Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 25
Thật ra, Hạ Giai Ngôn không muốn cùng Lục Tiệp về nhà, cô và Lục Tiệp sớm đã không còn là người yêu của nhau, thế nên Lục Tiệp không nhất thiết phải tiếp xúc nhiều với người nhà cô làm gì. Hơn nữa, một khi bọn họ gặp nhau, nhất định sẽ nhớ đến những chuyện không vui trước đây.
Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của cô, Lục Tiệp đại khái có thể đoán được cô không mấy mong muốn anh tham gia bữa cơm này. Anh hỏi Hạ Giai Ngôn: “Em thay anh từ chối rồi sao?”
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Nhưng anh trai tôi bảo, kêu anh đến chỉ vì muốn ôn lại chuyện xưa thôi.”
Lục Tiệp nói: “Vậy đi thôi.”
Buổi chiều không có chuyện gì phải làm cả, vì thế, Lục Tiệp liền giúp Hạ Giai Ngôn bổ túc lại phần kiến thức bị thiếu sót trong mấy buổi học trước. Tuy đầu óc cô không tập trung vào sách vở, nhưng Lục Tiệp không hề trách cứ điều gì, chỉ hết lần này đến lần khác nhắc cô tập trung tinh thần.
Giáo trình và chữ nghĩa trên phim đèn chiếu không cách nào khơi dậy hứng thú trong cô, Hạ Giai Ngôn khó xử nhìn Lục Tiệp: “Hay là để lần sau chúng ta lại bổ túc tiếp đi.”
Nghe vậy, Lục Tiệp tắt phim đèn chiếu đi: “Vẫn đang suy nghĩ về bữa cơm tối nay sao?”
Hạ Giai Ngôn dựa vào sô pha, mắt nhìn lên trần nhà, không trả lời.
Ngắm cô một lát thật lâu, Lục Tiệp mới mở miệng: “Không phải em đang lo lắng cho anh đó chứ?”
“Lo lắng gì cơ?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp đáp: “Lo lắng anh trai em sẽ đánh anh, mà tình trạng hiện giờ của anh chắc chắn không thể phản kháng lại được.”
Hạ Giai Ngôn quay đầu, đánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, tiếp theo nói: “Anh, ngay cả tay không bắt trộm còn làm được, nếu tôi lo lắng không phải là dư thừa sao?”
Nhớ đến đêm hôm ấy, Lục Tiệp lại cảm thấy ngực mình nhói đau, sau đó không nói bất cứ điều gì nữa.
Hạ Giai Mặc hẹn bọn cô gặp mặt vào lúc bảy giờ tối nay. Thế nên bọn cô rời nhà trước giờ hẹn một chút, vừa bước vào sảnh lớn khu chung cư thì tình cờ thấy Chiêm Tuệ đang dắt Thông Thông về nhà.
Hạ Giai Ngôn giới thiệu mọi người với nhau, Thông Thông không sợ người lạ, thấy cánh tay đang quấn đầy băng gạc của Lục Tiệp liền vươn cánh tay bé nhỏ của mình chạm vào. Hạ Giai Ngôn nhéo lên giương mặt nhỏ bé của cậu, dịu dàng nói: “Thông Thông ngoan, đừng đụng tay của chú ấy.”
Thông Thông ngẩng đầu nhỏ nhìn Lục Tiệp, nói nhưng thật ra là đang nói với Hạ Giai Ngôn: “Cô, chú cũng bị ngã từ xích đu xuống ạ?”
Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn không hiểu gì cả, Chiêm Tuệ vội giải thích: “Lớp Thông Thông có một cậu bé trong lúc chơi xích đu bị ngã gãy tay.”
Hạ Giai Ngôn ngồi xổm xuống ngang người nhìn thẳng Thông Thông: “Đúng rồi, tay chú ấy bị thương bởi vì chơi xích đu bị ngã đấy. Thế nên khi Thông Thông chơi đùa phải chú ý an toàn, không được thích nghịch cái gì thì nghịch cái đó, có biết không?”
Trên mặt Thông Thông một chút biểu cảm nghi ngờ cũng không có, Lục Tiệp không khỏi cảm thán thế giới của con trẻ thật đơn giản và thuần khuyết. Anh dịch chuyển tầm mắt, nhận ra Chiêm Tuệ đang đứng bên cạnh dùng ánh mắt ôn hòa quan sát mình, anh giả vờ không hay không biết, tầm mắt tiếp tục đặt lên người Hạ Giai Ngôn và Thông Thông.
Thang máy từ tầng trên cùng xuống tới, Lục Tiệp phục trách giữ nút mở cửa, Hạ Giai Ngôn dắt Thông Thông đi vào, sau đó hỏi Chiêm Tuệ: “Anh của em đã về nhà rồi ạ?”
Chiêm Tuệ cười nói: “Đúng rồi, tối nay anh ấy tự mình xuống bếp chiêu đãi hai người đấy.”
Bọn họ vừa bước vào nhà đã ngửi được mùi thức ăn, Thông Thông giãy khỏi tay Hạ Giai Ngôn, liền chạy vào phòng bếp bên cạnh gọi ba. Nhìn bóng dáng nho nhỏ kia chạy vào phòng bếp, Lục Tiệp bất giác cong cong khóe miệng, nhưng rất nhanh, ý cười trong anh nhạt đi.
Hạ Giai Ngôn vốn định vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng Chiêm Tuệ xua tay nói với cô: “Để chị vào là được rồi, em thay chị tiếp đãi khách đi.”
Ngoại trừ tiệc chia tay do Phạm Ngạn Xương tổ chức lần trước, thì Lục Tiệp với Hứa Giai Mặc đều chưa từng qua lại thân thiết như trước. Trong bữa cơm, họ chỉ nhắc tới những kỷ niệm đẹp, chứ không hề nhắc gì tới những chuyện ko vui trong quá khứ. Chiêm Tuệ chăm Thông Thông ăn cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp mấy câu, khi nhắc đến bạn gái cũ của Hạ Giai Mặc, Chiêm Tuệ vội che tai cậu bé lại: “Hai người nên nghiêm chỉnh một chút, đừng dạy hư con trẻ!”
“Đừng tin lời bọn họ, hai người này luôn nói lung tung vậy đó.” Hạ Giai Mặc lập tức chữa cháy với Chiêm Tuệ.
Lục Tiệp cười cười không nói gì, Hạ Giai Ngôn che miệng nói nhỏ vào tai Chiêm Tuệ: “Chị dâu, đêm nay phải phạt anh em quỳ bàn phím.”
Nghe thấy điều Hạ Giai Ngôn vừa nói, Hạ Giai Mặc hít một hợi lạnh: “Hạ Giai Ngôn, thật uổng công anh thương em như vậy.”
Kết thúc bữa tối, Lục Tiệp cùng Hạ Giai Mặc uống bia ngoài ban công. Chiêm Tuệ giúp con trai vào phòng tập đàn piano, Hạ Giai Ngôn không có chuyện gì làm, nên cũng theo vào phòng luyện đàn.
Sau khi giúp Thông Thông dọn dẹp lại sách dạy nhạc xong, Chiêm Tuệ ngồi xuống bên cạnh Hạ Giai Ngôn, cùng nhau nghe tiếng đàn đứt quãng đang phát ra.
Cậu bé ngồi rất ngay ngắn, sống lưng thẳng tâm tắp, bấm lên những phím đàn piano trông rất giống với khuôn mẫu chuẩn mực. Hạ Giai Ngôn nhìn những ngón tay bé nhỏ lướt trên phím đàn, cô khẽ nói với Chiêm Tuệ: “Thông Thông tiến bộ nhanh thật.”
Chiêm Tuệ gật đầu, một lát sau, mới nói: “Giai Ngôn, anh em biết em ở cùng với Lục Tiệp, anh ấy thật sự rất tức giận. Em đừng thấy đêm nay anh em cười cười nói nói, nhưng thật ra trong lòng anh em không hề thoải mái chút nào đâu.”
Hạ Giai Ngôn rũ rèm mi xuống, cô nhìn chằm chằm sàn nhà được lau sáng bóng một hồi đến khi nó mờ nhạt đi, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ có biết chưa ạ?”
“Anh chị đều giúp em giấu rồi.” Chiêm Tuệ trả lời.
“Anh chị không cần lo lắng đâu ạ, em chuẩn bị đi rồi.” Hạ Giai Ngôn nói tiếp, “Miệng vết thương trên tay Lục Tiệp đã bắt đầu kết vảy, hoạt động chân tay cũng không khó khăn gì nữa, em sẽ không cần phải đợi đến khi anh ta cắt chỉ.”
Chiêm Tuệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, chị với anh em không phải là người nhàn rỗi lo những việc không đâu, mà là sợ hai người lại xảy ra chuyện”
Lời nói tuy kín đáo, nhưng Hạ Giai Ngôn chớp mắt liền hiểu được, anh trai và chị dâu đều sợ cô và Lục Tiệp kìm chế không được, ý loạn tình mê sau đó lại giẫm lên vết xe đổ, cô thở hắt một hơi thật dài: “Em với Lục Tiệp tuổi đã không còn nhỏ nữa rồi, về điểm ấy sự kiểm soát đương nhiên sẽ có, anh chị không phải lo lắng đâu ạ.”
“Em nói chuyện nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, bất kể thế nào thì, em cũng chỉ là em gái nhỏ trong nhà, anh chị sao có thể không lo lắng cho em chứ.” Chiêm Tuệ hất cằm về phía Thông Thông: “Em và tiểu tổ tông đằng kia đều như nhau cả, cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Tim cảm thấy ấm áp, Hạ Giai Ngôn dựa vào vai Chiêm Tuệ, nhẹ giọng nói: “Em chỉ là một đứa trẻ mà thôi, thế nên em có làm sai chuyện gì, hai người nhớ phải bao che cho em nhé.”
Chiêm Tuệ liếc xéo cô một cái, lên giọng chị lớn nói: “Lần sau mà em còn lung tung như thế, anh chị sẽ mách toàn bộ chuyện xấu em đã làm cho ba mẹ biết, xem ba mẹ dạy dỗ em như thế nào. Còn nữa, nếu em chưa muốn quay lại với Lục Tiệp, thì nhanh nhanh nghiêm chỉnh tìm người yêu đi, ba mẹ không dám giục em, nhưng trong lòng bọn họ đều rất lo lắng.”
Hạ Giai Ngôn giương mắt: “Công việc bận rộn quá, không có thời gian tìm người yêu ạ.”
Đúng lúc này, Thông Thông đánh sai phím đàn, vang lên một âm thanh chói tai. Chắc có lẽ Thông Thông đã sử dụng hết toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân, thế nên cậu bé không tiếp tục luyện đàn nữa, mà nhảy từ trên gế xuống, tựa như một làn khói chuồn ra khỏi phòng tập đàn.
“Đứa nhỏ này lại làm biếng rồi.” Chiêm Tuệ bật cười, nhìn Thông Thông chạy ra khỏi phòng, cô liền nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Bây giờ đã là cuối năm rồi, năm mới sắp đến, khi đó em lại già thêm một tuổi, đã có dự định sang năm kết hôn chưa?”
Hạ Giai Ngôn đổi bộ mặt đáng thương nói: “Mọi người cảm thấy em rất chướng mắt sao?”
Chiêm Tuệ vẫn không chịu thua, cô nói tiếp: “Nếu không thì vầy đi, chị sẽ giúp em để ý một chút, xem có ai đó xứng với em không, nếu có, chị giới thiệu cho em làm quen nhé?”
Hạ Giai Ngôn cười cười đáp: “Được ạ, chỉ cần là chị dâu giới thiệu, em sẽ không từ chối.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên, hai cô không hẹn mà cùng quay đầu lại, sau đó liền thấy Lục Tiệp đang đứng bên ngoài cửa.
“Thời gian không còn sớm nữa, phải về thôi.” Lục Tiệp đứng tại chỗ, vẻ mặt anh có chút chán nản.
Nụ cười của Hạ Giai Ngôn dần thu lại, cô không biết anh đã đứng ở đấy bao lâu, cũng không biết những lời vừa nói anh đã nghe được bao nhiêu. Cô còn chưa kịp trả lời lại thì Chiêm Tuệ đã mở lời: “Về đi, hai người còn không về, Thông Thông sẽ bắt đầu nghịch ngợm cho xem.”
Bước theo Lục Tiệp ra phòng khách, trong lúc vô tình Hạ Giai Ngôn lướt mắt nhìn ra ban công, thấy trên mặt đất là một đống vỏ bia không, không khỏi nhíu mày: “Hai anh sao lại uống nhiều như vậy?”
Vừa rửa tay xong, Hạ Giai Mặc từ phóng bếp bước ra, nghe lời vừa nói của Hạ Giai Ngôn, anh nói: “Cũng không uống bao nhiêu cả, hai người về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Giai Ngôn lướt nhìn biểu cảm trên mặt của bọn họ, cả hai đều có vẻ mang tâm trạng không vui, nếu không cũng sẽ không uống nhiều bia như vậy. Cô không hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt thì ra về.
Về đến nhà trọ của Lục Tiệp thì đã gần mười giờ, Hạ Giai Ngôn cảm thấy mệt mỏi, ngay cả phim truyền hình cũng không buồn xem, tắm rửa xong liền bò vào ổ chăn ngủ.
Có lẽ do không có thói quen ngủ sớm, Hạ Giai Ngôn chỉ ngủ được một chút rồi thức giấc. Cô nhắm mắt đưa tay chầm chậm sờ soạng mở công tắc đèn bên đầu giường, sau khi mở mắt nhìn đồng hồ, hóa ra chỉ mới hơn rạng sáng một chút. Cảm thấy hơi khát nước, cô đấu tranh nội tâm một hồi mới quyết định xuống giường uống nước.
Bên ngoài tối om, Hạ Giai Ngôn vẫn còn ngái ngủ nên không bật đèn. Sau khi bước vào gian bếp, cô vớ lấy chiếc cốc theo thói quen rồi rót nước. Nước vừa rót từ bình ra còn hơi nóng, cô chưa thể uống ngay được nên ra ban công hóng gió. Sau khi mở cửa ban công, cô phát hiện bên ngoài có người.
Nghe tiếng mở cửa vang lên, nhưng Lục Tiệp không quay đầu lại. Trên tay phải, giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc, anh đưa lên miệng rít một hơi thật sâu, sau khi phà ra một vòng khói mới nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
Hạ Giai Ngôn đang cầm cốc nước đứng bên cạnh cửa: “Tôi ra uống nước. Sao anh lại không nói tiếng nào trốn ở đây?”
“Anh biết em ở trong bếp.” Lục Tiệp giải thích,”Anh sợ làm em giật mình, nên không đi vào.”
Nương theo những tia sáng yếu ớt, Hạ Giai Ngôn thấy chiếc gạt tàn trong tay Lục Tiệp đã chồng chất gần mười tàn thuốc, cô không kìm được hỏi:”Cãi nhau với anh tôi à?”
Lục Tiệp phủi phủi tàn thuốc, rốt cuộc xoay người lại. Anh nhìn về phía cô, giọng hơi khàn khàn: “Không phải.”
Gió đêm thổi bay góc áo, Hạ Giai Ngôn đưa tay đè lại: “Nếu không phải, sao lại hút nhiều thuốc như vậy?”
Điếu thuốc lá đang hút dở vẫn còn ánh lên đốm lửa đỏ hồng, Lục Tiệp vừa dụi tắt nó, vừa trả lời: “Vì em”
Hạ Giai Ngôn sững sờ nhìn làn khói thuốc trắng bay lượn, độ nóng của nước tràn vào tận trong tim, cô mới phát hiện mình đang bóp chặt cốc nước tới mức sắp vỡ vụn ra. Trần Tiệp bước về phía cô, bóng dáng anh hiện rõ ngay trước tầm mắt, cô ngước lên nhìn, “Không cần phải như vậy”.
Lục Tiệp trầm mặc lấy đi ly nước trong tay cô, sau đó để qua một bên. Hạ Giai Ngôn ngạc nhiên nhìn anh, cô đang muốn hỏi anh định làm gì, thì anh đã dùng một tay ôm ngang eo mình, bất ngờ hôn xuống. Nụ hôn của anh mang theo nồng đầm mùi thuốc lá, mạnh mẽ lấp đầy mọi giác quan của cô.
Hạ Giai Ngôn bất động tại chỗ, thân hình tì sát vào khung cửa. Cả cơ thể Lục Tiệp như ghé sát vào cô. Cô cố sức đẩy ra nhưng anh không hề bận tâm tới chuyện đó, ghì chặt vai cô. Dường như cô có thể cảm nhận được đôi bàn tay ấy đang run rẩy mất khống chế