Tình Cũ Tự Cháy

Chương 4


Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 4

Đối với Hạ Giai Ngôn, việc Lục Tiệp về nước không phải là chuyện kinh thiên động địa gì cả. Đã đi lâu như vậy rồi, khoảng cách giữa bọn họ trong lúc đó đã trở nên xa rất xa, bất luận là khoảng cách về thời gian hay không gian đều như nhau cả. Chính vì vậy mà khi gặp lại Lục Tiệp trong lớp học, trong lòng cô như dậy sóng, nhưng rất nhanh sau đó, liền tĩnh lặng trở lại.

Dù rằng Hạ Giai Mặc chưa nói gì, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn biết được anh đang lo lắng cho cô. Cô lại cảm thấy cứ băn khoăn mãi về điều này thật dư thừa, công việc thường ngày đã bận rộn, bài vở lại căng thẳng, cô căn bản không có nhiều tinh lực để nghĩ về những việc đó.

Buổi chiều thứ tư, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Kha Tuyết vốn là bạn cùng phòng đại học. Sau khi tốt nghiệp, trong phòng kí túc xá chỉ có cô và Kha Tuyết là ở trong thành phố, nên hai cô vẫn giữ liên lạc với nhau.

Kha Tuyết hỏi: “ Cậu còn nhớ hội trưởng hội học sinh sư huynh Phạm Ngạn Xương không?”

Hạ Giai Ngôn có chút ấn tượng : “ Có phải người luôn mang gọng mắt kính đen không, nhìn rất lịch sự?”

“ Đúng, chính là anh ấy.” Kha Tuyết còn thần thần bí bí nói: “ Bây giờ anh ấy làm ăn rất khá.Tháng sau sẽ đến tổng công ty bên Thụy Sĩ phát triển sự nghiệp. Thế nên anh ấy muốn tổ chức một buổi họp mặt, xem như là tiệc chia tay, cậu có rảnh để tham gia không?”.

“Khi nào thì tổ chức?” Hạ Giai Ngôn hỏi

“ Buổi tối ngày kia.” Kha Tuyết sợ cô từ chối, lập tức bổ sung: “ Phạm sư huynh còn chỉ đích danh mời cậu và anh trai cậu đấy, cậu mà không đến tức là không nể mặt. Huống chi, cậu mà không đến tớ sẽ cảm thấy ngại.”

“ Sao cậu lại cảm thấy ngại?” Hạ Giai Ngôn cười cười nói, Kha Tuyết với Tiêu Hoài đều thuộc hàng ngũ có tiếng tăm trong trường. Kha Tuyết là phát thanh viên hàng đầu của trường, mà Tiêu Hoài lại là phó chủ tịch hội học sinh cùng với Phạm Ngạn Xương tình cảm bạn bè không phải ít, anh ta nhất định sẽ không vắng mặt trong buổi tụ họp hôm đó.

“ Thì.…” Kha Tuyết vui tươi hớn hở nói: “ Tớ chỉ nhớ cậu thôi, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

Hạ Giai Ngôn không có lý do từ chối, cô ghi lại địa điểm tụ họp, sau đó tán gẫu vài câu với Kha Tuyết rồi cúp máy.

Vào buổi tối, Hạ Giai Ngôn đứng trước gương trong phòng tắm cẩn thận đánh giá mặt mình. Hạng mục quảng cáo đá quý diễn ra vô cùng thuận lợi, nên gần đây cô chưa phải tăng ca, nhưng làn da vẫn bị sạm đen một chút. Ai ai rồi cũng phải già đi theo tháng năm, khiến cô không khỏi bùi ngùi, rằng mình đã không còn là cô nữ sinh xinh đẹp tuổi hai mươi nữa rồi.


Mãi cho đến khi tụ họp với nhiều bạn học cũ đã lâu không gặp, Hạ Gia Ngôn mới thấy sự thay đổi của bản thân không phải là nhiều lắm. Các bạn nam trong ban khoa học tự nhiên trước đây toàn mặc quần đùi mang dép lê lang thang trong trường nay đã trở thành những cố vấn đầu tư mặc trên người bộ âu phục giày da chỉnh tề, đàn chị trong đoàn múa có dáng người thon thả trước đây bây giờ cũng trở thành quý cô khiến người xung quanh phải ngưỡng mộ,mà cậu đàn em nhát gan cà lăm trước kia thì đang phấn khởi tự tin phát danh thiếp của mình cho mọi người..

Phạm Ngạn Xương thấy cô, rất vui mừng tiến lên chào đón: “ Giai Ngôn sư muội , lâu rồi không gặp.”

Hạ Giai Ngôn gật đầu với anh ta, chân thành chúc mừng: “ Phạm sư huynh, chúc mừng anh!”

Phạm Ngạn Xương cười ha hả, anh ta chỉ chỉ Hạ Tốt Mặc cách đó không xa: “ Hai người đúng là anh em, cách nói chuyện cũng giống nhau y như đúc.”

Không gian trong phòng không ầm ỹ lắm, Hạ Giai Mặc nghe Phạm Ngạn Xương nói thế liền đi đến: “ Anh Phạm, anh chê tôi không có gì thay đổi cũng không sao, nhưng không được chê em gái tôi không có ý sáng tạo.”

Phạm Ngạn Xương sớm biết sẽ như thế nên không có gì bất ngờ, anh ta lại nói: “ Thấy chưa, anh trai của em mười năm vẫn như một luôn che chở cho em. Anh hỏi thật, chị dâu của em có ghen với em không đấy? “

Hạ Giai Ngôn cười cười tươi nói: “ Anh trai em rất thương chị dâu ạ.”

Bọn họ tán gẫu được một lát thì Kha Tuyết với Tiêu Hoài cũng đi tới.

Do công việc bận rộn, nên hơn nữa năm nay Hạ Giai Ngôn chưa gặp lại Kha Tuyết. Dáng người Kha Tuyết so với lúc trước có phần nở nang không ít, cô cực kì hâm mộ nói : “ Xem ra dạo này cậu sống rất an nhàn sung sướng ha, mới một thời gian ngắn không gặp đã thành châu tròn ngọc sáng rồi.”

( tớ về quê gần 2 tháng cũng sắp thành châu tròn ngọc sáng rồi :3 )

Kha Tuyết sờ sờ mặt mình, sau đó thấp giọng nói với cô: “ Giai Ngôn, tớ đang có em bé*.”


* Nguyên văn là tớ mang thai.. Nhưng tớ nghĩ bạn bè sẽ nói như vậy dễ thương với nhẹ nhàng hơn hí hí

Lời này làm cho Hạ Giai Ngôn ngây người ba giây, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Kha Tuyết, cô thật sự vui mừng thay cho Kha Tuyết: “Thật không nghĩ tới, cậu là người đầu tiên trong kí túc xá mang thai đấy.”

Thời đại học, ký túc xá chỗ Hạ Giai Ngôn rất nỗi tiếng ở bên ngoài, học viện truyền thông có bảy đóa kim hoa, mà phòng 606 ở tầng ba đã có bốn đóa kim hoa rồi. Mặc cho bên ngoài đánh giá như thế nào, các cô vẫn chỉ là những nữ sinh bình thường, đối với hôn nhân và gia đình đều có ấp ủ mong chờ. Lúc nằm nói chuyện với nhau, các cô vẫn hay đoán xem ai sẽ là người đầu tiên bước sang một trang khác của đời người. Tính Kha Tuyết phóng khoáng nhất, tất cả mọi người đều đoán rằng cô sẽ không bị đàn ông trói buộc dễ dàng như vậy.

Kha Tuyết cũng nhớ về những ngày tháng vô tư trước đây, dừng một lát, cô mới nói: “ Tớ cũng không nghĩ đến nữa là..”

Lần tụ họp này tổng cộng có mười sáu người, Phạm Ngạn Xương đặt phòng VIP tại khách sạn Tinh Cấp để mở tiệc chiêu đãi bạn học. Trong bàn tiệc, mấy người đàn ông đều cùng nhau cụng ly uống rượi, không khí như trở về thời niên thiếu vô cùng vui vẻ. Thời gian như gió thoảng qua, chớp mắt đã vài năm, hương rượi phảng phất, bọn họ càng nói thì càng buồn.

Khó có dịp được gặp nhau, bữa tiệc này chắc chắc sẽ không kết thúc sớm. Sau khi ăn xong, nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, tiếp theo mang lên một mâm trái cây cùng với bia. Phạm Ngạn Xương kêu quản lý vào, bảo ông ta mở dàn âm thanh lên, thế là nơi này lập tức trở thành phòng K lớn.

Ánh đèn được điều chỉnh mờ đi, vài bạn học có giọng cao đều vây quanh máy hát, bộ dạng nhao nhao muốn hát thử. Từ trước đến nay, Hạ Giai Ngôn là người không thích náo nhiệt, nên ngồi qua một bên nói chuyện phiếm với Kha Tuyết.

Hai cô đang tán gẫu khí thế thì cửa phòng bị đẩy vào, nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông bước vào, tiếp theo gây ra một hồi xôn xao nhỏ.

Mấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha thay phiên nhau đứng lên dùng phương thức đặt biệt của cánh đàn ông chào hỏi anh ta. Bọn họ như đội bóng anh dũng đang hân hoan sau khi đoạt cúp. Không khí lập tức tốt lên vô cùng, dường như trở lại khi xưa.

“ Lục Tiệp đã về nước?” mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Kha Tuyết chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông kia là Lục Tiệp. Tuy bọn họ không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng sâu sắc với anh.

Ánh đèn màu cam đúng lúc chiếu qua gương mặt của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng “ Ừ.”một tiếng. Sau đó cầm ly nước chanh lên uống còn lại hơn phân nửa.


Thấy phản ứng của cô có chút lãnh đạm, Kha Tuyết áy náy giải thích: “Lúc trước, tớ không biết anh ta sẽ tới..”

Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng nói : “ Không sao đâu, mọi người đều tụ họp đông đủ không phải rất vui sao?”

Chuyện tình cảm năm đó của bọn họ gần như cả trường đều biết, học sinh gương mẫu như Lục Tiệp mà cũng yêu đương, Hạ Giai Ngôn muốn giấu cũng không giấu được. Đa số mọi người đều cho rằng cô vẫn chưa quên được Lục Tiệp, ngay cả người thân bên cạnh cũng cho là như vậy, nên cô không biết phải giải thích như thế nào và cũng không muốn giải thích, để tránh càng tô càng đen*.

*mình nghĩ là càng giải thích càng chứng tỏ ý. :3

Kha Tuyết vội vàng đánh trống lảng, Hạ Giai Ngôn giữ vững tinh thần tiếp tục nói chuyện phiếm với Kha Tuyết. Mọi người đang phấn khởi ca hết bài này đến bài khác, một giọng hát khi trầm khi bổng vang lên, không biết là ai đang hát bài “ Đứa trẻ đuổi theo cánh diều”, nghe thấy câu “ Mối tình đầu phảng phất như cát trôi , gió thổi tan rồi chẳng thể nào níu giữ.”, khiến cô có chút giật mình.

Sau khi mang thai, Kha Tuyết trở nên thèm ngủ, cứ vài phút lại ngáp một cái. Hạ Giai Ngôn hỏi cô: “ Có muốn tớ gọi Tô Hoài đưa cậu về nghỉ ngơi không?”

“ Hiếm có khi có dịp tụ tập, chúng tớ về như thế sẽ làm mọi người mất hứng.” Kha Tuyết phất phất tay, sau đó quay đầu nhìn về phía cô “ Ngược lại thì cậu không cần theo hầu tớ như thế đâu, ra kia chơi đi.”

Ngay khi nói xong thì có người rủ Hạ Giai Ngôn cùng hát. Kha Tuyết đẩy cô một cái: “ Tạ sư huynh mời cậu hát cùng chân thành như thế, cậu sẽ không từ chối đúng không?”

Hạ Giai Ngôn cũng khá thân với Tạ Luật. Khi còn là sinh viên năm nhất, Hạ Giai Ngôn thích đến sân vận động xem các anh luyện tập hay thi đấu. Tạ Luật là cầu thủ dự bị của đội bóng rổ. Lúc anh ta không cần vào sân thường ngồi cùng cô trên khán đài xem đồng đội mình thi đấu. Quả thật cô không có lý do từ chối, vì thế đành tiến đến máy hát cùng anh song ca.

Nam nữ song ca chỉ có thể hát tình ca mà thôi, bọn họ chọn một bài hát có giai điệu du dương mà u oán, ca ca một hồi không nhịn được bật cười.

Mấy người đàn ông ngồi trên ghế đang trò chuyện vui vẻ, nghe thấy tiếng hát của Hạ Giai Ngôn, đã có chút say Triệu Lượng khoát tay lên vai Hạ Giai Mặc : “ Lão Hạ, Giai Ngôn nhà cậu không thể xem thường nha.”

Hạ Giai Mặc cụng ly với anh ta, khiêm tốn nói: “ Coi như không phải lo lắng gì lắm.”

Triệu Lượng khí thế uống sạch bia thừa trong chai, nói tiếp: “ Vài tháng trước, tớ gặp Giai Ngôn ở công trường xây dựng, quảng cáo của công ty tớ giao cho bên Diệu Thế làm, Giai Ngôn đến nghiên cứu địa hình. Tớ nghe đồng nghiệp kia kể lại, khu C chưa có thang máy, cậu ta theo lên đến nơi đã thở không ra hơi, vậy mà Giai Ngôn nhà cậu vốn chỉ là một cô gái còn mang giày cao gót leo ba mươi tầng lầu mà đến nữa câu kêu ca cũng không có, thật là liều mạng.”


“ Tớ không nghe em ấy nhắc đến.” Hạ Giai Mặc cau mày.

“ Khó trách cậu thương em ấy như vậy.” Triệu Lượng lưỡi nhanh hơn đầu, giọng nói có chút mơ hồ: “ Tớ cũng muốn có em gái như vậy, tớ sẽ cưng chiều nó như bảo bối, ai dám ăn hiếp nó, tớ sẽ tính sổ với người đó.”

Hạ Giai Mặc đoạt lấy chai bia trong tay Triệu Lượng, ngữ khí nhàn nhạt nói : “ Triệu Lượng, cậu uống say rồi,”

Lục Tiệp chỉ lẳng lặng lắng nghe, mặt anh giấu trong góc tối gần đó, không ai nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc này.

Tuy rằng mọi người đều đã uống không ít, nhưng trên cơ bản mọi người ở đây trong công việc đều trải qua tôi luyện trở thành những tinh anh, trong lòng bon họ đều hiểu rằng đây là một đề tài nhạy cảm, vì thế nên nhẹ nhàng để nó trôi qua. Phạm Ngạn Xương tự mình khui mấy chai bia, tiếp theo nói : “ Chỉ uống bia không thì chán quá, chúng ta chơi đỗ xúc xắc đi.”

Bọn đàn ông đều không thích ca hát cho lắm nên ầm ầm đứng lên hưởng ứng. Lục Tiệp lấy lí do không rõ luật chơi nên từ chối tham gia. Khi Phạm Ngạn Xương đưa viên xúc xắc cho Hạ Giai Ngôn, Hạ Giai Mặc trố cằm: “ Không được, tớ còn chờ tàn tiệc đựa Giai Ngôn về.”

Ngày mai Hạ giai Ngôn còn phải đi học nên gần tới mười một giờ, cô liền chuẩn bị ra về. Trước khi ra về, cô còn nhiều lần nói cảm ơn với Phạm Ngạn Xương, cũng nói chào tạm biệt với những người khác. Tầm mắt nhìn đến Lục Tiệp, cô vẫn giữ nguyên nụ cười tươi,nhẹ nhàng gật đầu với anh.

Tạ Luật hát hơn phân nữa buổi tối, sau khi Hạ Giai Ngôn rời đi, anh ta cũng ngồi vào ghế chơi đỗ xúc xắc.

Lục Tiệp dịch người lại, duỗi tay đem cốc xúc xắc trong bàn trà cầm lên : “ Tôi chơi với cậu.”

Những người khác đều có chút ngà ngà say, nghe Lục Tiệp nói, bọn họ lặng lẽ quan sát đánh giá người đàn ông tưởng như trầm tĩnh này.

Từ trước đến nay, Tạ Luật luôn là người tùy tiện không suy nghĩ liền đồng ý.

Nhìn biểu hiện thoải mái ung dung của Lục Tiệp, mọi người ngồi đó đều gần như có thể đoán được, buổi tụ họp lần này sẽ kết thúc bằng sự kiện say mèm của Tạ Luật.

P/s: Đấy thấy không.. anh tôi im im mà hiểm lắm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.