Đọc truyện Tình Cờ – Chương 35
Xe của Tân Nhiên dừng ở bệnh viện, Đồng Đồng mở cửa xe xuống, Tân Nhiên cũng nhanh chóng xuống xe đi bên cạnh Đồng Đồng.
Hai người cùng nhau bước vào bệnh viện.
Thân ảnh của Đồng Đồng và Tân Nhiên lọt vào đôi mắt lạnh lùng mà đầy vẻ lo
lắng của Lôi Dương, sắc mặt anh âm u, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Đồng
Đồng và Tân Nhiên nói cười rồi biến mất trước mắt anh.
Ánh mắt Lôi Dương mệt mỏi xen lẫn lạnh lùng, trong lòng phẫn nộ, anh lái xe điên cuồng rời đi.
……
Biệt thự.
Đồng Đồng từ chỗ bệnh viện với Tân Nhiên ra, bắt xe taxi về biệt thự, trong
lòng đột nhiên có chút không yên tâm, không biết có nên nói cho Lôi
Dương biết kết quả hôm nay kiểm tra hay không.
Vừa bước vào cửa cô đã chạm mặt Lôi Dương.
Khuôn mặt anh âm u, ánh mắt đỏ bừng, trong tay cầm một bình rượu, thoáng chốc ánh mắt lại lạnh băng, kỳ quái nhìn cô chằm chằm.
Anh không được vui! Thậm chí là đang phẫn nộ.
“A Dương, anh làm sao vậy?” Đồng Đồng đến gần Lôi Dương, nhỏ giọng hỏi.
“Cút ngay!” Lôi Dương vung tay lên giật ra khỏi tay Đồng Đồng khiến cho Đồng Đồng giật mình, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
“A Dương!” Đồng Đồng nhìn Lôi Dương lãnh khốc mà đau lòng hô: “Anh uống say sao!”
“Tôi không say, tôi rất tỉnh!” Lôi Dương lạnh lùng cố chấp, tiếp tục đưa bình rượu lên, uống ừng ực.
Đồng Đồng cẩn trọng đến gần Lôi Dương, lấy bình rượu trong tay Lôi Dương, dịu dàng nói: “A Dương, đừng hét lên như vậy!”
“Cút ngay!” Lôi Dương phẫn nộ gạt tay Đồng Đồng ra.
“A” Đồng Đồng bị Lôi Dương gạt tay, té ngã trên mặt đất, hét lên một tiếng, túi xách trong tay rơi ra, đồ đạc trong túi rơi vãi tung tóe.
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng ngã, trong lòng cũng đau xót, nhưng nghĩ tới
Đồng Đồng cùng đi với Tân Nhiên, nghĩ đến Đồng Đồng lừa gạt mình, trong
lòng lửa giận lại dâng lên ngùn ngụt.
Lôi Dương cúi người, bắt
lấy cánh tay Đồng Đồng, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo đau
xót, lãnh lẽo đầy hận ý nói: “Em luôn dối gạt tôi, phản bội tôi là thói
quen của em sao?”
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “A Dương, anh tại sao lại tức giận như vậy, anh đang nghĩ gì thế!”
Lôi Dương cười lạnh một tiếng: “Tôi không đáp ứng nổi em, để em phải đi với người khác sao, tại sao em làm thế? Hả?”
Cánh tay Đồng Đồng đau đớn, cô lo lắng giải thích: “Em không hề, A Dương.”
Ánh mắt Lôi Dương chú ý vào mảnh giấy trắng vừa rơi ra từ túi xách của Đồng Đồng, anh nhặt lên xem.
Bệnh viện XX, ngày tháng đề đúng là ngày hôm nay.
Lôi Dương buông tay Đồng Đồng ra, cầm chặt lấy mảnh giấy, sắc mặt anh đổi
biến, Đồng Đồng trong lòng lo lắng, nhìn Lôi Dương, không biết anh phản
ứng thế nào. Không biết anh nghĩ gì khi biết chuyện này.
Đồng Đồng khiếp sợ gọi: “A Dương!”
“Em có thai?” Lôi Dương ánh mắt sắc lạnh hỏi.
Đồng Đồng nhẹ nhàng gật đầu.
“Là của tôi? Đứa bé là của tôi!” Lôi Dương trong đầu có chút phiền loạn.
“Là anh, A Dương, là con của chúng ta!”
Lôi Dương hừ lạnh một tiếng, khinh xuy nói: “Của tôi? Em khẳng định là của tôi?”
Đồng Đồng mặt tái nhợt, trong lòng buốt giá, cảm giác không thở nổi. Nước mắt lưng tròng.
Cô đau xót khóc nói: “A Dương, anh không thể nói như thế được, đứa bé đúng là con anh.”
Nhìn Đồng Đồng đau khổ như thế, Lôi Dương mất đi bình tĩnh, cuồng nộ nói: “Bỏ đi.”
Đồng Đồng ánh mắt ngưng lại, nhìn Lôi Dương, không thể tin được, cô khóc
rống lên: “Anh nói cái gì, A Dương, anh nói em lừa anh sao, anh nói đùa
phải không!”
Lôi Dương đứng thẳng lên, không nhìn Đồng Đồng, lãnh khốc nói: “Tôi đã khi nào đùa.”
Tâm trí Đồng Đồng đau đớn cùng cực, đứa bé trong bụng kia là ngoài ý muốn,
mỗi ngày phải chịu đựng những điều thế này, có đứa bé này lại càng thêm
phần đau khổ.(T_T)
Tại sao Lôi Dương lại có thể vô tình nói ra
những lời lãnh khốc đó, hai chữ: bỏ đi. Đó là cốt nhục của anh, tại sao
anh lại có thể vô tình như thế. Đồng Đồng lòng đau đớn cùng cực.
Anh tuyệt nhiên không tin cô, bởi vì thấy cô và Tân Nhiên ở cùng một chỗ,
cho rằng cô yêu người khác, nên mới bảo đó là đứa bé của người đàn ông
khác.
Tâm trí cô trống rỗng, nước mắt cũng đã biến mất, chỉ còn lại nỗi đau.
“Ngày mai tôi sẽ cho gọi bác sĩ.” Lôi Dương lại tiếp tục nói ra những lời lạnh lùng, Đồng Đồng gần như mất hết cảm giác.
Cô đau khổ, cười nói: “Anh cho rằng đứa bé không phải con anh sao? Em là
một đứa con gái như vậy sao, vậy sao anh còn định bắt em ở bên cạnh
anh?” Đồng Đồng ai thương đứng dậy, trong mắt là sự bi thống tuyệt vọng, nhìn Lôi Dương đờ đẫn: “Một khi đã như vậy, em không cần phải ở lại đây nữa, em sẽ mang theo đứa bé này đi tìm cha của nó.”
Lôi Dương điên cuồng quay đầu lại, bắt lấy bả vai Đồng Đồng nói: “Đừng có chọc giận tôi, hãy làm theo những gì tôi nói.”