Tình Cũ Tự Cháy

Chương 7


Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 7

Ở trong mắt Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp là người thông minh đến nỗi khiến người khác phải ganh tỵ. Với chỉ số IQ của anh, anh nhất định sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của cô, không phải chỉ đơn giản muốn nói cho anh biết giao thông ở đây rất bất tiện, mà còn muốn bóp chết những ý nghĩ nào đó không nên sinh ra trong đầu.

Thế nhưng, Lục Tiệp lại vờ như không hiểu ý tứ ấy trong lời nói của cô, chỉ nói : “ Anh biết mà, anh cũng ở khách sạn gần đây nên mỗi đêm đều bị kẹt trên đường. “

“ Vậy mà anh còn….”

Hạ Giai Ngôn còn chưa nói hết câu, Lục Tiệp đã giơ tay phải lên, quơ quơ trước mặt cô. Trong tay anh đang cầm một chiếc di động, màu hồng nhạt, sau lưng được bọc bằng một cái ốp lưng hình động vật nữa mèo nữa cún.

Thấy chiếc di động đó, Hạ Giai Ngôn phản xạ tự nhiên sờ vào túi áo ban– đờ- xuy của mình. Vừa thọc tay vào, Lục Tiệp đã nói : “ Còn tìm cái gì nữa, đây không phải là điện thoại của em hả?”

Hạ Giai Ngôn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lục Tiệp vẫn đợi ở nơi này, cô một mặt phê bình bản thân vứt đồ lung tung, một mặt lại trách mình nghĩ nhiều. May mắn thay Lục Tiệp cũng không để ý tới vấn đề đó, chỉ lặng lẽ trả di động lại cho cô, cô nhẹ nhàng thở ra : “ Cũng may là rớt trên xe của anh, nếu không, bị mất thì sẽ thật phiền phức.”

Lục Tiệp xụ mặt dạy dỗ cô : “ Đã nói với em bao nhiêu lần, di động không nên thuận tay bỏ vào túi áo khoác sẽ rất dễ bị rơi ra ngoài rồi mà.”

“ Biết rồi, biết rồi mà.” Hạ Giai Ngôn trả lời theo phản xạ, giống như rất nhiều năm về trước, cô bị Lục Tiệp dạy dỗ sau đó trả lời với thái độ có lệ.

Giọng điệu cùng lời thoại như vậy quá quen thuộc, chuyện cũ không hề dự kiến hiện lên trong lòng, bọn họ không hẹn mà cùng nhau im lặng.

Hạ Giai Ngôn cuối cùng đã hiểu, vì sao nhiều bạn trên mạng lại nói sau khi chia tay không thể trở thành bạn, bởi vì chạm mặt người yêu cũ rất dễ rơi vào tình trạng lúng túng khó xử. Trong nhất thời, cô không biết phải làm thế nào mới đúng nữa.


Cuối cùng vẫn là Lục Tiệp phá vỡ sự im lặng này, anh làm ra vẻ không có chuyện gì chuyển đề tài : “ Điện thoại của em trông thật trẻ con, là của cháu em đưa em hả?”

Nghe xong lời anh, Hạ Giai Ngôn cũng có chút cảm thấy xấu hổ, bởi vì chính cô cũng cảm thấy cái ốp điện thoại mình dán quả thật trông rất trẻ con, mặc dù cô không phản bác lại, nhưng quyết định đêm nay về nhà nhất định phải gỡ nó ra.

Lục Tiệp bỏ cánh tay đang gác trên khung cửa sổ xuống : “ Khuya rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Phía trước vẫn còn kẹt xe, em đi bộ về có lẽ nhanh hơn đấy, anh không đưa em về được.”

Hạ Giai Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng lập tức, trên mặt lại hiện lên vẻ áy náy : “ Bây giờ tắc đường rất nghiêm trọng…….”

“ Không sao đâu, những vấn đề như vầy dù muốn hay không cũng phải tập quen dần.” Lục Tiệp tỏ ra không quan trọng nói. Nói tạm biệt với Hạ Giai Ngôn, sau đó nâng kính xe lên, lái xe rời đi.

Nhìn xe Lục Tiệp khuất bóng chỗ ngã rẽ, Hạ Giai Ngôn mới đi dọc theo con đường quen thuộc về nhà. Ánh trăng tối nay trong như nước, cô thường thường ngước đầu lên nhìn, vô tình nhớ đến nhiều năm trước đây, cô cũng thường nhìn mặt trăng kia khi tròn khi khuyết,rồi thương nhớ đến người đàn ông đang ở một đất nước xa xôi.

Thật ra, Lục Tiệp chẳng có gì tốt cả, anh là người nghiêm túc, bảo thủ, không cười, không thú vị. Người ta yêu đương thì muôn màu muôn vẻ, còn cô với Lục Tiệp yêu đương chỉ có tẻ nhạt và buồn chán mà thôi. Người ta đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh mới nhất đang được công chiếu, thì bọn họ tự học ở thư viện, lúc người ta ra ngoài hẹn hò đi chơi, bọn họ tự học trong thư viện; rồi khi người ra đi xem trăng ngắm sao, bọn họ vẫn đang tự học ở thư viện. Nghĩ đến đủ loại khuyết điểm của anh, tâm trạng Hạ Tử Nhược trở nên phấn chấn và trong sáng hơn.

Bôn ba cả ngày, Hạ Giai Ngôn lười nấu cơm, vì vậy đến tiệm thức ăn nhanh ở tiểu khu gọi một phần cơm cải bẹ xanh xào thịt bò. Bà chủ tiệm thức ăn nhanh nhận ra cô, chào hỏi cô một cách quen thuộc: “ Đêm nay lại tăng ca sao?”

Hạ Giai Ngôn “ Hi” một tiếng, thấy tiệm thức ăn nhanh ngồi gần như đầy khách, cô đã nói : “ Hôm nay buôn bán không tệ nha.”


Nét mặt bà chủ tươi cười rạng rỡ : “ Vậy xem như cảm ơn cháu là khách quen đến ủng hộ. Dì sẽ cho cháu thêm ít thịt bò, cháu một thân con gái một mình bươn chải ngoài cuộc sống, thật không dễ dàng mà!”

Đúng thật là không dễ dàng, Hạ Giai Ngôn không khỏi cảm thấy xúc động. Sau khi giải quyết xong bữa tối, cô liền lấy điện thoại gọi cho Hạ Giai Mặc, hỏi anh thử xem có quen biết ai làm trong công ty giải trí Thiên Tế hay công ty trực thuộc của tập đoàn Thiên Tế hay không.

Hạ Giai Mặc vừa nghe đã biết công việc của Hạ Giai Ngôn gặp khó khăn nghiêm trọng, nếu không cô sẽ không gọi nhờ anh giúp đỡ. Anh hỏi Hạ Giai Ngôn :

“ Gặp phải chuyện gì vậy?”’

Hạ Giai Ngôn kể đại khái nguyên nhân sự việc cho anh, nghĩ một chút nói thêm : “ Nếu tìm không được người giúp đỡ cũng không sao đâu, em trở về cùng đồng nghiệp nghĩ biện pháp khác là được thôi ạ.”

“ Anh sẽ hỏi giúp em một chút xem sao” Hạ Giai Mặc nói : “ Ngày mai anh sẽ điện thoại lại cho em.”

Mặc dù chưa có câu trả lời chính xác, nhưng Hạ Giai Ngôn biết anh trai chắc chắn sẽ giúp được cho mình. Trường học của bọn họ là ngôi trường nổi tiếng về chuyên ngành truyền thông, rất nhiều sinh viên thậm chí vẫn chưa biết đọc, còn chưa tốt nghiệp đã được các xí nghiệp nhanh chân đến tuyển dụng trước.

Giao thiệp của Hạ Giai Mặc tương đối rộng rãi, nói không chừng bạn học cùng trường với anh đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng nào đó tại tập đoàn Thiên Tế.

Nói xong vấn đề chính, Hạ Giai Ngôn nói chuyện phiếm với anh trong chốc lát rồi mới cúp máy. Duỗi cơ tay kéo qua một bên, cô nằm trên sô pha một lát rồi mới lết vào phòng tắm tắm rửa.


Suốt cả buổi tối, Hạ Giai Ngôn đều ngủ không được — thẳng giấc. Ngày hôm sau thức dậy, cô cảm thấy bụng lại nhói đau, mãi đến khi cảm thấy có dòng nước ấm trào giữa hai chân, cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Gần đây công việc không mấy thuận lợi, Hạ Giai Ngôn đã sớm đem kì sinh lý của mình vứt ra khỏi đầu. Cô lập tức xuống giường, xốc chăn lên thì thấy một mảng hồng phấn chưa thấm hết trên drap trải giường, trán liền giật giật buốt đau.

Hạ Giai Ngôn ở trong nhà tắm thật lâu, lúc đi ra đã gần tám giờ rưỡi. Cô ngay cả bôi một lớp dưỡng da cũng không có thời gian, chỉ vỗ vỗ nước hoa hồng lên mặt rồi lấy túi xách chạy ra khỏi cửa.

Đến phòng làm việc, Hạ Giai Ngôn chưa kịp nghĩ đến bữa sáng đã phải bận rộn chạy đông chạy tây. Công việc vừa đến lúc kết thúc, LiLy lại thông báo cho mọi người mở cuộc họp. Hết cả một buổi sáng, Hạ Giai Ngôn giống như một cái chong chóng bị xoay vòng vòng, ngay cả thời gian để uống miếng nước cũng không có.

Điều duy nhất khiến Hạ Giai Ngôn cảm thấy phấn chấn hơn đó là Hạ Giai Mặc gọi điện thoại nói cho biết, tuy rằng không liên hệ được với Phùng Ân, nhưng lại liên hệ được với tổng giám sát nghệ sĩ Từ Vĩnh Hào của công ty giải trí Thiên Tế. Ông ấy đồng ý hẹn gặp cô vào thứ bảy, nhưng về phần địa điểm thời gian gặp mặt, ông ấy sẽ sắp xếp sau.

Đối với Hạ Giai Ngôn đây là một tin vui, nhưng trong lòng Hạ Giai Mặc lại có một chút lo lắng, anh nhắc nhở Hạ Giai Ngôn : “ Công ty giải trí này có bối cảnh phức tạp, em phải cẩn thận một chút, phát hiện ra điều gì không bình thường thì đừng nói chuyện.”

“ Em nhất định sẽ cẩn thận mà.” Hạ Giai Ngôn cam đoan với anh.

Sau khi ăn cơm trưa, Hạ Giai Ngôn cảm thấy bụng càng lúc càng đau kịch liệt hơn, trong lúc làm việc không thể nào tập trung được, Thành Mĩ thấy bộ dạng thẫn thờ ỉu xìu của cô liền hỏi thăm hai ba câu, cô lắc đầu, giọng nói yếu ớt : “ Cũng không có gì, chỉ đau bụng kinh mà thôi.”

Thành Mĩ đưa cho cô hai viên thuốc giảm đau. Hạ Giai Ngôn rất ít khi uống loại thuốc này, bởi vì nó sẽ gây ảnh hưởng tới dạ dày, cô ăn uống thất thường nên dạ dày rất dễ bị đau. Nhưng lần đau bụng này vượt qua giới hạn chịu đựng của cô, cô không suy nghĩ nhiều đem hai viên giảm đau bỏ vào miệng.

Tan tầm về nhà, việc đầu tiên của Hạ Giai Ngôn là đem tấm drap trải giường ném vào máy giặt. Sau đó, thay một tấm drap sạch sẽ khác lên giường. Chỉ đổi drap và bỏ vào máy, cũng đã làm toàn thân cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô tắm rửa một lát, sau đó nhớ đến cuộc hẹn với Từ Vĩnh Hào, vì thế liền gọi cho Lục Tiệp để xin phép.


Hạ Giai Ngôn lấy giáo trình mở ra, tìm được dãy số điện thoại của Lục Tiệp bấm vào điện thoại di động, bấm xong, cô kiểm tra lại một lần nữa rồi gọi, giọng của Lục Tiếp rất nhanh từ đầu dây bên kia truyền tới, cô chào hỏi, sau đó tự giới thiệu : “ Tôi là Hạ Giai Ngôn đây.”

“ Có chuyện gì?” Anh hỏi cô

Đầu bên kia mơ hồ có âm thanh gõ phím vọng vào, Hạ Giai Ngôn nghĩ anh hẳn đang làm việc, cô không muốn làm phiền, vì thế nói ngắn gọn xúc tích: “ Thứ bảy tôi bận chút việc, cho nên muốn xin phép anh nghỉ một buổi.”

Lục Tiệp không lập tức đồng ý, anh nói với Hạ Giai Ngôn: “ Em đã ba buổi liên tục không tập trung nghe giảng, buổi kế tiếp sắp đến còn xin nghỉ, xem ra em thật sự muốn học lại môn này mà.”

Hạ Giai Ngôn chối bay chối biến : “ Tôi không nghe giảng bao giờ? Anh đừng có mà vu tội tôi như thế!

“ Thế em trả lời giúp anh, cổng thông tin tác động trên phương tiện truyền thông truyền thống chủ yếu thể hiện trong những khía cạnh nào?” Lục Tiệp hỏi.

“À thì……” Hạ Giai Ngôn vẫn không trả lời được.

“ Vậy còn, những hạn chế của phương tiện truyền thông kỹ thuật số là gì? Lục Tiệp hỏi một vấn đề đơn giản hơn một chút.

“ Này … thì….” Hạ Giai Ngôn vẫn không trả lời được.

“ Em còn dám nói…. Em có nghe giảng hả?”

Lục Tiệp đang muốn quở trách cô, thì đầu dây bên kia truyền lên tiếng thét ngắn ngủi của cô, anh còn chưa kịp hỏi chuyện gì, thì hiển thị cuộc trò truyện trên điện thoại đã tắt ngúm. Đợi một lát sau anh gọi lại một lần nữa, anh chỉ nghe được một giọng nữ vô cùng máy móc vang lên, hết lần này đến lần khác vang lên : thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.