Đọc truyện Tình Chấp – Chương 41: Thời niên thiếu của quách diệp thiên kỳ (1)
Tinh Nghiên ngồi trên giường xem ti vi, trước giờ cô ít có thời gian rảnh như vậy, lại có Thiên My tíu tít bên cạnh nên cũng cảm thấy đỡ nhàm chán. Thiên Kỳ không biết đi đâu, từ lúc ở nhà hàng về, chỉ có Hữu Quân tò tò phía sau cô. Mà kệ, khi không nhớ đến con ngươi bạc tình đó làm gì.
Điện thoại reng lên từng hồi, Tinh Nghiên không nhìn màn hình, trực tiếp nhận máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia là âm thang vù vù hình như là của gió, nhưng giọng nói quem thuộc đó đã xóa tan những tạp âm: “Đến mã trường đi.”
Nói rồi hắn gác máy, Tinh Nghiên vẫn chưa kịp hỏi han gì, lão đại này lại dùng mệnh lệnh với cô rồi. Đã vậy Tinh Nghiên dứt khoát không đi, dựa vào cái gì khi hắn không vui thì đẩy cô xuống hồ nước, khi bực bội thì tính tiền cơm với cô, khi cần thì ra lệnh cho cô tìm hắn. Tinh Nghiên bây giờ đã không si ngốc như trước kia nữa, cô nhất định bảo vệ sự tự tôn của mình.
Thấy Tinh Nghiên sắc mặt nặng nề, Thiên My ngồi bên cạnh huýt tay nhẹ một cái rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Thiên Kỳ bảo chị đến mã trường.”- Tinh Nghiên trả lời cho có.
“Mã trường?”- Thiên My giơ đồng hồ lên nhìn, rồi như nhớ ra gì đó: “Hôm nay là 12 tháng 6 sao? Chị mau đi đi, thường thì ngày này tâm trạng anh hai rất tệ, chị mau tìm ảnh đi.”
“Tại sao?”- Tinh Nghiên khó hiểu hỏi. Nhưng bị Thiên My đẩy đẩy giục nhanh lên:
“Đi đi, đừng hỏi nhiều mà.”
Tinh Nghiên bị cô nàng đẩy ra khỏi phòng, cô trong trạng thái chưa hiểu gì mà đón taxi đi. Cũng may là vẫn còn nhớ địa chỉ mã trường nên thuận lợi đến nơi.
Mọi con đường ở Dubai về đêm luôn rất đông đúc, nhưng riêng khu vực mã trường vì không có nhiều tụ điểm vui chơi nên khá vắng vẻ. Xuyên qua tấm lưới Tinh Nghiên nhìn thấy một người, đó là bóng lưng rất quen thuộc, cô độc mà lạnh lẽo, to lớn đến uy quyền.
Tinh Nghiên tò mò bước tới, dưới đất là vỏ chai, vỏ lon, hắn uống rượu sao? Lại còn uống nhiều như vậy nữa, cô biết Thiên Kỳ rất ghét trạng thái say rượu nên
bình thường hắn chỉ uống ít. Nhưng nhìn sơ đống vỏ dưới đất cũng hơn 20 chai.
“Nè, quỷ nhập anh à? Anh rất ghét say rượu sao lại uống nhiều như vậy?”- Tinh Nghiên có chút nóng ruột giật lấy rượu từ tay hắn. Thiên Kỳ lau khóe miệng.
“Mặc kệ tôi.”- Nói rồi hắn định dành lại nhưng Tinh Nghiên né đi. Cô làm sao mà mặc kệ được.
“Anh gọi tôi đến rồi lại bảo mặc kệ anh, được, anh cứ tiếp tục tục uống, tôi đi.”- Cô đặt chai rượu trong tay xuống bên cạnh rồi quay đi, vừa đi được hai bước đã nghe âm thang không rõ vui buôn của Thiên Kỳ phía sau.
“Rượu tôi vẫn uống, em thì không được đi.”- Thiên Kỳ cầm lấy chai rượu uống tiếp tục một ngụm.
Tinh Nghiên nghe vậy thì quay lại, đột nhiên cô lại không muốn rời đi, nếu cô bỏ đi vậy nếu có kẻ thù muốn ám sát hắn, với trạng thái thái bây giờ, khả năng phong thủ chưa đến 50 phần của hắn, sẽ rất nguy hiểm.
Tinh Nghiên ngồi xuống cạnh Thiên Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay… có chuyện gì buồn à?”
Thiên Kỳ không trả lời, hắn chỉ lo uống. Đến khi rượu đã cạn, Thiên Kỳ vung tay quăng xuống đất, tiếp tục lấy một chai khác.
Tinh Nghiên thở dài, nhìn gương mặt mặt lạnh lùng không chút cảm tình kia, vẫn là một người nhưng sao cô lại có cảm giác xa lạ đến vậy? Con người Quách Diệp Thiên Kỳ, có lẽ cả đời cô cũng không hiểu được.
“Anh bị thương sao?”- Tinh Nghiên nhìn cánh tay đang chảy máu của hắn, tay áo sơ mi dài đã đỏ lên, Tinh Nghiên nhanh chóng xăn tay áo Thiên Kỳ lên, vừa nhìn qua đã biết là do gai quẹt, có lẽ khi phóng ngựa bị trúng. Tinh Nghiên có mang theo bên người một ít thuốc sát trùng dùng cho vết thương trên tay mình. Cô lấy ra rãi đều lên vết thương.
Cô gái không hề biết, từ đầu tới cuối, Thiên Kỳ vẫn luôn đặt tầm mắt trên người mình. Hắn quên cả việc mượn rượu giải sầu, dùng đôi mắt trầm lặng mang theo chút ý cười khó nhìn thấy để nhìn cô. Tinh Nghiên ngẩng đầu, vừa đụng phải ánh nhìn chăm chú của Thiên Kỳ liền cúi đầu như một con rùa rụt cổ. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ tận yết hầu của người đàn ông đó. Tinh Nghiên ngẩn người nhìn hắn, hắn cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy…
Thiên Kỳ mang theo bao sủng nịnh mà cả chính mình cũng không biết xoa đầu cô. Chỉ cần gặp cô gái náy thì hầu như nỗi buồn của hắn cũng vơi đi, hắn thích nhìn cách cô quan tâm hắn, nhìn cô như rùa rụt đầu né tránh ánh mắt của hắn, nhìn cô ngẩn người nhìn nụ cười rất lâu mới có của hắn. Thích tất cả.
Thiên Kỳ đột nhiên ngẩn người tự hỏi: Là thích sao?
“Thật ra, tôi thà nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của anh còn hơn nhìn anh như lúc này, chỉ biết dùng rượu để giải sầu…”- Tinh Nghiên xóa tan bầu không khí im lặng mờ ám này.
Thiên Kỳ nhìn đi chỗ khác: “Tôi ghét trạng thái say rượu, vì lúc đó ngay cả bản thân mình tôi cũng không khống chế được, điều đó làm tôi có cảm giác vô cùng thất bại.”
“Vậy tại sao…”
“Ngày 12 tháng 6…”- Thiên Kỳ cắt lời Tinh Nghiên, giọng nói hắn như gần như xa: “Một nhóm thiếu niên vừa mới kết thúc buổi đặc huấn, nhóm đó gồm ba người. Tôi, Tuấn Kiệt và một người tên Chí Khanh. Lúc đó quan hệ giữa “Quách Diệp” và Samuel vẫn rất tốt nên chúng tôi rất thân thiết. Chí Khanh là con nhà quan chức cảnh sát nên tính tình ngay thẳng chính trực nên tôi và Tuấn Kiệt không nói ra thân phận hắc đạo của mình. Hôm đó, sau khi được trả lại tự do. Cả ba người chúng tôi quyết đua ngựa một trận, cả ba người đều rất thích môn này nên hẹn giờ gặp mặt….”
“Khanh, cậu có nghĩ là mình thắng được tôi không?”- Tuấn Kiệt khiêu khích hỏi rồi lại đưa mắt nhìn qua Thiên Kỳ đang ngồi bên kia nhìn qua: “Cả cậu ấy nữa, chúng tôi đều đã được đặc huấn, giờ cũng được xem là cao thủ đó, cậu thua là cái chắc.”
Chí Khanh là một anh chàng gây ấn tượng bởi nước da trắng của mình, nghe Tuấn Kiệt khiêu khích anh chỏ mỉm cười nhẹ: “Kiệt, cậu đúng là có năng khiếu cưỡi ngựa nhưng lại rất kém trong phần thuần phục ngựa. Thiên Kỳ ngược lại, cậu ấy rất giỏi thao lượt và thuần phục ngựa nhưng lại chỉ biết dùng roi khiến ngựa chạy chứ không biết những kỹ thuật khi cưỡi. Các cậu một người một kiểu, tôi tin nếu sánh vai cùng nhau chắc chắn sẽ rất lợi hại.”
Tuấn Kiệt lĩnh giáo đủ câu nói vừa khen vừa chê của Chí Khanh thì không hài lòng bước lên khoát vai: “Khanh, Kiệt, Kỳ, bộ tam “K” này phải luôn luôn sát cánh bên nhau, không phải sao?”
Chí Khanh đánh vào ngực Tuấn Kiệt một cái như lời hứa hẹn, cả hai cười lớn khiến Thiên Kỳ đằng xa nhìn qua không hiểu gì.
Lúc Tuấn Kiệt đi tolet, Thiên Kỳ nhận được một dòng tin nhắn khiến sắc mặt hắn trở nên nặng trĩu đi. Một lúc sau Thiên Kỳ đến cạnh Chí Khanh ngồi xuống, Chí Khanh thấy sắc mặt hắn không tốt nên hỏi: “Thiên Kỳ, cậu sao vậy? Thất tình hả?”
Thiên Kỳ cười nhẹ: “Cậu nghĩ tôi là ai mà lại thất tình, tôi không giống Tuấn Kiệt, cái tên trăng hoa đó ngày nào cũng toàn là gái trong đầu.”
“Vậy cậu không thích phụ nữ sao?”- Chí Khanh dùng ánh mắt tà đạo nhìn Thiên Kỳ.
“Không phải không thích, mà là không cần, tôi vốn là người thích khống chế nên sẽ không để phụ nữ dắt mũi đi đâu.”- Thiên Kỳ uống ít rượu.
“À!”- Chí Khanh đáp cho có lệ.
Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn anh một lượt: “Cậu thất vọng à? Nếu đối tượng là cậu tôi có thể suy xét đó!”
Chí Khanh giơ nấm đấm nhá một cái, làm ra bộ dạng sắp đánh người nói: “Cậu mà còn đùa nữa tôi sẽ cưỡng hiếp cậu đấy.”
“Wao, không phải chứ? Cảnh sát muốn cưỡng hiếp người?”- Tuấn Kiệt từ trong tolet bước ra, rất hòa nhập vào câu chuyện, rồi khoát vai Thiên Kỳ nói: “Khanh à, Kỳ Kỳ là của tôi, bất cứ ai dám bắt nạt cậu ấy tôi sẽ không tha đấu đó.”
Thiên Kỳ dùng tay nắm lấy cổ áo Tuấn Kiệt quăng ra xa, phủi phủi người: “Tôi không có hứng thú với chuyện tình đam mỹ tay ba đâu.”
Cả ba phá lên cười nghiên ngả, họ chính là vậy, một Tuấn Kiệt vẫn luôn là người bày trò trong đám, một Thiên Kỳ luôn lạnh nhạt với mọi người, một Chí Khanh nho nhã đến đâu thì kho họp lại vẫn buông ra mấy lời vô sĩ như vậy.
Tuấn Kiệt bị mấy cô gái đẹp bao vây nên phải chui vô một xó nói chuyện bat bướm vội vàng bọn họ, một vài người muốn tiếp cận Thiên Kỳ nhưng đều bị hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đuổi đi.
Chí Khanh ngồi bên cạnh thở dài: “Thiên Kỳ, cậu đừng lúc nào cũng như khúc gỗ, tội nghiệp con gái người ta.”
“Hừ, hiện giờ sinh lý mình rất tốt, không cần bọn họ.”- Thiên Kỳ rót ít rượu rồi uống, Chí Khanh cũng thở dài, anh cũng lười nói tiếp, nói với thằng bạn này thà anh tự về nhà nhổ tóc bạc còn hơn.
Thiên Kỳ cuối đầu, giọng nói trầm thấp hỏi: “Khanh, nếu có kẻ xấu bên cạnh cậu thì cậu sẽ xử lý thế nào?”
Chí Khanh suy nghĩ rồi trả lời: “Phải xem người đó xấu như thế nào cái đã.”
Thiên Kỳ im lặng một lúc: “Nếu người đó tương lại sẽ là một đại ác ma thống lĩnh cả một tập đoàn hắc đạo, giết người không gớm tay…”
“Thì tôi sẽ bắt tên đó, trừng trị theo pháp luật.”- Chí Khanh không chút do dự trả lời.
“Nếu… người đó là tôi và Tuấn Kiệt thì sao?”
Chí Khanh ngây ra một lúc nhìn Thiên Kỳ rất lâu rồi đột nhiên bật cười đánh mạnh vào vai hắn: “Cậu đừng đùa nữa, không vui.”
Thiên Kỳ không nói gì chỉ nâng ly với cậu bạn, Chí Khanh dường như thật sự cho là bạn mình đang đùa nên rất thoải mái qua chỗ Tuấn Kiệt chung vui với mấy cô gái kia.