Đọc truyện Tình Chấp – Chương 10: Chạm mặt
“Đại tỷ, hôm nay
cậu làm sao vậy? Vào đây lại chỉ uống nước chanh?”- Mỹ Khanh kỳ lạ nhìn
Tinh Nghiên, thường ngày khi vào club này đại tỷ sẽ uống rượu mạnh,
nhưng hôm nay lại đổi khẩu vị, kì lạ thật.
“Hôm nay giọng không
khỏe, không uống được rượu.”- Tinh Nghiên trả lời cho có, thật ra thời
gian này, cổ thân thể này có những chuyển biến rõ rệt về thể chất, có lẽ do đã thi hành chế độ luyện tập và ăn uống khắc nghiệt nhất mới có thể
đạt kết quả khả quan như vậy. Vì vậy, cô tuyệt đối không đụng đến rượu.
Hôm nay là ngày cuối tuần, bọn họ rũ nhau đi giải trí một trận, Tinh Nghiên cũng tham gia, cô thấy đi mấy nơi như thế này có thể không cần nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí kia. Bên cạnh đó, qua một thời gian tìm hiểu, cô
cảm thấy Mỹ Khanh và Minh khờ cũng không phải không giao tiếp được, tuy
hơi ngu ngu nhưng nhiều lúc lại rất dễ thương, yếu thế nhưng lại trọng
nghĩa khí, Tinh Nghiên cực kì thích mẫu người như vậy.
Mỹ Khanh nhìn Tinh Nghiên, có chút ngập ngừng hỏi: “Đại tỷ, Quốc Hưng hôm nay không đến sao?”
“Tìm anh ta?”- Tinh Nghiên nhìn cô nàng.
Minh khờ một bên thêm lời:
“Đại tỷ, chị phải trong Quốc Hưng cho cẩn thận, Mỹ Khanh thèm nhỏ dãi rồi kìa.”
“Không có…”- Mỹ Khanh hốt hoảng phủ nhận, như là lo lắng sợ cô hiểu lầm nên
gấp gáp giải thích: “Đại tỷ cậu đừng nghĩ lung tung, mình chỉ, chỉ là… mình không có ý gì khác?”
“Được rồi không cần hoảng như vậy”-
Tinh Nghiên có chút buồn cười nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô nàng, cô là
ai? Một người lớn lên trong xã hội đen tối giỏi nhất là cái gì? Đó là
khả năng nhìn thấu lòng người, tâm tư bé nhỏ của một con nhóc sao Tinh
Nghiên lại không nhìn ra được. Có điều cô cũng không quan tâm cho lắm,
Quốc Hưng và cô vốn không liên quan gì đến nhau, nếu Mỹ Khanh và anh đến với nhau thì cho dù cuộc hộn sự này có bất thành thì cô cũng đỡ phải
day dứt. Tính ra thì đây cũng là một chuyện tốt.
Điện thoại của
Mỹ Khanh reng lên, cô nàng thấy cô không có ý giận thì định bắt máy nhận cuộc gọi nhưng khi ánh mắt nhìn qua màn hình hiển thị thì sắc mặt
thoáng ửng hồng, biểu cảm hệt như cô gái đang yêu vậy, Mỹ Khanh nhìn cô
thút thít: “Là… Quốc Hưng.”
Thấy Tinh Nghiên không tỏ thái độ gì, cô nàng lên máy.
“Quốc Hưng, có chuyện gì?”
Bên kia là âm thanh ồn ào nhưng nhang chóng lại im lặng trở lại, chỉ có
giọng nói tựa như hương vị của gió biển dịu nhẹ lên tiếng, nhưng chỉ một câu đã làm sự vui mừng trong lòng Mỹ Khanh xếp xó hết, anh nói: “Mỹ
Khanh, giúp tôi chuyển máy cho Tinh Nghiên.”
Mỹ Khanh như một người bị giành mất đồ chơi, khẽ ừ một tiếng rồi gượng gạo đưa máy cho Tinh Nghiên.
Cô đưa điện thoại, bên kia nói một câu, chỉ thấy Tinh Nghiên khẽ nhìn đồng hồ rồi nói: “Được, tôi lên liền.”
Tầng thượng của Club này nằm ở lầu 3, là nơi vắng người nhất, gió thổi từng
cơn làm mái tóc chàng trai bay phấp phới, tay anh cầm một chai rượu,
ngồi lên ban công nhìn xuống thành phố bên dưới cứ như chỉ một bước sa
chân thì sẽ rơi xuống vực thẳm.
Tạ thị rơi vào khủng hoảng, tin
tức này cô biết rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ Quốc Hưng như vậy càng làm cô hiểu ra, vấn đề lần mày không
phải đơn giản.
Tinh Nghiên đến bên cạnh, dứt khoát nhảy một cái lên chỗ của anh, cô hỏi: “Mọi chuyện như thế nào?”
Quốc Hưng nhìn dòng người dưới chân, không mặn không nhạt nói: “Mất Tạ thị không sao, nhưng anh không muốn mất em.”
Tạ thị bị khủng hoảng đang trên đà xuống dốc, nếu Tạ thị phá sản đồng
nghĩa với việc hôn ước của họ bị hủy. Tuy Tinh Nghiên muốn hủy bỏ hôn sự này nhưng cô cũng không hi vọng phải lấy Tạ thị để đánh đổi.
“Cái gọi là không muốn của anh là bây giờ ngồi ở đây nốc rượu?”- Tinh Nghiên lạnh lùng lên tiếng.
Quốc Hưng cười, trong nụ cười có sự tự giễu: “Anh phải làm gì? Tập đoàn cũng sắp bị thu mua, Quách Diệp Thiên Kỳ quả nhiên cao tay, trong mấy ngày
ngắn ngủi lại có thể nắm rõ tình hình trong lòng bàn tay.”
“Anh,
anh nói người thu mua là “Quách Diệp”? Sao có thể, bọn họ ở lĩnh vực dầu khí, cùng với công ty nước hoa Tạ thị đâu liên quan.”- Tinh Nghiên thật không đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, tại sao lại cứ xuất hiện xung quanh cuộc sống của cô? Tinh Nghiên biết, Thiên Kỳ không phải là người làm
việc không kèm theo lợi ích. Việc hắn mua một tập đoàn không nằm trong
lĩnh vực, không lẽ là để rửa tiền?
Quốc Hưng chán nản uống thêm
rượu, hết chai này đến chai kia. Tinh Nghiên cũng không nói gì, chỉ lo
suy nghĩ, cô cũng phải công nhận, gia đình phá sản là đáng sợ thế nào
vậy mà Quốc Hưng vẫn rất bình tĩnh không hoảng loạn, chỉ yên lặng ngồi
uống rượu như vậy.
Thấy anh như vậy, trong lòng cô cũng không mấy dễ chịu. Tự cười giễu bản thân mình, có lẽ tên ngốc này đã là một phần
trong cuộc sống của cô rồi, tuy không biết rằng anh đang ở vị trí gì.
“Được rồi, tôi hôm nay phá lệ, sẽ cùng anh làm bạn nhậu vậy.”- Tinh Nghiên
lấy một chai bên cạnh anh, bật nắp rồi đưa lên miệng uống. Quốc Hưng ở
một bên chỉ nhìn cô rồi nhìn xuống thành phố, giọng nói không gần không
xa vang lên: “Tinh Nghiên, em nói xem, trong cuộc sống con người ta cần
học những thứ gì.”
Tinh Nghiên nuốt một ngụm rượu đắng, tựa vào
thành đá kế bên, đôi mắt mông lung hồi tưởng lại một chuyện, âm thanh
cũng bớt vài phần lạnh nhạt: “Có người từng nói với tôi, nếu muốn làm
một kẻ bất kham, vậy trước tiên học cách chịu trách nhiệm, có thể gánh
được hậu quả mới có thể phóng túng ngông cuồng. Nếu muốn được độc lập,
vậy trước tiên học cách kiên cường, rồi mới có thể trở nên độc lập. Nếu
muốn tùy ý yêu đương, vậy trước tiên học cách quên lãng, chỉ có quên
được nỗi đau đớn thất tình, mới có thể mặc sức mà yêu.”
Quốc Hưng mím môi nhìn cô không nói gì.
Tinh Nghiên im lặng một lúc, người dạy cô là cha chồng cô, đây là quy tắc mà Quách Diệp tiền bối dạy cả hắn và cô, ông vốn là người nghiêm khắc nên
khi mới cưới đã gọi hai người vào thư phòng giáo huấn.
“Anh có
thể làm được mọi chuyện trên đời, nhưng tiền đề là không vì một kết cục
bi thương. Một người mạnh mẽ thực sự, không phải nhìn ở việc anh ta có
thể làm được cái gì, mà là ở việc anh ta có thể gánh được cái gì.”- Tinh Nghiên nói, từng câu từng chữ rõ ràng rồi lại quay qua nhìn Quốc Hưng,
khẽ vỗ vai anh: “Luôn tự tin vào chính bản thân mình. Không phải Chúa
Trời có thật là do chúng ta luôn có đức tin sao? Nếu một ngày gặp một
vấn đề nào đó khó khăn,thì đừng vội nản chí, đừng vội bỏ cuộc. Hãy nghĩ
rằng mình sẽ vượt qua được, mình sẽ giải quyết tốt nó. Anh sẽ không bao
giờ biết được hết khả năng của mình nếu như không chịu cố gắng. Rồi anh
sẽ thấy, niềm tin sẽ đưa anh đi xa đến đâu.”
Quốc Hưng nắm lấy tay cô, ánh mắt nhu hòa nhìn Tinh Nghiên mang theo ý cười yếu ớt: “Tinh Nghiên em thay đổi rồi.”
Đúng, cô nhóc vô phép vô thiên không chịu nói lý ngày nào đã trưởng thành hơn,
không hiểu sao từ cô, Quốc Hưng cảm nhận được một sự lạnh lẽo và mạnh
mẽ, cứ như nó không thuộc về Tinh Nghiên lúc trước.
Tinh Nghiên gượng gạo rụt tay về, Quốc Hưng cũng không làm khó cô.
Vậy đó, ai cũng quan tâm bạn thay đổi nhưng mấy ai hỏi lý do vì sao như vậy đâu.
Quốc Hưng vứt chai rượu sang một bên, xoay người nhảy xuống đất rồi bế Tinh
Nghiên xuống, anh kéo cô định rời khỏi thì bóng lưng cao lớn đột ngột
đứng lại, bàn tay nắm tay cô cũng bất giác căng thẳng siết chặt lại,
Tinh Nghiên thấy kì lạ, nhưng vì tầm nhìn bị Quốc Hưng chắn phía trước
nên không rõ xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe Quốc Hưng nói chuyện với người
nào đó: “Quách Diệp chủ tịch cũng khá có nhã hứng, bỏ ra một quãng thời
gian dài như vậy để nghe lén người khác nói chuyện.”
Toàn thân Tinh Nghiên cứng đơ, Quách Diệp Thiên Kỳ, anh sao lại luôn xuất hiện bên cạnh cô như vậy?
Âm thanh đầy từ tính lại tao nhã quen thuộc vang lên: “Tôi không nghĩ Tạ
thiếu gia còn bí mật gì về Tạ thị mà khiến tôi phải rình rập nghe lén.”
Ách, câu nói này đủ châm biếm.
Tinh Nghiên cảm nhận được hắn đang đi về phía mình, không biết làm gì hơn là tự trấn an mình.
“Tôi và vợ tương lai đang tâm sự, hành vi này của Quách Diệp chủ tịch ngài
không phải quá khiếm nhã sao?”- Quốc Hưng không hề khách khí nói, lại
cảm nhận được người sau lưng đang kéo nhẹ tay mình tỏ ý ngăn cản, thật
là, anh muốn chết sao mà dám nói vậy? Cũng chả trách, thường không nhiều người ở bạch đạo biết thân phận ở hắc đạo của Thiên Kỳ và gia thế khổng lồ của “Quách Diệp” gia tộc.
Mà hắn hình như cũng không chấm dứt câu nói mạo phạm của Quốc Hưng, thong thả lên tiếng: “Vợ tương lai?”
Quốc Hưng né ra để Tinh Nghiên lộ diện, bất quá cô cũng kịp trấn tĩnh lại cảm xúc, tự nhủ thầm mình phải bình tĩnh đối mặt.
“Tinh Nghiên, em không khỏe à?”- Quốc Hưng thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lo lắng hỏi.
Tinh Nghiên lắc đầu với anh rồi lại quay sang Thiên Kỳ, không biết phải ảo
giác của bản thân không khi cô thấy ánh mắt hắn nhìn cô rất đăm chiêu
nhưng nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
“Chào, Quách Diệp
chủ tịch.”- Tinh Nghiên mỉm cười lịch sự, một tiếng Quách Diêp chủ tịch
xa lạ từ miệng cô phát ra, Tinh Nghiên trước giờ vô cùng tự tin về khả
năng kìm chế cảm xúc của mình. Nhưng với con người này, liệu nó có miễn
dịch không?
“Tinh Nghiên tiểu thư vừa rồi nói những câu triết lý
rất hay, tôi chợt nhớ lúc cha con sống cũng đã dạy tôi như vậy, không
biết cô có quen biết với ông không?”- Sắc mặt anh vẫn đạm mạc nhìn cô.
“Sao có thể, tôi chỉ là người thường làm sao có thể gặp được Quách Diệp tiền bối cao quý như vậy, chắc là do trùng hợp.”- Tinh Nghiên mỉm cười cho
qua, cô thật sự không thể ở đây đối diện với con người này nữa, phải đi, lí trí nói là cô phải đi.
“Tôi có chút chuyện đi trước, xin
phép.”- Nói rồi cô đi lướt qua hắn, Quốc Hưng cũng rời đi phía sau,
nhưng trước khi đi cô nghe anh nói với Thiên Kỳ: “Tôi sẽ cố hết sức để
bảo vệ Tạ thị, việc thu mua lần này e là khiến Quách Diệp chủ tịch hao
tổn sức lực rồi.”
“Niềm tin vẫn ở đó, mấu chốt là sức lực đủ hay
không, tôi e người tốn sức phải là Tạ thiếu gia mới đúng.”- Thiên Kỳ đút tay vào túi quần, trong sự lạnh lùng lại có ý chế giễu làm Quốc Hưng
nghiến răng nhưng anh phải nhịn xuống.
Tinh Nghiên nhìn thấy một
màn này cũng không quá lạ mắt, cô quá quen với sự cao ngạo của hắn rồi, trong dòng máu của người nhà “Quách Diệp” vốn đã có sự lạnh lẽo lẫn cao ngạo, ngông cuồng thấm vào xương tủy.