Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 33
Đêm đó, Hạ Giai Ngôn lòng đầy thấp thỏm về nhà. Cô vừa bước vào cửa, Đào An Nghi khoát tạp dề từ trong bếp đi ra: “Về sớm như vậy à? Mẹ còn định đợi đến sáu giờ rưỡi mới nấu cơm.”
“Anh đến đón con, nên mới về sớm ạ.” Hạ Giai Ngôn nhìn quanh phòng khách một vòng, không thấy hình bóng của bố mình đâu, vì thế hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”
“Ông ấy xuống dưới lầu chơi cờ, chắc cũng gần về nhà rồi.” Trong bếp đồ ăn vẫn đang nấu dở, Đào An Nghi nói xong liền vội vội vàng trở về phòng bếp.
Sau khi mang đồ đạc về phòng, Hạ Giai Ngôn đến phòng bếp phụ giúp. Kỳ thật đa số công việc đều đã làm gần xong, cô chỉ có thể làm chút việc nhỏ như bày thức ăn ra đĩa, vừa xử lí xong món cuối cùng thì Hạ Nguyên trở về.
Đào An Nghi nở nụ cười: “Chắc chắc ba con có gắn ra đa, mỗi ngày vào lúc ăn cơm đều có thể về nhà đúng giờ.”
Hạ Giai Ngôn cũng cười nói: “Mẹ với ba đã ở với nhau hơn nửa đời người rồi, mẹ nấu cơm tốn bao nhiêu thời gian, làm sao ba có thể không biết chứ.”
Lúc ăn cơm, Hạ Nguyên hỏi một chút về tình hình công việc của Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn bẩm báo chi tiết, đồng thời cũng có chút căng thẳng, cô có cảm giác, cảm thấy bố mình hỏi về tình hình công việc chỉ là khởi đầu, mục đích thật sự của ông có lẽ chính là muốn hỏi rõ ràng chuyện dì Hoàng dưới lầu kể lại.
Hạ Giai Ngôn kinh hồn bạt vía cả buổi tối, nhưng bố mẹ thủy chung không hề đề cập đến sự kiện kia. Cho đến khi nằm trên giường, mở to mắt ngẩn người thì cô mới phát hiện có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Có lẽ bố mẹ không hề đem chuyện này để trong lòng, bọn họ lại không rõ lắm tình hình hiện tại của cô và Lục Tiệp, nhiều nhất cũng chỉ biết cô làm quen người mới nhưng vẫn chưa nói rõ với bọn họ.
Năm mới đến, phố xá và các cửa hàng đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều mang không khí vui vẻ. Hai người lớn nhà họ Hạ ngày ngày đều ra khỏi nhà mua sắm đồ dùng chuẩn bị năm mới, bọ họ không muốn Hạ Giai Ngôn suốt này chết dí ở nhà không lên mạng thì lại ngủ, vì thế lôi cô theo ra khỏi nhà.
Mặc dù ba mẹ đều đã có tuổi, nhưng Hạ Giai Ngôn lại cảm thấy tinh lực của bản thân vẫn không dư thừa bằng hai ông bà cụ. Cô cùng ba mẹ đi dạo hết cả buổi sáng, vốn tưởng rằng hoàn thành xong nhiệm vụ trở về nhà, nhưng không ngờ bọn họ lại đến một nhà hàng nhỏ gần đó dùng cơm trưa, sau đó lại đến chợ văn hóa chọn câu đối.
Hạ Nguyên đối với tranh chữ rất nghiên cứu, ông dẫn vợ và con gái, đi từ gian hàng đầu tiên đến gian hàng cuối cùng, cẩn thận so sánh các câu đối viết tay, cuối cùng mới chọn được bút tích của một ông đồ râu tóc bạc phơ.
Ông đồ già hỏi bọn họ: “Muốn viết nội dung gì nào?”
Đào An Nghi và Hạ Nguyên nhìn vài bức câu đối trung bộ sưu tập, chọn tới chọn lui vẫn chưa chọn được bức nào ưng ý. Hạ Giai Ngôn đề nghị: “Bức trên cùng đi ạ, cũng được lắm.”
Hai người bọn họ vẫn chưa trả lời, cụ đồ đã nói: “Khách đến viết chữ, thường trong nhà có lớn có nhỏ thì thích viết đại loại như cả nhà an khang, trong nhà có kinh doanh buôn bán thì thường thích viết tiền tài tấn tới, trong nhà có con trẻ đang đến trường thì thường thích viết học hành tiến bộ, năm nay nhà mấy người có nguyện vọng gì cho năm mới?”
Hạ Nguyên tiếp tục nhìn bộ sưu tập câu đối, thì Đào An Nghi đã nói: “Cháu lo cho con gái, anh của nó vài năm trước đã kết hôn còn có con trai, còn nó thì, đến bây giờ vẫn chưa chịu nói chuyện yêu đương. Ông ơi, nếu được ông viết giúp cháu một bức có thể đưa vận đào hoa đến đi ạ?
Hạ Giai Ngôn đứng bên cạnh nghe xong, thật sự dở khóc dở cười. Cô nói với Đào An Nghi nói: “Mẹ, mẹ đừng làm rộn, viết câu đối kiểu này chắc chắn sẽ bị mấy bác hàng xóm chê cười.”
“Con nghĩ nhà chúng ta bị chê cười còn ít sao?” Đào An Nghi tức giận nói.
Nghe vậy, cụ đồ kia nheo mắt đánh giá Hạ Giai Ngôn: “Cháu gái này dáng dấp rất được, không cần lo đâu, thật sự không cần đâu.”
Đào An Nghi nói: “Dáng dấp đẹp thì có lợi ích gì, hai năm nữa sẽ không thế nữa.”
Hạ Giai Ngôn giả vờ như không nghe thấy gì hết, may mắn bố già nhà mình rốt cuộc cũng chọn xong một bức câu đối vừa giản dị vừa vui vẻ, mới kết thúc cuộc nói chuyện khiến mình đến tột cùng không biết phải làm sao này.
Cho đến gần tối, cả nhà bọn họ mới xách túi lớn túi nhỏ về nhà. Hạ Giai Ngôn phụ trách lái xe, Đào An Nghi và Hạ Nguyên cùng ngồi ở băng ghế sau, hết sức phấn khởi bàn kế hoạch ngày mai sẽ đi đâu mua thêm quần áo mới.
Lúc vào thang máy, bọn họ cư nhiên đụng phải dì Hoàng dưới lầu. Xa xa nhìn thấy bà, Hạ Giai Ngôn liền dâng lên dự cảm xấu.
Bà dì Hoàng này là một người nhiều chuyện khiến cho tiểu khu của bọn họ phiền chán, bà đã về hưu nhiều năm, thường ngày không có việc gì làm, thích nhất là đi nghe ngóng tin vịt và bàn tán thị phi. Hạ Giai Ngôn chỉ muốn tránh bà ta càng xa càng tốt, nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp.
Dì Hoàng đang đứng chung với một đám người đợi thang máy vừa nhìn thấy Hạ Giai Ngôn, ánh mắt lập tức sáng lên. Bà bước nhanh về phía trước, thân quen chào hỏi cả nhà họ Hạ: “Mua nhiều thức như vậy, đều là đồ chuẩn bị tết sao?”
Đào An Nghi “Ừ” một tiếng, hỏi tiếp: “Nhà bà chắc cũng mua thế này chứ?”
” Nhà tôi à, con tôi với con dâu đều tiêu tiền như nước, không phải cũng chỉ là tết thôi sao? Chúng nó liền gắng sức mua cho tôi thật nhiều đồ, đồ ăn dự trữ xếp chồng chồng đầy phòng.” Dì Hoàng ra vẻ kiêu ngạo, sau đó lại chuyển đề tài, “Giai Ngôn, cháu hẳn cũng nên về nhà thăm bố mẹ nhiều hơn, sau này lập gia đình phải giúp chồng dạy con, sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi như bây giờ. Bác nhớ lần trước thấy một cô gái ở viện hải dương học, rất giống cháu, nhưng cô gái ấy lại đi cùng một người đàn ông còn dẫn theo một đứa nhỏ, bác lại không dám khẳng định, người đó rốt cuộc có phải cháu hay không?
Một người con gái chưa từng cưới hỏi, đi cùng một người đàn ông không phải là chuyện to tác gì, nhưng lại dẫn theo một đứa bé bên cạnh lại khiến người khác phải tò mò, ở đây lại có hai ba người không mấy thân thuộc, dường như bọn họ cũng có ý nghe ngóng.
Hạ Giai Ngôn bình tĩnh đáp: “Bác không nhìn lầm ạ, người đó là con.”
Dì Hoàng thay đổi vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra thật sự là cháu, vậy đứa bé kia là ai thế? Nhìn trông không giống Thông Thông.”
Hạ Giai Ngôn đành phải giải thích: “Nó là con trai của cấp trên cháu ạ.”
Mối quan hệ nhiều dư vị sâu xa.
Thang máy vừa dừng lại, bọn họ đều không nói tiếp nữa, một đám người đều kéo vào trong thang máy.
Sau khi về nhà, Đào An Nghi liền vào bếp nấu cơm, Hạ Giai Ngôn vốn định vào theo, nhưng Hạ Nguyên lại gọi cô lại: “Giai Ngôn, con qua đây.”
Hạ Giai Ngôn ngồi xuống sô pha, chờ bố lên tiếng.
Hạ Nguyên nghiêm túc nhìn con gái, ông kiềm chế tức giận hỏi: “Sao con lại có quan hệ với con trai của cấp trên hả?”
Không khí trong phòng khách hơi xuống thấp, Hạ Giai Ngôn cố gắng cười trừ: “Đứa bé ấy không có người trông giữ, cho nên cấp trên của con mới nhờ con trông chừng nó nửa ngày.”
Cô đang sắp xếp lại dòng suy nghĩ, vừa định kể lại sự tình hôm ấy cho bố mình nghe, không ngờ ông ấy xóa sạch lời mình: “Con dùng thân phận gì để trông chừng đứa bé nhà người ta hả? Người khác không biết, còn tưởng rằng con…”
Loại tội danh này thật sự không nhẹ, Hạ Giai NGôn hơi sốt ruột: “Ba không cần phải nhạy cảm thế đâu ạ. Người ngoài không biết con là người thế nào thì thôi, chẳng lẽ ba vẫn không biết sao ạ?
Hàng ria mép trên môi cau lại, Hạ Nguyên lớn tiếng nói: “Là tôi rất hiểu chị! Chỉ cần có liên quan đến đứa bé, có chuyện gì mà chị không làm được? Hôm nay giúp trông chừng nó, không chừng ngày nào đó sẽ chăm sóc luôn cả ba của đứa nhỏ đấy! Chị có nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Li không, trong lòng bà ta nghĩ cái gì chị còn không rõ sao? Giai Ngôn, con gái trong thời kì xuân sắc rất dễ chịu thiệt thòi, hơi vô ý một chút sẽ hỏng cả danh dự, rồi về sau làm sao có thể lập gia đình được nữa?”
Hạ Giai Ngôn tức đến run người, mặc dù thế, cô vẫn giữ vững cảm xúc giải thích với bố mình: “Ngày đó đi cùng con đến viện hải dương không phải là cấp trên của con…”
Cái tên Lục Tiệp đã lởn vởn bên môi, Hạ Giai Ngôn còn đang suy nghĩ phải dùng phương thức biểu đạt thế nào để có thể khiến bố mình dễ tiếp nhận. Chỉ là, cô còn chưa kịp mở miệng, Hạ Nguyên đã nói: “Tôi mặc kệ người đàn ông kia có phải cấp trên của chị hay không, sau này chị có kết giao bạn trai, trước tiên hãy đem anh ta về nhà, nếu tôi cảm thấy không thành vấn đề, hai người có thể phát triển thêm.”
“Từ khi nào ba trở nên ngang ngược như vậy chứ!” Hạ Giai Ngôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Nguyên muốn nén giận nhưng không nén được, ông nói: “Ánh mắt nhìn đàn ông của chị quá kém, cái thằng Lục Tiệp lần trước khiến chị thật thảm hại! Nó là cái loại công tử nhà giàu, không lo học hành cho tốt, cả ngày chỉ lo yêu đương, còn khiến chị… “
“Bố!” Hạ Giai Ngôn cản lời không cho ông nói tiếp.
Nhận thấy sắc mặt của con gái không được tốt cho lắm, Hạ Nguyên mới đem lời định nói nuốt trở về, ông đưa tay phải lên chống trán của mình, nặng nề thở dài: “Nếu nó thật sự thương con sẽ không đối xử với con như vậy, lại càng sẽ không để con mang lỗi lầm như vậy. Quá trình giải phẫu cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu con có việc gì, con nói bố với mẹ con phải làm sao bây giờ? Nếu con biết cảm giác đau lòng vì con cái như thế nào, thì con sẽ hiểu rõ được cảm giác của bố với mẹ con khi ấy. Sau đó cũng may không có ai biết, nếu không cả cuộc đời của con đều có thể bị người ta nói ra nói vào, làm sao có thể ngẩng đầu làm người! Tóm lại, con ở cùng với ai đều được, nhưng không thể ở cùng cái loại công tử, nhất là cái thằng Lục Tiệp ấy. Nếu con nhất định phải cùng cái loại người này ở cùng một chỗ, bố thà rằng con cứ ở như vậy cả đời.”
Đêm đó Hạ Giai Ngôn vào phòng sớm trong lúc đang nghỉ ngơi, cô vừa tắm xong, thì Đào An Nghi vừa đến gõ cửa. Cô mở cửa phòng ra, Đào An Nghi nói: “Mẹ ninh hai quả trứng cho con nhé , mẹ thấy con không hề động đũa tới.”
Hạ Giai Ngôn nghiêng người nhường đường cho mẹ mình vào phòng: “Không cần đâu ạ, con thật sự không đói bụng.”
Đào An Nghi thuận tay đóng cửa phòng lại, ngồi bên mép giường, sau đó ý bảo con gái ngồi xuống: “Đêm nay con bị mắng quá mức, nên bực bội sao?”
“Không ạ, bố nói rất có lý ạ.” Hạ Giai Ngôn cúi đầu, lời nói yểu xìu.
Trầm mặt một chút, Đào An Nghi nói: “Bố con tức giận như thế, không phải vì con làm mất mặt ông ấy, mà bởi vì ông ấy lo con sẽ chịu thiệt thòi một lần nữa. Thời gian trước bố mẹ biết chuyện này, lúc ấy ba con nói chị Hoàng nhìn lầm rồi, nhưng bản thân mẹ lại cảm thấy người nọ chính là con. Nếu mẹ đoán không sai, ngày đó người đi cùng con đến viện hải dương là Lục Tiệp.”
Hạ Giai Ngôn gật đầu thừa nhận, cô cảm thấy hoang mang, nghiêng đầu tựa lên vai mẹ mình, cô thì thào: “Mẹ ơi, con nên làm thế nào bây giờ?”
Đào An Nghi nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng chỉ nói: “Tự giải quyết cho tốt đi.”
Thế nào là tự giải quyết cho tốt, Hạ Giai Ngôn không rõ lắm. Quả thật bố có hơi nặng lời, nhưng cô cảm thấy bản thân không nên cãi lại ông, lại càng không được hận thù ông. Nuôi con trăm tuổi, thì lo đến chín mươi chín năm, bố mẹ dụng tâm lương khổ, Hạ Giai Ngôn làm sao có thể không hiểu. Hiện giờ cô chỉ có thể chính là tìm biện pháp đẹp cả đôi đường, vừa có thể để bố mẹ vui lòng, lại vừa có thể bảo vệ được hạnh phúc của chính mình.
Đêm giao thường, thành phố Đường Hải có diễn ra tiết mục bắn pháo hoa, Hạ Giai Mặc dẫn theo vợ và con trai về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong cùng nhau lên tầng thượng xem pháo hoa.
Theo từng tiếng bùm bụp, là từng tràng pháo hoa đỏ tím nở rộ dưới bầu trời đêm, khiến gần nữa bầu trời được chiếu sáng. Vào lúc đó Lục Tiệp cũng vừa gọi về từ nước ngoài, Hạ Giai Ngôn đưa mắt nhìn màn hình di động, sau đó bước đến bên tường cản gió nghe máy. Cô nghe không rõ lắm, a lô vài lần mới nghe thấy giọng của Lục Tiệp:
“Em đang ở đâu?”
“Chắc là rất náo nhiệt nhỉ?” Lục Tiệp hỏi.
Bên cạnh là âm thanh khung cảnh thật sự rất tưng bừng nhộn nhịp, Hạ Giai Ngôn nói cho anh biết: “Hết sức náo nhiệt.”
Lục Tiệp đứng ngoài ban công, cúi đầu có thể nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ thẫm được treo trong sân. Dường như từng góc trong phòng đều được trang trí bằng những đồ vật màu đỏ rực. Những đồ vật này đều là do mẹ anh tự mình trang trí từ mấy ngày trước cho con trai. Mấy năm nay bọn họ đều không có thời gian trở về Trung Quốc đón năm mới, mỗi lần gặp dịp này, khó tránh khỏi sẽ hết sức nhớ nhung về cố hương: “Tư dưng tôi rất muốn trở về.”
Lại một tràng pháo nổ tung, Hạ Giai Ngôn không nghe rõ lắm lời anh vừa nói, lớn tiếng hỏi lại: “Anh vừa nói gì thế?”
Lục Tiệp dựa vào lan can ngoài ban công, dừng khoảng ba giây, anh đáp: “Tôi nói tôi rất nhớ em.”
Lời anh vừa nói không chỉ lọt vào tai Hạ Giai Ngôn, mà còn theo dòng chảy của mạch máu, dường như len lỏi vào tim cô, điều này làm cho sợi dây nào đó trong trái tim cô rung động
Đợi vài giây, Lục Tiệp không nghe thấy tiếng cô trả lời, vì thế liền hỏi: “Còn em thì sao? Có nhớ tôi không?”
Hạ Giai Ngôn vẫn không trả lời.
Lục Tiệp cười nhẹ, trong giọng nói chất chứa sự vui mừng không giấu được: “Tôi đã biết đáp án của em.”
Giữa đêm đông giá rét, nhưng Hạ Giai Ngôn lại chợt thấy hai má bóng bừng lên, cô cố gắng bình tĩnh chuyển đề tài: “Đêm nay anh định đón năm mới với ba mẹ anh thế nào?”
“Đi đâu ăn mừng cũng không thể hoành tráng giống như dì Tiết trong Hồng Lâu Mộng ở trong nước được.” Lục Tiệp trả lời, “Qua mùng ba tết, tôi sẽ trở về, xem một chút có thể cảm nhận không khí chúc mừng còn dư lại hay không?”
Hạ Giai Ngôn lại không nói gì, cô vẫn chưa quên, ngày đó dưới lầu phòng trọ của mình Lục Tiệp đã nói điều gì. Mấy ngày qua, cô đều suy đi nghĩ lại vấn đề này, giữ hay buông, tiến hay lùi, đối với bản thân đều khó có thể lựa chọn. Chỉ là, dù lựa chọn khó khăn, nhưng cô cũng không thể trì trệ không quyết định, lãng phí thời gian và tình cảm của hai bên.
Thật ra, Lục Tiệp nói đúng, chỉ cần cô vẫn không buông được cái phôi thai bé bỏng kia, thì sẽ không thể buông anh xuống được. Anh đã khắc sâu vào sinh mệnh của cô, cô đã thử quên, thử trừ bỏ, nhưng lại không thành công. Một khi đã như vậy, sao cô không đổi một cách khác, dũng cảm gạt bỏ sự đau khổ, một lần nữa đón nhận tình cảm kia.
Trầm mặc một lúc, Lục Tiệp lại gọi tên cô, cô khôi phục ý thức, lên tiếng trả lời: “Tôi biết rồi.”
Lục Tiệp trầm ngâm một chút, nói: “Gần đây ba mẹ em có phải đi xa không? Nếu không ngoài lời nói, tôi định tìm khoảng thời gian nào đó đến thăm hỏi bọn họ. Em không cần lo lắng, tôi chỉ cảm thấy đã lâu không liên lạc với bọn họ, muốn theo chân bọn họ gặp mặt mà thôi.”
Hạ Giai Ngôn suy nghĩ một chút:”Anh cứ tự nhiên đi, nhưng mà chắc bọn họ không thể nào chào đón anh đâu.”
“Điều đó là chuyện nằm trong dự đoán của tôi.” Lục Tiệp nói.
Chiếc di động bị Hạ Giai Ngôn siết chặt, bọn họ nói chuyện chưa bao lâu đã bắt đầu nóng lên. Cô đổi điện thoại qua tay kia, nói tiếp: “Bọn họ có chút ý kiến về dòng dõi, nên khi anh đến chỉ cần mang một ít hoa quả tượng trưng là được rồi, trăm ngàn lần đừng tốn kém.”
“Được.” bên kia lại truyền đến một tràn tiếng hoan hô, Lục Tiệp nói với cô: “Tôi không còn chuyện gì nữa, em trờ lại với người nhà đi.”
Hạ Giai Ngôn “Ừ” một tiếng, trước khi kết thúc cuộc gọi, cô dịu dàng nói: “Năm mới hạnh phúc nhé.”
Lục Tiệp cảm thấy trái tim ấm áp, cho đến khi loa nghe truyền đến dòng âm thanh chấm dứt cuộc gọi, anh mới thì thào tự nói: “Năm mới hạnh phúc.”
Thừa dịp nghĩ lễ năm mới, không ít bạn bè thân thích bình thường không gặp sẽ đến nhà thăm hỏi. Năm nay đến nhà họ Hạ chúc tết phần lớn là họ hàng thân và công nhân của hai vợ chồng ông bà Hạ. Hạ Nguyên và Đào An Nghi từng làm tại một công xưởng có quy mô ở trong tỉnh, Hạ Nguyên là chủ nhiệm phân xưởng, còn Đào An Nghi lại là một kế toán. Sau này ông chủ nhà xưởng thay đổi chiến lược phát triển, nên nhà xưởng liền đổi qua loại hình kiểu xí nghiệp mới, cũng dời đến đường Hải Thị tiếp tục phát triển. Đào An Nghi đã sớm muốn về hưu, chia tay mấy công công nhân già vừa vui mừng, lại vừa xúc động.
Vì để đón tiếp bạn bè thân thích, liên tục vài ngày bọn họ đều dùng cơm bên ngoài nhà hàng. Ngoại trừ thịt cá, trên bàn cơm đương nhiên không thể thiếu rượu trắng, mọi người khó có dịp gặp nhau, Hạ Nguyên uống rất nhiều rượu so với bình thường, tóm lại có ai đến mời rượu, ông đều không từ chối ai cả. Ai cũng không nghĩ đến, rượu này uống vào sẽ xảy ra chuyện.
Đêm đó cùng với vài công nhân lão làng ăn cơm, Hạ Nguyên uống say, về nhà khi mặt đã đỏ tận mang tai, ngay cả bước đi cũng không vững. Đào An Nghi cố hết sức giúp ông, thấp giọng mắng: “Cái ông Hạ Nguyên sâu rượu này, lần sau còn uống say như vậy, tôi sẽ không để ông bước nào cửa luôn.”
Hạ Giai Ngôn không quen với công nhân của ba mẹ, thế nên đêm nay không theo bọn họ ra ngoài ăn cơm, chỉ hẹn Chu Đình đến rạp phim xem phim dịp tết. Vừa về nhà tắm rửa xong thì nghe thấy giọng nói của bố mẹ, cô ra khỏi phòng, thấy dáng vẻ của bố mình không nhin được nhíu mày: “Cũng không phải đi xã giao, sao bố lại uống nhiều thế ạ?”
Đào An Nghi tức giận đáp: “Ông ấy vui mừng. Mẹ đã bảo ông ấy đừng uống, mà ông ấy không nghe.”
Hai mẹ con bọn họ phải dùng sức rất nhiều mới đưa được Hạ Nguyên trở về phòng ngủ, vừa nằm xuống giường không lâu, ông đã bắt đầu ngáy to.
Hạ Giai Ngôn vẫn chưa chịu rời đi, Đào An Nghiên liền nói: “Không có gì đâu, ba con ngủ một giấc sẽ tỉnh rượu thôi, con nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai bác và dượng con sẽ đến chúc tết đấy.”
Sau khi con gái trở về phòng, Đào An Nghi vắt khăn giúp ông lau người, sau đó lền để ông ngủ yên. Vào lúc chập chờn đi vào giấc ngủ, người bên cạnh bắt đầu cử động, bà bật ngọn đèn đầu giường lên: “Ông Hạ?”
Hành động có chút chậm chạp, ông một bên lần mò mang dép lê, một bên lên tiếng trả lời không rõ ràng lắm: “Tôi đi uống nước.”
Cơn buồn ngủ kéo đến, Đào An Nghi tùy ý lên tiếng trả lời rồi lại nhắm mắt lại. Bà vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng vang khác thường, mặc dù tiếng vang đó không lớn lắm, nhưng giữa đêm đen tĩnh mịch thì có vẻ rất rõ ràng. Bà có chút lo lắng, tiện tay lấy chiếc áo khoác choàng vào liền bước nhanh ra ngoài. Sau khi mở cửa phòng ra, Đào An Nghi đã thấy con gái ngoài hành lang, hẳn là con gái cũng nghe thấy tiếng động giống như mình, cho nên mới ra xem đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy âm thanh cánh của mở ra, Hạ Giai Ngôn cũng không quay đầu lại, bởi vì cô vừa nhìn thấy Hạ Nguyên đang nằm trên lối nhỏ vào nhà bếp. Cô chạy nhanh đến nâng nửa người bố mình lên, lo lắng hỏi: “Bố, bố không khỏe ở đâu thế ạ?”
Đào An Nghi chạy nhanh đến giúp đỡ, muốn đỡ Hạ Nguyên đến sô pha. Thế nhưng cả người Hạ Nguyên như nhũn ra, hai chân không có sức lực, bọn họ chỉ có thể kéo ông đến đó,
Hạ Nguyên khó khăn nói: “Tôi không đụng vào đâu cả, đột nhiên lại ngã sấp xuống. Bây giờ mấy ngón tay có chút tê dại.”
Bọn họ đều biết Hạ Nguyên có bệnh cao huyết áp, vẫn nhờ thuốc để khống chế. Hạ Giai Ngôn sợ bố mình bị xuất huyết não, cô không dám di chuyển, vội vàng kêu xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện gần đây.
Hạ Nguyên rất nhanh bị đẩy vào phòng cấp cứu. Trong lòng Hạ Giai Ngôn vừa sợ lại vừa hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng trấn an nỗi sợ hãi của mẹ cũng như của chính mình. Có y tá cầm hóa đơn đến yêu cầu bọn họ nộp viện phí, Hạ Giai Ngôn liền cầm lấy biên lai, sau đó nói với mẹ mình: “Mẹ ở đây đi, con sẽ sớm quay lại.”
Trong bệnh viện lo lắng hơn nữa đêm, bác sĩ điều trị trực đêm mới cầm phim CT đưa bọn họ vào văn phòng. Bác sĩ còn chưa lên tiếng, Nghi chạy nhanh đến giúp đỡ, muốn đỡ Hạ Nguyên đến sô pha. Thế nhưng cả người Đào An Nghi đã gấp gáp hỏi: “Tình hình người bệnh thế nào ạ?”
Đưa phim chụp CT đặt lên trên hộp đèn, vị bác sĩ trung niên kia mới nói cụ thể tình hình cho bọn họ. Hạ Nguyên vô cùng may mắn, đã không xuất hiện tình trạng xuất huyết não, mà chỉ vì té ngã làm não bộ bị thiếu máu, khiến cho hoạt động thần kinh không nhạy. Bác sĩ nhìn hai mẹ con bọn hò cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, lập tức bổ sung: “Không rõ nguyên nhân té ngã và tay chân tê liệt là triệu chứng báo trước của đột quỵ, nên hai người trăm ngàn lần không được xem thường. Tôi sẽ sắp xếp để bệnh nhân nằm viện quan sát vài ngày, sau khi ra viện cũng phải tiến hành điều trị, chú ý chế độ dinh dưỡng và nghỉ ngơi là rất quan trọng, nhất là người bệnh cao huyết áp, không thích hợp ăn thức ăn béo ngấy và uống rượu, cũng không thích hợp có xúc động mạnh.”
Hai người đều khúm múm lên tiếng đáp lời, sau khi cùng bác sĩ nói chuyện xong mới rời khỏi văn phòng. Sắc trời dần sáng lên, Hạ Giai Ngôn mới đưa mắt nhìn đồng hồ, hóa ra đã gần sáu giờ sáng.
Bởi vì giường bệnh thiếu hụt, nên Hạ Nguyên chỉ có thể tạm thời nằm trên giường lưu động ở hành lang. Hạ Giai Ngôn thấy ba mình bình yên nằm trên giường bện, cô nói khẽ với Đào An Nghi: “Mẹ , con về vè thu xếp chút đồ vật hàng ngày cho bố, và mang bữa sáng đến cho hai người. Mẹ muốn ăn gì ạ?”
“Mẹ không muốn ăn, ăn chút đồ nhẹ là được.” Đào An Nghi nói. Hạ Nguyên đang truyền nước biển, thần sắc của ông tuy rất bình thường, nhưng bà vẫn có chút lo lắng như cũ. Bà vô cùng hối hận, tối hôm qua sống chết cũng không nên để cho ông uống rượu.
Hạ Giai Ngôn vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi mới bước đến thang máy. Hạ Giai Mặc dẫn vợ con về nhà mẹ đẻ chúc tết, định sáng mai sẽ quay về thành phố Đường Hải. Cô nhắn cho Hạ Giai Mặc một tin nhắn, kẻ rõ tình hình của bố cho anh biết. Đang lúc đợi thang máy đến, thì anh gọi lại. Trong thang máy tín hiệu không tốt, cô dứt khoát đi thang bộ xuống bốn tầng.
Cẩn thận hỏi rõ tình hình của bố mình xong, Hạ Giai Mặc nói: “Đợi anh thăm hỏi xong, chắc buổi chiều có thể trở về rồi.”
Tại những bậc thang ở lầu hai, có một bác sĩ đang mặc áo blue trắng đứng đưa lưng về phía dãy bậc thang, một tay anh ta đang để trên khung của sổ, tay còn lại hơi cong cong, co lại, thoạt nhìn như đang hút thuốc. Hạ giai Ngôn cũng không để ý bóng dáng của người đó, chỉ dặn dò Hạ Giai Mặc: “Anh đừng lo lắng, ở đây có em trông rồi, lái xe phải..”
Hạ Giai Ngôn còn đang định nói tiếp, nhưng vì cái quay đầu đột ngột của bác sĩ kia mà dừng lại.