Tình Cuối

Chương 24


Đọc truyện Tình Cuối – Chương 24

Tiệm lẩu cách Zeus rất gần, chú tài xế lượn quanh hai quảng trường ở khu Bắc rồi quẹo đến một hẻm nhỏ khá khuất.

Chỉ thấy tấm bảng lẩu Đỗ Ký treo bên ngoài tầng hai nom đã cũ kỹ nhiều năm. Mặc dù đang là nửa đêm, nhưng khách đến vẫn nườm nượp không ngớt, hẳn cửa tiệm này là một chốn lâu đời có chất lượng.

Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết rất quen với ông chủ, hắn chào hỏi một tiếng rồi để túi vải đựng nguyên liệu vào nhà bếp cho người ta xử lý. Họ chọn một nồi lẩu uyên ương, đồ nhúng lẩu ngoài những thứ Văn Kha chuẩn bị thì còn thêm huyết vịt, lưỡi trâu và sách bò. Những thứ này rất tươi ngon, nước dùng cũng vừa thơm vừa cay.

Có lẽ vì việc kinh doanh của tiệm lẩu này rất tốt nên khách khứa rất đông, người xung quanh đi tới đi lui ồn ào náo nhiệt, ngồi nói chuyện cách một bàn nhất định phải nói cao giọng bên đối diện mới nghe được. Mà Hàn Giang Khuyết lại ít nói, trong hoàn cảnh thích hợp như vậy hắn lại càng im lặng hơn.

Văn Kha uống thêm một chai bia lạnh, uống đến mức mặt mũi đỏ bừng. Từ trước đến giờ anh chưa từng uống nhiều bia rượu đến thế chỉ trong một đêm, có lẽ chất cồn quá nhiều khiến trái tim anh cứ mãi đập lộn xộn.

Trước khi rời khỏi, Văn Kha muốn thanh toán, nhưng ông chủ lại cười bảo: “Không cần đâu, cứ theo quy tắc cũ ký sổ là được.” Nói đến đây ông lại thuận miệng bảo Hàn Giang Khuyết: “Hiếm lắm mới thấy cậu dẫn bạn khác đến ăn khuya đấy nhé. Hôm nay Tiểu Vũ không đến hả?”

“Ừm, không đến.” Hàn Giang Khuyết gật đầu nhẹ.

Đương nhiên Văn Kha không biết Tiểu Vũ là ai, nhưng lại mơ hồ cảm thấy người đó hẳn là Omega vừa nãy trong quán bar.

Ông chủ của tiệm lẩu quen với Hàn Giang Khuyết, cũng quen với người tên Tiểu Vũ kia, mà lại chẳng quen anh, cho nên ông ấy gọi anh là “Những người bạn khác” một cách rất tự nhiên.

Tiếng Trung rất kỳ diệu, chỉ một chữ “khác” này thôi cũng khiến người được gọi cảm thấy hơi buồn bã.

Lúc cùng đứng ở ven đường với Hàn Giang Khuyết, có lẽ sự phấn khích tột độ đã qua đi, chẳng hiểu sao Văn Kha lại thấy mất mát.

Thời gian vắt ngang giữa hai người họ là mười năm đằng đẵng.

Thực sự quá dài.

Mười năm ấy đủ để anh kết hôn rồi ly dị; đủ để Hứa Gia Nhạc tìm được tình yêu đích thực, lại thiêu đốt tình yêu đến mức gần như cạn sạch trong cuộc hôn nhân với người thương, sau đó vướng vào kiện cáo vì quyền nuôi con.

Mà trong mười năm ấy, Hàn Giang Khuyết làm gì, gặp ai, anh hoàn toàn không tham gia vào.

Cảm giác trống rỗng không nắm được gì trong tay ấy khiến anh mất mát.

Bởi vậy anh muốn nói chuyện với Hàn Giang Khuyết, muốn nói rất nhiều rất nhiều, thế nhưng ngay cả bản thân cũng chẳng biết phải nói từ đâu, câu tiếp theo cần nói gì. Từng phút từng giây trôi qua, anh càng nghĩ càng lo lắng.

Nếu giây phút này có thể kéo dài vĩnh viễn vô cùng vô tận thì tốt biết bao nhiêu.

“Văn Kha.” Hàn Giang Khuyết mở miệng: “Anh lái xe đến hả?”

“A… Đúng, đúng.” Văn Kha nghĩ một lúc mới chậm chạp trả lời. Hôm nay hết thảy mọi chuyện đều quá lộn xộn nên anh cũng quên béng việc mình lái xe tới. Có điều uống nhiều rượu thế này, chẳng thể nào lái xe về được nữa.

“Ừm, thế anh đưa chìa khóa cho em đi, mai em sẽ lấy xe về cho anh.”

Giọng của Hàn Giang Khuyết rất trầm, lúc sắp xếp mọi chuyện dứt khoát như vậy khiến dáng vẻ của hắn trông rất trưởng thành chu đáo, dù chỉ một chi tiết nhỏ vậy thôi cũng khiến người ta có cảm giác rất an toàn.

“Được.” Văn Kha ngoan ngoãn gật đầu. Anh rút chìa khóa ra đưa cho Hàn Giang Khuyết, đột nhiên giây phút ấy anh nghĩ, đêm nay lại phải tạm biệt ư.


Mặc dù còn có ngày mai, nhưng thực sự không muốn xa nhau.

Hàn Giang Khuyết nhận lấy chìa khóa, kế đó nhân tiện nắm tay Văn Kha.

Hắn không nhìn Văn Kha mà chỉ mải miết nhìn đường phố, sau một lúc im lặng mới tiếp tục nói: “Em đưa anh về nhé Văn Kha.”

“Được.”

Văn Kha lập tức vui vẻ. Anh cứ như một tên ngốc, chẳng còn logic gì về sung sướng hay thất vọng nữa, chỉ biết lắc lắc tay Hàn Giang Khuyết rồi lặp lại lần nữa: “Được.”

Khi ngồi lên taxi, con đường bình thường đi mất ba mươi phút lại bỗng ngắn đến lạ kỳ, giống như chớp mắt một cái đã đến Thế Gia.

Hàn Giang Khuyết đưa Văn Kha từ cổng đến tòa nhà B, lại đến đại sảnh lầu một. Mãi tới khi đứng trước cửa thang máy rồi, không còn chỗ nào để tiễn nữa, hắn vẫn nắm chặt tay Văn Kha không chịu buông ra.

“Em…”

“Văn…”

Hai người cùng mở miệng, rồi cùng im bặt.

“Anh… Em, em nói trước đi.” Văn Kha cuống quýt bảo.

Đang khi nói chuyện,”Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra trước mặt họ. Văn Kha không bước vào, chỉ nhấn nút thang máy bên ngoài sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.

Đôi mắt đen lay láy của hắn đang nhìn anh, qua mấy giây trầm mặc, hắn mới chậm rãi buông tay ra.

“Ngủ ngon nhé Văn Kha.”

“Ngủ ngon.”

Văn Kha bước vào thang máy, sau đó vừa nhìn Hàn Giang Khuyết vừa nói.

Mãi đến khi cánh cửa dần dần khép lại, bóng dáng cao to của Hàn Giang Khuyết cũng mới bị che khuất bên ngoài.

Văn Kha ngơ ngác nhìn cánh cửa khép chặt, mãi không giơ tay nhấn nút bấm lên tầng. Trên người anh còn khoác chiếc áo của Hàn Giang Khuyết, pheromone cấp S cứ mãi ôm lấy anh trong đêm nay, nên dù còn ở trong kỳ suy nhược và bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi yếu ớt, Văn Kha vẫn không thấy khoang sinh sản của mình quá đau. Tuy vậy, anh vẫn buồn bã.

Đây là tâm trạng khi yêu sao?

Vừa lạ lẫm vừa xót xa.

Rõ ràng hôm sau còn gặp nhau nhưng vẫn khó chịu khôn cùng, chẳng muốn rời Hàn Giang Khuyết đến nửa giây. Dù đã sắp ba mươi rồi, ý thức vẫn luôn không ngừng kìm chế mình, nhưng tình cảm thiếu niên chôn giấu trong lòng ấy dường như vẫn khôi phục chỉ trong vòng một đêm.

Một Văn Kha ngây thơ, dính người, không nỡ xa Hàn Giang Khuyết cứ thế ngốc nghếch đứng trong thang máy.


Chờ chút…

Áo khoác của Hàn Giang Khuyết!

Văn Kha giật bắn lên, sau đó nhấn nút mở cửa mấy lần.

Anh vốn định sau khi thang máy mở cửa sẽ đuổi theo, nhưng khi cửa từ từ mở ra, không ngờ anh lại phát hiện Hàn Giang Khuyết vẫn đứng nguyên chỗ đó.

Hàn Giang Khuyết vẫn chưa đi.

Điều này khiến Văn Kha run lẩy bẩy.

Ban đầu anh muốn nói trả áo khoác, nhưng khi mở miệng đã chẳng cách nào khống chế được bản thân nữa. Bởi vì trong giây phút mặt đối mặt, anh mới phát hiện ánh mắt của hai người tương tự nhau đến vậy…

Chỉ mới xa nhau một giây đã bắt đầu nhung nhớ.

“Hàn Giang Khuyết, đêm, đêm nay em có ở lại không?” Anh run rẩy thì thầm: “Anh nhớ em.”

Hàn Giang Khuyết không hề nói gì, chỉ sải bước dài tiến vào thang máy.

Văn Kha cảm thấy người mình chợt nhẹ bẫng, mới phát hiện mình đã được bế lên.

Hàn Giang Khuyết nâng mông anh rồi đè lên tường, đoạn nghiêng mặt qua hôn thật sâu. Lần này hắn đã như thia lia quen chậu, đầu tiên đè đầu lưỡi lên bờ môi Văn Kha rồi tiến vào, bắt đầu xâm chiếm lãnh địa thuộc về mình không hề khách sáo.

Người Văn Kha như nhũn ra, anh cố gắng duỗi tay nhấn nút tầng, sau đó mới khép hờ mắt.

Trong quá trình thang máy đi lên, hai người họ không ngừng hôn.

Trong thang máy có camera, nhưng hôn chẳng phải chuyện gì xấu xa, chỉ hơi thẹn thùng chun chút.

Thang máy mở cửa, họ vẫn đang quấn quýt trong nụ hôn sâu.

Hàn Giang Khuyết cứ mãi ôm anh, Văn Kha đành phải dùng hai chân vòng lấy eo hắn. Vừa tiếp tục nụ hôn, Văn Kha vừa tranh thủ khoảng cách rồi luống cuống móc chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa.

Hai người loạng choạng đi vào nhà, sau đó Hàn Giang Khuyết đè Văn Kha lên sô pha, tiếp tục hôn.

Văn Kha vuốt ve mặt Hàn Giang Khuyết, tim đập bình bịch…

Trong bóng tối lập lòe mờ mờ ảo ảo, gương mặt này đẹp đến độ khó mà tin nổi. Hàng lông mày kiếm sắc sảo, đôi mắt sâu thăm thẳm, vì đang chìm đắm trong cơn ái dục khiến dáng vẻ giữa hàng mày gần như là hung hãn.

Dường như giấc mộng thời niên thiếu đột ngột xuất hiện.


Cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy không thật.

Bỗng nhiên, phòng khách đang tối mờ bỗng sáng bừng lên.

“Úi đệt.”

Hứa Gia Nhạc ngậm một chiếc bàn chải đánh răng điện đi ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng khách. Vì không đeo kính nên hắn phải mở to mắt nhìn hai người Kha Khuyết chằm chằm.

Nét mặt của hắn có thể nói là rất đặc sắc – Từ giật nảy mình đến như tỉnh mộng, dần dần trở thành vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, một loạt vẻ mặt thay đổi quá tự nhiên.

“Tôi không thấy gì hết đâu nha.” Cuối cùng Hứa Gia Nhạc bình tĩnh giải thích, đoạn tắt đèn phòng khách đánh “Cạch”.

Bị Hứa Gia Nhạc quấy rầy như thế, mặt Văn Kha sắp bốc cháy rồi.

Thực sự cho đến giờ anh chưa từng quá giới hạn thế này. Anh là một kẻ nhạt nhẽo và nhàm chán, đây là những gì Trác Viễn nói. Mặc dù chẳng phải dễ nghe, nhưng dù sao cũng đã tóm lược cuộc đời trước đó của Văn Kha.

Cho đến bây giờ Văn Kha cũng chẳng nghĩ sẽ có ngày mình bị ông bạn thân nhìn thấy cảnh thân mật với Hàn Giang Khuyết trên sô pha.

Lập tức anh tỉnh ra từ cơn kích tình, nhảy dựng lên khỏi sô pha rồi đỏ mặt nói với Hàn Giang Khuyết: “Để, để anh chuẩn bị đồ rửa mặt cho em.”

Hàn Giang Khuyết hơi khó chịu mím mím môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

….

Văn Kha thực sự đã trở thành một chú hươu cao cổ lắp lò xo.

Anh quá đỗi hưng phấn, dù đã cố đè nén cảm xúc của mình, nhưng động tác bật nhảy tới lui trong nhà lại không giấu diếm nổi.

Đầu tiên anh cẩn thận treo áo khoác của Hàn Giang Khuyết lên, sau đó nhanh chóng chuẩn bị đồ cho Hàn Giang Khuyết qua đêm. Nào là tìm đồ rửa mặt chuẩn bị cho khách trong phòng, rồi chọn một chiếc bàn chải đánh răng và cốc thủy tinh màu xanh đậm cho Hàn Giang Khuyết.

Khăn tắm dư đã bị Hứa Gia Nhạc dùng, nên Văn Kha chỉ có thể lấy một chiếc khăn mặt mềm màu trắng đưa cho Hàn Giang Khuyết rồi ngượng ngùng dặn: “Em cứ dùng khăn tắm của anh tạm đã nhé… Với cả sữa rửa mặt, toner và dao cạo râu cũng dùng của anh luôn, ngày mai anh sẽ ra ngoài mua cái mới cho em.”

Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết không để ý đến mấy chuyện này, hắn chỉ buồn chán đáp lời.

Văn Kha bận rộn một hồi lại nghĩ đến gì đó, bèn vội vàng chạy đến phòng bếp nấu nước pha nửa cốc hồng trà, rót thêm nửa cốc sữa lạnh, làm một cốc trà sữa đơn giản.

“Em nếm thử đi.” Văn Kha khá mong chờ đặt chiếc cốc ấm áp vào tay Hàn Giang Khuyết.

“Ngọt.” Hàn Giang Khuyết nhíu mày chẳng chút khách sáo, sau đó đẩy cốc về.

“Thế, thế lần sau pha nhiều hồng trà hơn.” Văn Kha lúng ta lúng túng nhận lấy uống mấy ngụm, sau đó nói: “Chủ yếu là sợ pha nhiều trà trước khi lên giường sẽ khiến em mất ngủ.”

“Em đi tắm đây.”

Hàn Giang Khuyết cầm đồ đạc Văn Kha đã chuẩn bị, hắn không tới nhà tắm ở phòng khách mà đi đến phòng tắm trong phòng ngủ của Văn Kha.

“Được.” Văn Kha đi theo, nhưng sau đó mới nhận ra suýt nữa mình cũng theo vào nhà tắm bèn vội vàng lui ra, nói: “Vậy anh đặt áo ngủ bên ngoài cho em nhé.”

Lúc Hàn Giang Khuyết tắm, Văn Kha vẫn đang bận rộn vội vàng dọn dẹp phòng ngủ.

Căn nhà ở Thế Gia này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng đã bị Hứa Gia Nhạc chiếm, đương nhiên Hàn Giang Khuyết sẽ ngủ cùng anh.


Anh tới phòng chứa đồ lấy một chiếc chăn đặt lên bên phải giường, sau đó đập nhẹ lên đệm và chăn một lượt, làm như vậy sẽ khiến chăn đệm mềm mại bông xốp hơn. Sau đó anh còn không quên bê một chậu xương rồng mọng nước đặt lên tủ đầu giường bên phải.

Chờ khi đã chuẩn bị xong xuôi, rốt cuộc Văn Kha mới ngồi trên giường thở phào một hơi.

Trước kia Hàn Giang Khuyết cũng thường chạy đến nhà anh chơi, có đôi khi sẽ ở lại, toàn dùng đồ của anh.

Mỗi một lần Hàn Giang Khuyết đến, anh đều sẽ dùng hết sức để chuẩn bị tốt nhất, dù trong nhà chẳng giàu có là bao.

Những ngày hè, anh sẽ xuống dưới nhà mua một bát mì lạnh mười tệ to thật to, thêm thịt bò, dưa chua, sau đó dùng nước đá ướp lấy, chờ tới khi Hàn Giang Khuyết đến hai người mới cùng chia nhau đánh chén.

Hai người sẽ cùng nhau học bài, học mệt rồi đêm đến sẽ nằm trên giường Văn Kha đọc truyện võ hiệp.

Tốc độ đọc của Hàn Giang Khuyết thực sự chậm đến đáng sợ. Văn Kha đọc hết một trang, sau đó còn phải chờ hồi lâu nữa mới thấy Hàn Giang Khuyết lật trang. Đang lúc chờ đợi, anh lại lặng lẽ ngắm nhìn mặt Hàn Giang Khuyết…

Làn gió đêm oi nóng thổi tới từ cửa sổ khiến sợi tóc đen nhánh của cậu thiếu niên phe phẩy, mà tim anh cũng đang bay lên như vậy.

Năm học lớp mười, những Alpha khác trong lớp đặt biệt danh cho Hàn Giang Khuyết là “Tiểu công chúa”, thi thoảng lại gọi Hàn công chúa Hàn công chúa.

Hàn Giang Khuyết không thích người khác gọi mình như vậy, đương nhiên, chẳng Alpha nào lại muốn bị gọi thế cả.

Nên từ trước đến giờ Văn Kha cũng không kêu thế.

Nhưng có đôi khi, anh lại cảm thấy thực ra mình không quan tâm đến cách nhìn nhận về Alpha trong mắt người đời là thế nào, anh có thể coi Hàn Giang Khuyết như công chúa của mình.

Anh sẽ quấn lấy Hàn Giang Khuyết, cưng chiều Hàn Giang Khuyết. Chỉ bất giác thôi, nhưng cam tâm tình nguyện.

Sau này khi kết hôn với Trác Viễn, đôi khi gã lại cố ý nhắc đến Hàn Giang Khuyết với anh, trong giọng nói mang theo trào phúng và lưu tâm: “Tiểu Kha, em đối xử với anh không tốt bằng đối xử với Hàn Giang Khuyết trước đây.”

Khi đó anh thật sự rất thất vọng.

Tại sao vẫn chưa tốt.

Anh đã cố gắng hết sức rồi, đã cố gắng nhớ sở thích của Trác Viễn, nhớ khẩu vị của gã, sống một cuộc đời theo ý muốn của gã, nhưng gã vẫn cảm thấy không đủ.

Cho đến hôm nay, hình như anh đã hiểu vì sao.

Trác Viễn từng là Alpha ký hiệu anh, dựa vào nhận biết và kết nối thế này, anh chỉ có thể đối xử với hắn như làm bài tập, như làm nhiệm vụ để chăm sóc Trác Viễn.

Nhưng Hàn Giang Khuyết thì khác.

Trước mặt Hàn Giang Khuyết anh rất vui, có nhảy nhót vụng về cũng vui, nắm tay cũng vui, hôn cũng rất vui. Chỉ cần vây quanh Hàn Giang Khuyết thôi cũng khiến anh cảm thấy thỏa mãn quá đỗi.

Trên thế giới này, ai nấy đều cho rằng ký hiệu AO hiếm thấy đến nhường nào.

Nhưng Văn Kha đột nhiên nghĩ, thực ra ký hiệu chẳng hiếm đâu, mà điều độc nhất vô nhị chính là Hàn Giang Khuyết.

Là người có thể lắp lò xo cho anh, là người thắt chiếc nơ bướm lên cổ anh.

_____________

Người post: Yến Nhi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.