Đọc truyện Tình Chấp – Chương 61
Mười bảy năm trước, vụ tai nạn ô tô lấy đi mạng của 4 người. Chiếc xe đó trong lúc chạy thì thắng xe bị vô hiệu hóa, khiến xe lệch bánh mà lăn xuống núi trong lúc đi qua một đèo cao. Vụ tai nạn kinh hoàng cũng không có người báo án nên tận 17 năm sau, khi phía dưới con đèo được người dân khai hoang thì vụ tai nạn đó mới được phát hiện.
Cảnh sát đã tiến hành dùng tủy xương để đối chiếu ADN, trong đó có một người được xác định là có quan hệ huyết thống với Tuấn Kiệt, 3 người còn lại được biết là thuộc hạ bên cạnh ông.
Kẻ mù cũng nhìn ra, rõ ràng chiếc xe đó có người dở trò, trong lúc này “Samule Jok” kia lại nhảy vào thay thế vị trí của cha Tuấn Kiệt, gã ta thay đổi tấy cả người giúp việc, cùng với những người biết chuyện. Duy chỉ giữ lại một người. Là mẹ anh, Trương Lâm Lâm. Lão ta vốn có ý với bà từ lâu, nên đã lên kế hoạch chi tiết, lão ta bước vào Samuel gia tộc, một tay che trời, lòng tham vô đáy, chiếm đoạt mẹ anh, khiến bà uất ức mà tự tử, trước lúc chết bà có kéo Tuấn Kiệt lại, cố gắng trút ra bốn chữ: “Không phải sự thật!”
Bà không thể nói ra sự thật, vì con bà chỉ mới ba tuổi, nếu “Samule Jok” muốn giết nó, nó cũng không đường chống trả.
Năm đó chính là năm Samuel gia tộc thu lại nhiều xí nghiệp nhất, cũng chỉ vì lòng tham của lão.
“Cậu ở đâu”- Thiên Kỳ lạnh nhạt hỏi.
Tuấn Kiệt cười, bên chỗ cậu rất ồn ào: “Quách Diệp đầu heo, cậu muốn nhìn xem tôi thảm thế nào sao?”
“Thế nào? Không dám sao?”
Dù không nhớ nhưng thông qua Minh Hoàng, hắn biết mình và Tuấn Kiệt từng là bạn thân, hơn nữa hắn cảm nhận được anh đối với hắn chỉ có một chút hơn thua chứ không hề có ý thù địch. Nhưng qua vài lần gặp mặt, hắn biết con người này đối với hắn có ý chí chiến đấu cực cao, hơn nữa lại vô cùng trọng sĩ diện, vì vậy hắn mới cố tình khích anh.
Quả nhiên, máu háo thắng của Tuấn Kiệt lại bị khơi dậy, anh liền nói: “Không dám? Nực cười, con mắt nào của cậu thấy tôi không dám, mau tới quán bar Giai Đỉnh, tôi phải cùng cậu thanh toán ân oán, hức.”
Vừa nghe giọng là đã biết người say rồi, Thiên Kỳ chán ghét tắt máy, đứng lên ra ngoài.
Thành phố náo nhiệt, họp đêm náo loạn, trong căn phòng âm u với những ánh đèn dao động cùng tiếng nhạc sôi động, các cô gái có cơ thể đẫy đà không ngừng dùng chút “vốn liếng” của mình quyến rũ anh.
Cảnh tượng mà Thiên Kỳ thấy khi bước vào là tên nào đó đang chìm trong tiếng cười của phụ nữ, anh gối đầu lên đùi một cô rồi lại cười đùa phóng túng với các cô còn lại. Tuấn Kiệt trước giờ chưa từng phủ nhận sự phóng túng của mình, anh và Thiên Kỳ khác nhau ở một chỗ đó là khí chất. Cả hai đều là những người đàn ông đầy sức hút, nhưng ở Thiên Kỳ người ta tìm được sự trầm ổn thậm chí là lạnh lùng, còn ở Tuấn Kiệt thì lại hoàn toàn ngược lại.
Thiên Kỳ cảm thấy khó tin, với địa vị của hắn sao có thể chọn loại người này để giao lưu? Hắn thật nghi ngờ không biết mấy người kia có lừa mình không.
“Các cô ra ngoài hết đi!”- Thiên Kỳ bước lên đưa cho mấy cô gái một ít tiền rồi ra lệnh, bọn họ liền không cam lòng ra ngoài.
Hắn đi đến ngồi xuống, liếc nhìn qua mớ hỗn độn trên bàn:
“Nhìn xem, cậu thành ra cái gì rồi?”
Tuấn Kiệt ngồi dậy, nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng nhìn hắn rồi cười giễu: “Thành ra bộ dáng gì thì làm sao? Tôi bây giờ vẫn còn dư sức đấu với cậu…”
“Phế vật!”- Thiên Kỳ lạnh nhạt tránh sang một bên cách xa anh.
Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười tự trào, lấy từ một góc ra vô số báo cũ quăng lên bàn: “Không sai, chỉ có phế vật mới ngu ngốc gọi kẻ thù là cha suốt 17 năm trời, tôi là phế vật đấy, cậu hả dạ chưa?”
Nói rồi anh tiếp tục uống một ngụm rượu lớn.
“Thế nào, danh xưng phế vật khó nghe như vậy cậu cũng thừa nhận rồi, chỉ có một chút chuyện đã khiến cậu thành bộ dáng không ra hình người này rồi, tôi thật xấu hổ khi làm bạn của cậu.”
“Hừ, cậu thì biết cái thá gì? Nói cho cậu biết, tôi không có bạn…”- Lời chưa dứt thì chuông điện thoại của Tuấn Kiệt reo lên, anh nhìn sơ qua màn hình điện thoại rồi lên máy: “Người đẹp, nhớ tôi sao?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe Tuấn Kiệt bất mãn liếc qua Thiên Kỳ rồi nhíu mày không vui: “Có phải không vậy? Chỉ trong một ngày mà biết bao nhiêu người thay phiên mắng tôi là phế vật sao?”
Tay cầm ly của hắn chợt ngưng lại, tầm mắt mang theo một vài phần tò mò nhìn qua chỗ Tuấn Kiệt.
Dường như đối với người kia, Tuấn Kiệt cũng có chút dè dặt, chưa gì đã khiến sắc mặt anh khó coi mà thỏa hiệp: “Nghiên Nghiên, mắng cũng được, chửi cũng được, tôi còn tưởng cô bỏ rơi tôi rồi đó, cô đi đâu vậy?”
Thiên Kỳ trong lòng bất chợt khẩn trương, Nghiên Nghiên? Là cô gái nào, sao hắn lại có chút cảm giác quen thuộc nhưng không nói thành lời với cái tên này?
Tuấn Kiệt liếc qua Thiên Kỳ một cái rồi nói: “Pháp sao? Tôi lập tức tìm cô.”
Nói rồi anh nhanh chóng tắt máy, rồi nhìn qua Thiên Kỳ: “Hôm nay trả tiền dùm đi.”
Thiên Kỳ nhân cơ hội giễu cợt: “Samuel thiếu gia, cậu khốn khổ đến vậy rồi sao?”
Tuấn Kiệt làm lơ không để ý tới hắn, toàn bộ tài sản đều bị gắn mác “tài sản phi pháp” mà bị cảnh sát tịch thu. Nói tóm lại tạm thời anh đang nghèo đến không còn cái mồng tơi để rớt. Mặc kệ, Thiên Kỳ muốn chọc gì thì chọc, Tuấn Kiệt vừa định rời khỏi lại nghe tiếng hắn vang lên như muốn hỏi điều gì.
“Cô gái vừa rồi… là bạn gái cậu sao?”
“Giờ thì không phải, nhưng nếu có người không biết gìn giữ thì rất nhanh, sẽ phải.”
“Giật phụ nữ của người khác là việc không có đạo đức.”- Hắn gắt gao nói, thật sự có chút khẩn trương nhưng chẳng biết vì sao, hắn cảm giác mình đang bắt gian phu vậy.
Tuấn Kiệt cười ngả ngớn nhún vai: “Vậy đáng tiếc quá, tôi không phải người đạo đức, cậu không biết sao? À tôi quên, trí nhớ cậu đang có vấn đề.”
Hiếm khi nhìn thấy Thiên Kỳ tức đến không thốt nên lời, Tuấn Kiệt hả dạ rời đi. Anh mong hai người này có thể một lần nữa tìm lại nhau, nhưng nếu họ thật sự lệch quỹ đạo, anh nhất định không buông xuôi.