Tình Cũ Tự Cháy

Chương 23


Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 23

Vừa mở cửa ra, Hạ Giai Ngôn đã thấy một nam một nữ đang đứng bên ngoài, trong tay người đàn ông kia còn đang cầm điện thoại di động, vừa thấy cô, anh ta liền nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô đã đoán trước là người mình không quen, nên không ngạc nhiên cho lắm, nhưng hai người ngoài cửa nhìn thấy cô, cũng mang vẻ mặt chẳng có gì bất ngờ.

Người con gái kia cười tủm tỉm nhìn Hạ Giai Ngôn: “Giáo sư Lục có ở nhà không ạ?”

Hạ Giai Ngôn nghiêng người nhường lối cho bọn họ bước vào: “Đang ở đây, mời vào.”

Bọn họ bước vào phòng khách, Lục Tiếp đang ngồi trên sô pha cũng đứng lên, hơi kinh ngạc: “Hai người đến đây làm gì?”

Khương Vũ Nhàn nhìn cánh tay phải quấn đầy băng gạc của Lục Tiệp liền cười trộm: “Thì đến thăm anh.”

Lúc này, Hạ Giai Ngôn vừa trở lại phòng khách, Lục Tiệp thay cô giới thiệu: “Cô ấy là em gái của Khương Diên, là Khương Vũ Nhàn. Còn đây là Tống Tri Cẩn, chồng của cô ấy.”

Hạ Giai Ngôn nhớ đã có lần Lục Tiệp từng nhắc tới cô gái này, cô ấy là học trò của Lục Tiệp khi còn du học bên Anh. Cô gái này trông rất trẻ, da mặt mịn màng như em bé, vầng trán có vài nét hao hao giống với Khương Diên. Còn người đàn ông đang đứng bên cạnh kia, thoạt trông không có vẻ kiêu ngạo, nhưng lai lịch hẳn không đơn giản. Hạ Giai Ngôn gật đầu chào bọn họ, sau đó chợt nghe Lục Tiệp nói với bọn họ: “Còn cô ấy là Hạ Giai Ngôn.”

Khương Vũ Nhàn và Tống Tri Cẩn đều nhìn Hạ Giai Ngôn với ánh mắt sâu xa. Lục Tiệp hơi cảm thấy nhức đầu, anh sợ hai vợ chồng không mời mà tới kia sẽ đi đồn lung tung, vì thế kiếm cớ đẩy Hạ Giai Ngôn đến chỗ khác: “Có thể giúp anh pha trà không?”

Hạ Giai Ngôn gật đầu, sau đó nói với hai vợ chồng nhà kia: “Hai người nói chuyện trước đi.”

Đợi bọn họ hỏi thăm tình trạng vết thương của mình xong, Lục Tiệp tranh thủ bàn bạc một chút với Tống Tri Cẩn về tiến độ hạng mục đang nghiên cứu của bọn họ, Khương Vũ Nhàn cảm thấy nhạt nhẽo, nên vào phòng bếp xem thử.

Hạ Giai Ngôn đang kiễng chân tìm hộp trà trong tủ bếp, tìm tới tìm lui vẫn không thấy đâu, đang định tìm chỗ khác thử xem, vừa quay người thì thấy Khương Vũ Nhàn đang đứng cạnh cửa lặng lẽ quan sát mình.


“Chị Hạ, chị đang tìm trà ạ?” Khương Vũ Nhàn hỏi.

Hạ Giai Ngôn biết Lục Tiệp không uống trà, nhưng không ngờ ngay cả lá trà anh cũng không thèm mua dự trữ một ít. Cô suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi với bạn không kém nhau bao nhiêu tuổi cả nên không cẩn phải gọi chị đâu.”

“Vẫn nên gọi chị thì hơn ạ, nếu không giáo sư Lục lại nói em không biết phép tắc.” Khương Vũ Nhàn mỉm cười thật tươi,”Còn nữa, giáo sư Lục không uống trà bao giờ, trong nhà hẳn là không có lá trà đâu.”

Trên mặt Khương Vũ Nhàn vẫn tràn ngập ý cười, Hạ Giai Ngôn cũng đã lăn lộn ngoài cuộc sống nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được đây là nụ cười đầy thiện ý. Tuy cô không thể hiểu được hàm ý ẩn trong đấy, nhưng nụ cười như vậy khiến người khác cảm thấy rất thân thiện, ngay cả sự xa lạ của lần đầu tiên tiếp xúc cũng được giảm đi rất nhiều. Cô nói với Khương Vũ Nhàn: “Không có coi như xong, hai người uống nước trắng được không?”

Khương Vũ Nhàn gật đầu: “Chúng em uống gì cũng được ạ.”

Trong lúc đợi nước sôi, Khương Vũ Nhàn nhàn rỗi tán gẫu vài câu với Hạ Giai Ngôn: “Em thấy ngoài phòng khách có giáo án giảng dạy, giáo sư Lục kèm chị học ạ?”

Hạ Giai Ngôn đáp: “Ừ, anh ấy giúp chị học bù, em có hứng thú muốn nghe cùng sao?”

Nhớ lại thời gian còn ở Anh bị Lục Tiệp rèn giũa mỗi ngày, Khương Vũ Nhàn kìm lòng không đậu mà khẽ rùng mình một cái, cô vội vàng nói: “Tha cho em đi.”

Khương Vũ Nhàn và Tống Tri Cẩn ở lại phòng trọ đến hết buổi chiều. Ngoài Tống Tri Cẩn, ba người còn lại đều thuộc bên chuyên ngành phương tiện truyền thông, thế nên nói mãi nói mãi vẫn không hết đề tài chung, bọn họ ngồi một chỗ nói hết chuyện trên trời dưới đất, tán gẫu một hồi cho đến chạng vạng luôn.

Lục Tiệp giữ bọn họ lại ăn cơm tối, nhưng anh chỉ chỉ tay mình, tiếp theo nói với Tống Tri Cẩn: “Cậu là khách, có điều không thể đối đãi cậu như khách được rồi.”

Tống Tri Cẩn thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề.”


Khương Vũ Nhàn nói với Hạ Giai Ngôn: “Chị Hạ, hôm nay chị có lộc ăn rồi.”

Nói chuyện với bọn họ lâu như vậy, Hạ Giai Ngôn cũng tăng thêm không ít cảm tình với bọn họ: “Thật không? Tí nữa chị phải nếm thử mới được.”

Lục Tiệp khẽ nhíu mày, anh nói với Khương Vũ Nhàn: “Em có cần phải con hát mẹ khen hay như vậy không?”

Khương Vũ Nhàn vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, cô nói: “Anh thì biết cái gì chứ!”

Chợt nhớ tới trong cốp xe vẫn còn một chai rượu vang, Tống Tri Cẩn bảo Khương Vũ Nhàn xuống mang lên, còn anh ta thì bước vào phòng bếp bận rộn. Hạ Giai Ngôn cảm thấy hơi ngại khi ngồi không đợi cơm, vì thế cũng vào bếp giúp đỡ.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn vừa mua ở siêu thị vào ngày hôm qua trong tủ lạnh, Hạ Giai Ngôn tính sơ sơ: “Bao nhiêu này có đủ nấu không?”

Tống Tri Cẩn gật đầu, anh ta giao mấy công việc nhẹ nhàng cho Hạ Giai Ngôn. Nhìn anh ta thao tác gọn gàng nhanh nhẹn, Hạ Giai Ngôn hỏi: “Anh thường xuyên vào bếp lắm sao?”

“Thỉnh thoảng thôi.” Tống Tri Cẩn trả lời,”Cô cảm thấy thích hả?”

Hạ Giai Ngôn nói: “Mẹ tôi thích ăn đồ phía nam của tỉnh Phúc Kiến, nhưng tôi mãi vẫn không học được.”

Tống Tri Cẩn nhìn động tác thái rau của cô vô cùng thành thục, từng nhát từng nhát, rất đều. Anh ta đề nghị: “Tôi quen với một vị sư phụ, chuyên nghiên cứu các món ăn phía nam, có dịp sẽ giới thiệu cho cô biết.”


Khi Khương Vũ Nhàn mang chai rượu nho trở lại, Tống Tri Cẩn và Hạ Giai Ngôn đang ở trong bếp hăng hái bàn về món Phật nhảy tường, các sơn hào hải vị khác. Mang rượu nho cất vào tủ lạnh xong, cô cầm điều khiển từ xa ngồi xuống sô pha xem ti vi.

Lục Tiệp hơi bực, anh hỏi Khương Vũ Nhàn: “Sao em không vào phụ chồng em đi?”

“Có chị Hạ ở đó là được rồi ạ.” Khương Vũ Nhàn thoải mái đáp.

Lục Tiệp im lặng.

Tiếng bọn họ tán gẫu khe khẽ từ bếp truyền tới, Khương Vũ Nhàn phát hiện khóe môi Lục Tiệp hơi mím lại, mày không cau lại, nhưng cũng không giãn ra, cô hiểu ra, nên ném điều khiển ra xa đứng lên vào bếp.

Giai đoạn công tác chuẩn bị trước khi nấu đã làm gần xong đâu vào đấy, Khương Vũ Nhàn nói muốn vào giúp đỡ, Hạ Giai Ngôn cởi tạp dề đưa cho cô, nhường lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ tự do phát huy.

Hạ Giai Ngôn đi ra phòng khách, Lục Tiệp vừa lấy dụng cụ mở rượu ra, vừa thấy cô liền nói: “Lại đây mở rượu.”

Nhận dụng cụ khui rượu từ tay Lục Tiệp, sau khi Hạ Giai Ngôn dùng khăn lau sạch sẽ miệng chai, mới vặn ốc vít vào nút gỗ. Cô sợ khi vặn ốc vít xuống nút gỗ sẽ làm vụn gỗ rơi vào trong chai rượu, nên không dám vặn hết ốc vít đến mức cuối cùng. Cô nói với Lục Tiệp: “Với tình trạng hiện giờ của anh tốt nhất là không nên uống rượu.”

Lục Tiệp không trả lời, chỉ nói: “Cẩn thận một chút, coi chừng trầy tay.”

Rút nút gỗ ra, mùi rượu trong bình lan ra. Hạ Giai Ngôn không khỏi tán thưởng: “Rượu ngon!”

Lục Tiệp cầm chai rượu rót vào ly, tiếp theo nói Hạ Giai Ngôn: “Bộ dạng y hệt sâu rượu vậy.”

Hạ Giai Ngôn vẫn còn nhớ rõ, đây không phải là lần đầu tiên Lục Tiệp nói mình như thế. Lúc Lục Tiệp học tiến sĩ, cô từng tranh thủ kì nghỉ hè qua Anh thăm anh. Vừa lúc anh có hai ngày rãnh rỗi, vì thế dẫn cô đến một trang trại rượu vùng ngoại ô dạo chơi. Chủ trang trại rượu đó là bạn của Lục Tiệp, anh ta dẫn hai người xuống tham quan hầm rượu, khi ra về còn tặng bọn họ mấy chai rượu nho vừa ủ được một năm. Đêm đó cô nôn nóng mở một chai ra nếm thử, Lục Tiệp cười bảo cô là sâu rượu.

Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng Hạ Giai Ngôn lại dâng lên một nỗi buồn man mác. Cô còn nhớ rõ, trang trại rượu kia nằm bên rìa trung tâm thành phố, chiếm diện tích rất lớn, liếc mắt một vòng, khắp nơi đều là một màu xanh mườn mượt của dây nho chưa ra quả. Chủ nhân trang trại rượu đó dẫn bọn họ tản bộ trong vườn, đột nhiên Lục Tiệp chỉ giàn nho bên cạnh cô, giọng nghiêm trọng nói với cô có rắn. Cô cực kì sợ rắn, liếc nhìn giàn nho bên cạnh quả thật có cái gì đó đang trườn trườn thiếu chút nữa cô nhảy dựng lên. Thấy phản ứng của cô như thế, Lục Tiệp cười rộ lên, anh đưa tay xoay đầu cô lại, để cô nhìn cho rõ.


Hạ Giai Ngôn cố lấy hết dũng khí mới dám mở mắt to ra, không ngờ cái con khiến mình sợ đến mức hết hồn hết vía đó, chẳng qua chỉ là một dây nho rất dày và dài được cuốn thành một vòng. Cô thẹn quá hóa giận, đứng ngay tại chỗ trừng mắt với anh. Chủ trang trại là một bác rất tâm lý, thấy bọn họ liếc mắt đưa tình như vậy, vì thế nhường không gian lại cho hai ngươi.

Hai người chỉ đứng cách nhau không quá hai mét, Lục Tiệp cuối đầu nhìn cô, thấy cô hất hàm trừng mắt nhìn anh. Ánh mặt trời len qua khe hở của giàn nho vừa lúc dừng trên khuôn mặt anh. Anh vươn tay ôm cô, mỉm cười mang theo chút ấm áp, cô không kìm được cũng vươn tay đến. Cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là phần kí ức tốt đẹp nhất vẫn còn sót lại, khi đó gió thổi nhè nhẹ, trời xanh mây trắng, và được đứng bên cạnh người đàn ông hoàn hảo như vậy. Tiếc thay, cuối cùng anh lại trở thành kí ức của mình.

Mặc dù Hạ Giai Ngôn cố gắng che dấu tâm trạng của mình, nhưng Lục Tiệp vẫn phát hiện sự khác thường của cô. Trong lúc diễn ra bữa tối, cô vừa ăn cơm vừa uống rượu, nhưng Lục Tiệp biết ánh mắt cô thường trống rỗng nhìn chằm chằm ly rượu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đêm nay Tống Tri Cẩn xuống bếp vẫn giữ vững phong độ, tất cả mọi người đều ăn không ít. Sau khi ăn xong, Hạ Giai Ngôn thu dọn bàn ăn, Lục Tiệp liếc Khương Vũ Nhàn một cái, Khương Vũ Nhàn lập tức đến phòng bếp giúp đỡ.

Đợi Khương Vũ Nhàn đi đến phòng bếp, Tổng Tri Cẩn dựa vào ghế, ngữ khí cẩn thận nói: “Có phải Khương Diên đã đắc tội gì với anh không ?”

Lục Tiệp hiểu ý Tống Tri Cẩn , trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào đáp: “Vì tôi và Khương Diên rất thân, nên mới xem em gái cậu ta thành em gái của mình mà dạy dỗ.”

Có Khương Vũ Nhàn phụ, chén bát rất nhanh được rửa xong. Hạ Giai Ngôn vốn nghĩ cô ấy rất ít khi làm việc nhà, nhưng vừa rồi rửa chén lúc nào cũng rất cẩn thận, dường như đang phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Thấy chén đĩa đều được rửa sạch, cô vui vẻ như rút được gánh nặng vậy.

Khương Vũ Nhàn và Tống Tri Cẩn sau khi dùng trái cây tráng miệng xong thì ra về. Sau khi tiễn bọn họ về, Hạ Giai Ngôn đến ban công lấy quần áo. Lục Tiệp dựa vào cửa ban công, không biết đang ngắm trăng, hay đang ngắm mình nữa, cô không thèm để ý đến anh, quay người tiếp tục lấy quần áo.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Giọng Lục Tiệp từ sau lưng truyền đến, Hạ Giai Ngôn cầm quần áo đã lấy khoác lên cánh tay, đáp: “Không nghĩ gì cả, tôi chỉ cảm thấy Khương Diên và em gái anh ta hình như rất sợ anh.”

Phía sau im lặng, Hạ Giai Ngôn cũng không nói tiếp. Đang định lấy chiếc áo cuối cùng, thì đột nhiên có một cánh tay vòng lên bên hông, nhiệt độ xuyên qua quần áo truyền đến, cơ thể cô cứng đờ, lập tức muốn thoát khỏi tay anh.

Nhưng Lục Tiệp không buông tay, anh áp má lên mái tóc mền mại của cô, trầm thấp nói: “Em mà còn cử động nữa, thì nốt đêm nay chúng ta có thể sẽ phải ở trong bệnh viện đấy”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.