Đọc truyện Tình Chấp – Chương 37: Lựa chọn ở quá khứ – con người ở hiện tại
Trời vừa sáng, đâu đó trong không khí vẫn còn hơi lạnh của sương sớm. Tình trạng cánh tay của Tinh Nghiên cũng dần hồi phục lại, nghe nói chỉ còn vài ngày là có thể tháo băng, trong thời gian này, cô đã quen dùng một tay để làm việc nên cũng không cần sự giúp đỡ của Thiên Kỳ. Mà hắn hình như lúc này cũng rất bận rộn, đã hai ngày không thấy bóng dáng đâu, chỉ có Hữu Quân một ngày 24 tiếng túc trực bên ngoài, có nói cỡ nào cũng không chịu đi, cậu ta một tiếng là “Mệnh lệnh của lão đại” hai tiếng là “bảo vệ Tinh Nghiên tiểu thư” những câu đó cô nghe sắp mòn tai rồi. Tinh Nghiên thật chán ghét cảm giác mình cứ bị xem như phế nhân, luôn phải dựa dẫm vào người khác như vậy.
Ngày hôm nay, Tinh Nghiên quyết định rời giường đi xuống vườn hoa phía sau vận động gân cốt. Cô ngồi xuống một ghế đá tắm nắng sáng.
“Cô Tinh.”- Một giọng nói truyền đến, Tinh Nghiên nhìn qua một phía không xa là Nguyễn Tú Quyên trong bộ đồ bác sĩ màu trắng đi đến, hiền từ nhìn cô: “Hiện giờ tình trạng cô vẫn chưa khỏe hẳn, không nên tắm nắng quá lâu.”
Tinh Nghiên cười nhạt nhìn bà: “Nằm trên phòng mãi con cũng thấy không tốt, bác sĩ yên tâm, con sẽ lên phòng nhanh thôi.”
Bác sĩ Nguyễn Tú Quyên mỉm cười, qua vài lần tiếp xúc dù không nhiều nhưng bà có cảm giác Tinh Nghiên tiểu thư này là một cô gái rất tốt, đối với người lớn cũng nói năng lễ phép, cách nói chuyện của cô gái này rất thận trọng, giống như chỉ nói những gì nên nói, có người như vậy bên cạnh Thiên Kỳ bà sẽ yên tâm hơn.
“Cô Tinh, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”- Nguyễn Tú Quyên mỉm cười nói.
Tinh Nghiên ngồi xê qua một chút: “Được chứ, bác sĩ Nguyễn, ngồi rồi nói.”
Nguyễn Tú Quyên ngồi xuống bên cạnh cô, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô có quan hệ thế nào với Quách Diệp lão đại?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tinh Nghiên bất ngờ ngưng chuyển động, sau đó lại mất tự nhiên mọi chút: “Bác sĩ Nguyễn, sao lại hỏi chuyện này?”
“À, tại bà lão như tôi nhiều chuyện thôi, nghe đồn là Thiên Kỳ rất không thích phải phục tùng người khác, hỗm rày cô nằm viện, cậu ấy chăm sóc cô như vậy làm tôi không khỏi tò mò.”- Nguyễn Tú Quyên giải thích.
Tinh Nghiên nhìn ra mặt hồ trước mặt, như gần như xa trả lời: “Con và anh ta… vốn dĩ không liên quan gì.”- Cô và hắn sao? Tình nhân? Vợ chồng? Thuộc hạ và lão đại? Hoàn toàn không phải.
Nguyễn Tú Quyên nghe vậy thì cũng hiểu đại khái sự tình, bà nhìn cô, nhẹ giọng:
“Tiểu Kỳ từ nhỏ luôn là người nghiêm túc, bất kỳ việc nào nó làm đều rất quyết
đoán, sát phạt phân minh. Bản tính bá đạo không phục tùng người khác đã in sâu vào người nó rồi. Vì vậy cách diễn đạt đôi khi có phần khó chấp nhận.”
Tinh Nghiên nghi hoặc nhìn Nguyễn Tú Quyên, cô nghiêm túc suy sét, cách xưng hô, đại từ xưng hô, biết được chuyện khi nhỏ. Người phụ nữ này là ai?
“Bác sĩ Nguyễn, sao bác lại biết…”
“Tôi là mẹ Thiên Kỳ.”- Nguyễn Tú Quyên vốn không có ý che dấu.
Tinh Nghiên cực kỳ ngạc nhiên, rất lâu không nói được lời nào. Kiếp trước cô gả vào “Quách Diệp.” ở đó hơn 3 năm, đảm nhận vị trí nữ chủ nhân của “Quách Diệp” gia tộc. Vậy mà chưa từng gặp mẹ của hắn. Cứ ngỡ bà không còn nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, nhưng mấy ngày qua nhìn thái độ của Thiên Kỳ cô đoán chắc là giữa họ có xích mích gì đó.
“Bác sĩ Nguyễn, sao tôi chưa từng gặp qua bà?”- Tinh Nghiên thắc mắc.
“Từ lúc Thiên Kỳ được 10 tuổi, tôi và cha nó li thân.”- Nguyễn Tú Quyên có chút buồn nói.
Tinh Nghiên ý thức được mình hơi hiếu kỳ nên có chút bối rối: “Bác sĩ Nguyễn, con…”
“Cứ gọi là Dì Quyên, dì có thể gọi con là Tinh Nghiên không?”- Nguyễn Tú Quyên nở nụ cười dịu hiền nhìn cô.
“Dạ được, dì Quyên.”
Nguyễn Tú Quyên thở dài một cái: “Năm đó nếu dì không có cái tính thích làm theo ý mình đó thì dì sẽ không rời đi. Cũng sẽ không xa tiểu Kỳ những 18 năm trời, nếu như vậy có lẽ nó không hận dì như vậy.”
Tinh Nghiên không biết ứng xử như thế nào. Trước kia giờ cô chỉ ăn ngay nói thẳng, hầu như chưa an ủi người khác bao giờ. Đột nhiên một người được miễng cưỡng xem là mẹ chồng kiếp trước của cô đến kể khổ. Cô phải làm sao đây? Thôi thì thuận nước đẩy thuyền vậy.
“Năm đó, bác vì sao lại bỏ chồng con mình đi?”- Tinh Nghiên hỏi, kỳ thật 3 năm sống ở “Quách Diệp” lúc trước, cô tiếp xúc với Thiên Kỳ không nhiều nên cũng tò mò về quá khứ của anh.
Nguyễn Tú Quyên nhìn ra suy nghĩ của cô, bà mỉm cười, cô gái này quả là có sự quan tâm đến con trai bà.
“Năm đó, Thiên Kỳ 10 tuổi, vào ngày sinh nhật cũng là ngày nó phải tham gia đợt đặc huấn rèn luyện bản lĩnh…”
18 năm trước.
“Tôi không đồng ý, tiểu Kỳ còn quá nhỏ để tham gia cái buổi đặc huấn địa ngục đó.”- Nguyễn Tú Quyên quay mặt đi chỗ khác.
Quách Diệp Đạt nghiêm giọng: “Nó là con trai tôi, là người thừa kế một cơ nghiệp đồ sộ của “Quách Diệp”. Nó phải tham gia buổi đặc huấn đó để rèn luyện bản lĩnh của một lão đại.”
“Lão đại, lão đại, ông lúc nào cũng lão đại. Tôi chỉ muốn con trai tôi là một người bình thường thôi. Cái cơ ngơi này, tôi và con không cần.”- Nguyễn Tú Quyên không nhượng bộ.
Rầm! Quách Diệp Đạt đập bàn tức giận: “Nó là con trai tôi, thì phải chịu đựng tất cả, đây là cơ hội để nó rèn luyện, nếu vượt qua, nó sẽ là trụ cột của “Quách Diệp” nếu thất bại thì xem như nó là phế vật bỏ đi, cuộc sống của nó chỉ có hai khái niệm đó thôi.”
Nguyễn Tú Quyên chạy đến nắm lấy áo ông, nước mắt bà vì đau lòng cũng tuôn rơi: “Quách Diệp Đạt, con người ông sao lại tàn nhẫn như vậy, nó dù gì cũng là con trai ông mà, ông và tôi sinh nó ra là để yêu thương nó, không phải để nó làm một cỗ máy lạnh lẽo như ông, ngày ngày chỉ biết giết người, tôi không muốn, tôi không muốn con tôi thành như vậy.”
Quách Diệp Đạt giữ bà bình tĩnh, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Quyên, bà phải biết, nó là con của tôi, nên hành động yêu thương nó thật sự là phải làm nó trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy thì trên dưới “Quách Diệp” mới không xem thường nó. Sau này tôi và bà có mất đi thì con nó cũng có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, hiểu không?”
“Nhưng tôi không muốn, không muốn…”- Tiếng nói đứt quãng, chỉ còn tiếng khóc đau lòng của người mẹ.
“Dì Quyên!”- Tinh Nghiên vỗ nhẹ vai bà, Nguyễn Tú Quyên cười nhạt trả lời: “Dì không sao.”
“Sau đó thế nào?”- Tinh Nghiên hỏi tiếp.
“Cuộc nói chuyện trong phòng của dì và cha Thiên Kỳ đã vô tình để nó nghe thấy…”
“Nè, buông ra!”- Giọng một bé trai đầy ý mệnh lệnh làm cho mấy người hộ vệ
xuống nước: “Thiếu gia à, lão đại và phu nhân đang nói chuyện, chúng ta đừng ở đây.”
Một giọng nói trong phòng của Quách Diệp Đạt truyền ra: “Cho nó vào.”
Thiên Kỳ được dẫn vào, trên tay hắn là một tấm giấy đầy chữ viết. Quách Diệp Đạt chậm rãi ngồi trước mặt Thiên Kỳ, ôn hòa hỏi: “Tiểu Kỳ đến đây có việc gì không?
“Cha à, mẹ không sao chứ? Sao mẹ lại khóc vậy?”- Thiên Kỳ đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tú Quyên đứng phía xa.
Quách Diệp Đạt an ủi: “Không sao, vì mẹ con đang vui mừng vì sắp tới sinh nhật của tiểu Kỳ rồi đó mà.”
Thiên Kỳ nhăn mày khó hiểu: “Vui mừng cũng khóc? Cha không phải dạy con dù đứng trước tình huống nào cũng phải dùng bản lĩnh đối mặt sao? Kẻ rơi nước mắt chính là kẻ thua cuộc mà.”
Quách Diệp Đạt cười hài lòng xoa đầu Thiên Kỳ: “Tiểu Kỳ nhà ta rất có bản lĩnh, hôm nay con đến đây là để làm gì?”
Thiên Kỳ nắm tay áo Quách Diệp Đạt: “Cha, sắp tới birthday của tiểu Kỳ rồi, con có viết một tờ giấy liệt kê mấy thứ cần chuẩn bị, cha xem đi.”
Quách Diệp Đạt cầm lấy tờ giấy, xem vài vòng rồi đặc lên bàn, nghiêm túc giáo huấn: “Là đàn ông, khi muốn làm việc gì chỉ cần vẽ ra trong đầu rồi thực thi. Con nên nhớ, với một tài liệu quan trọng nếu viết ra giấy như vậy rất dễ bị kẻ thù cướp lấy, chỉ có bộ não của mình mới an toàn nhất, hiểu không?”
Thiên Kỳ gật đầu, mắt nhìn qua tờ giấy rồi nói: “Nhưng… bong bóng, bánh kem cũng bị kẻ thù đánh cắp sao?”
Phì! Nguyễn Tú Quyên đang khóc cũng bật cười nhìn Thiên Kỳ, giờ bà chỉ mong, con trai sẽ như bây giờ…mãi mãi như vậy.
Quách Diệp Đạt cũng không biết nói gì, ông chậm rãi hỏi: “Tiểu Kỳ, giữa một người có thể nắm trong tay mọi quyền hành và một người bình dị, con muốn bản thân làm loại người nào?”
Thiên Kỳ ngồi xuống sofa: “Người nắm trong tay mọi quyền hành là gì, và người bình dị là gì?”
“Người nắm trong tay mọi quyền hành là người có thể đứng trên cao nhìn xuống, là người một tay che trời, tùy ý khuấy đảo bầu trời đó, nhưng họ sẽ có rất ít bạn bè bên cạnh, thế giới của họ rất cô đơn. Còn người bình dị, là những người vừa lòng với những gì mình có, chấp nhận yếu thế hơn, nhưng cuộc sống của họ rất đa dạng, họ có bạn bè, có người thân bên cạnh. Vậy tiểu Kỳ muốn mình làm loại người nào?”
Thiên Kỳ nhìn sang mẹ rồi suy tư một lúc lâu, Nguyễn Tú Quyên cắn chặt răng, bà muốn con trai có một cuộc sống bình yên, cái gì mà cơ nghiệp lớn bà đều không cần.
“Lúc đó anh ta trả lời thế nào?”- Tinh Nghiên chăm chú lắng nghe câu chuyện.
Nguyễn Tú Quyên thở dài: “Nó trả lời, nó muốn làm người nắm trong tay mọi quyền hành hành.”
Tinh Nghiên đã đoán trước được, nếu Thiên Kỳ chọn làm một người bình dị thì bây giờ đã không có Quách Diệp lão đại của hôm nay. Con người hắn, chính là tham vọng vô hạn, hắn thà phải chịu buổi đặc huấn địa ngục đó để làm một ác ma khuấy đảo hắc đạo chứ tuyệt sẽ không để mình hạ quỳ trước người khác.
Tiếng xe cấp cứu vang lên chói tai, lại thêm một sinh mạng cần giúp đỡ, Nguyễn Tú Quyên phải nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Tinh Nghiên ngồi lại một mình, cô cảm thấy có chút gì đó đói bụng nên muốn đứng lên về phòng. Một hộp sữa trắng truyền đến, cô nhìn theo cánh tay, Tinh Nghiên chần chừ rồi nhận lấy, rất tự nhiên uống.