Đọc truyện Tình Cuối – Chương 116
Cảm giác trời đất quay cuồng còn tiếp tục trong chốc lát, nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn lờ mờ cảm thấy sau khi bị thô bạo kéo ra khỏi xe, hắn bị ném thẳng xuống nền xi măng.
Tiếp đó xung quanh truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ một cách mơ hồ, còn cả tiếng bước chân lộn xộn đi tới đi lui. Trong lúc lộn xộn, hắn cảm thấy hình như bị dội nước lên mặt, bỗng dưng buốt lạnh.
Kích thích xảy ra bất ngờ khiến toàn thân hắn run lên, bỗng mở mắt ra.
Ban đầu cảnh tượng trước mắt còn chồng lên nhau, trần của bãi đỗ xe bỏ hoang như đang xoay trong.
Hàn Giang Khuyết dùng tay lau mặt một cái, chỉ thấy trên tay dính máu loãng đang chảy theo kẽ tay xuống dưới, nom rất nhức mắt.
“Tỉnh rồi hả?”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu Hàn Giang Khuyết.
Đầu hắn đau dữ dội, nhưng vẫn lập tức cố gắng chống người ngồi dậy.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trác Viễn đang mặc chiếc áo khoác màu đen lạnh lùng nhìn xuống hắn. Trong nháy mắt đó, Hàn Giang Khuyết cảm thấy sau lưng lạnh buốt, có cảm giác cực kỳ xấu.
Hẳn là xương sườn bị gãy hai cái, nhấn ngực một cái bên trong nhói đau dữ dội. Hàn Giang Khuyết cố sức hô hấp thật nhẹ để không kích thích đến vết thương của mình. Đầu đương nhiên cũng rất đau, nhưng bị va không nặng.
Phía sau Trác Viễn, đuôi chiếc Land Rover của Hàn Giang Khuyết đã bị một chiếc SUV màu đen đâm đến mức vỡ nát, phần đuôi bị lõm vào, ống xả đang phun từng sợi khói trắng.
Mà xung quanh còn có năm sáu Alpha đang đứng vây kín, những gã này ăn mặc khác nhau, nhưng đều có hình thể cao lớn cường tráng.
Ánh mắt Hàn Giang Khuyết chầm chầm chuyển động, hắn đang chú ý quan sát tay mấy Alpha kia.
Chỉ thấy bàn tay những kẻ này thô ráp, khớp xương cũng rất thô to, thậm chí ít nhiều còn có vết thương cũ, trong đó có một gã thậm chí còn bị cụt một đốt ngón tay út.
Hàn Giang Khuyết lập tức hiểu ra, những kẻ Trác Viễn dẫn đến lần này e rằng không phải là vệ sĩ bình thường, mà trăm phần trăm là những kẻ liều mạng.
Chỗ hoang vu thế này, mang đến những gã như vậy.
Đều là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
“Trác Viễn.” Hàn Giang Khuyết hít vào một hơi, khàn giọng nói: “Mày muốn làm gì?”
“Xì, tao muốn làm gì hả?”
Trác Viễn cười lạnh một tiếng, tốc độ nói rất chậm. Đôi giày da màu nâu đỏ của gã bước về trước một bước, sau đó dừng trước mặt Hàn Giang Khuyết/
Hàn Giang Khuyết im lặng không nói chuyện.
Mà sau một vài giây chờ đợi, Trác Viễn bỗng giơ một chân lên đá mạnh vào vị trí ngực của Hàn Giang Khuyết.
Cú đá này khiến Hàn Giang Khuyết phải rên khẽ một tiếng.
Xương sườn hắn vốn đã bị gãy, một cước này càng khiến phổi hắn đau nhức khôn cùng, người phải cuộn lại vì đau đớn, thái dương toát mồ hôi lạnh.
Trác Viễn nhìn Alpha dưới chân mình chằm chằm, trong mắt lờ mờ hiện lên một tia sảng khoái: “Mày không biết tao muốn làm gì hả Hàn Giang Khuyết? Mày đã định ép người ta vào đường cùng thì hẳn phải biết người bị dồn ép sẽ làm ra vài chuyện điên cuồng, đúng không?”
Giọng điệu của gã âm u lạnh lùng, hàm nghĩa bên trong khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Vẻ ngoài lúc này của Hàn Giang Khuyết rất nhếch nhác, vệt máu khô dính trên mặt, chiếc cằm duyên dáng cũng dính đầy bụi bẩn, nhưng đôi mắt đen láy vẫn lấp lóe ánh sáng trấn tĩnh.
Kinh nghiệm nhiều năm chơi quyền an khiến Hàn Giang Khuyết hiểu rõ về trạng thái cơ thể của mình chuẩn xác hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn biết, tình trạng thương thế hiện tại cách trí mạng rất xa, nom thì dọa người đấy, nhưng thực ra còn không nguy hiểm bằng những cú tấn công quyền anh.
Mà ý định ban đầu của lũ Trác Viễn tuyệt đối không phải là trực tiếp đâm chết hắn, chỉ định khiến hắn mất đa phần năng lực phản kháng mà thôi.
Lúc đang tạm thời mất vóc dáng mạnh mẽ vẫn luôn láy làm kiêu ngạo, não Hàn Giang Khuyết không thể không nhanh chóng chuyển động, nhất định hắn phải tìm ra cách ứng phó trong tình huống vô cùng tồi tệ này.
“Trác Viễn, nếu mày muốn giết tao thì không cần phải phiền phức như vậy.”
Hàn Giang Khuyết nhìn Trác Viễn, hắn không mảy may biểu hiện phẫn nộ, chỉ gằn từng chữ một: “Càng không cần phải dẫn nhiều người cố ý chặn tao ở bãi đỗ xe bỏ hoang. Mày muốn cái gì?”
Trác Viễn nhìn mặt Hàn Giang Khuyết –
Đó là gương mặt được trời cao ưu ái biết bao nhiêu.
Gã còn nhớ hồi câp ba, lúc ra chơi, nhóm Omega sẽ chạy đến cửa lớp học của họ để nhìn lén Hàn Giang Khuyết đang nằm úp sấp ngủ trên bàn.
Lúc Hàn Giang Khuyết thờ ơ đi qua hàng lang, những Omega kia sẽ thẹn thùng tụ lại một chỗ xì xào bàn tán.
Hàn Giang Khuyết là thằng nhóc hư hỏng mà mọi người đều biết, không hợp nhau, phản nghịch và ương bướng.
Nhưng điều tất cả mọi người không nói ra chính là –
Hàn Giang Khuyết cũng là người nổi tiếng của trung học Bắc Tam.
So với hắn, Trác Viễn không phải là một thiếu niên hư hỏng, gã đối xử ôn hòa với mọi người, thành tích đứng dầu, rất lễ phép với giáo viên.
Nhưng, gã lại rất bình thường.
Trong mắt gã nhanh chóng hiện lên chút âm u tàn bao, nhưng bị giấu đi rất nhanh.
Hôm nay gã đến coi như liều lĩnh đến bước đường cùng, gã không có thời gian lãng phí.
Trác Viễn thả cổ áo Hàn Giang Khuyết ra rồi lùi về sau một bước, bỗng nở một nụ cười rất nhạt.
“Thật ra mày cũng không ngu như tao nghĩ nhỉ.”
Gã sửa lại ống tay áo sơ mi của mình, sau đó lạnh nhạt nói: “Hàn Giang Khuyết, tao chẳng thích nói nhảm. Tao biết bọn mày tìm đến một vài mối quan hệ với viện kiểm sát để đưa ra chứng cứ điều tra cha tao đang bị giam, muốn kéo cả bác cả tao vào. Tao muốn giờ mày phải gọi cho cấp dưới, rút tất cả quan hệ và tài liệu của bọn mày ra, nói tài liệu là giả, chứng cứ cũng là giả, những gì nhân chứng nói cũng là giả.”
“Mày xử lý sao thì tùy, nhưng ngay hôm nay, tao muốn cha tao lập tức ra khỏi trại tạm giam.”
Trác Viễn chìa tay ra, Alpha đứng bên cạnh lập tức khom người rút một chiếc điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra đặt vào tay Trác Viễn.
Trác Viễn đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Giang Khuyết, khinh miệt nói: “Hàn Giang Khuyết, gọi mấy cú điện thoại, dẹp yên mọi chuyện cho tao ngay lập tức. Sao hả? Để bảo vệ cái mạng này, mày phải làm nhỉ?”
Hàn Giang Khuyết không nhận điện thoại ngay mà ngẩng đẩu lên lẳng lặng nhìn Trác Viễn.
Hắn biết, mấy cú điện thoại nhẹ nhàng trong miệng Trác Viễn có ý nghĩa rằng hết thảy những dự định hắn làm trước đó, sẽ thành công sức đổ sông đổ bể trong phút chốc.
Nửa năm, trong nửa năm qua, hắn đã dùng hết toàn lực, thậm chí còn khiến Văn Kha nảy sinh ác cảm. Thế mà kế hoạch tấn công hắn đã nghiến răng nghiến lợi bố trí lại phải đứng trước lựa chọn tàn nhẫn đến thế ngay lúc đang cách thành công chỉ một bước
Không biết từ đâu, một bông tuyết mảnh mai lặng lẽ rơi xuống đậu trên bàn tay Trác Viễn.
Mấy giây đó, toàn bộ bãi đỗ xe yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.
Im lặng, vẫn chỉ là nỗi im lặng hít thở không nổi như cũ.
Trác Viễn bỗng mỉm cười, gã quay đầu lại nhìn Alpha bên cạnh.
Gã Alpha cao to mặc áo len màu xám ngầm hiểu, sau đó túm chặt cổ áo Hàn Giang Khuyết xách Alpha đang bị thương lên, sau đó siết chặt nắm đâm nện một cú vào má phải Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết lảo đảo ngã về sau hai bước, cuối cùng phải miễn cưỡng dùng tay đỡ chặt thân xe Land Rover mới gắng gượng không ngã sóng soài trên mặt đất lần nữa.
Mà hắn còn chưa kịp đứng vững đã bị một Alpha khác túm chặt tóc từ đằng sau đè mạnh lên nóc xe lạnh buốt đánh “Rầm”.
Lúc đầu bị đập mạnh, răng hắn bất cẩn cắn mạnh xuống một miếng thịt nhỏ.
Hàn Giang Khuyết không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, khoang miệng hắn ngập tràn mùi máu tanh. Vừa mở miệng, hắn đã phun một ngụm máu đặc.
Trác Viễn cũng đứng lên nhẹ nhàng bước đến cạnh người Hàn Giang Khuyết, thấp giọng nói: “Hàn Giang Khuyết, cú điện thoại này, mày có gọi hay không?”
Hàn Giang Khuyết bị nhấn nghiêng mặt trên nóc xe, hắn chỉ có thể dùng góc độ nhục nhã này nghiêng đầu nhìn Trác Viễn.
Hắn nghiến chặt răng, qua mấy giây mới gằn năm chữ từ trong hàm răng: “Đưa điện thoại cho tao.”
Trác Viễn bỗng nhếch mép cười.
Gã chồm người qua nhẹ nói bên tai Hàn Giang Khuyết: “Hàn Giang Khuyết, mấy lần gặp nhau sau khi tốt nghiệp, lúc nào mày cũng không hề khách khí với tao nhỉ. Đương nhiên là tao biết, *** mẹ chứ mày đã yêu Văn Kha mười năm cơ mà, trong lòng mày rất khó chịu với tao. Nhưng thái độ như vậy của mày cũng vẫn khiến tao rất khó chịu, chắc mày cũng hiểu nhỉ? Hiện giờ chuyện gọi điện thoại đã không phải là tao cầu mày, mà là mày cầu xin tao, cầu xin tao cho mày một con đường sống. Hàn Giang Khuyết, mày phải có chút thành ý chứ, phải khiến tao sảng khoái một chút, đúng không nào?”
Mùi pheromone hoa thủy tiên trên người Trác Viễn xông vào mũi, theo giọng nói âm trầm của gã, lưng Hàn Giang Khuyết không khỏi nổi da gà, cảm giác như bị một con rắn độc bám lên người nói chuyện.
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt thật chặt, qua một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng nhẹ nhàng nói: “Trác Viễn, xin, xin lỗi, mày để tao gọi điện thoại đi.”
“Hàn Giang Khuyết, đâu dễ dàng thế được. Nói tao nghe nào, mày thích Văn Kha đến thế, nhưng lần đầu tiên em ấy cởi sạch quần áo, lần đầu tiên bị cắn cổ đều không phải dành cho mày, thực ra mày khó chịu lắm đúng không? Nên mày mới trả thù tao như thế, phải không?”
Trác Viễn nhìn gương mặt tuấn mỹ dính đầy vết máu loang lổ của Alpha trước mặt mình, giọng điệu nhuốm đầy vẻ hưng phấn mà gã không kìm chế được.
Gã đã sớm muốn nói như thế, nói hết những suy nghĩ xấu xa nhất trong lòng mình mà không hề kiêng kỵ.
Lúc đang hạ thấp Văn Kha, gã càng có thể khiến Hàn Giang Khuyết cảm nhận được đau khổ và nhục nhã, bất cứ hình phạt tàn khốc nào có thể áp dụng lên người Hàn Giang Khuyết cũng khiến gã khoái trá –
Gã muốn để Hàn Giang Khuyết biết, người đầu tiên chiếm hữu Văn Kha là mình, đây chính là thắng lợi tối cao.
“Đúng thế.”
Hàng mi thật dài của Hàn Giang Khuyết đang run rẩy, hắn khàn khàn nói: “Tao rất thích Văn Kha, chuyện anh ấy ở bên mày khiến tao quá đau khổ. Trác Viễn, để tao gọi điện thoại đi, cầu xin mày đấy, được không?”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn cầu xin tha thứ trước mặt Trác Viễn.
Trong nháy mắt đó, nỗi thống khổ của hắn nào chỉ là tim như bị dao cắt.
Tàn nhẫn, ích kỷ, dối trá –
Trên người Trác Viễn tập hợp tất cả những tính cách mà hắn xem thường nhất, là kẻ tập hợp tất cả những thứ đê tiện đáng khinh.
Giống như chú sói bị thương tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết trước mặt linh cẩu, hắn chưa từng nghĩ sẽ yếu thế trước mặt Trác Viễn. Thực chất bên trong hắn rất kiêu ngạo, dù ở lúc tuổi còn nhỏ, vẫn không có bất cứ ai có thể khiến hắn phải cúi mái đầu lúc nào cũng ngẩng cao bướng bỉnh.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này không gì bằng phải lăng trì tôn nghiêm của mình.
Nếu như là một ngày trước đó, hắn thà rằng bị đánh chết tươi, chứ không cầu xin tha thứ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Trác Viễn nghĩ rằng dùng Văn Kha kích thích hắn sẽ khiến hắp sụp đổ, nhưng gã không biết rằng, sau khi nhận được những lời của đêm qua –
Trác Viễn càng nhắc đến, sẽ chỉ càng khiến hắn tỉnh táo và chín chắn hơn chưa từng có.
Hiện giờ hắn đã không còn là Hàn Giang Khuyết cô độc của năm đó nữa.
Hằ là Alpha muốn bầu bạn bên Văn Kha cả đời, là cha của Tiểu Tuyết và Niệm Niệm.
Tuyệt đối hắn sẽ không tùy tiện ngã xuống.
…..
Trác Viễn nhìn Alpha sắc mặt trắng bệch đang run rẩy trước mặt mình, có mộ nháy mắt, gã gần như cảm thấy thành công khi đánh bại kẻ địch lớn nhất cả đời mình.
Hàn Giang Khuyết không hề vô địch không gì không xuyên thủng nổi, hắn ta cũng sẽ vì sợ chết mà yếu đuối cầu xin mình tha thứ.
Thậm chí, gã còn sinh ra một chút thông cảm khi từ trên cao nhìn xuống.
Trác Viễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Alpha bên cạnh buông tay ra, sau đó cười lạnh một tiếng rồi đưa điện thoại cho Hàn Giang Khuyết, đoạn móc hộp thuốc lá kim loại từ tron ngực ra.
Hàn Giang Khuyết lau máu tươi chảy ra từ khóe miệng, sau đó mặt không đổi sắc nhìn điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Đây là điện thoại của mày à?”
“Mày nghĩ tao ngu hả?” Trác Viễn khinh thường châm thuốc: “Tao sẽ cầm điện thoại của tao tới sao?”
Hiển nhiên gã rất am hiểu những chuyện nham hiểm thế này, hành động không đưa điện thoại của mình theo giống như việc phá hỏng camera ở đại học B, gã sẽ không để lại chứng cứ.
“Tao sẽ phải gọi ba cú điện thoại, theo thứ tự là người trong viện kiểm sát, một quản lý sắp xếp toàn cuộc, và một cấp dưới làm việc bên ngoài.”
Hàn Giang Khuyết tỉnh táo nói.
“Tao kệ mày gọi mấy cú.” Trác Viễn không nhịn được nói: “Tao chỉ cần ngay sau đó nghe được người tao cài vào trại tạm giam gọi cho tao, nói thủ tục ra khỏi trại của cha tao đã làm xong, hiểu chưa?”
Lúc nhấn số, ngón tay của Hàn Giang Khuyết không khỏi run một cái, nhưng hắn biêt đây không phải là thời điểm để do dự, trước tiên nhất định hắn phải làm theo ý của Trác Viễn.
Trước hết là gọi cho quản lý, sau đó thông qua quản lý gọi cho nhân vật mấu chốt trong viện kiểm sát, cuối cùng là cấp dưới/
Đương nhiên toàn bộ quá trình gọi ba cú điện thoại này đều hoàn thành dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Trác Viễn.
Quản lý của Hàn Giang Khuyết có thể nghe ra chút manh mối từ mệnh lệnh đột ngột và chất giọng kỳ quái của hắn, không khỏi hỏi thêm một câu: “Cậu Hàn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Thời gian này quá eo hẹp, bảo trại tạm giam lập tức thả người vốn không hợp thủ tục, rất khó xử lý.”
“…” Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, hắn còn chưa mở miệng đã cảm thấy một con dao nhọn đang kể lên cổ mình, Alpha cầm dao đứng bên cạnh đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Tôi không sao.” Hàn Giang Khuyết bình tĩnh nói: “Lập tức làm theo những gì tôi nói đi, tôi không quan tâm anh dùng cách nào và dùng bao nhiêu tiền để chuẩn bị, trong vòng mười phút, nhất định phải làm xong thủ tục ra trại tạm giam cho cha Trác Viễn. Giấy tờ có thể bổ sung, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ. Nghe rõ chưa?”
Trác Viễn rít một hơi thuốc, ra hiệu cho tay chân đưa di động tới.
Gã ngồi trên mui của một chiếc xe khác, nhìn chằm chằm Hàn Giang Khuyết bằng đôi mắt âm u. Vẻ mặt gã đang xao động không giống bình thường, giống như đang suy xét gì đó một cách kịch liệt, chính gã cũng không tự ra quyết định được.
Gã và Hàn Giang Khuyết cứ thế trầm mặc đề phòng nhìn nhau, chẳng ai nói thêm gì.
Một phút, hai phút, năm phút, tám phút…
Mãi đến khi một tiếng chuông lảnh lót vang lên, Alpha vẫn luôn đứng cạnh Trác Viễn không ra tay nhận điện thoại, gã chỉ “Ừm” vài tiếng, sau đó lập tức đến bên tai Trác Viễn thấp giọng nói: “Bên kia đã gửi tin xác nhận, người của chúng ta đã đón được ông cụ. Bên trong nói bên trên đã nhận được tài liệu quan trọng mới, vụ án này được rút lui trước, sau đó sẽ bổ sung thủ tục.”
“Trác Viễn, còn chuyện gì khác nữa không?” Hàn Giang Khuyết hỏi.
Hắn cũng đang nhìn Trác Viễn, chẳng hiểu vì sao vẻ mặt của gã lúc này khiến hắn lờ mờ cảm thấy không thoải mái.
Trác Viễn không trả lời ngay.
Từ bất cứ góc độ bình thường nào, Trác Viễn đã đạt được thứ mà gã muốn.
Trong thời gian ngắn, quả thật nhà họ Trác đã đại thương nguyên khí, nhưng rất khó rơi xuống trong cùng một nơi. Ít nhất sau này, Trác Ninh có thể nhanh chóng trốn ra nước ngoài.
Đối với Trác Viễn mà nói, đương nhiên đây là một đả kích rất lớn.
Nhưng nếu không phải gã được ăn cả ngã về không, trực tiếp dùng mánh lới phi pháp cưỡng ép Hàn Giang Khuyết, thì ngay cả bước phản công này cũng là vô ích.
Huống chi trong toàn bộ quá trình, địa vị chức quyền của Trác Lập vẫn được bảo đảm, mặc dù điều này đồng nghĩa với việc Trác Ninh suýt nữa bị hi sinh, nhưng chỉ cần Trác Lập vẫn còn, nhà họ Trác vẫn sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi.
Đây là một bước chuyển bại thành thắng cực kỳ quan trọng, nhưng ngay cả chính Trác Viễn cũng không hiểu tại sao vẫn cảm thấy trong lòng đang rung chuyển mãnh liệt.
Gã chăm chú nhìn vào Hàn Giang Khuyết, nhìn phía sau hắn là lối vào bãi đỗ xe.
Bên ngoài đang có một luồng ánh nắng trong mùa đông chiếu vào, giống như tia sáng chói mắt đến từ một thế giới khác.
Trong khoảnh khắc đó, Trác Viễn đột ngột cảm thấy vô cùng cô đơn.
Gã biết, dù hôm nay gã có thắng, thì từ nay về sau Hàn Giang Khuyết vẫn sẽ cùng Văn Kha sống trong một thế giới khác, một thế giới ấm áp mà gã chưa từng được đặt chân vào.
Cảm giác đó kích động nỗi đau đớn trước nay gã chưa từng có.
“Trác Viễn?”
Hàn Giang Khuyết hơi nheo mắt lại thúc giục.
Trác Viễn cúi đầu nhìn tàn thuốc trên tay mình, gã thổi một cái, sau đó bỗng nói: “Tối nay là buổi họp báo ra mắt sản phẩm của Văn Kha đúng không? App kia, tên là Tình cuối nhỉ?”
Hàn Giang Khuyết bỗng cảm thấy bất an mãnh liệt, nhưng hắn không có cách nào làm rõ nguyên nhân của sự bất an đó.
Hắn che ngực, thực ra sau một hồi dằn vặt vừa rồi, cảm giác đau đớn khi hô hấp đã càng lúc càng dữ dội. Hắn biết tình trạng cơ thể của mình rát cầng chạy chữa kịp thời, cho nên không thể không nhanh chóng đáp lời: “Đúng thế.”
“Tao có thể thả mày đi, nhưng mày còn phải gọi một cú điện thoại.”
Trác Viễn nở nụ cười nhấn tắt điếu thuốc trong tay, sau đó nhảy xuống khỏi mui xe: “Tao muốn mày gọi điện thoại cho Văn Kha, nói với em ấy tuyên bố hủy bỏ Tình cuối, để em ấy thông báo với các bên truyền thông đăng một thông báo tạm thời, nói trong quá trình phát triển app đột nhiên phát hiện lỗi nghiêm trọng, trong một năm không thể tung ra thị trường.”
“Cái gì?”
Người hỏi câu này không chỉ mình Hàn Giang Khuyết, mà ngay cả thư ký Alpha bên cạnh Trác Viễn cũng kinh ngạc quay đầu lại. HIển nhiên đây là mộ thay đổi rất đột ngột, đến cả người bên Trác Viễn cũng hoàn toàn không hiểu tình hình.
“Trác tiên sinh, thời gian cấp bách, chỗ này cách nhà họ Hàn quá gần, chúng ta đừng để bị lộ…” Thư ký kia cau chặt mày muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lập tức bị Trác Viễn vung tay lên ngăn lại.
“Tao đã nói rất rõ rồi đấy.”
Trác Viễn thản nhiên nói: “Hàn Giang Khuyết, mày bảo Văn Kha hủy buổi họp báo công bố sản phẩm, tao sẽ thả mày đi.”
Hàn Giang Khuyết kinh ngạc nhìn Trác Viễn, khàn giọng nói: “Trác Viễn? Chuyện này liên quan gì đến app của Văn Kha, anh ây đã cố gắng lâu như vây mới có thể thành công phát hành Tình cuối, tại sao mày…”
Trác Viễn cũng nhắm mắt lại, có mấy giây gã cũng đang tự hỏi.
Tại sao?
Mày đã nhận được kết quả mày muốn, không phải ư?
Trác Viễn hít một hơi thật dài, lúc mở mắt ra lần nữa, đáy mắt gã đã hằn lên tia máu.
Gã bỗng nở nụ cười với Trác Viễn.
Đó là… Một nụ cười khiến Hàn Giang Khuyết cả đời khó quên.
Đôi mắt của Trác Viễn màu đen, màu đen ấy không mang nghĩa màu sắc, mà là màu tối tăm như khiến người ta lâm vào đầm lầy đáng sợ khủng khiếp, nụ cười của gã khiến người nhìn không rét mà run.
Trác Viễn cười, nhẹ nhàng nói với Hàn Giang Khuyết: “Bởi vì điều tao không muốn nhất – Chính là tận mắt thấy Văn Kha thành công.”
Trong nháy mắt nói ra câu nói này, Trác Viễn cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.
“Tao không hận Văn Kha, nhưng Hàn Giang Khuyết à, em ấy đã bỏ tao đi, tao thật sự hy vọng Văn Kha phải vĩnh viễn sống trong thất bại và bất hạnh.”
Hóa ra mặt trái của tình yêu không phải là hận thù.
Mà là độc ác.
Khi một người rốt cuộc có thể thản nhiên đối mặt với cái độc ác trong lòng mình lại khoái trá đến thế.
So với nỗi căm hận của nhà họ Trác dành cho Hàn Giang Khuyết, Trác Viễn nghĩ, nỗi đau khổ cùng cực trong đời mình –
Là ở chỗ nhìn thấy người khác nhận được hạnh phúc mà gã không thể có.
Vì không để thứ hạnh phúc đó tồn tại trên thế gian này, hắn thà rằng hủy diệt đi, dù có liên lụy đến mình.
Trác Viễn đưa chiếc điện thoại vừa rồi đến trước mặt Hàn Giang Khuyết, nói: “Gọi cho em ấy đi, Hàn Giang Khuyết.”
Hàn Giang Khuyết cảm thấy không khí mình hít vào ngực đang run rẩy.
Hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi sâu sắc đến thế, thậm chí vài phút trước lúc tính mạng mình đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, hắn cũng không có cảm giác mãnh liệt đên vậy.
Để đối mặt với sự độc ác hiếm thấy trên thế gian này phải cần dũng khí rất mạnh.
Hàn Giang Khuyết cảm thấy linh hồn của mình bị xé làm hai nửa, một nửa là cậu bé trốn trong góc đau khổ bật khóc, một nửa là hắn trưởng thành đang gào thét căm giận muốn xé xác Trác Viễn.
Hẵn nhìn thẳng vào tc, trong đôi mắt đen láy đang lấp lóe vẻ căm hận mãnh liệt.
Nhưng vào giây phút ấy Trác Viễn đã không thèm để ý đến nữa, chỉ bình tĩnh lặp lại: “Gọi cho Văn Kha.”
Hàn Giang Khuyết biết, bất cứ tranh luận gì cũng đã không còn ý nghĩa, không có bất cứ chuyện gì có thể thuyết phục Trác Viễn.
Cho dù trong lòng gã có rõ ràng, Tình cuối là toàn bộ tâm huyết của Văn Kha, thì Trác Viễn cũng không còn để ý nữa.
Giây phút nhận lấy điện thoại, trong lòng hắn đã bừng lửa nóng hừng hực.
Ngón tay Hàn Giang Khuyết run rẩy, nhưng không dám chậm trễ đến một giây, bèn nhấn từng số từng số điện thoại của Văn Kha.
Ánh nắng ngoài bãi đỗ xe càng lúc càng nóng rẫy, giống như đang chiếu thẳng vào lưng hắn. Trên chóp mũi hắn, một giọt mồ hôi lấp lánh đang đậu.
“Tút – Tút—“
Chuông điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “A lô? Cho hỏi ai đây ạ?”
“… Là em.”
Hàn Giang Khuyết hít một hơi thật sâu, trước mặt Trác Viễn và những gã Alpha mặt mũi hung ác kia, hắn siết chặt điện thoại, giống như đang ôm lấy Omega dịu dàng bên kia.
“Hàn Tiểu Khuyết?”
Hiển nhiên Văn Kha khá bất ngờ và vui vẻ, anh dồn dập hỏi: “Sao em lại đổi số điện thoại rồi? Em về nhà chưa? Chuyện làm xong rồi hả?”
“Tiểu Kha.” Hàn Giang Khuyết khẽ nói: “Em có lời muốn nói với anh.”
“Anh đang nghe đây.” Văn Kha nở nụ cười.
Gã Alpha mặc chiếc gi lê đen bên cạnh đi tới giơ dao lên đầy uy hiếp, gã im lặng nhìn Hàn Giang Khuyết chằm chằm, hiển nhiên đang thúc giục hắn.
Nhưng giây phút ấy, trong lòng Hàn Giang Khuyết lại vô cùng an bình và tĩnh lặng.
Trước mặt Trác Viễn và những Alpha đang vây quanh mình, hắn nói khẽ: “Em nhớ anh lắm Tiểu Kha à. Anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
Hàn Giang Khuyết thình linh thông minh hẳn.
Hắn thổ lộ một câu quan trọng không theo những gì Trác Viễn bảo, khiến ngay cả gã cũng nhíu chặt mày, nhưng không ngăn hắn lại/
Mà hiển nhiên Văn Kha đã nhạy bén cảm thấy không thích hợp: “Hàn Tiểu Khuyết? Em đang nói gì thế? Em đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Anh Văn Kha à, em yêu anh.”
Hàn Giang Khuyết bỗng dịu dàng mỉm cười, thấp giọng nói: “Anh hãy đồng ý với em, vĩnh viễn không được quên thời gian trong tình yêu của chúng ta – Tất cả tình yêu của em dành cho anh đều ở trong đó, đừng quên em.”
“Hàn Giang Khuyết! Em đang nói cái gì? Em đang ở đâu?” Giọng Văn Kha ỗng sắc bén cao lên hẳn: “Em nói đi…!”
“Mẹ kiếp.”
Rốt cuộc Trác Viễn nhận ra không ổn, gã hung dữ chửi một tiếng, sau đó cùng với những Alpha khác vọt nhanh tới muốn cướp điện thoại.
Nhưng quá muộn rồi, Hàn Giang Khuyết đã ném mạnh điện thoại xuống đất, sau đó dùng hết toàn lực giẫm mạnh hai cú khiến điện thoại bị hỏng.
Kế đó một gã Alpha cường tráng tung một cú đấm mạnh khiến Hàn Giang Khuyết ngã nhào xuống đất, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Đương nhiên đầu óc của Hàn Giang Khuyết không tỉ mỉ cẩn thận như Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, nhưng hắn có một thứ bản năng, một trực giác sinh tồn như dã thú. Càng vào lúc sống còn, hắn lại càng nhạy cảm và ý chí mãnh liệt hơn.
Cái bản năng sống còn ấy thậm chí còn vượt xa sinh mạng của hắn, là đấu tranh quyết tử giữa thiện và ác.
Lúc đầu bị va mạnh xuống nền xi măng, nội tâm của Hàn Giang Khuyết lại vô cùng bình tĩnh.
Toàn bộ thế giới trở nên hỗn loạn, nhưng dường như lại guống như một bộ phim câm hài kịch bị kéo dài tốc độ.
Hành động của mỗi người trở nên chậm chạm lạ thường, tay chân của bọn chúng bị ánh mặt trời kéo ra thật dài, nom vô cùng buồn cười.
Trác Viễn đang chửi mắng gì đó, gã trở tay cởi áo khoác của mình ra ném qua một bên sau, đó dữ tợn giơ tay ra với kẻ bên cạnh.
Hàn Giang Khuyết dùng tay ôm đầu thành thục bảo vệ bộ phận quan trọng của mình, nhưng lập tức bị kẻ khác bẻ quặt tay lại. Có một kẻ dùng giày da hung hăng giẫm mạnh lên ngón tay hắn rồi dùng sức nghiền ép, chỉ trong nháy mắt, ngón tay của hắn đã bị gãy.
Mà những kẻ khác thì gắt gao đè chặt tay chân hắn vẫn đang cố giãy giụa, còn Trác Viễn giơ cao thanh thép kia lên đập mạnh xuống tuyến thể nơi gáy hắn…
……
Kỳ thực ngay lúc giơ thanh thép kia lên, trong lòng Trác Viễn cũng đã suy nghĩ rất rất nhiều.
Giây phút mà cuộc đời hoàn toàn không có đường rút lui là ở đâu?
Về sau gã nghĩ, thật ra chính là giây phút này.
Nhưng, gã quả thực quá đau khổ.
Thời gian càng lâu, thậm chí gã đã không phân rõ năm đó đến tột cùng là gã yêu Văn Kha trước, sau đó mới nảy sinh ghen ghét với Hàn Giang Khuyết; hay là ngay từ trước đã đố kỵ quá đỗi với Alpha này.
Nhưng có một bí mật mà gã chưa từng nói với bất cứ ai.
Tại đại hội thể dục thể thao của trường vào năm lớp mười một đó, Hàn Giang Khuyết bị cảm hai tuần, thế là rất nhiều hạng mục ban đầu hắn hận đều phải tạm thời giao cho các Alpha khác trong lớp. Trác Viễn được giao thay thế bổ sung cho mục chạy bộ cự ly 400m tương đối đơn giản, ngày tranh tài sẽ là ngày cuối cùng.
Khi đó, một kẻ vốn bình thường như gã vì có thể tạo được chút thành tích mà mỗi ngày trời còn chưa sáng đã chạy đến trường học chạy bộ trên đường chạy. Trải qua mười ngày luyện tập, gã rất đắc ý mãn nguyện, muốn mạnh mẽ giành về cho lớp một giải quán quân.
Nhưng điều gã không hề nghĩ đến chính là, ngày cuối cùng Hàn Giang Khuyết lại khỏi bệnh.
Dĩ nhiên chủ nhiệm lớp đã giao hạng mục chạy bộ cho kiện tướng thể duc Hàn Giang Khuyết, mà Hàn Giang Khuyết cũng bình thản dẫn trước người đứng thứ hai rất xa, giành được vòng nguyệt quế đứng đầu.
Ngày đó, tất cả mọi người trong lớp rất vui vẻ, cùng nhau nâng cốc Coca cạn ly.
Không có ai quan tâm đến cảm xúc của gã…
Tại sao lại cứ là ngày cuối cùng? Tại sao lại cứ là hạng mục của gã bị cướp đi?
Mười năm, không ai biết được chuyện nhỏ này.
Nhưng Trác Viễn không một ngày quên được cảm xúc của mình khi hôm đó ngồi trong một góc hẻo lánh trầm mặc nhìn những người khác chúc mừng Hàn Giang Khuyết. Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Văn Kha, kẻ đang vây quanh Hàn Giang Khuyết như một “Con chó”.
Gã đố kỵ với Hàn Giang Khuyết.
Quá đố kỵ.
Sartre* đã nói: Người khác là địa ngục.
Mà Hàn Giang Khuyết chính là địa ngục của gã.
*Jean – Paul Sartre là nhà triết học hiện sinh, nhà soạn kịch, tiểu thuyết gia và nhà hoạt động chính trị người Phápp. Ông là một trong những nhân vật nòng cốt trong hệ thống triết học của chủ nghĩa hiện sinh, và là một trong những nhân aật có ảnh hưởng lớn trong nền triết học Pháp thế kỷ 20 và chủ nghĩa Mác.
Thực ra có rất ít người hiểu được, rằng cực hạn của đố kỵ phải là cảm xúc kinh khủng vượt qua nỗi căm hận.
Đố kỵ dữ dội đến mức –
Chỉ cần biết sự thật rằng Hàn Giang Khuyết còn tồn tại trên thế giới này, đã là một nỗi giày vò đối với gã. Chỉ cần Hàn Giang Khuyết còn tồn tại, gã sẽ vĩnh viễn sống trong địa ngục bị so sánh với người khác.
Hàn Giang Khuyết có được Văn Kha, chẳng qua đó chỉ là một đòn sau cùng và nặng nề nhất trong nỗi đố kỵ ấy.
Trác Viễn đã vô số lần nghĩ: Nếu Hàn Giang Khuyết có thể biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết bao.
Nhưng một người không thể nào biến mất không còn tăm hơi được.
Cho nên mỗi một giây, mỗi một giây Hàn Giang Khuyết còn chưa biến mất, đều là sự tra tấn càng lúc càng dữ dội với gã.
Từ hôm nay trở về sau, gã muốn hoàn toàn được giải thoát.
Chuyện này đã không còn liên quan đến hận thù của nhà họ Trác, chỉ liên quan đến gông xiềng của chính gã.
…….
Ánh năng ấm áp của ngày đông rơi rắc từ bên ngoài vào, thời gian vỡ nát như vàng êm ái rơi trên mặt Hàn Giang Khuyết.
Trong ánh sáng rực rỡ, máu tươi bắn tung tóe văng lên thân Land Rover.
Cách lớp kính xe vỡ vụn dính đầy máu, đôi mắt Hàn Giang Khuyết vẫn một mực nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình trong Land Rover.
Trước khi bị tông xe, hắn đang ghi âm viên nang thời gian của Tình cuối.
Mà đoạn ghi âm này đến giờ vẫn chưa kết thúc, từ lúc hắn bị tông đến khi hắn nói ra tin tức mấu chốt là đang ở bãi đỗ xe bỏ hoang này, và cả toàn bộ quá trình hắn bị đánh đập.
Viên nang thời gian chỉ cần ghi đủ 20 phút, sau đó sẽ tự động truyền cả đoạn ghi âm lên thiết bị đầu cuối của server, chỉ cần Văn Kha điều tra tài liệu ghi âm, nhất định có thể tìm được.
Đến nay Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thi đấu quyền anh, huấn luyện viên của hắn là một người Mỹ. Lúc cổ vũ tinh thần cho hắn, người đó đã liên tục lặp đi lặp lại: “Han, you just gotta a little faith.”
Lòng tin.
Trước khi đưa ra quyết định này, Hàn Giang Khuyết đã dùng lòng tin đánh cược ba chuyện.
Thứ nhất, cược Văn Kha có thể hiểu rõ mình.
Thứ hai, cược kinh nghiệm thi đấu quyền anh nhiều năm của mình có thể đủ chống chọi lại tấn công.
Thứ ba, cược – Tà không thể thắng chính.
_________________
Hết chương 115.
Mình đọc Tình cuối nhiều lần, nhưng trừ lần đầu đọc ra, những lần sau đọc lại mình đều cố lướt thật nhanh qua chương này, vì đau quá, đau đến mức không thở nổi. Bây giờ phải tận mắt đọc, tự tay gõ từng chữ một, cái cảm giác này thật là…
Thương Tiểu Khuyết và Tiểu Kha lắm, mới chương trước còn lên kế hoạch cho cuộc sống yên ấm sau này, vậy mà chương này lại gặp bi kịch. Không có gì đau hơn việc đọc những dòng ước muốn của Tiểu Khuyết hết, muốn đặt tên con là Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm, muốn sau này làm một người cha thật tốt.