Đọc truyện Tình Cuối – Chương 76
Văn Kha rất bỡ ngỡ với việc thành lập công ty. Vấn đề thủ tục không lớn, chỉ khá rườm rà, những nghiệp vụ liên quan đến Tình cuối còn cần những bộ ngành liên quan xử lý giấy chứng nhận. Có điều về phương diện tố chất con người, cấp dưới của Phó Tiểu Vũ có người rất giỏi, nên giải quyết rất nhanh.
Cuối cùng công ty được lấy tên Khoa học kỹ thuật LITE, ghép từ các chữ cái đầu tên tiếng Anh Love is the end của Tình cuối.
Văn Kha xác định mình là người đại diện pháp lý, nhưng về vấn đề cổ phần, ban đầu anh muốn dựa theo mức độ nhập cổ phần tài nguyên và kỹ thuật để chia cho Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc 25%. Nhưng Hứa Gia Nhạc không đồng ý, cuối cùng chỉ chấp nhận 5%.
Phó Tiểu Vũ cũng từ chối đề nghị 25%, y cảm thấy quá cao.
Nhưng Văn Kha kiên quyết với Phó Tiểu Vũ nhiều hơn Hứa Gia Nhạc, cuối cùng sau khi trải qua một hồi giằng co, anh vẫn kiên trì với mức 20%.
Văn Kha không lấy số tiền thưởng giải đấu quyền anh mà Hàn Giang Khuyết muốn đưa cho, anh thu xếp lại tiền tiết kiệm trong tay mình rồi đầu tư cho tài khoản ngân hàng của công ty hai triệu tệ. Đương nhiên số tiền này không được coi là quá lớn, nhưng nó đã chiếm 80% tiền tích trữ của anh.
Lúc nộp tiền, anh chia hai triệu kia ra, đa phần đứng tên mình, số còn lại đứng tên Hàn Giang Khuyết. Như vậy sau khi phân chia cổ phần công ty, anh chiếm khoảng 40%, còn Hàn Giang Khuyết chiếm 35%.
Hàn Giang Khuyết rất kinh ngạc khi biết rằng mình trở thành một trong những đại cổ đông của LITE.
Hai người cùng nằm trên giường xem giấy chứng nhận đăng ký công ty, Hàn Giang Khuyết tự nhiên dựa đầu lên vai Văn Kha, tò mò hỏi: “Thế nên em cũng là ông chủ hả?”
“Đúng thế.” Văn Kha cười cười: “Có điều cũng không oai phong lắm, hiện giờ công ty có bốn người, ai cũng là ông chủ.”
“Em…” Chàng Alpha cao to dùng ngón tay sờ sờ tên mình trên tài liệu, ánh mắt hắn hơi ngại ngùng, nhưng vẫn chứa chan vui vẻ không che giấu được, nhẹ nói: “Tiểu Kha, nhưng anh không cho em bỏ tiền, mà em cũng không cống hiến gì hết.”
“Không cho em bỏ tiền là vì sau này tiền của em phải dùng để nuôi cục cưng chúng mình đó.” Văn Kha quay người lại nhìn vào mắt Hàn Giang Khuyết.
Đồng tử của Omega rất nhạt, lúc yên tĩnh nhìn người khác, nom anh càng giống như một chú hươu cao cổ dịu dàng ngoan ngoãn. Anh vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Alpha, thầm thì: “Em còn nhớ tương lai mà chúng ta đã nghĩ đến lúc học cấp ba không?”
Hàn Giang Khuyết cũng nhìn Văn Kha chăm chú, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhớ chứ.”
Đương nhiên hắn nhớ rất rõ.
Hai người họ đã từng ước hẹn phải chăm chỉ học hành, như vậy mới có thể biến ước mơ thành sự thật.
Người thông minh sẽ đến đại học N top 3, người kém hơn sẽ đi học đại học T.
Họ muốn học chung một thành phố, muốn cùng nhau lớn lên, sau này đi làm sẽ thuê chung một căn phòng, chờ kiếm được tiền sẽ cùng nhau lập nghiệp.
Giấc mộng ban ngày ngây thơ thuở cấp ba, dù năm tháng ấy tất cả tình cảm bị giấu kín chưa từng thổ lộ, nhưng họ vẫn kiên định giữ vững niềm tin muốn ở bên nhau.
Ba chữ “Ở bên nhau”, chính là niềm tin của họ.
Văn Kha giơ tay ra nắm lấy tay Hàn Giang Khuyết, đầu ngón tay anh khe khẽ run: “Khi đó ngay cả lập nghiệp là khái niệm gì chúng ta cũng chẳng biết, cứ nghĩ rằng nhìn thấy bên đường người ta mở cửa hàng gì chúng ta mở cửa hàng nấy là được. Khi đó em nói muốn mở tiệm lẩu, anh nói muốn bán trà sữa, nhưng giờ ngẫm lại, bán gì không quan trọng, anh chỉ muốn ở bên em thôi, vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên em…”
Nói đến đây, trong mắt anh lóe lên ánh lệ bí ẩn.
Buổi chiều khi cấp dưới của Phó Tiểu Vũ mang giấy phép đến, có lẽ người đó cảm thấy rất bình thường, nhưng đối với Văn Kha, tờ giấy mỏng manh ấy thực sự rất quý giá.
Trong những giây phút trọng đại của cuộc đời con người, những tâm tư vui sướng và phức tạp kia chỉ có thể chia sẻ với người thân yêu nhất, người ngoài vĩnh viễn không thể lĩnh hội được…
Anh phấn đấu đến nay, rốt cuộc mới trở thành kẻ mạnh trong cuộc sống.
Nhưng cũng vào giây phút ấy, tim anh lại trở nên yếu đuối sầu não.
Anh nghiêng người qua ôm lấy cổ Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng chúng ta cũng làm được rồi Hàn Tiểu Khuyết ơi. Đây chính là tiệm lẩu, là cửa hàng trà sữa của hai chúng ta.”
Hàn Giang Khuyết ôm cơ thể mềm mại của người yêu vào lòng, trái tim đôi người kề sát bên nhau, hòa chung một nhịp đập –
“Em yêu anh.”
Lúc nói vậy, Hàn Giang Khuyết không khỏi ôm chặt Omega của mình thêm chút nữa.
Hàn Giang Khuyết của thời niên thiếu có rất nhiều ước mơ ngốc nghếch.
Muốn đạp xe đuổi kịp gió hè, muốn cùng Văn Kha trốn học đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, muốn ngày đông chia một bát mì thịt bò mãi mãi ăn không hết với Văn Kha.
Đến giờ những hình ảnh đẹp đẽ ấy thi thoảng vẫn xuất hiện trong đầu hắn.
Lãng mạn của Hàn Giang Khuyết, là kiểu lãng mạn trẻ con.
Nhưng lãng mạn của Văn Kha lại thuộc về người lớn – Dịu dàng, an tâm.
Được người đàn ông ấy yêu thương đương nhiên rất hạnh phúc, hắn sẽ vì niềm tin “Ở bên nhau” mà không ngừng cố gắng.
Trong thế giới của người trưởng thành, có rất ít người nguyện ý vô tư chia sớt lợi ích cho bạn đời mà không kể lể một câu, dù ngay trong hôn nhân cũng thế, huống chi vốn là một Omega bẩm sinh đã yếu đuối.
Nhưng Văn Kha sẽ vì Hàn Giang Khuyết mà làm vậy.
Có nhiều tiền hơn nữa, với anh chẳng qua đó chỉ là một cửa hàng nho nhỏ vĩnh hằng trong lòng hai người – bán trà sữa, bán lẩu, bán kẹo bông, bán chú hươu cao cổ ngậm đám mây che mưa chắn gió.
….
Sau khi công ty thành lập và thực sự đăng kí, còn cần một địa chỉ chính thức. Quả thực cần giải quyết chuyện này, dù sao về sau muốn thuê nhân viên và tiếp tục mở rộng công ty cũng cần địa điểm làm việc.
Ban đầu khi Phó Tiểu Vũ đề cử cao ốc Twin Stars ở khu Bắc thành phố, Văn Kha còn sợ hết hồn.
Dù sao Twin Stars cũng là tòa nhà biểu tượng của khu Bắc, hai tòa nhà có chiều cao ngang nhau, ở giữa được kết nối bởi chiếc thang thủy tinh lơ lửng giữa trời do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế.
Tòa nhà này đắt đỏ đến thế, Văn Kha khó mà tưởng tượng được một tháng thuê một văn phòng trong đó sẽ tốn nhiều tiền đến mức nào.
Nhưng Phó Tiểu Vũ chỉ cười cười, thần bí nói: “Để tôi dẫn anh đi xem, anh sẽ hiểu ngay.”
Chờ đến khi Văn Kha thực sự tới cao ốc Twin Stars ngắm kỹ, anh mới hiểu được ý của Phó Tiểu Vũ.
Chỗ này không phải là tòa nhà văn phòng thương mại truyền thống. Thiết kế của cao ốc rất hiện đại với nhiều ánh nắng, ở giữa trồng rất nhiều loài thực vật cao ngất, khiến dù làm việc ở trong văn phòng điều hòa, người ta vẫn có cảm giác mình đang ở trong chốn rừng núi tự nhiên.
Mà bốn phía xung quanh là rất nhiều những văn phòng cỡ nhỏ, mỗi cửa phòng làm việc được dán những bảng tên công ty khác nhau. Khu vực công cộng được đặt những phương tiện tập thể dục và giải trí một cách khéo léo, còn có không ít các vị trí làm việc linh hoạt.
Những người qua lại trong này phần lớn là người trẻ, cách ăn mặc không ngay ngắn nghiêm túc như những nhân viên cổ cồn trắng bình thường. Không ít người mặc áo sọc ca rô quần jeans thoải mái, thậm chí trong tòa nhà còn thiết kế những đường băng đặc biệt dành cho xe cân bằng thay cho đi bộ.
“Chỗ này có phải là… Tòa nhà văn phòng chia sẻ không?” Văn Kha ngập ngừng hỏi.
“Đúng thế.” Phó Tiểu Vũ cười cười: “Văn Kha, bây giờ là thời đại bùng nổ internet và các doanh nghiệp công nghệ mới trong nước, nhưng ngoại trừ một số ít công ty bá chủ trong ngành, đại đa số các doanh nghiệp đều là loại nhỏ. Điều này là do đặc thù ngành nghề quyết định, những doanh nghiệp kiểu mới này không cần nhà máy, không cần tầng cấp nhân viên khổng lồ. Muốn khai thác một app chỉ cần một nhóm tổng cộng chưa đến mười người, số lượng nhân viên còn có thể thường xuyên thay đổi. Thay đổi này đã dẫn đến việc những tòa nhà văn phòng truyền thống không còn phù hợp với nhu cầu của họ nữa. Thứ những doanh nghiệp vừa và nhỏ này cần chính là vị trí làm việc linh hoạt, cần giảm bớt chi phí vận hành doanh nghiệp, tất cả đều là nhu cầu mới xuất hiện trong thời đại này.”
Khi nhắc đến cao ốc Twin Stars, trong mắt Phó Tiểu Vũ lấp lánh ánh sáng kiêu ngạo, y nhấn mạnh từng chữ: “Twin Stars là tòa nhà thương mại đầu tiên giới thiệu khái niệm văn phòng chia sẻ ở thành phố B. Toàn bộ từ tầng mười trở xuống là khu vực văn phòng chia sẻ, thiết kế ban đầu là vì cung cấp tiện lợi cho những doanh nghiệp vừa và nhỏ kiểu mới. Thế nên anh chỉ cần thuê hai vị trí làm việc dài hạn ở đây trở lên, là có thể tận hưởng tất cả các tiện ích văn phòng ở đây – mạng cáp quang siêu tốc, phòng in, phòng tập thể dục, quán cà phê, căng tin, phòng họp lớn, và túi ngủ trưa.”
“Tuyệt quá…”
Văn Kha nghe đến ngây ngẩn, văn phòng chia sẻ là khái niệm mới, nhưng có thể thường xuyên nghe thấy. Có điều, làm đến mức chuyên nghiệp trọn vẹn như cao ốc Twin Stars lại quá hiếm thấy, hầu như tất cả các yêu cầu thiết kế đều phù hợp với tiêu chuẩn phát triển nhất thế giới.
Anh chợt nhớ ra trước đây Phó Tiểu Vũ đã từng nói, khu Bắc Thành không phải là phố Wall của thành phố B, mà là thung lũng Silicon.
Giờ ngẫm lại, quả thật câu nói này vô cùng chính xác.
“Sở dĩ tôi đề cử chỗ này cho anh, là còn một nguyên nhân khác nữa.” Phó Tiểu Vũ nghiêm túc nói: “Không khí, bầu không khí lập nghiệp của các công ty internet. Chỗ này có hơn một trăm công ty internet, mặc dù đều mới khởi nghiệp không lâu, nhưng trong đó không thiếu những công ty có xu hướng phát triển rất tốt, ngay cả việc hoàn thành bỏ vốn mấy vòng đầu tư cũng có, hơn nữa còn có nhiều người trẻ. Có thể nói đây là nơi linh hoạt sôi động nhất của thành phố B. Chờ đến khi LITE bắt đầu từ từ hoạt động, Tình cuối cũng login, anh có thể phát triển rất nhiều liên hệ hữu ích từ đây.”
“Quả đúng là thế. Cảm ơn cậu nhé Tiểu Vũ, chỗ này quả thực vô cùng phù hợp. Vậy tôi sẽ đặt chỗ ở đây, trước mắt sẽ thuê hai vị trí làm việc.”
Văn Kha ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Vũ, anh thật sự rất biết ơn y đã đề cử chỗ tốt như vậy. Phải biết rằng chi phí thuê hàng tháng của hai vị trí làm việc gần như rẻ đến mức khó tưởng tượng nổi, đối với một công ty vừa thành lập, hình thức văn phòng chia sẻ này quả thực quá hoàn mỹ.
“À đúng rồi,” Văn Kha chợt nhớ đến một chuyện: “Ban đầu khi tìm đến cậu để bàn chuyện đề án hình như cũng ở cao ốc Twin Stars, vậy cậu cũng làm ở đây hả?”
“Công ty của một người bạn tôi có văn phòng ở trên lầu.” Phó Tiểu Vũ chần chừ một lúc mới nói: “Tôi cũng thường làm việc ở đó.”
Y nói rất qua loa, nhưng Văn Kha không hỏi nhiều, anh chỉ lờ mờ cảm thấy công việc của Phó Tiểu Vũ đúng là rất bí ẩn.
Nhưng vài hôm sau khi Văn Kha gặp Quý Phi Vũ của Lam Vũ để bàn chuyện hợp đồng, Quý Phi Vũ lại có hứng thú rất lớn với Phó Tiểu Vũ.
“Anh nói là hiện giờ cậu Phó cũng đang nắm cổ phần của LITE sao? Vậy xem ra app của anh Văn đây có bối cảnh thật hùng hậu…”
“Làm gì chứ, không có bối cảnh nào đâu.” Văn Kha khẽ nhíu mày, đương nhiên anh nghe ra Quý Phi Vũ đang nói bóng nói gió.
“Anh Văn khách sáo quá, phải biết rằng cậu Phó là người thiết kế chính cho dự án phát triển bất động sản ở Thung lũng Silicon mới của khu Bắc Thành đấy, nguồn vốn đầu tư và các mối quan hệ của tập đoàn IM sau lưng cậu ta đều vô cùng bí ẩn. Cậu ta đồng ý để ý đến một dự án trái ngành như vậy khiến lúc đó cấp trên của chúng tôi còn rất giật mình.”
“Thung lũng Silicon mới?” Văn Kha sửng sốt.
“Đúng thế.” Quý Phi Vũ cười cười, y nói một cách ý vị sâu xa: “Vài năm trước, chính quyền thành phố B đã có ý tưởng phát triển công nghệ mới và công nghiệp Internet. Cuối cùng, tập đoàn IM đứng sau Phó Tiểu Vũ đã thắng thầu, tiếp đó tích hợp thiết kế phát triển các dự án trong toàn khu Bắc Thành, nào là những khách sạn dùng AI tự phục vụ, nào là văn phòng chia sẻ, còn cả câu lạc bộ hẹn hò Omega tiên phong đều là những dự án dưới chiến lược bố trí của tập đoàn IM. Trong những năm gần đây, hiệu suất về phương diện này của thành phố B quá tốt, nó đã thu hút không ít doanh nghiệp mới, mang lại cơ hội việc làm dồi dào và hồi sinh các ngành công nghiệp của thành phố B, đáng gờm thật đấy…”
__________________
Người post: Yến Nhi