Tình cờ cướp được tương tư

Chương 15


Đọc truyện Tình cờ cướp được tương tư – Chương 15:

 
Chương 15: Muốn gặp nàng
 
Liễu Uẩn Chi làm bộ như lơ đãng bước qua Tiểu Thúy đang quét tước trong viện.
 

“Hôm nay Du Yên đi đâu thế? Từ sáng đến giờ ta chưa thấy nàng ấy đâu.” Liễu Uẩn Chi lùi từng bước, đứng bên cạnh Tiểu Thúy.
 
Tiểu Thúy đứng thẳng lưng lên, vừa vội vàng vừa bực mình: “Sáng sớm đã đi rồi, nói là sinh nhật Lang Thanh, để chúc mừng hắn.”
 
Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Uẩn Chi, không ngờ vẻ mặt hắn còn khó coi hơn cả nàng, khuôn mặt bình thường dịu dàng ấm áp, lúc này lại lộ ra hơi thở nồng nặc sự không vui.
 
“Liễu công tử, người có ý gì với tiểu thư nhà ta?” Dường như Tiểu Thúy đã hiểu ra được gì đó, chần chừ mở miệng.
 
Liễu Uẩn Chi bị hỏi bất thình lình như vậy, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh, ông nói gà bà nói vịt: “Nàng ấy rất tốt.”
 
“Nàng ấy dù tốt nhưng cũng phải gả cho một nam nhi.” Trong mắt Tiểu Thúy sáng lên.
 
“Ta biết.” Hắn thản nhiên trả lời rồi xoay người đi khỏi.
 
Chỉ là không biết nàng sẽ thích kiểu nam nhi thế nào.

 

 
Hôm nay là sinh nhật Lang Thanh.
 
Hắn đã sớm tiết lộ chuyện này trong lúc vô ý cho Du Yên, đương nhiên là Du Yên vô cùng hào hứng chuẩn bị chúc mừng hắn.
 
Sinh nhật là ngày vui vẻ nhất trong một năm nay của hắn.
 
Mẫu thân hắn ốm yếu nằm trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt cũng mơ hồ có nét hồng hào, sáng sớm đã thức dậy làm mì trường thọ cho Lang Thanh.
 
Mì nóng hổi, Lang Thanh ăn đến ấm lòng, hắn ăn từng miếng từng miếng, cười đến mức mắt híp thành một đường, miệng nói: “Thơm quá.”
 
Mẫu thân yêu thương nhìn hắn, trong lòng lại chua sót không thôi.
 
Lang Thanh lúc này mới giống một đứa bé chân chính, mới có sự ngây thơ, chất phác, đơn thuần mà hắn nên có.
 
Đứa con này của bà, mới nhỏ tuổi đã phải chịu cực khổ như vậy, trên người phải gánh vác gánh nặng như thế, mỗi ngày đều phải kiệt sức chữa bệnh cho nàng và trả nợ nần trong nhà.

 
Trên người cũng phải chịu không ít vết thương.
 
Nàng không chỉ nghĩ đến một lần, nàng nên đi chết đi, để giảm bớt một chút gánh nặng cho hắn.
 
Nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không đành lòng, nàng quá mức ích kỷ, nàng vẫn muốn nhìn thấy đứa con của mình lớn lên.
 
Nàng nghiêng người lau nhanh nước mắt, mỉm cười, la lên: “Đừng vội, coi chừng nghẹn. Không ai tranh với con.”
 

 
Sau khi ăn cơm, Du Yên đến, chờ hắn ở trước cửa nhà.
 
Lang Thanh thay một bộ y phục mới nhất của mình, sau khi sửa soạn một lượt rồi mới ra cửa tìm nàng.
 
Nàng vẫn giống như ngày thường, cột tóc đuôi gà, cười ngọt ngào: “Hôm nay muốn làm gì?”
 
Lang Thanh liếm liễm môi, “Gì cũng được.”
 
Chỉ cần là cùng ngươi, gì cũng được.
 
Du Yên không khách sáo, kéo hắn đi chợ, dẫn hắn đi ăn bánh ngọt mình thích ăn nhất, xem dế, còn cùng hắn đi thả diều.
 
Chơi liên tục như vậy, hai người mệt muốn ná thở.
 
Trên chóp mũi Du Yên lấm tấm một lớp mồ hôi trong suốt, trong mắt cũng sáng trong veo.
 
“Hôm nay thật đúng là đã quá!”
 
“Nhờ phúc của ngươi.” Lang Thanh nhìn khuôn mặt xinh xắn, thanh tú của nàng nhẹ giọng nói, hàm ý dịu dàng rất rõ ràng.
 
“Đi thôi, còn có chút biểu diễn mới lạ để cho ngươi xem.” Du Yên không hề cảm nhận được gì cả, lập tức đứng dậy.
 
Lang Thanh bèn đi theo.
 
Đi theo gót nàng cho đến Du trại.
 
Lúc Du Yên sắp đi đến viện của mình, bỗng nhiên quay người nhìn hắn, ngón trỏ để lên trên môi, ý bảo Lang Thanh phải yên lặng một chút.
 
Lang Thanh cười gật đầu, động tác nhẹ nhàng hơn.

 
Nhưng sau khi Du Yên quay người đi thì hắn lại đổi thành một vẻ mặt khác, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chăn chú vào cánh cửa đang đóng chặt thuộc Đông sương kia.
 
“Khi nào hắn sẽ rời đi? Hay sẽ ở đây luôn thế?” Lang Thanh lên tiếng sau lưng nàng.
 
Du Yên dừng bước chân, cảm xúc không hiểu sao lại sa sút, nhún vai nhẹ than: “Hắn sắp phải rời đi rồi.”
 
Lang Thanh vô thức cong khóe miệng, mây mù đang che kín trong lòng tan đi.
 
Trước khi Du Yên vào phòng, nghĩ đến điều gì đó, quay người nói với Lang Thanh: “Ngươi ở đây chờ ta, ta vào lấy, sẽ ra nhanh thôi.”
 
Lang Thanh nghi hoặc, bước chân vừa định bước vào phòng lại ngại ngùng thu về, sao nàng lại bắt đầu để ý những thứ này? Chẳng lẽ là nàng biết mình có ý đồ với nàng nên bắt đầu từ chối mình?
 
Lang Thanh đứng ngoài phòng hoảng hốt suy đoán, nào biết rằng, đột nhiên Du Yên nhớ đến lời Liễu Uẩn Chi từng nói với nàng “Khuê phòng của cô nương không thể để người ngoài tùy tiện đi vào.”
 
Liễu Uẩn Chi đã dạy nàng, nàng cũng hiểu rõ những nghi lễ thế tục này, đương nhiên sẽ không lặp lại nữa.
 
Nhưng thật ra, nàng chỉ nghĩ không thể để Liễu Uẩn Chi cảm thấy nàng là một cô nương tùy tiện.
 
Du Yên lôi ra mấy cái pháo hoa nhỏ nàng trân quý mấy ngày nay.
 
Đây là nàng nhờ Du Hoằng Nghĩa mang từ nơi khác về mấy ngày trước, muốn tạo sự bất ngờ vui vẻ cho Lang Thanh hôm nay.
 
Mặc dù mọi nhà thường đốt pháo trừ tà khi ăn tết, nhưng đó cũng chỉ là những loại pháo tầm thường, chỉ phát ra những tiếng nổ “đùng đoàng”
 
Nhưng pháo hoa này châm lửa một chút, sẽ bắn ra hàng ngàn vạn hàng vạn sợi tơ vàng, muôn tía nghìn hồng, rực rỡ nhiều màu, vô cùng lóa mắt.
 
“Đây là thứ gì đó?” Lang Thanh chạm vào tỉ mỉ.
 
“Pháo hoa, ngươi châm nó giống như đốt pháo bình thường vậy, ta nghe ca ca ta nói, sau khi nó cháy sẽ còn đẹp hơn cả sao trên trời, còn sáng hơn cả nến.” Du Yên rất hứng khởi giải thích cho hắn.
 
Nàng ngồi xổm người xuống, một tay giữ lửa.
 
Quay đầu lại cười với hắn: “Đứng xa ra một chút, như vầy sẽ đụng đến ngươi.”
 
Lang Thanh nghe thấy thế, nhướn mày cười khẽ, đứng lùi về phía sau một chút.
 
Ngọn lửa vừa chạm vào ngòi nổ thì nhanh chóng cuốn bay lên, pháo hoa lập tức bung ra, liên tiếp nhau tung ta những tia lửa khói xinh đẹp.

 
Du Yên không ngờ đến pháo hoa này vừa chạm vào thì đã nổ, không kịp trốn xa, tay bị bỏng một chút, sau khi giật mình la lên một tiếng rồi lại ngã ngồi ra sau đất.
 
Mặt Lang Thanh căng thẳng, vội vàng đỡ nàng dậy.
 
Du Yên ôm lấy cánh tay bị tổn thương của mình, giãy giụa đứng lên, miệng kích động la: “Ngươi nhìn đi, nhìn đi, đẹp quá! Thật sự còn đẹp hơn so với những ngôi sao trên bầu trời đêm nay! Còn sáng hơn cả nến nữa!”
 
Lang Thanh tùy ý liếc mắt nhìn pháo hoa, cũng không cảm thấy đẹp bao nhiêu.
 
Hắn vẫn cảm thấy lo lắng cho vết thương trên tay nàng hơn.
 
Giây lát đẹp đẽ lướt qua, pháo hoa cuối cùng nổ vài cái rồi lại im lặng rút lui, ánh sáng cuối cùng tắt ngấm.
 
Du Yên vẫn còn chưa đã, cảm thán: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà ngắn quá.” Quay đầu lại nhìn Lang Thanh, nàng thấy khuôn mặt cau chặt của hắn đang lo lắng chăm chú nhìn vết thương của nàng.
 
Lúc này Du Yên mới ngại ngùng dời bàn tay kia đi lộ ra chỗ bị tổn thương.
 
Chưa chảy máu, nhưng mà sưng đỏ rất lớn, trên mu bàn tay trắng bóng xuất hiện một vệt đỏ chói mắt.
 
Lang Thanh nắm lấy tay nàng, kéo đến gần xem.
 
Du Yên cảm thấy bị hắn nắm như vậy không được tự nhiên, vừa định rút ra đã nghe thấy hắn hỏi: “Đau không?” Nhẹ nhàng, ôn hòa, vô cùng đau lòng.
 
“Không…” Du Yên kinh ngạc, chữ “đau” này căn bản không kịp nói ra.
 
Lang Thanh khẽ cụp mi xuống, môi sắp chạm lên miệng vết thương sưng đỏ kia.
 
Ba chữ “Cmn” nàng suýt nữa đã mắng ra, Du Yên hoảng loạn gạt hắn ra, vẻ mặt kinh hãi ngạc nhiên, môi run rẩy, hỏi: “Ngươi đây là đang làm gì vậy?”
 
“Ta… thật xin lỗi. Trước đây ta bị thương, mẫu thân luôn ngậm cho ta, nói như vậy có thể khỏi nhanh hơn một chút.” Vẻ mặt Lang Thanh áy náy, lời nói xúc động, thật sự là dáng vẻ của một người chưa từng trải.
 
Du Yên nuốt nước bọt, cuối cùng giấu tay ra sau lưng, chịu đựng nỗi đau, chà chà mạnh vào vạt áo, mặc dù chưa đụng đến nhưng nàng vẫn cảm thấy ở chỗ đó ẩm ướt.
 
“Về sau ngươi đừng làm như vậy, tự ta có thể. Ngươi như vậy… ta cảm thấy hơi đường đột.” Du Yên mím môi nói.
 
“Vậy sao? Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không làm vậy nữa.” Lang Thanh lo đến mức trên trán vã cả mồ hôi.
 
Du Yên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, sự tức giận và khó chịu trong lòng cũng tan biến một chút.
 
“Ừm…” Du Yên lên tiếng.
 
….
 
Lúc Lang Thanh rời khỏi Du trại, gần như đã tức đến phát run.
 
Vừa rồi chỉ là phép thử nho nhỏ hắn làm với nàng, thật sự là nàng chẳng có chút tình ý nào với hắn cả. Lo lắng cho nàng là thật, muốn thân cận với nàng cũng là thật, nhưng nàng phản ứng như vậy thật sự khiến hắn đau thấu tim.

 
Nhưng mà hắn sẽ không buông tha.
 
– 
 
Màn đêm buông xuống.
 
Du Yên để cho Tiểu Thúy mang đến một thùng nước lạnh nhỏ cho nàng, đặt bàn tay sưng đỏ kia ngâm vào trong.
 
“Ôi, tiểu thư, sao người không cẩn thận như vậy?” Tiểu Thúy vừa đau lòng lại lo lắng.
 
“Chỉ không cẩn thận thôi.” Du Yên bĩu bĩu môi, lúc nãy không có cảm giác gì, bây giờ thật sự đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt.
 
“Cho người đứng chung với Lang Thanh đi, người xem nè, bị thương rồi đó!”
 
“Rốt cuộc ngươi có muốn để ta khỏi hay không?” Du Yên trừng nàng.
 
“Ta muốn nha, sao ta không muốn chứ, ta chỉ không thích đứa con nít tính cách kỳ quái kia thôi.” Tiểu Thúy lại múc nước đổ vào cho nàng.
 
“Con nít gì chứ, hắn còn lớn hơn ngươi hai tháng đó.” Du Yên khịt mũi coi thường.
 
“Hắn chính là con nít.” Tiểu Thúy cứng cổ không chịu buông tha.
 
Du Yên cười hì hì đùa nàng, đột nhiên Tiểu Thúy lại đổi đề tài.
 
“Giữa trưa, công tử ở trong Đông sương hỏi ta người đang ở đâu đó.” Tiểu Thúy mờ ám nói.
 
Du Yên thu lại tâm trạng đùa giỡn, cúi đầu khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
“Còn có thể có chuyện gì chứ? Hắn không nói, có thể chỉ là muốn gặp người thôi.” Tiểu Thúy lạnh nhạt nói, kèm theo cố ý trêu đùa tâm tư nàng.
 
“Thúy!” Du Yên hất cằm trách nàng, ráng đỏ bừng trên mặt lại để lộ sự thẹn thùng lúc này của nàng.
 
“Sao thế? Ta nói đúng sự thật mà.” Tiểu Thúy le lưỡi.
 
“Thật sự không nói chuyện gì sao?” Du Yên lại hỏi.
 
“Thật sự không có, chỉ hỏi ta người đi đâu rồi.”
 
“Biết rồi.” Du Yên nhìn chăm chú vào những gợn sóng trong thùng, lóe lên những ánh sáng lấp lánh.
 
Giống như tim mình giờ phút này.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.