Đọc truyện Tình Chung – Chương 111
Tác giả: Quyết Tuyệt – Edit: Kaorurits.
Sự tình trong bếp đã sớm an bài xong, căn bản không cần đi nhìn.
Tô Mặc Tu biết phụ thân của mình, chỉ là muốn dời mình đi.
Y cũng muốn ra ngoài giải sầu.
Lúc Ngũ hoàng tử nhìn y, khiến y cảm thấy mình được yêu sâu sắc, nhưng y lại rất rõ ràng, chuyện này không có khả năng.
Vẫn luôn miễn cưỡng cười vui cũng rất mệt, ra tới hít thở không khí một chút cũng tốt.
Tô Mặc Tu không muốn bị người ta nhìn thấy vẻ mặt bộ dáng đau khổ của mình, bèn yên lặng đi đường tắt về hướng phòng bếp.
Kết quả mới đi đến một nửa, đột nhiên nhìn thấy một hạ nhân nghênh diện đi tới.
Ngày như hôm nay là không cho phép hạ nhân đến gần, đặc biệt là…… thần sắc người này còn không đúng lắm.
“Đứng lại!” Tô Mặc Tu lạnh giọng gọi đối phương lại, người này y biết, có quan hệ họ hàng với quản gia.
Lần này, tiệc mừng thọ của phụ thân y, nhà bọn họ tìm một ít hạ nhân nhà khác mượn dùng, mà người nhà mình dùng quen đều tìm người dạy, để bọn họ đi hầu hạ khách quý.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, người này chính là phụ trách hầu hạ khách quý.
“Tiểu thiếu gia.” Người này nhìn thấy Tô Mặc Tu, tay run run.
Trên tay hắn bưng một bầu rượu, thần sắc càng khẩn trương.
Tô Mặc Tu không khỏi cảnh giác, mặt như hàn băng: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Tiểu thiếu gia, ta…… Ta cái gì cũng chưa làm.” Người này một bên nói, một bên nhịn không được nhìn thoáng qua rượu trên tay.
Trước đó vài ngày Tô Mặc Tu đi theo Ngũ hoàng tử thẩm án, từ chỗ Ngũ hoàng tử, còn có những người khác của Hình Bộ học được không ít thứ, lập tức hỏi: “Rượu này ngươi cho vào cái gì?”
Người nọ run run một cái, bầu rượu trên tay trực tiếp rơi xuống mặt đất, hắn cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Tô Mặc Tu: “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, ta cũng là bị buộc……”
Người này khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, nhưng Tô Mặc Tu căn bản không có biện pháp đồng tình hắn.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của phụ thân y, người này động tay chân trong sinh nhật phụ thân, nếu xảy ra chuyện, liên lụy chính là Tô gia!
Ánh mắt Tô Mặc Tu đen tối không rõ, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bảo ngươi làm cái gì?”
Hạ nhân kia khóc mãi không ngừng: “Bọn họ…… Bọn họ bảo ta hạ dược Ngũ hoàng tử……”
Hiện tại vẫn là ban ngày.
Nhưng hai bên con đường nhỏ này trồng đầy cây, cũng khiến cho nơi này có vẻ thật tối.
Rõ ràng là mùa hè, nơi này còn vô cùng mát mẻ.
Tô Mặc Tu vẫn luôn mang bộ dáng quân tử nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này, cả người y nhìn tối tăm mà lại hung ác: “Ngươi điên rồi, cũng dám xuống tay với hoàng tử!”
“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng……” Người này đối diện với hai mắt dày đặc khói mù của Tô Mặc Tu, bị dọa đến mặt như màu đất.
Thật ra hắn cũng rất sợ hãi.
Đó chính là hoàng tử, là người dù hắn gặp mặt cũng có thể có chuyện thổi phồng cả đời người!
Hắn nào dám động thủ!
Cố tình những người đó nắm nhược điểm của hắn……
Tô Mặc Tu một chân đá vào người trước mắt: “Ai bảo ngươi làm?”
Người này lá gan không lớn, lúc này càng đã bị sợ hãi, hắn như chim cút mà rụt cổ lại, rất nhanh đã đem mọi chuyện nói với Tô Mặc Tu.
Hắn ở bên ngoài bài bạc thiếu tiền, những người đó liền lấy việc này bắt chẹt hắn, bắt hắn giúp bọn hắn làm việc.
Chuyện hắn bài bạc nếu bị người khác biết, chắc chắn không thể lại ở Tô gia làm việc, bởi vậy người này mới đầu đồng ý, nhưng sau lại biết được là phải hạ dược Ngũ hoàng tử, liền sợ.
Đó chính là Ngũ hoàng tử a, là long tử long tôn.
Nếu hắn đi hại người ta, có khi nào bị thiên lôi đánh xuống không?
“Hạ dược gì?” Tô Mặc Tu lại hỏi.
Hạ nhân kia nói: “Là dược trợ hứng cho nam nhân dùng…… Thiếu gia, thật sự là dược trợ hứng, ta sợ thật sư xảy ra chuyện, đã tự mình dùng qua……”
Tô Mặc Tu nhặt bầu rượu lên, ngửi ngửi, lại dùng ngón tay chấm một chút, nếm nếm.
Y hiểu chút dược lý, phát hiện đây thật đúng là dược trợ hứng, chỉ là trong đó…… có bỏ thêm thứ khác có thể mê hoặc thần trí người ta.
Y đột nhiên nhìn về phía hạ nhân kia, nắm cằm người này, rồi đem bầu rượu rượu rót vào trong miệng hạ nhân: “Uống!”
Người này không dám cãi lời, uống hết cả bầu rượu, lúc uống, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, cũng nuốt vào không ít.
“Thiếu gia tha mạng……” Hắn thật sự rất sợ, người trước mắt này từ trong xương cốt lộ ra ngoan tuyệt, một chút cũng không giống tiểu thiếu gia hào hoa phong nhã nhà hắn.
Lúc này, Tô Mặc Tu lại cầm cổ tay của hắn.
Rượu này xác thật không có độc, sau khi người trước mắt này uống rượu xong, vẫn chưa tổn thương đến thân thể.
Nhưng Tô Mặc Tu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không rời đi, y đứng lên bên cạnh người này, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Y đợi một nén nhang.
Hạ nhân trên mặt đất có chút phản ứng khó coi, y lại nắm lấy cổ tay của hắn.
Một lát sau, Tô Mặc Tu mới buông tay người này: “Dược đâu?”
Hạ nhân kia cọ trên mặt đất, nhưng còn có thể nghe hiểu lời Tô Mặc Tu nói, từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ.
Tô Mặc Tu mở bình sứ ra, ngửi ngửi, lại đào ra một ít, nếm nếm.
Dược này không có vấn đề.
Tô Mặc Tu cầm trên tay, nhanh chóng rời đi.
Mắt thấy Tô Mặc Tu rời đi, A Phúc tránh ở bụi trúc tùng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay là y đi theo phụ thân tới nơi này.
Y đối với việc mừng thọ Tô Cố không có hứng thú, nhưng y không muốn để Ngũ hoàng thúc cưới tiểu thư Tô gia, cho nên y quyết định chủ ý muốn quấy rối.
Nhưng y không nghĩ tới, mình mới vừa ném người hầu hạ bên người trốn đi, thế nhưng liền thấy được một màn này.
A Phúc ấn tượng với Tô Mặc Tu khá tốt, một người bệnh xìu xìu vô cùng ôn hòa như vậy, rất khó làm người ta có ác cảm.
Nhưng Tô Mặc Tu vừa rồi thật sự hoàn toàn bất đồng với lần trước y nhìn thấy.
Hôm nay, ánh mắt Tô Mặc Tu nhìn hạ nhân kia làm y có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Dùng tay nhỏ beo béo vỗ vỗ ngực mình, A Phúc đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy có người từ hướng Tô Mặc Tu rời đi chạy tới, sau đó lập tức liền trói hạ nhân trên mặt đất kia đi rồi.
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Mặc Tu lại chậm rãi đi tới.
A Phúc: “……”
A Phúc chỉ có thể ủy ủy khuất khuất, tiếp tục tránh trong bụi trúc tùng.
Y bị muỗi cắn vài đốt, khó chịu muốn chết, nếu không phải thân thể y là linh hồn người trưởng thành, lúc này chắc chắn đã kêu ra tiếng rồi.
Không chỉ kêu, chắc chắn y còn sẽ khóc luôn á!
A Phúc mặt đầy ủy khuất, trộm nhìn ra bên ngoài.
Bụi trúc tùng này là trúc mảnh thấp bé, người trưởng thành căn bản không có biện pháp trốn, cũng bởi vậy vẫn không ai phát hiện y, mà lúc này, y nhìn thấy Tô Mặc Tu trên tay cầm cái khay, bên trên để một bầu rượu, mà sắc mặt Tô Mặc Tu lại tái nhợt quá mức.
Tô Mặc Tu đứng ở nơi đó, hồi lâu chưa cử động, đột nhiên lại duỗi thân tay, lấy ra bình dược vừa rồi lấy được từ hạ nhân.
Tô Mặc Tu muốn làm gì? A Phúc đang kỳ quái, thì thấy Tô Mặc Tu đem dược trên tay trút vào bầu rượu.
A Phúc: “……”
Tô Mặc Tu này, y muốn làm gì?
A Phúc đều bị sợ ngây người, trơ mắt mà nhìn Tô Mặc Tu lắc lư bầu rượu vài cái, nhanh chóng rời đi.
Chờ Tô Mặc Tu đi rồi, A Phúc mới ra tới, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về một hướng khác.
Tô Mặc Tu bưng bầu rượu đi đến phía trước..
Kết quả đi trong chốc lát, lại đụng phải một hạ nhân kinh hoảng thất thố —— một ma ma khoảng 50 tuổi.
Ma ma này vừa nhìn chính là người tới tham gia tiệc mừng thọ mang đến, Tô Mặc Tu lấy lại bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Ma ma vẻ mặt đưa đám, sợ hãi nói: “Tô thiếu, ngươi là Tô thiếu gia…… tiểu hoàng tôn của chúng ta không thấy đâu cả.”
Tô Mặc Tu hỏi vài câu, mới biết được ma ma này là của Đông Cung, chuyên môn phụ trách chiếu cố tiểu hoàng tôn, chỉ là tiểu hoàn tôn ồn ào muốn đi ngoài, ra tới rồi…… Nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Ma ma bị dọa đến hoang mang lo sợ, lại sợ bị trách cứ, trong lúc nhất thời liền không đi tìm thái tử đáp lời.
Mặt Tô Mặc Tu tối sầm: “Ngươi còn không mau đi tìm thái tử thuyết minh việc này! Thật muốn xảy ra chuyện, ngươi đảm đương nổi sao?”
Ma ma sửng sốt, đang muốn đi tìm thái tử, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên: “Ma ma!”
Ma ma quay đầu, bỗng nhìn thấy tiểu hoàng tôn bà tìm nãy giờ không thấy, tức khắc có loại cảm giác chạy ra một con đường sống, khóc ròng nói: “Tiểu điện hạ, ngươi đi nơi nào vậy?”
“Ta đi bên cạnh chơi mà.” A Phúc đỉnh cái mặt bánh bao sau khi bị muỗi cắn, nói.
Ma ma kia vẻ mặt đưa đám bế bé lên: “Tiểu điện hạ ngươi cũng không thể chạy loạn! Ôi, tiểu điện hạ, ngươi bị muỗi cắn thành như vậy……”
Tô Mặc Tu thấy tiểu hoàng tôn không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra: “Ma ma cùng ta trở về đi.” Tiểu hoàng tôn trước đó vẫn luôn cùng thái tử ở bên nhau, Ngũ hoàng tử cũng ở bên kia.
Ma ma đáp lời, vội vàng theo sau.
A Phúc ước gì đi theo, tự nhiên không ý kiến, mọi người cứ như vậy tới chỗ các vị hoàng tử.
Hôm nay người tới Tô gia người đặc biệt nhiều, Tô gia là đem người tách ra khoản đãi, vài vị hoàng tử và trọng thần trong triều đang ở nghe kịch.
Trên đài có người ê ê a a mà xướng, nhìn phi thường náo nhiệt, nhưng Tô Mặc Tu tiến vào, vẫn lập tức đã bị Ngôn Cảnh Tắc còn có các hoàng tử khác chú ý tới.
“Tử Nghiên!” Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng, đứng dậy.
Tô Mặc Tu sớm đã khôi phục bình thường, bưng bầu rượu hướng tới Ngôn Cảnh Tắc đi đến.
Tứ hoàng tử cười lạnh nói: “Tô đại nhân và Ngũ đệ ta thật đúng là thân cận, tự mình mang rượu lại đây hầu hạ.”
Lời này của Tứ hoàng tử mang theo nồng đậm trào phúng, Tô Mặc Tu mặt đầy bình tĩnh, ánh mắt lại có chút sắc bén, đột nhiên nhìn về phía Tứ hoàng tử: “Hạ nhân trong phủ xảy ra chút sai lầm, làm đổ rượu của Ngũ hoàng tử, ta đã chi người nhốt hắn lại…… Đây là muốn bồi tội với Ngũ hoàng tử nên mới tự mình đoan rượu lại đây.”
Tứ hoàng tử nhảy dựng trong lòng, không dám nói thêm nữa.
Bọn họ an bài người hạ dược cho lão Ngũ, lại đỡ lão Ngũ ra ngoài, sau đó tùy tiện tìm một người đưa đến giường lão Ngũ….
Hiện tại, chuyện này chắc chắn là đã bị người phát hiện.
Tứ hoàng tử không nói chuyện nữa, Tô Mặc Tu liền được Ngôn Cảnh Tắc tiếp đón, ngồi xuống bên người Ngôn Cảnh Tắc.
A Phúc hoạt động chân nhỏ đi đến bên người thái tử, trộm nhìn thoáng qua Tô Mặc Tu, trong lòng khiếp sợ.
Tô Mặc Tu này…… sẽ không phải hạ dược Ngũ hoàng thúc đấy chứ?
Y rốt cuộc muốn làm gì?
Hết chương 111..