Đọc truyện Tình Cạn Người Không Biết – Chương 42
Khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh mê mang, nhưng vẫn cảm nhận được thái độ nghiêm túc, trịnh trọng của Ninh Vi Cẩn nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Vi Cẩn vươn tay ôm Trịnh Đinh Đinh vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Thật ra mì em nấu rất ngon. Lần sau lại nấu tiếp cho anh ăn nhé?”
Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, còn nói: “Em phát hiện ra rất nhiếu điểm lợi khi có bạn trai nha. Đúng rồi, anh biết sửa bóng đèn không?”
Ninh Vi Cẩn vươn tay xoắn xoắn lọn tóc cô: “Sửa bóng đèn không làm khó được anh đâu!”
“Không hổ là người giúp việc đa năng của em nha!”
“Đợi một khoảng thời gian nữa, em sẽ còn phát hiện ra anh không chỉ biết làm những thứ này thôi đâu!” Ninh Vi Cẩn nói chuyện đồng thời vuốt ve dọc sợi tóc dài của Trịnh Đinh Đinh xuống, ôm siết lấy hông cô.
“Hả? Anh còn tài gì nữa chứ?”
“Ví dụ như. . . . . ” Ninh Vi Cẩn hơi ngừng lại một chút, tròng mắt tự nhiên mà chuyên chú hơn, “Lúc em cô đơn, anh có thể đem lại niềm vui cho em!”
“. . . . . “Được rồi, anh lại giở trò lưu manh rồi nha.
Vì để phòng ngừa giáo sư Ninh “ra vẻ đạo mạo” này làm ra chuyện gì “phá cách” nên Trịnh Đinh Đinh đuổi anh về.
Sau khi rời đi, Trịnh Đinh Đinh lên mạng hoàn thiện bản hướng dẫn sử dụng của Tiểu Hải Mã giúp bé ngủ ngon. Đang bận rộn thì chuông điện thoại vang lên.
Đó là nhân viên giao hàng chuyển phát nhanh.
Trịnh Đinh Đinh đang cố thử nhớ lại xem mấy hôm nay cô có đặt mua thứ gì trên mạng hay không.
Sau khi lên lầu, nhân viên giao hàng gửi cô một thùng giấy không lớn không nhỏ. Trịnh Đinh Đinh ký nhận rồi nói tiếng cảm ơn. Sau khi người giao hàng rời đi, cô mớ tò mò mở thùng giấy thì nhìn thấy một con tiểu hải mã bị cắt nát.
Đầu Tiểu Hải Mã bị vặn xuống, đôi mắt bị móc ra ngoài. Trên đuổi bị rạch một đoạn dài lộ cả lớp bông nhồi bên trong.
Trịnh Đinh Đinh hít sâu một hơn, tỉnh táo nhìn xung quanh, phát hiện bên trong góc có một tờ giấy ghi hai chữ “Tiện nhân”
. . . . . .
Cả người như đông cứng, Trịnh Đinh Đinh có chút kích động muốn gọi điện thoại cho Trần Tuần, chất vấn anh xem có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc anh ta đã nói rõ với Ôn Tử Hinh cùng mẹ cô ta hay chưa? Tại sao suốt ngày quấy rầy cuộc sống của cô như vậy?
Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Một lát sau đã bị cô bỏ qua. Nguyên nhân chỉ có một, cô không nên liên lạc với Trần Tuần nữa.
Trước đây, Trần Tuần cũng nói, sau khi Ôn Tử Hinh bị tại nạn thì trạng thái tinh thần cô ta không được tốt. Có lẽ đây chỉ là lúc mặt xấu của Ôn Tử Hinh khống chế mà thôi.
Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ an ủi bản thân.
Bản thân cô chính trực, không sợ gian tà, nên không sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Cô cúi đầu, nhìn con Tiểu Hải Mã bị phá nát, trong lòng vẫn buồn bực không thôi.
Thật may là một tuần kế tiếp không có chuyện bất thường xảy ra. Trịnh Đinh Đinh cũng không nhận được lá thư nạc danh hay đồ vật kỳ quái nào nữa. Tâm tình cô cũng không còn bị chuyện vặt vãnh đó anh hưởng. Ninh Vi Cẩn nhắc lần nữa, cô mới gọi điện thoại cho bà Túc Minh Quyên nói chuyện Ninh Vi Cẩn muốn đến ra mắt.
Túc Minh Quyên hưng phấn khác thường: “Có thật không? Thật sự giáo sư Ninh muốn đến chính thức ra mắt chúng ta sao?”
“Dạ, đúng ạ. Mẹ, mẹ chọn thời gian đi!”
“Chọn thời gian gì nữa chứ, cứ để cuối tuần là được rồi. Chủ nhật tới là ngày Hoàng đạo đó.”
“Mẹ chắc chứ?”
“Mẹ con ngày nào cũng nghiên cứu Hoàng lịch, sẽ không sai đâu.”
“Vậy mẹ nhớ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút nha! Còn nữa ạ, không cần chuẩn bị đồ ăn rất phong phú. Anh ấy chỉ thích ăn đồ ăn thanh đạm một chút, luộc, hấp, chưng gì đó chứ anh ấy không thích đồ kho hay rán đâu ạ.”
“Ha ha ha, điểm này rất giống ba con, thật là đáng yêu nha! Được rồi, mẹ biết rồi, sẽ chuẩn bị ổn thỏa!” Túc Minh Quyên cười vang dội, còn nói thật nhiều nữa mới ngừng, “Đúng rồi, con nói cậu ấy đến chơi không cần mang quà biếu đâu. Cậu ấy đồng ý lấy con gái mẹ đã là làm công đức to lớn rồi!”
“. . . . . ” Trịnh Đinh Đinh im lặng, nghĩ thầm có bà mẹ nào nói con gái mình như vậy không?
Cúp điện thoại, Trịnh Đinh Đinh sờ sờ lỗ tai mình, rất nóng nha!
“Tuần sau là ngày bao nhiêu nhỉ?” Trịnh Đinh Đinh lấy lịch bàn, kiểm tra một chút, sau đó vẽ một vòng tròn vào ngày 17.
Một giây sau, chị Trương đẩy cửa vào, lớn giọng nói: “Có một cô gái ngồi trên lan can tầng thượng của chúng ta, giống như định nhảy lầu đó!”
Từ Vận lập tức ngẩng đầu, lấy kính xuống: “Không phải chứ? Ở tầng thượng tòa nhà chúng ta sao?”
“Đúng vậy nha! Mau ra hành lang xem một chút đi!”
Trịnh Đinh Đinh cũng sợ hết hồn, để bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Trên hành lang đã có không ít nhân viên, tất cả mọi người đều thò đầu ra ngoài, ngước cổ nhìn lên trên, nhưng vì góc độ và ánh sáng nên tất cả mọi người đều không thấy rõ bộ dạng của cô gái đó.
“Thật sự là có người ngồi phía trên sao?” Từ Vận vội vã hỏi ngược lại.
“Là ông Lý bảo vệ nói. Ông ấy nói một tiếng trước có một cô gái ở sân thượng đi tới đi lui, hành động có chút kỳ lạ. Sau nửa tiếng thì ngồi trên lan can trên sân thượng, đung đưa chân, giống như muốn nhảy lầu.” Chị Trương giải thích, “Ông Lý đã bí mật lên đó rồi, định hỏi chuyện cô ta một chút. AI ngờ cô gái đó vừa nghe giọng ông Lý đã thét chói tai, bắt ông ấy lui ra nếu không sẽ nhảy xuống. Ông Lý đành phải lui về, sau đó gọi điện báo cảnh sát.”
Vừa nói xong, Trịnh Đinh Đinh đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, cô cúi đầu nhìn, ngay cả xe cấp cứu và phòng cháy chữa cháy cũng đến luôn!
“Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?” Trịnh Đinh Đinh cau mày, nhỏ giọng nói.
“Ngay cả đội cứu hộ cũng tới, bắt đầu chuẩn bị nệm hơi nữa!” Từ Vận trừng to mắt nhìn mấy khung cảnh bận rộn ở phía dưới.
Cảnh sát căng đây ngăn cách, duy trì trật từ, nhân viên thương thuyết đang tìm đối sách.
Sắc mặt Trịnh Đinh Đinh không khỏi nặng nề. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến mạng người, không phải chuyện nhỏ. Cô có thể cảm nhận được không khí căng thẳng vào lúc này. Ánh mặt trời hơi rọi vào tầm mắt.
“Đinh Đinh, điện thoại của em đang reo kìa!” Chị Trương nghiêng đầu nhắc nhở Trịnh Đinh Đinh.
“Nha.” Lúc này Trịnh Đinh Đinh mới khôi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động mà mắt máy.
“Trịnh Đinh Đinh!”
Giọng nói của đối phương nhẹ nhàng mà lạnh lẽo.
“Cô là . . . . . ?” Trịnh Đinh Đinh không thể nhận ra giọng nói này là ai.
“Tôi đang ở tầng thượng công ty cô. Đợi lát nữa, lúc tôi nhảy xuống, cô cso thể biết tôi là ai.
“Máu trong người Trịnh Đinh Đinh chợt lạnh, đầu ngón tay hơi nhói một chút. Cô không còn nghe rõ âm thanh ríu rít xunh quanh nữa, lỗ tai ong ong.
“Nếu như tôi nhảy từ trên này xuống, Trần Tuần nhất định sẽ hối hận. Ngoài hận liệu hắn có đau khổ không?” Giọng nói Ôn Tử Hinh đều đều, không hề có chút phập phồng, giống như một chiếc máy. “Thật ra thì tôi cũng không muốn như vậy. Nhưng anh ta quá tuyệt tình với tôi. Không có cơ hội cứu vãn. Bây giờ tôi không còn cách nào cả. Cô biết không, trong điện thoại tôi đã nói với anh ấy, tôi tình nguyện chết vì anh ấy mà anh ấy không tin. Còn cười tôi nữa. Tôi sẽ dùng hành động chứng minh cho anh ấy thấy. Tôi nói được, làm được.”
“Cô chờ một chút!” Trịnh Đinh Đinh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi sang bên kia. Sau khi dừng lại, nhấn mạnh từng chữ, “Cô không cần kích động, hiện tại tôi sẽ liên lạc với Trần Tuần, kêu anh ta đến đón cô, có được hay không?”
“Anh ấy sẽ không đến đâu!” Ôn Tử Hinh nói, “Tôi đã cầu xin anh ấy nhiều lần nhưng anh ấy vẫn không để ý tới tôi. Anh ấy không cần tôi nữa rồi. Trừ phi tôi chết, anh ấy sẽ không nhìn tôi thêm lần nào nữa đâu!”
“Không phải vậy đâu!” Giọng nói Trịnh Đinh Đinh cực kỳ kiên định, “Anh ấy ta sẽ đến. Bây giờ tôi sẽ liên lạc với anh ta. Cô cứ xuống trước đi, hoặc đừng động đậy!”
“Liên lạc với anh ấy có ích lợi gì chứ? Anh ấy cũng không quay lại với tôi nữa. Tôi hiểu anh ấy mà. Nhiều lần anh ấy chỉ dụ dỗ tôi mà thôi, chỉ vì thấy tôi bị bệnh mà an ủi. Chờ đến khi tôi khỏe hơn, anh ấy sẽ rời bỏ tôi thôi!” Ôn Tử Hinh khẽ thở dài, “Tôi cũng đâu muốn nhảy lầu, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Chỉ nhảy xuống dưới, nát bét . . . . . thì anh ấy sẽ không quên được tôi. . . . . Anh ấy mới khắc sâu tôi ở trong tim!”
“Cô. . . . . “
“Trịnh Đinh Đinh!” Ôn Tử Hinh ngắt lời Trịnh Đinh Đinh, “Biết tại sao tôi lại chọn trên tầng thượng công ty cô không? Bởi vì bây giờ Trần Tuần đối xử với tôi như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô. Anh ấy đã thẳng thắn nói với tôi, anh ấy muốn ở bên cạnh cô, ở cạnh cô thì anh ấy mới vui vẻ. Người anh ấy cũng chính là cô mà không phải tôi. Cô xem, tôi thua và cô đã thắng. Đúng rồi, cô đừng nghĩ rằng tôi không nhận ra cô đã thích anh ấy từ lúc nào. Ngay từ năm đầu đại học, tôi đã phát hiện ra, có lúc cô sẽ trốn một góc nhỏ len lén ngắm anh ấy. Còn cố tình tạo cơ hội lại gần anh ấy nữa. Rồi năm thứ hai, lúc anh ấy tham gia thi đấu ở thành phố L. Tôi đã thấy cô đứng bên ngoài khoa kỹ thuật mang dù chờ anh ấy. Cô luôn tìm cơ hội xen giữa tôi và anh ấy, bây giờ cô đã thành công rồi.”
“Không phải đâu. Cô tỉnh táo một chút!” Trịnh Đinh Đinh khắc chế cảm xúc muốn vội vàng giải thích, nói từng chữ, “Tôi lấy nhân cách ra thề chưa bao giờ tôi có ý nghĩ xem vào chuyện tình cảm của cô và Trần Tuần. Tôi không tìm cơ hội tiếp xúc với anh ấy. Chuyện ở khoa kỹ thuật đó là một sự trùng hợp. . . . . Lúc đó là tôi. . . . . “
“Cô không cần cãi cố.” Ôn Tử Hinh cười lạnh, “Tôi không phải Trần Tuần, sao mà không nhìn ra ý đồ của cô chứ. Tôi là phụ nữ, phụ nữ hiểu phụ nhữ nhất? Cô nỗ lực muốn giành được Trần Tuần. Bây giờ đã thành công rồi không phải nên diễu võ dương oai với tôi sao? Cô đâu cần làm bộ làm tịch, giả vờ vô tội nữa đâu. Cô cứ làm như vậy khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm!”
Trịnh Đinh Đinh nghe được giọng nói của Trịnh Đinh Đinh, vừa đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn động tĩnh bên dưới. Thời gian trôi qua, người vậy xem càng lúc càng đông. Dường như mọi người đang kêu Ôn Tử Hinh ngồi ở lan can sân thượng xuống dưới. Mà nệm đã được bơm hơi xong xuôi, giống như chiếc chăn bông vừa dày vừa nặng trải dưới mặt đất.
Chỉ là diện tích chiếc đệm hơi cũng có giới hạn cho nên nhân viên cứu hộ luôn phải theo dõi nhất cử nhất động của Ôn Tử Hinh mà dịch chuyển vị trí chiếc đệm.
“Tôi thừa nhận trước kia rất thích anh ta, thích cũng lâu rồi. Nhưng bây giờ tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Tôi đã có bạn trai, tôi sắp kết hôn với anh ấy rồi. Về sau, tôi và Trần Tuần chính là người xa lạ, cô hiểu không hả?”
“Cô không cần gạt tôi nữa. Trần Tuần nói với tôi, cả đời này anh ấy chỉ chọn cô, sẽ không có người phụ nữ khác, cô nói. . . . . tôi phải làm sao đây?” Giọng nói Ôn Tử Hinh trầm xuống, cô độc như đứa bé bị bỏ rơi. “Tôi cái gì cũng không có, công việc, tương lai, tình yêu, thậm chí ngay cả khả năng làm mẹ cũng mất rồi!”
“Chuyện cũng không xấu như cô tưởng tượng đâu. Bất cứ chuyện gì cũng có cách giải quyết. Trước hết,. . . . . trước hết cô cứ xuông đây đã, không nên kích động, được không?”
“Không. . . . . .Căn bản cô không hiểu!” Ôn Tử Hinh trầm mặc một lúc, chậm rãi nói, “Có một việc mà ngay cả mẹ tôi cũng không biết. Chuyện tôi mang thai nhưng đứa bé không phải của Trần Tuần, là của một người khác. Tôi không biết hắn ta là ai cả. Tôi bị cưỡng hiếp. Tôi nhớ, đêm đó tôi đã cố gắng giãy giụa nhưng tôi không thể trốn thoát được. Tôi rất sợ, rất tuyệt vọng. . . . . “
Ôn Tử Hinh trở nên kích động: “Hắn ta chỉ cười, dùng sức xé bỏ quần áo rồi đè ép tôi, ép đến khi tôi hít thở không thông. . . . . Tôi chỉ hi vọng đó là cơn ác mộng nhưng nó quá chân thật. Sau khi chuyện xảy ra, tôi không nói với bất cứ ai. Thậm chí tôi còn ảo tưởng người đàn ông kia chính là Trần Tuần không phải ai khác. Chỉ có nghĩ như vậy tôi mới thấy thoải mái hơn. Sau đó, tôi mang thai, tôi cũng nhận định đứa bé đó là của Trần Tuần. Nói một cách khác, tôi đã đổ hết mọi tội lỗi, trách nhiệm cho anh ấy. Dù sao cũng không có người nào nghiệm chứng được sự thật này. Mẹ tôi ghét bỏ Trần Tuần không có tiền đồ. Bà ấy nói đứa bé này không thể giữ lại, đó chính là một gánh nặng. Bà dẫn tôi đi phá thai. Trước khi giải phẫu, bà ấy khóc mắng Trần Tuần rất nhiều. Thật ra thì bà đã trách lầm Trần Tuần rồi. Đứa bé kia không phải của anh ấy. . . . . Tôi không được may mắn có đứa bé của anh. . . . . Tôi không xứng với anh ấy. . . . . Tôi đồng ý với mẹ là chia tay với anh ấy cũng bởi vì tôi không thể thản nhiên đối mặt với anh ấy nữa. . . . . Nhưng sau khi chia tay, tôi mới hối hận, tôi không biết làm thế nào để cứu vãn được. Tôi gọi điện thoại, muốn liên lạc với anh ấy nhưng anh ấy không thèm để ý. . . . . Tôi đi tìm, anh ấy cũng không gặp. Nếu như không phải tôi gặp tai nạn xe, mẹ tôi lại nói chuyện tôi phá thai năm đó, có lẽ anh ấy sẽ không đến gặp tôi đâu.”
. . . . . .
“Rất nhiều người nói đầu óc tôi càng lúc càng có vấn đề. Thực sự tôi cũng không biết có đúng thật hay không. Nhưng lúc này đây, tôi rất tỉnh táo.” Giọng nói của Ôn Tử Hinh như diều đứt dây, cực kỳ nhẹ nhàng. Giông như đã trôi dạt đến phía chân trời, mơ mơ hồ hồ, không thể nắm bắt được. “Trần Tuần sẽ không yêu tôi nữa. Anh ấy yêu cô. Dù thế nào tôi cũng không thể tranh với cô nữa rồi. Tất cả đều hết rồi. Tôi không còn sức lực gì nữa!”
. . . . . .
Tiếng nói biến mất, ánh mắt Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy một bóng đen nhảy xuống, rất nhanh xẹt qua tầm mắt cô.
Bên tai cô có rất nhiều tiếng thét chói tai cùng hô hoán.
Ngay lúc đó, trái tim cô dường như bị ai đó siết chặt, không thể hít thở nổi.