Tình Cũ Tự Cháy

Chương 21


Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 21

Trước khi đi ngủ cô đặt báo thức trong điện thoại di động của mình, ngủ thẳng đến gần chín giờ ngày hôm sau mới rời giường. Thay quần áo xong cô chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa sáng, bước ngang qua phòng khách thì phát hiện Lục Tiệp đã ngồi trên sô pha, anh đang để laptop trên đùi của mình, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Chào buổi sáng.” Lục Tiệp nói.

“Chào.” Hạ Giai Ngôn đáp lại, tiếp theo liền bước vào phòng bếp, lấy gói bánh sủi cảo ăn liền trong tủ lạnh ra nấu.

Cô không điều chỉnh được độ lửa thích hợp, thế nên sủi cảo bị nhão ra, dính vào với nhau, lớp da bánh tản ra. May thay là Lục Tiệp chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ăn hết.

Xử lý xong bữa sáng, Lục Tiệp lại ngồi vào sô pha, nhìn laptop nhíu mày. Hạ Giai Ngôn sợ quấy rầy đến anh, nên khi dọn dẹp bát đũa động tác rất khẽ.

Tủ lạnh không có dự trữ nguyên liệu nấu ăn, nên Hạ Giai Ngôn ra khỏi phòng bếp nói với Lục Tiệp: “Tôi đi siêu thị một chút nhé.”

Nghe vậy, Lục Tiệp ngẩng đầu lên: “Anh đi với em.”

Người bận rộn như Lục Tiệp lúc nào cũng có sẵn một đống công việc chờ anh giải quyết, Hạ Giai Ngôn làm sao dám làm phiền anh cùng đi siêu thị với mình cơ chứ. Cô nói với Lục Tiệp: “Anh bận mà, tôi đi một mình là được rồi.”

Lục Tiệp không để ý đến cô, lập tức vào phòng ngủ thay quần áo. Thay được một nữa, thì anh lại kêu Hạ Giai Ngôn vào trợ giúp.

Trước tiên Hạ Giai Ngôn về nhà trọ của mình lấy mấy bộ quần áo để thay, cô bảo Lục Tiệp đợi trong xe, nhưng Lục Tiệp nói đợi xong xe rất buồn, vì thế hai người họ cùng đi lên. Vừa mới đây, bọn họ đã cãi vả tại đây, cho nên suốt dọc đường lên nhà họ không nói với nhau câu nào.

Sau khi vào nhà, Hạ Giai Ngôn vào phòng ngủ lấy quần áo, thấy Lục Tiệp không có chuyện gì làm, cô liền nhờ anh: “Giúp tôi tưới hoa đi.”

Lục Tiệp đẩy cửa ban công ra, có mấy loài hoa trông bồn chẳng biết là hoa gì. Khi còn học đại học, Hạ Giai Ngôn cũng rất thích hí hoáy với mấy bồn hoa nhỏ như thế này, cũng thường xuyên quấy lấy anh đi dạo bến mấy chợ tranh hoa điểu* mua về trưng bày. Mấy cô nữ sinh bằng tuổi bình thường chỉ thích nuôi dưỡng cưng chiều cún con, đùa giỡn với mấy chú mèo nhỏ, nhưng cô lại mê mẩn chăm sóc đủ loại cây cảnh. Anh từ hỏi cô nguyên nhân, Hạ Giai Ngôn nói với anh rằng, thời gian sống của thú cưng quá ngắn, nếu một ngày chúng nó không còn nữa, cô sẽ vì mất đi một người bạn đồng hành mà đau buồn, vì thế cô chỉ trồng hoa cỏ, không muốn nuôi thú cưng.

Gió bấc mùa đông giá rét, quả thật khiến bùn đất hơi khô, Lục Tiếp đổ nước vào bình phun, tưới dọc bồn hoa.

Lúc Hạ Giai Ngôn đi ra ngoài ban công, Lục Tiệp đang khom lưng ngắm ngía một đóa hoa sơn trà vừa mới nở rực rỡ. Nhìn nhìn, anh đột nhiên đưa tay chạm vào nhị hoa màu vàng, sao đó một ít phấn hoa rơi xuống. Còn chưa kịp thu tay lại, thì anh chợt nghe một giọng nói từ phía sau truyền đến.

“Đúng là phá hoại hoa cỏ mà!” Hạ Giai Ngôn xót xa chỉ trích.


“Phải là hóa thành dưỡng chất cho hoa mới đúng.” Lục Tiệp nghiêm trang nói, sau đó bình tĩnh rời khỏi ban công.

Hạ Giai Ngôn biết rõ mình không thể bắt bẻ lại được. Thế nên trên đường đi siêu thị, cô thầm quyết định phải dốc sức mua thật nhiều đồ, mới có thể hả giận.

Hôm nay không phải là hai ngày cuối tuần, nên trong siêu thị đi tới đi lui chỉ toàn mấy bác gái lớn tuổi, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp cùng đẩy xe mua hàng đi dạo, có chút không hợp nhau. Lục Tiệp nhìn thấy cái gì cần thiết liền bỏ vào xe, Hạ Giai Ngôn thì từ tốn chọn lựa, nhưng cũng đã mua không ít đồ linh tinh, rất nhanh sau đó xe mua hàng đã gần như đầy tràn.

Không thể đẩy xe hàng đến bãi đỗ ô tô, nên bọn họ mua mấy chiếc túi xếp hàng vào trong đấy. Hạ Giai Ngôn chọn chiếc túi nhẹ nhất trong đó đưa cho Lục Tiệp, hai túi còn lại thì tự mình cầm. Lục Tiệp bất mãn nói: “Đứa cho anh thêm một túi.”

“Tôi có thể xách được.” Hạ Giai Ngôn không đưa túi cho anh cầm.

Lục Tiệp không chịu đi, anh nói: “Sức lực em như thế kia mà xách cái gì, tuy anh chỉ có một tay nhưng vẫn hơn hai tay khỏe mạnh của em đấy.”

Hạ Giai Ngôn khinh thường đáp: “Cả ngày không đọc sách thì là gõ bàn phím, anh mới không có bao nhiêu sức lực đấy.”

Lục Tiệp nhíu mày: “Không tin hả? Vậy để về nhà thử một lần nhé?”

Trờ về nhà trọ, Lục Tiệp thật sự tìm cô chơi vật cổ tay. Trong trò chơi này sự chênh lệnh về sức mạnh của nam nữ là rất lớn , cô sợ mình không thằng được bèn nói: “Cái đó không công bằng.”

Lục Tiệp cười cô: “Anh chấp em dùng cả hai tay đó, còn anh chỉ dùng tay trái thôi, như vậy vẫn không dám so à?”

Tay trái vốn không dùng được hết lực, Hạ Giai Ngôn cảm thấy có khác năng thắng, vì thế liền gật đầu.

Bọn họ so với nhau ba ván, cả ba ván Lục Tiệp đều thắng.

Hạ Giai Ngôn thua rất mất mặt, cô còn chưa kịp dùng lực, Lục Tiệp đã vật tay cô xuống mặt bàn. Cô vẫy vẫy cánh tay ê ẩm của mình, cắn răng nói: “Anh nhường tôi một chút thì chết hả?”

Lục Tiệp nhún vai: “Anh có nhường mà, tại em kém cỏi quá thôi. Anh đây chỉ là loại người suốt ngày hết đọc sách và gõ bàn phím nhưng sức lực không thể xem thường đâu ha.”

Nhìn bộ dạng huênh hoang đắc ý của anh, Hạ Giai Ngôn xắn xắn ống tay áo lên, vẻ mặt hào phóng nói: “Không chịu, thử thêm một ván nữa.”


“Vừa rồi nóng người, bây giờ mới chính thức so tài.” Hạ Giai Ngôn nói.

Lục Tiệp muốn xem thử cô định dở mánh khóe gì, anh dựa lưng vào ghế, biếng nhác hỏi cô: “So tiếp cũng được, nhưng mà thua thì phải chịu phạt, em thấy sao?”

Hạ Giai Ngôn suy xét nữa giây, hỏi: “Phạt gì?”

“Chưa nghĩ ra, sau khi nghĩ kĩ sẽ nói ra.” Lục Tiệp nói

Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Được.”

Lục Tiệp hơi híp mắt lại, sau đó chống tay trái lên mặt bàn: “Vậy thì so nào, không được quỵt nợ đấy.”

Hạ Giai Ngôn cười tà mị nói: “Đường nhiên!”

Nhìn bộ dạng dự liệu được tình huống của nha đầu kia, khi cô bắt đầu đếm ngược Lục Tiệp tập trung vào nhất cử nhất động của cô. Cô nhìn chăm chăm vào phần cổ tay hai người đang quấn vào, khẽ cắn môi, trông rất có khí thế.

Đếm ngược kết thúc, trong nháy mắt tiếng “Bắt đầu” vang lên, tay trái Hạ Giai Ngôn đột nhiên đưa lên. Lục Tiệp phản ứng kịp thời, cô còn chưa kịp chạm đến tay áo của anh, thì tay đã bị nắm lại.

Hạ Giai Ngôn không ngờ phản ứng của anh lại nhanh như vậy, còn nhạy bén nữa chứ, khiến cô ảo não không thôi. Cô muốn rút tay về, nhưng Lục Tiệp vẫn không thả ra, còn dùng sức kéo cô về hướng mình. Cơ thể bị Lục Tiệp kéo ngã, cô vụng về bổ nhào vào lồng ngực anh, thái dương va vào bả vai săn chắc.

“Em đã chơi ăn gian thì phải chịu hình phạt gấp đôi, điều đó không quá đáng có phải không?”

Nghe thấy giọng nói không nóng không lạnh của anh, Hạ Giai Ngôn che thái dương ngẩn đầu lên: “Cái gì mà ăn gian chứ, đó là dùng mưu.”

Khóe miệng Lục Tiệp hơi cong lên, sau đó anh cầm tay cô lên, cắn mạnh một cái.


Hạ Giai Ngôn trơ mắt nhìn anh cắn mình, cho đến khi cổ tay truyền đến cảm giác nhói đau, cô mới oai oái kêu lên.

Sau khi buông ra, Lục Tiệp vừa tỉ mỉ quan sát dấu răng, vừa nói: “Chỉ cắn một cái mà thôi, lợi cho em rồi đấy.”

Hạ Giai Ngôn đưa tay cọ cọ lau lau trên người anh: “Lục Tiệp, anh thật xấu xa!”

“Nhớ kĩ vào, xem lần sau em còn dám giở trò ăn gian nữa không.”

Dứt lời, Lục Tiệp bước vào thư phòng, để lại Hạ Giai Ngôn đang đứng yên tại chỗ trừng mắt với bóng lưng của anh.

Lúc ăn xong cơm tối, dấu răng trên tay Hạ Giai Ngôn đã phai đi gần hết. Lục Tiệp rãnh rỗi sinh nông nỗi, dùng ngón tay út chọc chọc vào tay áo của cô, cô liền cầm đũa khẽ lên mu bàn tay của anh.

Vang lên âm thanh giòn giã, Lục Tiệp nhìn mu bàn tay dần đỏ lên của mình, hỏi cô: “Còn giận à?”

Hạ Giai Ngôn phủ nhận: “Không có.”

Lục Tiệp giơ tay của mình lên trước mặt cô: “Vậy vì sao lại khẽ tay anh?”

Hạ Giai Ngôn liếc xéo anh một cái: “Ai bảo anh động tay động chân cản trở tôi ăn cơm.”

Bát cơm của hai người bọn họ đều trống trơn, Lục Tiệp cười cười vạch trần cô: “Em phải nói là anh cản trở việc tiêu hoa sau khi ăn của em mới đúng chứ?”

Hạ Giai Ngôn lại bị anh làm tức nghẹn, đứng lên nói: “Tôi rửa chén đây.”

“Có cần giúp không?” Lục Tiệp châm chọc hỏi.

Nghe anh nói vậy, Hạ Giai Ngôn liền sai sử anh: “Mang chén bát vào bồn rửa chén đi.”

Tuy bảo Lục Tiệp giúp mình, nhưng Hạ Giai Ngôn lại cảm thấy anh giúp chỉ thêm phiền. Cô vừa rửa chén, vừa phải cẩn thận quan sát anh, sau cùng cô không chịu được đành nói: “Coi như tôi xin anh, anh ra ngoài ngồi đi.”

Lục Tiệp lại kiên quyết chen chúc trong phòng bếp với cô, anh nói: “Việc gì cũng phải có bắt đầu và kết thúc.”

Hạ Giai Ngôn biết mình không nói lại anh, nên đành mặc kệ.


Lúc xếp chén vào máy tiệt trùng, Lục Tiệp hỏi cô: “Em có mệt không?”

“Không” Hạ Giai Ngôn hỏi: “Sao vậy?”

“Giúp anh chuyển vài tờ tài liệu vào laptop.” Lục Tiệp nói.

Hạ Giai Ngôn không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Không làm, ai bảo anh cắn tôi!”

Lục Tiệp đưa bát đã lau khô cho cô: “Không phải lúc nãy em đã nói không giận rồi sao?”

Sau khi đóng cửa tủ chén xong, Hạ Giai Ngôn nói: “Tôi có nói không giận, nhưng đâu có nói sẽ không tính sổ với anh đâu.”

Cô bước ra khỏi phòng bếp, Lục Tiệp theo sau, chầm chậm nói: “Để em cắn lại có được không?”

Hạ Giai Ngôn làm mặt lạnh không được, cô cười rỗ lên: “Tôi không thèm cắn anh đâu, tôi cũng không phải là một con cún ngốc.”

Thấy cô đột nhiên lại vui vẻ như vậy, Lục Tiệp tò mò nhìn cô: “Em cười cái gì vậy?”

Hạ Giai Ngôn không nói cho anh biết, chỉ nói: “Cầm tài liệu lại đây.”

Tất cả tài liệu đều là tiếng anh, Hạ Giai Ngôn một bên giúp Lục Tiệp nhập tài liệu vào Laptop, một bên trong đầu đem đống tài liệu đó dịch sang tiếng trung. Đụng đến thuật ngữ chuyên ngành không biết, cô liền hỏi Lục Tiệp đang ngồi đọc sách trên sô pha.

Bọn họ ngồi trong phòng khách hơn hai tiếng đồng hồ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Giai Ngôn theo thói quen định duỗi người, giơ tay lên nữa chừng, cô mới nhớ đến còn một người đàn ông đang ngồi phía sau, vì thế khó chịu thả tay xuống. Cô đưa laptop cho Lục Tiệp: “Tôi có đọc lại một lần rồi, nhưng anh cũng nhìn lại xem có lỗi nào hay không.”

Lục Tiệp nói lời cảm ơn, nhận laptop rồi bắt đầu đọc tài liệu.

Hạ Giai Ngôn khát nước, cô hỏi Lục Tiệp: “Tôi đi pha sữa, anh có muốn uống không?”

Lục Tiệp trả lời: “Không.”

Vừa rồi do ngồi gõ laptop quá lâu, khí huyết không được lưu thông, nên vừa đứng lên đầu óc choáng váng chân nhũn xuống. Cô theo phản xạ muốn tìm cái gì đó vịn vào, tay vừa đụng phải thứ gì đã đã dùng sức nắm chặt, mãi bến khi bên tai truyền đến tiếng kêu, cô mới biết bản thân mình đã gây họa rồi.

Tại thời điểm Hạ Giai Ngôn đứng lên, Lục Tiệp cũng dõi mắt theo. Thấy cơ thể cô chao đảo, anh vốn định đưa tay đỡ cô, nhưng cô đã tự mình bắt vào vai phải của anh. Anh nghiêng người che miệng vết thương, cơ thể mất cân bằng, vì thế hai người cùng ngã vào sô pha, mà chiếc laptop trên đùi anh liền “Cạch” một tiếng rơi xuống sàn nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.