Tình Cũ Tự Cháy

Chương 9


Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 9

Buổi chiều ngày hôm sau, Hạ Giai Ngôn nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại chưa bao giờ gọi đến. Đầu bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ, anh ta tự giới thiệu là trợ lý của Từ Vĩnh Hào, và mục đính gọi đến là để thông báo cho cô thời gian địa điểm cụ thể gặp mặt với Từ Vĩnh Hào. Nhớ đến những lời của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn nói mình không có thời gian, khéo léo hoãn lại cuộc hẹn lần này.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại nội bộ vang lên, Hạ Giai Ngôn cầm phone lên nghe, giọng Quan Mộ Hân đồng thời vang lên: “ Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Đứng ở trước cửa văn phòng Quan Mộ Hân, Hạ Giai Ngôn hít một hơi thật sau rồi mới gõ cửa. Quan Mộ Hân tự mình mở cửa, cô cảm thấy được ưu ái mà lo sợ, chỉ cảm thấy tai họa sắp ập xuống đầu rồi.

“ Giai Ngôn, bên Tiễn Anh tiến triển thế nào rồi?” Quan Mộ Hân hỏi.

Mỗi lần động đến nhiệm vụ khó khăn, Quan Mộ Hân vẫn hay phái cấp dưới đi đạp bằng mọi chông gai, đợi dọn dẹp sạch sẽ mọi chướng ngại vật, cô ta mới làm ra vẻ xung phong đi đầu, chủ động tiếp nhận những công việc còn lại. Cứ như vậy, bao nhiêu công lao đều bị cô ta cướp đi hết. Nếm qua quá nhiều thiệt thòi như vậy, Hạ Giai Ngôn hiểu rõ Quan Mộ Hân đang tính toán điều gì, cô không khai báo bất cứ điều gì, chỉ nói : “ Tôi đã liên hệ với bên giải trí Thiên Tế rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy quản lý Phùng hồi âm.”

Nghe thấy vậy, mặt Quan Mộ Hân lập tức trầm xuống: “ Đã tốn nhiều thời gian như vậy rồi mà vẫn chưa mời được khách vào nhà, sao cô không nghĩ biện pháp khác đi hả?”

Hạ Giai Ngôn cuối đầu không nói.

Quan Mộ Hân dùng sức phủ lên tập văn kiện trong tay, hai khuỷu tay để lên bàn cảnh cáo cô: “ Hạng mục lần này rất quan trọng, nếu cô không nắm chắc rằng bản thân mình làm được thì nên báo cáo sớm cho tôi một tiếng. Đừng nói tôi không nhắc nhở cô trước, nếu để chậm tiến độ, hoặc làm khách hàng không hài lòng, cô sẽ chiu trách nhiệm toàn bộ đấy.”

Gặp phải loại cấp trên hay tham công lại ưa đùn đẩy trách nhiệm cho qua kiểu này thật là khổ không tả nổi. Hạ Giai Ngôn trở về chỗ ngồi của mình, nghĩ đến công viện lại cảm thấy vô cùng bế tắc, cuối cùng đành đứng đi lấy nước sôi pha trà.

Đúng lúc này cũng có hai đồng nghiệp đang nhàn hạ pha trà, thấy Hạ Giai Ngôn đi vào, đều vui vẻ gật đầu với cô. Hạ Giai Ngôn mỉm cười đáp lại, trong lúc lấy nước nóng, cô vô tình nghe thấy các cô ấy bàn tàn chuyện trợ lý giám đốc bộ phận sáng tạo Phỉ Phỉ mang thai.

Bộ phận khách hàng và bộ phận sáng tạo trước giờ vẫn tới lui mật thiết với nhau, tuy Hạ Giai Ngôn không có giao tình với Phỉ Phỉ, tuy nhiên tình cờ vẫn hay gặp nhau cùng ăn trưa nói chuyện phiếm. Chuyện Phỉ Phỉ mang thai cũng cách đây vài tháng, đây cũng không phải là tin tức gì mới, cô không biết vì sao bọn họ lại lấy chuyện này ra để bàn luận.


Công việc trong tay vẫn chưa giải quyết xong, Hạ Giai Ngôn phải tăng ca đến tám giờ tối mới về nhà. Ngay cả ti vi cô cũng không thèm mở, tắm xong liền nằm lên giường xem giáo trình, để tránh cho Lục Tiệp nói cô đi học mà không tập trung.

Thứ bảy đến lớp, Chu Đình vẫn như cũ sát giờ mới hớt ha hớt hải chạy vào. Hạ Giai Ngôn thấy cô ấy thở hổn hển, thấp giọng cười cô: “ Lần sau hãy rời giường sớm hai phút, sẽ không cần phải chạy chật vật như vậy.”

Chu Đình vỗ vỗ tay lên ngực, cô cẩn thận để ý Lục Tiệp đang giảng bài, canh lúc anh quay lên, cô mới nói với Hạ Giai Ngôn: “ Cậu nghĩ rằng tớ không muốn như vậy hả, chỉ là tớ không dậy nổi.”

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Hạ Giai Ngôn mới có thể thoái mái nói chuyện phiếm với Chu Đình. Hiện giờ Chu Đình đang làm việc cho một công ty thương mại nước ngoài, bận rộn luôn ngày luôn đêm, Hạ Giai Ngôn lắng nghe cô than thở nỗi cay đắng trong lòng, đột nhiên, điện thoại di động trong ngăn kéo rung hai cái.

Trên màn hình hiện thông báo: “ Bạn có một tin nhắn mới”. Hạ Giai Ngôn mở ra, thì thấy trên mục người gởi viết hai chữ: Lục Tiệp. Cô nhớ mình không hề lưu số điện thoại mới của Lục Tiệp vào danh bạ, để ý kỹ, cô mới phát hiện dãy số điện thoại này không phải số Lục Tiệp đã cho trên lớp, mà là số máy trước đây của anh.

Năm đó khi chia tay với Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cũng không xóa đi số máy của anh trong điện thoại. Dãy số đó vỗn đã thuộc nằm lòng từ lâu, cô không muốn làm điều thừa thãi, dối người lừa mình xóa nó đi. Cô nghĩ hẳn Lục Tiệp đã vứt số máy này từ lâu lắm rồi, đến bây giờ xem ra, có rất nhiều chuyện vô cùng không giống với tưởng tượng của cô.

Trong tin nhắn viết, tan học ở lại. Hạ Giai Ngôn nhìn thoáng qua hướng bục giảng, nhưng không thấy bóng dáng Lục Tiệp đâu cả. Cô chưa trả lời, một lát sau, lại có tin nhắn mới: “ Liên quan đến chuyện Tiễn Anh”

Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn đang ngẩn người, vì thế tò mò nhìn màn hình di động. Quét mắt qua, cô liền giật mình nói: “ Các cậu nhanh như vậy đã cấu kết với nhau rồi hả?”

Hạ Giai Ngôn cất điện thoại di động vào, sau đó nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Chu Đình ngồi sát vào Hạ Giai Ngôn,nhỏ giọng nói: “ Anh ta nói cậu tan học ở lại nha, có phải là muốn làm một trận lớn với cậu không đấy?”


Hạ Giai Ngôn tức giận cười thành tiếng, tay cô nắm lấy tay Chu Đình nói: “Cậu nghiêm chỉnh một chút ngay cho tớ”

Chu Đình nhanh nhẹn né tránh, cười hì hì nói: “ Cậu với Lục Tiệp vẫn rất xứng đôi, hai người từng là bạn học, bay giờ lại trở thành thầy trò, duyên phận thật kì diệu biết bao. Huống chi, cậu cũng sắp bước vào hàng ngũ gái ế rồi, nếu còn không tìm người yêu, khẳng định nhà cậu sẽ bắt cậu đi xem mắt đấy.”

“ Có duyên phận cũng phải phân biệt cho rõ ràng, đấy rốt cuộc là lương duyên, hay là nghiệt duyên nữa.” Hạ Giai Ngôn tức giận nói. Nhưng bình tình xem xét lại, trong lời nói của Chu Đình vẫn có ý đúng, cha mẹ cô thường nói bóng nói gió hi vọng cô tìm người yêu, cứ như thể nếu tiếp tục kéo dài sợ cô không gả được ra ngoài không bằng. Cho dù thiếu kiên nhẫn, bọn họ cũng không tự mình sắp xếp xem mắt gì gì đó, vì tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng, điểm đó bọn họ rõ hơn ai hết.

Sau khi tan học, Hạ Giai Ngôn ở lại trong lớp chờ Lục Tiệp. Lục Tiệp vẫn như thường lệ giải đáp thắc mắc của sinh viên, đợi gần nửa tiếng, cô mới cùng Lục Tiệp rời đi.

Trên đường đến bãi đổ xe, Lục Tiệp nói với cô: “ Thứ hai Phùng Ân sẽ liên hệ với em, bàn bạc kỳ hạn thực hiện và một số vấn đề chi tiết khác, em có yêu cầu gì thêm cứ việc đề cập với cô ấy.”

Hạ Giai Ngôn vô cùng kinh ngạc, vừa mở miệng liền bùm bùm quăng ra một đống vấn đề: “ Anh nói chuyện với quản lý Phùng như thế nào? Có nói rõ ràng rằng Tiễn Anh đến quay quảng cáo cho công ty tôi không? Tiễn Anh cũng đồng ý rồi sao?”

Lục Tiệp nhún vai: “ Anh cũng không rõ, em hỏi thử Khương Diên xem.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Hạ Giai Ngôn không khỏi cao giọng: “ Khương Diên? Là Khương Diên nổi tiếng đó hả?”

Khương Diên từng làm mưa làm gió trong dàn siêu sao của giới giải trí, ba năm trước đây anh ta tuyên bố tránh bóng, sau đó ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ đó về sau dần mờ nhạt trong con mắt của công chúng. Bên ngoài có tin đồn rằng anh ta sắp quay trở lại, cũng có tin đồn anh ta bí mật kết hôn, nhiều vô kể các phiên bản, người hâm mộ càng quan tâm đến tin tức của anh ta, càng lờ mờ không biết gì.


Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy khó tin, suốt dọc đường cô liên tục hỏi tới: “ Anh biết Khương Diên từ bao giờ thế? Làm sao anh quen được anh ta? Quan hệ của các anh tốt lắm hả?”

Đã lâu Lục Tiệp không được nghe thấy tiếng lèo xèo của cô, trong thoáng chốc, bọn họ giống như trở lại ngày không buồn không lo lúc xưa. Trước đây, anh không hề cảm nhận được khoảng thời gian ấy đẹp đến mức nào, nhưng vài năm vội vã trôi qua, nhưng anh lại chưa từng tìm được khoảng thời gian nào đẹp hơn so với khi ấy.

Không thấy Lục Tiệp trả lời, Hạ Giai Ngôn hỏi anh: “ Này, sao không nói gì hết vậy? Anh không phải đang lừa tôi đấy chứ?”

Lục Tiệp rốt cuộc cũng trở về thực tại, anh nói: “ Nhà anh và Khương gia có giao tình, Khương Diên là bạn thuở nhỏ với anh.”

“ Tại sao tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc tới Khương Diên?” Trong giọng nói Hạ Giai Ngôn có vài phần oán trách.

“ Bây giờ, nói cho em không phải cũng như nhau sao?” Lục Tiệp nói. Bảy tám năm trước, là thời kỳ hưng thịnh của Khương Diên trong giới điện ảnh, cho dù anh ngu ngốc thế nào, cũng sẽ không ngốc đến nỗi giới thiệu người tình của công chúng lúc bây giờ cho bạn gái mình biết.

Nhìn thấy Khương Diên bằng da bằng thịt ngồi trong phòng riêng, Hạ Giai Ngôn cảm thấy lâng lâng, như đang trong mơ vậy. Bình thường chỉ là người xuất hiện trong màn hình lớn, nay lại có thể ngồi sờ sờ trước mặt, thật sự không thể tin được.

Khương Diên và Cố Hoàn đến từ sớm, thấy Lục Tiệp đi vào thì thờ ơ, nhưng khi thấy Hạ Giai Ngôn theo sau Lục Tiệp đi vào, hai người bọn họ đều ăn ý trêu Lục Tiệp, nói anh Kim Ốc Tàng Kiều*, sẽ mách với ba mẹ anh đang ở nước Anh xa xôi.

Lục Tiệp không nói gì, chỉ giới thiệu Hạ Giai Ngôn cho bọn họ quen biết. Lúc giới thiệu Hạ Giai Ngôn cho bọn họ, Lục tiệp chỉ nói tên cô là Hạ Giai Ngôn, còn về quan hệ với cô như thế nào thì hoàn toàn không đề cập đến.

Hạ Giai Ngôn chưa từng thấy Cố Hoàn, nên nhìn nhiều lần, Cố Hoàn phát hiện ra quay mặt về phía cô mỉm cười, cho cô thoải mái quan sát. Nghe Khương Diên và Cố Hoàn nói đùa xong, Hạ Giai Ngôn tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng chút xấu hổ ấy không thể che dấu được sự kích động trong lòng, cô không nhịn được đem tâm tình trong lòng nói cho Lục Tiệp đang ngồi bên cạnh. Lục Tiệp nghe xong, đề nghị cô: “ Em lại véo vào mặt của anh ta đi.”

“ Tại sao?” Hạ Giai Ngôn khó hiểu.

Lục Tiệp nói: “ Anh ta ghét nhất bị ai đó véo vào mặt, nếu anh ta có phản ứng, tức là không phải em đang nằm mơ.”


Hạ Giai Ngôn bĩu môi: “ Nhàm chán”

Khương Diên và Cố Hoàn ngồi ở đối diện đang lặng lẽ vãnh tai nghe hai người nói chuyện, Cố Hoàn che miệng cười trộm: “ Giáo sư Lục, không ngơ anh cũng biết liếc mắt đưa tình với con gái nha.”

“ Hẳn là chúng ta nên chụp lại bộ dạng của anh ta bây giờ, để sau này khi bị anh ta nói móc thì lôi ra.” Thời điểm Khương Diên dưỡng bệnh do bị thương, Lục tiệp không ít lần châm chọc, rốt cuộc cũng đợi được tới ngày hôm nay, anh ta đương nhiên nhân cơ hội lần này đòi lại hết cả vốn lẫn lời.

Khương Diên và Cố Hoàn kẻ tung người hứng, khiến Hạ Giai Ngôn càng thêm xấu hổ.

Thừa dịp Hạ Giai Ngôn không để ý, Lục Tiệp hung hăn liếc mắt trừng bọn họ một cái, Cố Hoàn lập tức cảm thấy e dè một chút, Khương Diên tuy không có phản ứng gì, nhưng lúc sau cũng không dám càn rỡ như vậy nữa.

Hạ Giai Ngôn biết được Khương Diên vừa giúp mình một việc lớn, vì thế xuất phát tự đáy lòng nói cảm ơn với anh ta.

“ Anh cũng có quen biết với Tiễn Anh, nên việc này giải quyết cũng khá dể dàng thôi.” Khương Diên liếc mắt nhìn Lục Tiệp một cái, nói tiếp: “ Đương nhiên, cho dù có phải xông pha vào biển lửa, anh cũng sẽ thay em xử lý thỏa đáng. Dù sao, Lục Tiệp cũng rất ít khi nhờ người khác…………..”

Lục Tiệp híp mắt, Khương Diên vừa nhìn đã hiểu sự uy hiếp của anh, thức thời đem nữa câu sau nuốt vào, chỉ nói: “ Lần sau gặp những vấn đề thế này cứ đến tìm anh, không chừng anh có thể cố gắng góp chút sức lực bé nhỏ để giúp đỡ.”

Hạ Giai Ngôn nghe ra, Khương Diên đang nhắc nhở riêng với cô, cô không cần phải nói cảm ơn với anh ta, mà là Lục Tiệp. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Trong lúc mọi người đang ăn cơm trưa, Hạ Giai Ngôn buông đũa, theo chân bọn họ lên tiếng chào hỏi rồi mượn cớ ra ngoài. Bọn họ cũng biết rằng cô muốn đi tính tiền, Khương Diên gọi Lục Tiệp một tiếng, mà Lục Tiệp ngay cả đầu cũng không ngước lên, chỉ nói: “ Mặc kệ cô ấy đi.”

Khương Diên lại không nhịn được trêu chọc anh: “ Một bữa cơm sẽ không mang nợ, cậu thật sự bỏ được sao?”

Lục Tiệp trầm mặc, đang lúc Khương Diên và Cố Hoàn đều nghĩ sẽ không lấy được đáp án thì anh lại thì thào nhỏ: “ Tớ nợ cô ấy rất nhiều.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.