Đọc truyện Tình Chấp – Chương 45: Tựa như phím đàn (1)
Mưa mùa đông, càng làm không khí thêm độ lạnh. Cơn mưa đến bất chợt, nhưng lại triền miên không dứt, làm những hoạt động trên con đường nhỏ đều phải dừng lại, trả về cho thành phố sự yên ắng âm u.
Minh Khờ và Mỹ Khanh lâu ngày không gặp Tinh Nghiên, vừa thấy cô vào lớp đã xúm lại nói trên báo thấy cô xuất hiện cùng Thiên Kỳ, cả đám không khỏi tò mò nhưng Tinh Nghiên cũng rất kính miệng, liên tục lảng sang truyện khác nên hai người đó đành phải chào thua.
Giờ giải lao, Mỹ Khanh quay xuống bàn Minh Khờ hỏi: “Bộ phim Garden Love hôm qua đã chiếu tới hồi gay cấn rồi đó, thật không ngờ nam chính lại là người giết cả nhà nữ chính.”
Minh Khờ thờ dài chán nản: “Sắp thi tốt nghiệp không lo, ở đó mà phim ảnh.”
Mỹ Khanh không cam tâm nhìn Tinh Nghiên hỏi: “Đại tỷ, chị có xem phim đó không?”
“Sắp thi tốt nghiệp rồi, lo học đi! Nếu không sẽ rất thảm.”- Tinh Nghiên cắm đầu vào mớ tài liệu. Hai người kia vừa nghe thấy thì quay xuống nhìn cô như thấy sinh vật lạ, học? Không ngờ cái từ này cũng có trong danh sách của đại tỷ nha.
Tinh Nghiên cảm thấy không khí ngày càng khó chịu, cô ôm mớ tài liệu ra vườn hoa, ngồi xuống mái hiên nhỏ. Lúc trước Thiên My hay cãi lời Thiên Kỳ, cô luôn chp rằng Thiên Kỳ luôn làm việc đúng nhưng bây giờ, hắn cho cô cảm giác không khác gì cha già nghiêm khắc, bảo Tinh Nghiên đánh nhau không khó, nhưng ngồi một chỗ học thuộc lòng xấp giấy này…. quả đúng là cực hình mà.
“Cũng ra đây à?”- Quốc Hưng nhìn Tinh Nghiên, ngồi xuống cạnh cô rồi lại để ý mớ tài liệu: “Em cũng học hả?”
“Không học không được! Học trưởng, anh không phải theo dõi em chứ, em vừa về là đã gặp anh rồi.”- Tinh Nghiên nghi hoặc.
“Anh về trước em hai ngày rồi. Sao dùng cách gọi xa lạ thế?”
Cô nhún vai: “Biết làm sao, em đâu phải cô gái nhỏ trong lòng anh!”
“Không thể nói vậy, em đang thừa hưởng thân xác này, vậy anh vẫn có thể chăm sóc cho thân xác này mà.”- Quốc Hưng không đồng tình.
Tinh Nghiên lườm anh: “Còn nói anh đối với cô gái này không phải là sự áy náy, chắc lúc trước cô ta cũng nhận ra đều này nên không muốn chôn vùi hạnh phúc của bản thân trong tay anh!”
Quốc Hưng cười khổ, cái gì là chôn vùi bản thân? Anh cũng không phải hôn quân hay một kẻ tồi tệ. Cô gái này nên đi học thêm ngữ văn.
Thấy Quốc Hưng có vẻ không tin, Tinh Nghiên tiếp lời: “Em thừa hưởng thể xác và ý thức của cô ta không có nghĩa em không có cảm nhận về cô ta. Tinh Nghiên lúc trước là một cô gái không gì nổi bật, ngoại hình suy yếu, trên thực tế chẳng ai thèm để ý đến một con bé như thế. Mà con bé lại đem lòng thích một chàng bạch mã hoàng tử là anh, Quốc Hưng anh phụ lòng con bé, để nó mang một nỗi tuyệt vọng tự ti trong người. Có lần, anh phát hiện nó muốn tự tử và cản lại, từ đó anh luôn cảm thấy mình có lỗi và muốn bù đắp.”
“Sao em biết”- Quốc Hưng ngạc nhiên.
“Em đoán.”
Trên thực tế đó đều là chuyện ghi trong quyển nhật ký nhưng để tránh phiền cô chỉ trả lời cho có lệ, nó rồi Tinh Nghiên huýt tay anh một cái: “Ngẩng mặt nhìn ra ngoài đi, tìm một cô gái phù hợp lý tưởng của anh mà yêu, Tinh Nghiên của anh giờ này ở một nơi rất xa rồi, con bé không cần anh bù đắp gì cả.”
“Cảm ơn em! Để đáp lại lời khuyên chân thành này, anh sẽ phụ trách việc ôn thi cho em, đi thôi!”- Quốc Hưng cười nói.
Hả! Cái gì chứ, lại ôn thi? Ở nhà gặp ác ma ở trường lại gặp thiên sứ… họ đều muốn ôn thi cho cô. Shit thật, cô đau đầu quá rồi.
Mọi chuyện vượt lên trí tưởng tượng của cô…
Quốc Hưng, cái tên điên này hết ôn thi trong trường, hết giờ học cũng lôi Tinh Nghiên vào quá cafe giảng bài, anh giảng rất hay, bô lô ba la gì đó cô chẳng nghe vào chữ nào. Nửa tiếng rồi lại một tiếng… cuối cùng Tinh Nghiên cũng không chịu nổi.
“Nè, anh ăn gì mà thừa năng lượng vậy, giảng một tiếng rồi mà không mệt sao?”
“Em mệt sao?”
Thật phí lời, Tinh Nghiên hít sâu một hơi cố gắng ngăn ý tưởng đập chết người trong đầu.
Quốc Hưng cũng chỉ cười không nói, gấp sách vở sang một bên rồi đi tới quầy pha chế, một lúc sau anh bước ra đăc xuống trước mặt cô một ly cafe nóng thơm
phức, Tinh Nghiên cười nhận lấy: “Sao anh biết em thích nhất là cafe?”
“Trong túi sách em có mấy hộp lớn, anh nghĩ em không chỉ thích mà đã nghiện luôn rồi!”- Quốc Hưng cười.
Tinh Nghiên uống một ngụm nhỏ cho cả người ấm lại rồi lên tiếng: “Anh không cảm thấy đây là việc có hại cho sức khỏe sao?”
Quốc Hưng nhún vai: “Có sao, đời người ngắn ngủi, có cái để đam mê cũng là việc tốt!”
Cả hai nhìn nhau cười, cô lại phát hiện anh và hắn quá mức khác biệt.
“Thật ra anh rất tốt…”- Lời nói của Tinh Nghiên được nửa chừng thì bị gián đoạn, ánh mắt cô không dừng trên người anh mà nhìn về phía sau. Cái người mang khí lạnh đó, gương mặt tuấn lãng đang bước về phía cô.
Là Quách Diệp Thiên Kỳ..