Tình cờ cướp được tương tư

Chương 19


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 19:

 
Chương 19: Không thể gây nên sóng gió gì
 
Mấy ngày sau, Lang Thanh muốn đến tìm Du Yên để giải thích nhưng đều bị Tiểu Thúy từ chối ngoài cửa. Trên tinh thần thực thi nghiêm khắc mệnh lệnh của đại đương gia, nàng đã nhiều lần thái độ ra mặt cho Lang Thanh xem và lạnh lùng nói, tiểu thư không muốn gặp hắn.
 

Lang Thanh cúi đầu, lặng lẽ siết chặt nắm đấm, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt lại biến thành nụ cười đã hiểu. 
 
Đương nhiên Tiểu Thúy thấy rõ hắn nắm chặt quả đấm, nàng mời hắn rời khỏi với vẻ mặt xa cách rồi sau đó nhìn bóng lưng của hắn, phun ra một câu tàn nhẫn: “Ngày mai không gặp lại.”
 
Ngày ấy, sau khi Hàm Quế Chi về nhà cùng Lang Thanh, bà giống như đã dùng tất cả sức lực, nằm trên giường nhỏ và âm thầm rơi lệ. Bà nắm chặt tay Lang Thanh, nói với giọng nặng nề: “Con đừng để yêu nữ kia hớp hồn.”
 
Lang Thanh còn có thể nói gì đây? Hắn quay lại rồi cầm tay bà, gật đầu đồng ý. Hắn không dám giải thích giúp Du Yên trước mặt Hàm Quế Chi, vì chỉ cần nói thêm một câu, mẹ hắn sẽ cảm thấy hắn thật sự bị mê hoặc rồi. Vì vậy, hắn chỉ có thể im lặng, chỉ biết gật đầu.
 
—-
 
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày tháng dần trôi qua mau, kỳ thi khoa cử càng lúc càng tới gần.
 
Du Yên cảm thấy vô cùng buồn tẻ nhưng lại không dám quấy rầy Liễu Uẩn Chi. Trong đầu nàng nghĩ đến Lang Thanh, thế nhưng chỉ một giây sau, nàng đã đá hắn ra ngoài. Vị mẫu thân kia của hắn, thật sự không thể trêu vào.

 
Hừm, hay là đi tìm Tiểu Ngư Nhi nhỉ? Nàng đã không gặp đứa nhỏ đáng yêu kia mấy ngày nay rồi.

 
Du Yên dừng một lát, bỗng nhiên nhớ tới quyển sách nó cho nàng đọc vào lần gặp mặt trước, chuyện xưa ướt át của Lưu công tử và đại tẩu, làm hại nàng suýt chút nữa không ngẩng đầu lên nhìn Liễu Uẩn Chi được.
 
Lấy tay vỗ từ từ lên khuôn mặt nóng hổi, Du Yên nói lẩm bẩm: “Đi dạy dỗ nó một chút.”
 
—–
 
Xuống núi, Du Yên không biết đi tìm Tiểu Ngư Nhi ở chỗ nào, lần trước gặp nó ở giữa đường, lúc này cũng không thể trùng hợp gặp hắn nữa, cũng không biết Tiểu Ngư Nhi đang ở nhà hay là đến thanh lâu cùng Liên Băng Nghiên.
 
Thôi, cứ đến nhà nó thử vận may vậy.
 
Cửa nhà Liên Băng Nghiên đóng chặt, Du Yên hơi bực bội một chút, nàng chưa từ bỏ ý định mà đến gõ cửa. Hồi lâu vẫn không có động tĩnh, mãi cho tới khi định rời khỏi nhà thì bên trong cánh cửa truyền tới một âm thanh non nớt, do dự nhưng lại ngập tràn chờ mong: “Ai đó?” Tiểu Ngư Nhi ở trong nhà một mình, thật sự rất buồn chán, mặc dù nó nhớ kỹ lời dặn của mẫu thân nhưng lại không chịu nổi sự cô đơn.
 
“Ta đây, Du Yên tỷ tỷ.” Du Yên vui vẻ ra mặt.
 
“Du tỷ tỷ!” Tiểu Ngư Nhi hô lên ở phía sau cửa, tiếp sau đó, Du Yên lập tức nghe được âm thanh mở cửa “Lạch cạch lạch cạch.”
 
Tiểu Ngư Nhi đẩy nhẹ cửa, lộ ra một cái đầu tròn tròn, sau khi nhìn thấy rõ là Du Yên thì lập tức mở rộng cửa, rồi lập tức nhào vào lòng nàng, “Du tỷ tỷ, Tiểu Ngư Nhi nhớ tỷ.”
 
Du Yên sờ lên mái tóc mềm mại của nó, trái tim nàng mềm nhũn như nước, “Tỷ cũng nhớ đệ.” Suy nghĩ muốn dạy dỗ nó trước đó lập tức tan thành mây khói, tiểu tử đáng yêu như vậy, nàng làm sao có thể trách mắng nó được chứ, nàng ôm nó vào lòng còn sợ ôm chặt quá khiến nó đau nữa đó.
 
Tiểu Ngư Nhi cầm ngón tay nàng, dẫn nàng vào nhà, “Mẫu thân đệ nói ra ngoài một lát, kêu đệ ở nhà một mình.” Hình như Liên Băng Nghiên ra ngoài mua một ít thức ăn nên không dẫn Tiểu Ngư Nhi đi theo.
 
“Vậy đệ ở nhà một mình không được tùy tiện trả lời người khác, lỡ ta là người xấu thì sao đây?”
 
“Đệ biết mà, chúng ta có thần giao cách cảm, tỷ vừa gõ cửa một cái là đệ biết là tỷ ngay.” Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ càng thêm rạng rỡ dưới ánh mặt trời, y hệt như thiên thần nhỏ.
 
Du Yên Thở dài, nàng thật sự không thể trách mắng thiên thần nhỏ được.
 
“Du Yên tỷ, sách lần trước đệ đưa cho tỷ đâu? Tỷ nói sẽ đọc cho đệ nghe.” Trí nhớ Tiểu Ngư Nhi rất tốt, chỉ một chốc mà đã nhớ chuyện nàng từng đồng ý với nó.

 
Du Yên mím môi, lộ ra nụ cười tủm tỉm, suýt chút nữa đã quên chuyện này rồi. Ngón tay trắng nõn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Đệ tìm sách đó ở đâu?”
 
“Đệ… Mẫu thân cho đệ.” Tiểu Ngư Nhi ngẩn ngơ trong nháy mắt rồi tùy tiện nói dối cho qua.
 
Du Yên hít một hơi thật sâu, “Vậy tỷ đi hỏi mẫu thân của đệ.” Nàng buông lỏng tay ra, nói với giọng bất đắc dĩ. Trên mặt là biểu cảm chán nản tựa như đang nói: Tiểu Ngư Nhi gạt ta, ta đây rất đau lòng.
 
“Đừng…!! Đừng hỏi, thật ra là đệ nhặt ở hậu viện của thanh lâu.” Tiểu Ngư Nhi thấy không thể nói dối được đành vội vàng thừa nhận.
 
“Tỷ biết ngay.”
 
“Vậy tỷ có thể nói đệ nghe một chút được không? Lúc ấy mẫu thân nhìn vài trang thì đã không chịu nói cho đệ nghe, lại còn ném sách kia vào đống củi nữa.” Tiểu Ngư Nhi ra vẻ tủi thân và cầu xin nàng nói.
 
“Không thể nói.” Du Yên từ chối một cách ngắn gọn và dứt khoát, làm sao nàng có thể kể nó nghe được, không nói tới chuyện nội dung sách này không thích hợp với hài tử mà nàng vốn chưa từng đọc sách này lần nào, vậy phải nói nó nghe chuyện gì đây.
 
Tiểu Ngư Nhi thấy bản thân mình bị từ chối, lập tức rơi nước mắt, một giọt lệ sáng trong nằm ngay khóe mắt, chuẩn bị rớt xuống.
 
Du Yên thấy thế thì hơi kích động, tiểu tử này sao lại nói khóc là khóc vậy, không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào. Ngay lúc nàng luống cuống tay chân giúp nó lau nước mắt thì có tiếng động truyền tới từ cửa lớn, giọng nói dịu dàng của Liên Băng Nghiên vang lên, “Tiểu Ngư Nhi, mẫu thân quay lại rồi.”
 
Lúc Du Yên quay đầu nhìn Tiểu Ngư Nhi, đã thấy nó lau sạch nước mắt của mình, bày ra một gương mặt tươi tắn rồi chạy nhanh ra ngoài, nhào vào lòng Liên Băng Nghiên, miệng luyên thuyên: “Mẫu thân, Du tỷ tỷ đến thăm con.”
 
Du Yên kinh ngạc với tốc độ thay đổi sắc mặt của nó, đôi mắt nàng trừng to, miệng khẽ nhếch lên.
 
Liên Băng Nghiên để đồ vật trên tay xuống, cười và hỏi nàng: “Sao vậy? Dáng vẻ như vừa bị dọa thế.”

 
Tiểu Ngư Nhi chớp chớp mắt, đi tới dắt tay Du Yên, “Du tỷ tỷ không sao cả, do nhìn thấy mẫu thân nên vui thôi.” Du Yên cười khan hai tiếng rồi nhìn Tiểu Ngư Nhi bằng một ánh mắt có ý “tiểu tử nghịch ngợm”.
 

 
Liên Băng Nghiên nhìn thấy Du Yên thì vô cùng vui vẻ, tú bà đã có ý kiến về việc nàng dẫn Tiểu Ngư Nhi đến thanh lâu cả ngày. Bây giờ nàng có thể yên tâm giao Tiểu Ngư Nhi cho Du Yên rồi.
 
Sau khi ăn cơm xong, Du Yên lập tức dẫn Tiểu Ngư Nhi đi dạo phố.
 
Hai người cũng chơi đá dế và thả đèn trên sông mấy lần, lại còn mua rất nhiều đồ ăn và chơi đùa trên chợ, một lớn một nhỏ vui chơi hết sức sung sướng. Sau đó, hai người cảm thấy hơi chán, Du Yên lập tức muốn dẫn Tiểu Ngư Nhi đến Du trại tham quan.
 
Lúc Tiểu Thúy nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi, nàng ấy hoảng sợ rồi kéo Du Yên qua, lén lút hỏi: “Tiểu tử này ở đâu ra vậy? Sao tiểu thư lại tự ý dẫn người khác vào Du trại thế!”
 
“Lần trước gặp trên đường, những trò dưới chân núi đã chơi hết rồi, ta muốn dẫn tiểu tử này đến Du trại chơi đùa.” Du Yên quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ, non nớt của Tiểu Ngư Nhi, nở nụ cười với nó.
 
“Tiểu thư… Thôi được rồi, chỉ một hài tử mà thôi, chắc cũng không gây nên sóng gió gì.” Tiểu Thúy than thở.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.