Đọc truyện Tình Chấp – Chương 27: Cưỡng ép tình yêu (2)
Bàn tay Tinh Nghiên bất ngờ bị nắm chặt, người kia kích động kèm theo vui mừng, Tinh Nghiên có chút ngạc nhiên nhìn anh.
“Quốc Hưng? Sao anh lại ở đây?”
Quốc Hưng mỉm cười, vẫn là nụ cười ấm áp đó, anh nói: “Anh đến đây kí một hợp đồng mới.”
“Tạ thị còn có thể kí hợp đồng sao?”- Tinh Nghiên nhíu mày có chút khó hiểu nhìn anh.
Quốc Hưng mỉm cười ngồi xuống vị trí đối diện cô: “Anh nghĩ kĩ rồi, mất đi
Tạ thị anh vẫn có thể tạo dựng cơ nghiệp của chính mình, anh đang trong
tiến trình tạo lập công ty nước hoa nhãn hiệu PP, hôm nay anh đến đây để gặp gỡ một đối tác.”
“Vậy chúc mừng anh.”- Tinh Nghiên không quá nhiều biểu cảm nhìn Quốc Hưng.
“Tinh Nghiên!”- Cô định đứng lên rời đi thì thì bàn tay bị anh nắm chặt lại.
Anh có chút gượng gạo nói: “Thật ra anh muốn nói, em không cần tiếp cận
Quách Diệp Thiên Kỳ để lấy USB nữa, mất đi Tạ thị cũng không sao, nếu
tổn hại tới em anh sẽ áy náy cả đời. Em, em cũng không cần giận bác gái
nữa, trên đời này, bác gái là người thân duy nhất của em.”
Tinh
Nghiên lạnh lùng nhìn Quốc Hưng: “Tôi biết rồi, nhưng anh có cần lợi
dụng tôi hay không thì bây giờ tôi cũng không thể thoát khỏi…”- Cô
không giận Tinh phu nhân vì đó không phải mẹ cô, chỉ là cô sẽ không đặt
niềm tin vào bà nữa. Còn bây giờ, cô làm cách nào để chạy thoát hắn đây?
Nói rồi cô đứng lên quay lưng đi, Quốc Hưng đuổi theo nắm lấy tay cô:
“Em không cần phải xa cách với anh như vậy…”
“Vậy lý do tôi nên gần gũi với anh là gì?”- Tinh Nghiên dứt khoát hỏi, đôi
mắt xinh đẹp sắc bén không nhìn bề ngoài mà nhìn vào ruột gan của đối
phương.
“Tin anh một lần nữa, được không? Anh tuyệt đối sẽ cho em hạnh phúc.”- Quốc Hưng nắm tay cô, thành khẩn nói.
Tinh Nghiên nhìn bàn tay đang nắm tay mình rồi lại nâng tầm mắt nhìn thẳng
vào mắt anh, cô nói: “Đối với một người, vì lợi ích có thể ruồng bỏ
người con gái mình yêu, tôi chưa từng chấm dứt sự nghi ngờ.”
“Anh..”
“Tạ Quốc Hưng, vừa rồi anh nói nếu mất đi tôi anh sẽ áy náy. Tôi đặt câu
hỏi, anh chỉ là áy náy, không phải đau lòng sao?”- Tinh Nghiên cắt ngang lời Quốc Hưng, cô rất trôi chảy nói từng chữ một: “Thật ra anh đối với
tôi không phải là tình yêu, anh xem đó như một loại trách nhiệm và suy
nghĩ của anh hình thành một bức tường ngăn cách, anh cho rằng tôi là
người vô tội, không nên để tôi chịu thiệt thòi.”
“Không phải, anh yêu em, rất yêu em, em phải tin anh…”- Quốc Hưng dường như mất bình
tĩnh khi nghe cô xác định. Anh cố gắng bao năm rồi, tại sao thứ cảm giác tồn tại giữa họ vẫn không thể là tình yêu? Quốc Hưng ôm chặt lấy cô,
miệng liên tục nói: “Anh yêu em, cho nên em không được nghi ngờ…”
“Buông cô ấy ra!”
Tinh Nghiên nghe thấy âm thanh trầm không rõ vui hay giận quen thuộc, cô
quên mất việc đẩy Quốc Hưng ra, sợ đến chỉ biết đứng đơ ra để anh ôm.
Nhưng chưa đầy 10 gây sau, cả người cô chuyển động rất nhanh đã trở về
phạm vi quen thuộc, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô một cách rất tự nhiên. Thiên Kỳ mang vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Quốc Hưng nói: “Đối với người của Quách Diệp Thiên Kỳ tôi, những câu nói mang tính chiếm hữu
mạnh như vậy, không đến phiên cậu nói!”
“Quách Diệp chủ tịch,
người anh đang ôm là vị hôn thê của tôi.”- Quốc Hưng khôi phục vẻ tỉnh
táo, hoàn toàn khác với dáng vẻ mất bình tĩnh khi nãy.
Thiên Kỳ nhìn thoáng qua gò má hồng hào của cô nhóc trong lòng rồi thản nhiên nói: “Bây giờ cô ấy là người của tôi.”
Quốc Hưng từ đầu đến cuối vẫn mang dáng vẻ nho nhã, lịch sự: “Tôi từ bỏ Tạ thị, cô ấy không cần ở lại bên cạnh chủ tịch nữa.”
Tinh Nghiên chỉ đứng cao đến ngực Thiên Kỳ, cô nhìn chằm vào chiếc áo vest
đen, không hiểu vì sao cô lại sợ…sợ hắn sẽ một tay đẩy cô ra. Tinh
Nghiên phát hiện, khi cô có suy nghĩ này, cô đã muốn giết cả bản thân
mình.
Bàn tay đặt trên eo cô rất tự nhiên, như có như không xoa
xoa, rồi lại chạy dọc xung quanh sống lưng Tinh Nghiên. Thiên Kỳ chỉ
nhếch đôi môi, tiếng cười phát ra từ nơi sâu nhất trong yết hầu, lạnh
lẽo khiến người khác rùng mình, hắn nói:
“Thật đáng tiếc, những
ngày qua vị hôn thê của cậu ở cùng với tôi đã biết được những cơ mật của hệ thống “Quách Diệp” bây giờ cô ấy muốn đi thì tôi chỉ có cách là…”- Thiên Kỳ tạm ngừng, bàn tay nơi eo vẫn nhẹ nhàng xoa. Hắn gằng từng chữ một: “Giết cô ấy!”
“Quách Diệp chủ tịch, anh!…”- Quốc Hưng nổi nóng, bị đối phương gài vào tình huống tiến thoái lưỡng nang, anh không thể để Tinh Nghiên tiếp tục mạo hiểm càng không thể để cô bị nguy hiểm. Một người như Quách Diệp Thiên Kỳ, tuy anh không rõ ở hắc đạo gia thế
của hắn thế nào nhưng địa vị ở bạch đạo của “Quách Diệp” cũng đủ nói hắn là người dám nói dám làm.
Tinh Nghiên cười nhạt, quả nhiên…
Bàn tay đang dịu dàng xoa lưng mình rất tự nhiên cùng với lời nói tuyệt
tình lãnh khốc kia, hoàn toàn đối lập, hắn – Quách Diệp Thiên Kỳ chính
là như vậy, sự tàn nhẫn của hắn có lẽ rất đáng sợ, nhưng sự dịu dàng
thoáng qua kia còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Cô cảm giác, bàn tay sau lưng đang cầm một con dao vô hình, bất cứ khi nào cũng có thể một nhát tàn nhẫn đâm vào cô.