Bạn đang đọc Tình Cũ Tự Cháy – Chương 18
Tự dưng Hạ Giai Ngôn lại linh cảm thấy có gì đó chuyện không may gì đó xảy ra, cô chẳng màng đến chuyện chào hỏi, trực tiếp nói luôn: “Có chuyện gì sao?”
Khương Diên trực tiếp trả lời: “Lục Tiệp bị trúng hai nhát dao, đang ở bệnh viện. Cô có muốn đến xem cậu ta không?”
“Tại sao lại có thể như vậy?” Hạ Giai Ngôn cố gắng giữ tĩnh tảo, nhưng bàn tay đang cầm di động lại run lên.
“Không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, nhà cô ở đâu, tôi qua đón.” Khương Diên nói.
Sau khi đọc địa chỉ cho Khương Diên xong, Hạ Giai Ngôn tắm sạch người, vội mặc quần áo chạy xuống dưới lầu. Lúc nãy Khương Diên chưa nói rõ ràng, cô căn bản không thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, chờ đến khi Khương Diên đến, trong đầu cô đều ngập tràn câu hỏi tại sao Lục Tiệp lại bị đâm hai nhát dao? bị trúng hai nhát dao vào chỗ nào vậy? Có nguy hiểm lắm không?..
Ngay khi Hạ Giai Ngôn vô cùng hết sức lo lắng, thì cô thấy một chiếc ô tô đang hối hả chạy đến, cô bước đến trước hai bước, xe vừa mới dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe bên ghế lái phụ hạ xuống, Khương Diên nghiêng đầu nhìn về phía cô nói: “Lên xe.”
Sau khi lên xe, Hạ Giai Ngôn gấp gáp hỏi: “Anh ta thế nào rồi?”
Lúc rời nhà khẳng định Hạ Giai Ngôn vô cùng vội vàng, tóc cô vẫn đang ướt sũng, xõa rối tung trên vai. Khương Diên quan tâm chỉnh nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe cao lên, để tránh cho cô bị cảm lạnh. Anh nói với Hạ Giai Ngôn: “Cô đừng lo lắng quá, cậu ta không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Vừa rồi tại cầu vượt bên cạnh trạm xăng dầu kia, cậu ta thấy một tên giật đồ, sau đó đã xuống xe muốn bắt người kia lại. Tên giật đồ ấy ôm túi xách bỏ chạy, cậu ta đuổi theo tên ấy tới chân cầu, túm được tên đó đánh cho hắn ta vài phát. Nhưng hóa ra dưới chân cầu đó lại là hàng ổ của mấy kẻ trộm cắp, tên giật đồ đó không biết lấy đâu ra một con dao, bị Lục Tiệp dồn ép nên nóng nảy cầm dao chém cậu ta, có hai nhát cậu ta tráng không được, đưa tay lên cản. Miệng vết thương rất sâu, nhưng đã được đưa đến bệnh viện khâu rồi, hẳn là không có việc gì đâu.”
Cả đêm này thần kinh của Hạ Giai Ngôn đều kéo căng thật căng, cô cảm thấy đầu buốt đau, bên trong giống như đang bị một con dao găm rỉ sét cứa từng nhát. Cô đưa tay nhấn nhấn xoa xoa thái dương, thấp giọng nói: “Anh ta không có chuyện gì là tốt rồi.”
Khương Diên nói tiếp: “Theo như hiểu biết của tôi với a Tiệp, thì cậu ta không phải là người dễ ra tay đánh người. Nếu là bình thường, cho dù anh ta có bắt được tên giật đồ kia, thì cùng lắm chỉ là giao cho cảnh sát xử lý. Nhưng đêm nay trái lại là ngoại lệ, tóm được người liền ra sức đánh, tuy rằng tên đó đã bị bắt về sở cảnh sát, tôi không biết tên đó bị đánh thành bộ dạng gì, nhưng tôi thấy trên các đốt ngón tay của a Tiệp ửng đỏ có vài chỗ bị trầy da sưng tấy, tôi nghĩ tên trộm kia cho dù đã chém được cậu ta hai nhát vẫn còn lỗ nha.”
Khương Diên nói những lời này là muốn bản thân cô thả lỏng một chút, Hạ Giai Ngôn hít sâu, đợi cảm xúc lắng xuống mới nói: “Tôi chỉ biết anh ta đánh bóng rất hay, không nghỉ tới đánh nhau cũng giỏi như vậy.”
Nghe xong lời cô, Khương Diên để ý nhìn cô một cái: “Không phải cãi nhau với a Tiệp đấy chứ? Chắc chắn cô đã khiến cậu ta tức phát điên rồi, nếu không anh ta sẽ không đến nỗi chẳng buồn đi học quyền cước gì mà đã đánh cho người ta tan tác như vậy.”
Không thể giải thích bất cứ điều gì, Hạ Giai Ngôn chỉ bất đắt dĩ cười cười, không nói gì thêm.
Sau mười phút, bọn họ đã đến bệnh viện. Trước khi xuống xe, Khương Diên đội mũ lưỡi trai vào, sau đó mang Hạ Giai Ngôn vào trong tìm Lục Tiệp.
Mới vừa đi đến phòng cấp cứu, bọn họ liền thấy Cố Hoàn đang đứng một chỗ trước rèm cách ly. Khương Diên gọi một tiếng, Cố Hoàn đã bước đến chỗ bọn họ: “Cậu ta đang khâu, máu me quá nên em ra ngoài. Vừa rồi cảnh sát đến lấy lấy lời khai, bây giờ vẫn còn chưa ra.”
Khương Diên gật đầu: “Cậu nói phải nằm viện hả?”
“Đề nghị nằm lại để quan sát, nhưng Lục Tiệp nói không cần.” Cô Hoàn quay đầu nhìn về phía Hạ Giai Ngôn nói, nhìn thấy mặt cô sợ tới mức trắng bệch, vội vàng trấn an: “Giai Ngôn, chị không cần lo lắng. Vết thương của cậu ta đều ở tay phải, bác sĩ nói không tổn thương đến gân cốt, chỉ là mất máu hơi nhiều, miệng vết thương có vẻ sâu mà thôi.”
Khương Diên gõ trán cô, cười mắng: “Mất máu hơi nhiều, miệng vết thương có vẻ sâu, mấy lời này không phải đang dọa người khác sao?”
Tuy trong lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn trầm ổn nói: “Tôi cứ ở lại đây là được rồi.”
Cố Hoàn mỉm cười với Hạ Giai Ngôn, sau đó trừng mắt với Khương Diên một cái: “Em không hề dặm mắn thêm muối nha. Lúc y ta hạ anh ta từ xe cứu thương xuống cầm áo khoát đưa lại, em suýt tí nữa không dám cầm lấy nó.”
“Em nhát gan quá.” Khương Diên cười nói.
“Cố Hoàn cầm túi giấy đang đặt trên băng ghế dài mang lại, mở miệng túi ra: “Không tin hai người xem đi.”
Chiếc áo khoác loang lổ vết máu, sau khi khô lại biến thành màu đen tím. Hạ Giai Ngôn tò mò cúi đầu, ngay lập tức thấy vết cắt ngay ống tay áo, vết cắt cũng gần mười centimet, xung quanh đều bị máu thấm ước, trông rất đáng sợ. Cô cảm thấy buồn nôn, sau đó che miệng nôn khan một trận.
Thấy thế, Cố Hoàn cất túi giấy ấy đi, nói xin lỗi với Hạ Giai Ngôn:” Em xin lỗi.”
Hạ Giai Ngôn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Khương Diên cau mày nói: “Vứt đi.”
Nghe Khương Diên nói, Có Hoàn cầm túi giấy đó đến vứt vào sọt rác cách đó không xa.
Khương Diên để Hạ Giai Ngôn ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, đúng lúc này, có hai cảnh sát từ trong rèm cách ly bước ra. Anh tiến tới hỏi rõ tình hình, một trong hai cảnh sát nói vài câu đơn giản, sau đó liền rời đi.
Khi Cố Hoàn trở về còn mang theo một ly nước ấm cho Hạ Giai Ngôn, Hạ Giai Ngôn lòng đây cảm kích nói:” Chị cảm ơn.”
Sau khi tiễn cảnh sát ra về, Khương Diên liền vào xem Lục Tiệp thế nào. Cố Hoàn ngồi xuống bên cạnh Hạ Giai Ngôn, nói với cô: “Bác sĩ xử lý vết thương cho giáo sư Lục là cậu của Khương Diên, nên chị cứ yên tâm đi cậu ấy sẽ không làm qua loa cho xong việc đâu.”
Thấy bọn họ không ngừng nhấp mạnh với mình rằng Lục Tiệp không có việc gì, Hạ Giai Ngôn không nhịn được sờ sờ mặt: “Nhìn mặt của chị trông rất căng thẳng, rất lo âu hả?”
“Vâng.” Cố Hoàn cười nói: “Nhưng em có thể hiểu cảm giác của chị mà, nếu đổi lại người bên trong lúc này là Khương Diên, em cũng sẽ giống như chị vậy.”
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của cô, Hạ Giai Ngôn nhịn không được hỏi cô:” Hai người kết hôn rồi sao?”
Cố Hoàn im lặng một chút, mặt hơi ửng hồng: “Vẫn chưa ạ.”
Hạ Giai Ngôn trêu cô: “Em có nghĩ vụ phải chăm sóc thật tốt cho thần tượng một thời của các cô gái tụi chị đấy, sứ mệnh này rất cao cả, thật vất vả cho em.”
Cố Hoàn thẹn thùng, mượn cớ đi vệ sinh trốn đi mất.
Sau khi uống hết ly nước ấm, Hạ Giai Ngôn cầm chiếc ly bảo vệ môi trường vứt vào sọt rác. Cô không muốn cứ ngồi đấy lo lắng suông, vì thế định đi vào trong xem tình hình vết thương của Lục Tiệp thế nào, mới vừa bước tới cạnh rèm cách ly, cô chợt nghe thấy giọng của Lục Tiệp vang lên: “Tại sao lại gọi cô ấy đến đây?”
Ngay sau đó, giọng Khương Diên cũng vang lên: “Không gọi cô ấy tới, vậy cậu muốn tôi gọi ai tới đây? Huống chi, nghe cậu xảy ra chuyện, cô ấy cũng rất lo lắng.”
Sau mấy giây im lặng, Lục Tiệp mới nói: “Đưa cô ấy về đi.”
“Hai người cãi nhau rồi à?” Khương Diên cười trên nỗi đau của người khác hỏi.
Hạ Giai Ngôn không muốn nghe tiếp, nên dứt khoát kéo rèm ra.
Bác sĩ và y tá đang chú tâm làm công việc của mình, mà Lục Tiệp và Khương Diên đều đem tầm mắt đổ lên người cô, nhìn cánh tay phải của Lục Tiệp bị băng bó thành một cục , cô thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Tiệp nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Bác sĩ vừa vặn băng bó xong, ông ta dặn dò Lục Tiệp: “Mấy ngày tới cô gắng đừng cử động tay phải, tránh cho miệng vết thương nứt ra, khi tắm rửa cũng phải chú ý, không được dính nước, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Ngày mai lại tới đây tái khám, để theo dõi tình hình khép miệng của vết thương.”
Lục Tiệp đồng ý, sau đó nói lời cảm ơn với bác sĩ và y tá.
Hạ Giai Ngôn vô tình trong thấy trên một cái khay đằng kia một đống băng gạc thấm đầy máu, không nhịn được mà rùng mình. Cô vội vàng sua đi nghĩ ý trong đầu, ánh mắt đảo qua thấy mặt Lục Tiệp tái nhợt vì mất máu, trái tim hơi nhói đau.
Khương Diên biết điều nhường không gian lại cho bọn họ: “Tôi đi tìm Hoàn Hoàn đây, hai người nói chuyện đi.”
Khương Diên đặt bên cạnh giường một bộ quần áo, Hạ Giai Ngôn có chút do dự, nhưng vẫn ngồi vào bên giường giúp Lục Tiệp thay quần áo. Cô sợ làm đau anh, chỉ có thể chậm rài kéo vạt áo qua chỗ vết thương, vén tay áo lên, kẽ tay đúng như lời Khương Diên nói, vừa sưng vừa tấy. Ánh mắt cô khẽ lay động, khẽ chạm vào lớp băng bó, “Hai nhát dao đó cứa vào đây sao?”
“Ừ.” Lục Tiệp trả lời cô.
Khi Hạ Giai Ngôn định thay anh cài cúc áo, Lục Tiệp giữ tay cô lại: “Để anh.”
Thu tay lại, Hạ Giai Ngôn nói: “Bây giờ ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, làm việc chính nghĩa không phải dùng sức mạnh, mà là dùng trí. Đêm khuya mà anh còn đuổi theo tên trộm dưới chân cầu, nơi đó ngay cả bóng người cũng thưa thớt, anh có biết nghĩ bến an toàn của mình không hả?
Lởn vởn mấy đầu ngón tay trên cúc áo, Lục Tiệp nhẫn nại cài hết hàng cúc lại.
Anh không trả lời chỉ im lặng, Hạ Giai Ngôn nói tiếp: “Nếu tên trộm kia mạnh tay hơn một chút, hay anh phản ứng chậm hơn một chút, thì hậu quả sẽ như thế nào đây hả?”
Lục Tiệp ngẩng đầu, rốt cuộc cũng mở miệng nói với cô: “Kêu Khương Diên vào đi.”
Hạ Giai Ngôn hít một hơi thật sau, một lúc sau mới ra ngoài tìm Khương Diên.
Khương Diên và Cố Hoàn đều cùng đi vào xem Lục Tiệp, Khương Diên để giỏ hoa quả lên trên tủ bên cạch đầu giường: “Đây là của bà chị bị giật túi xách mua đến để cảm ơn cậu đấy, chị ta vốn định vào thăm cậu một chút, nhưng tôi nói cậu đang nghỉ ngơi, cho nên chị ta về rồi.”
Lục Tiệp gật đầu, tiếp theo nói với anh: “Giúp tôi đưa Giai Ngôn về trước đi, ngày mai cô ấy còn phải đi làm.”
“Còn cậu thì sao bây giờ? Hiện tại cậu bị thành ra thế này, nhất định phải có người chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của cậu chứ.” Khương Diên nói: “Giai Ngôn không phải là người hẹp hòi, cho dù hai người cãi nhau, thì khoản thời gian này cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc cậu đâu?”
Lục Tiệp lạnh lùng nói: “Tôi với cô ấy không phải loại quan hệ như hai người nghĩ đâu, cô ấy không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho tôi.”
Hạ Giai Ngôn mín chặt môi, cái gì cũng nói nói.
Nghe vậy, Khương Diên và Cố Hoàn đều tỏ ra kinh ngạc. Khương Diên lấy lại phản ứng trước, anh hỏi Lục Tiệp: “Vậy, cậu tới nhà tôi ở tạm một thời gian đi.”
“Thôi, tôi không muốn tôi biết chuyện.” Lục Tiệp cự tuyệt.
“Vậy tôi giúp cậu thuê người chăm sóc nhé.” Khương Diên nói tiếp.
Giọng Lục Tiệp lạnh lùng cứng rắng nói: “Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân.”
Khương Diên vẫn muốn khuyên nhủ tiếp nhưng Cố Hoàn kéo tay áo của anh: “Anh cứ đưa Giai Ngôn về nhà trước đi, chuyện này để sau hãy nói tiếp.”
Hạ Giai Ngôn nói: “Không cần phiền vậy đâu, tôi tự bắt xe về được mà.”
Lục Tiệp lườm Khương Diên một cái, Khương Diên lập tức nói: “Thôi để tôi đưa cô về, cô thân con gái, rất không an toàn.”
Hạ Giai Ngôn dặn Lục Tiệp phải nhớ kỹ những gì bác sĩ dặn, sau đó cùng Khương Diên rời khỏi bệnh viện.