng’ lên, cái tên Thanh Thủy Lưu Niên chưa từng thừa nhận trước công chúng đó là hắn. Còn những tấm chỉ lộ nửa mặt, lúc đó hắn nói ‘chỉ là ảnh chụp ngẫu nhiên giống nhau’, phải kiện thế nào đây? Cậu có thể làm được gì? Vừa nhìn là biết tên Thanh Thủy Lưu Niên này là một người rất cẩn thận, muốn làm sáng tỏ mọi chuyện phải làm sớm chừng nào tốt chừng đó, nếu không chưa biết hắn còn làm ra chuyện điên rồ gì nữa.”
Lưu Khoa bước ra từ sau lưng Đổng Dịch, liếc mắt nhìn hộ chiếu trong tay, trong lòng đã có quyết định, “Tôi sẽ phát sóng, lộ mặt.”
Đổng Dịch rất không đồng ý, “Tiểu Khoa.”
Lưu Khoa dừng một chút, chủ động nắm tay hắn, “Đổng Dịch, tôi muốn phát trực tiếp lộ mặt.”
Đổng Dịch sửng sốt, rất nhanh cũng nắm tay cậu.
______________________
*Món hoa cúc đều nguội lạnh rồi: Có 2 cách giải thích 1./ Đây là một câu chuyện, trong 1 bữa tiệc gia đình, món cuối cùng trong thực đơn là món có dùng đến dưa leo, nhưng vì món này làm quá lâu nên khi mang ra thì các món trước đó cũng nguội lạnh hết, mọi người cũng có ý trách cứ vì phải chờ nhưng vì cố giữ mặt mũi cho gia chủ nên mới dùng 1 câu: “Đợi được món dưa leo rồi.”, sau lại câu này được bê vào đời sống thường nhật, để nhấn mạnh phải chờ thời gian lâu hơn nữa thì dùng câu: “ Đợi được món dưa leo cũng nguội lạnh rồi.”, ý là còn lâu hơn phải đợi món dưa leo nữa, dần dần câu này cũng được lưu truyền lại để biểu thị khi ai đó phải đợi cái gì rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi đã không còn cần thiết nữa thì mới xuất hiện, mang ý không còn chờ được nữa cũng không muốn chờ nữa. Đây là một câu TRUYỀN MIỆNG, vì vậy mà DƯA LEO ( Hoàng qua 黄瓜 [ huánggua]) đã bị hiểu nhầm thành HOA CÚC ( Hoàng hoa 黄花[huánghuā]) do cách phát âm gần giống nhau. Suy ra: “Đợi được món dưa leo cũng nguội lạnh rồi.” Đã biến thành: “Đợi được món hoa cúc cũng nguội lạnh rồi.” 2./ Cũng có chỗ nói câu “Món hoa cúc cũng lạnh rồi (黄瓜菜都凉了)” Là bắt nguồn từ câu “Hoa cúc đã qua bướm cũng sầu(明日黄花蝶也愁)”. Câu này là một câu danh ngôn vịnh hoa cúc của Từ Quân Du ở Hàm Huy Lâu, dịch sát nghĩa là “Hoa cúc ngày mai bướm cũng sầu”; thời cổ đại có tập tục thưởng cúc vào lễ Trùng Dương mùng 9 tháng 9, ngày mai ở đây chỉ mùng 10 tháng 9 tức đã qua ngày Trùng Dương, nếu để ngày này mới tới thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để thưởng cúc, hoa đã tàn bướm đã bay, ý nói chuyện đã qua rồi không thể trở lại nữa. Sau đó thì lại đi từ hoa cúc đến dưa leo ngược lại với ý ở trên, tức là các vị khách trong bữa tiệc ở trên dùng câu “Đợi món hoa cúc cũng nguội lạnh rồi”, ẩn ý là” Đợi món dưa leo cũng nguội lạnh “