Tình Cạn Người Không Biết

Chương 33


Đọc truyện Tình Cạn Người Không Biết – Chương 33

Thứ bảy là buổi hẹn đầu tiên sau khi Trịnh Đinh Đinh và Ninh Vi Cẩn xác định quan hệ.

Sáng sớm, Ninh Vi Cẩn đã lái xe đến đón Trịnh Đinh Đinh, tặng cô một bó hồng còn dính sương.

Trịnh Đinh Đinh nhận hoa, hơi ngượng ngùng nói một câu cảm ơn, nụ cười không tự chủ mà sâu hơn.

Ninh Vi Cẩn cũng nghiêm túc quan sát cách ăn mặc Trịnh Đinh Đinh, phát hiện
hôm nay cô không giống ngày thường. Nói chính xác hơn là hôm nay cô xinh đẹp hơn rất nhiều.

Bởi vì thời tiết khá nóng bức, Trịnh Đinh Đinh chỉ mặc một chiếc áo phông bằng cotton màu vàng nhạt, quần sooc
màu cà phê, để lộ đôi chân thon dài, trắng trẻo. Cô đi một đôi xăng đan
xỏ ngón màu đen. Cô buộc tóc đuôi ngựa rất cao bằng một sợi dây màu sắc, trông rất trẻ trung kết hợp với trang sức trang nhã trông cực kỳ tinh
tế.

Ninh Vi Cẩn cảm thấy Trịnh Đinh Đinh giống như một loại trái cây nhỏ bé trong mùa hè, vừa độ chín.

Trong lòng anh nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nhàn nhạt đánh giá: “Hôm nay em rất đẹp!”

Trước khi đi, Ninh Vi Tuyền đã dặn đi dặn lại, bất luận hôm nay Trịnh Đinh Đinh ăn mặc như thế nào, anh đều phải khen.

“Cảm ơn anh!” Trịnh Đinh Đinh cúi đầu hít hà bó hoa trong ngực, mùi thơm ngào ngạt.

“Bó hoa này là để mừng quan hệ giữa chúng ta!” Ninh Vi Cẩn lại nhắc nhở lần nữa, thuận tiện ngắm Trịnh Đinh Đinh thêm một lần.

Những lời này khiến Trịnh Đinh Đinh lập tức nghĩ đến một vấn đề khác. Nếu như cô nhớ không lầm, hôm trước khi Ninh Vi Cẩn nói xác định quan hệ với cô thì những hành động thân mật hợp lý giữa bọn họ nên thực hiện ở đâu?

Trịnh Đinh Đinh ho khan một cái, tránh anh lại nói thêm cái gì.

Ninh Vi Cẩn cười nhạt một tiếng, chậm rãi khởi động xe, không tiếp tục nói gì nữa.

Đến hiệu sách, Trịnh Đinh Đinh trực tiếp đi lên tầng hai, đến khu bày sách
mỹ thuật, thiết kế, tìm sách chuyên ngành của mình, Ninh Vi Cẩn đứng sau lưng cô.

Trong lúc tìm sách, Trịnh Đinh Đinh cũng ngoài ý
muốn phát hiện có bạn trai thật tốt. Ví dụ như trước kia nếu cô muốn tìm những quyển sách từ giá thứ tư trở lên. Cô phải kiễng chân, vươn người
về phía trước, ngước cổ lên trước, duỗi thẳng tay mới có thể lấy được.
Mà bây giờ Ninh Vi Cẩn chỉ cần vươn tay một chút, sau vài giây đã lấy
được quyển sách cô cần.

“Có một bạn trai cao thật tốt nha!” Trịnh Đinh Đinh cảm thán.

Sắc mặt Ninh Vi Cẩn không chút thay đổi, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chỉ như vậy thôi sao? Anh nghĩ là anh không chỉ có ưu điểm ở chỗ này thôi
đâu!”


Lỗ tai Trịnh Đinh Đinh bị anh trêu đến đỏ ửng.

Cô thúc nhẹ cùi chỏ vào lồng ngực anh: “Anh cũng thử xem có thích quyển sách nào không đi!”

Lúc này, Ninh Vi Cẩn mới di chuyển một chút, tầm mắt nhìn sang nơi khác.

Trịnh Đinh Đinh im lặng cười, tiếp tục chọn sách, chờ chọn được ba quyển,
đang chuẩn bị nói với Ninh Vi Cẩn. Ánh mắt nhìn thấy một đôi nam nữ mặc
áo đôi đang đứng ở quầy sách thiếu nhi.

Trịnh Đinh Đinh nhận
ra người đàn ông đó chính là họa sĩ nổi tiếng Mộ Nhất Tuân. Vậy cô gái
nhỏ bên cạnh anh ấy nhất định là bà xã anh ấy rồi.

Bọn họ mặc áo phông đôi màu đen, đứng chọn sách cùng nhau, giống như tình nhân.

Nhất là khi Mộ phu nhân hỏi Mộ Nhất Tuân gì đó thì anh ta thừa dịp không có
ai cúi xuống hôn lên mặt cô ấy. Cô ấy có chút kinh ngạc nhưng chỉ mấy
giây sau cũng vươn tay ôm eo anh ta, hơi kiễng chân, hôn trộm cằm anh.
Bộ dạng không chịu thua thiệt ai!

Sau đó, hai người lại làm như không có gì tiếp tục chọn sách.

Trịnh Đinh Đinh đang nhìn trộm thì bên tai vang lên tiếng của Ninh Vi Cẩn: “Em đang nhìn ai thế?”

“A!” Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng nói, “Là Mộ Nhất Tuân và bà xã anh ấy!”

Ninh Vi Cẩn biết Mộ Nhất Tuân nhưng cũng không biết nhiều về chuyện riêng của anh ta, bình tĩnh hỏi lại: “Thật sao?”

Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp bản thân, Trịnh Đinh Đinh rất hứng thú với mỹ thuật, cũng rất thích phong cách của Mộ Nhất Tuân. Cô cũng từng mua
một quyển sưu tập những bức họa của anh ta, cũng đi xem triển lãm tranh. Cũng có thể coi là một fan hâm mộ. Lúc này lại có thể nhìn thấy Mộ Nhất Tuân bằng xương bằng thịt ngoài chút kinh ngạc Trịnh Đinh Đinh cũng
không nhìn được mà bát quái một chút: “Anh ta thật là cao nha nhưng bà
xã anh ấy thật thấp mà. Nhưng đứng chung một chỗ lại cảm thấy rất đẹp
đôi. Đúng là chênh lệch tiêu chuẩn!”

“Chênh lệch tiêu chuẩn sao?”

Trịnh Đinh Đinh giải thích: “Chính là chênh lệch chiều cao giữa nam và nữ theo tiêu chuẩn của Manga Nhật là 30 cm nha!”

“30 cm sao?” Tròng mắt Ninh Vi Cẩn nhìn Trịnh Đinh Đinh, khách quan phân
tích mà nói, “Điều này không hoàn toàn hợp lý. Anh sẽ không đi tìm một

cô gái có bộ dạng như nữ sinh tiểu học!”

“Thôi, anh cũng đâu hiểu được!” Trịnh Đinh Đinh nói, “Không nhiều lời với anh nữa!”

Ninh Vi Cẩn đưa tay đặt lên vai cô, nghiêm túc nói: “Chiều cao của hai chúng ta là đẹp nhất!”

Anh cao 1m84, cô cao 1m67.

Trịnh Đinh Đinh vẫn hăng hái mười phần như cũ, tiếp tục nhìn lén Mộ Nhất Tuân và bà xã anh ta. Ninh Vi Cẩn rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô, nhắc nhở :
“Chọn xong sách rồi sao? Vậy thì đi thanh toán thôi!”

“Hả? Vâng ạ!” Trịnh Đinh Đinh rất biết nghe lời. Để mặc anh ôm lấy cả người, che khuất tầm mắt của cô.

Anh không thích tầm mắt bạn gái mình nhìn người đàn ông khác ngoài anh anh ra.

Rời khỏi hiệu sách, đúng như kế hoạch của Trịnh Đinh Đinh , Ninh Vi Cẩn dẫn cô đi tản bộ.

Trên đường có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, có thể tìm được rất nhiều thứ cổ
quái. Lúc Trịnh Đinh Đinh không có việc gì cũng đi đến chỗ này.

Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Vi Cẩn nghiêm túc đi trên con đường này. Bình thường lúc đi qua đây anh thường đi rất nhanh nhưng vì để phối hợp với
Trịnh Đinh Đinh anh phải bước chậm rãi, cầm tay cô, chậm rãi đi dạo.

Có cửa hàng rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, trần nhà cũng thấp
lùn. Lúc Trịnh Đinh Đinh và Ninh Vi Cẩn đi vào, chiếc chuông trước cửa
lập tức kêu “đinh đinh” không ngừng. Anh hơi cau mày, quan sát gian
hàng, đồ mỹ nghệ, thú nhồi bông, đồ trang sức. . . . . Anh không hề thấy có chỗ nào hay ho cả. Nhưng khi nhìn sang Trịnh Đinh Đinh thấy cô đang
hưng phấn nghịch một chiếc gạt tàn đồ chơi, càng cảm thấy khó hiểu.

Trịnh Đinh Đinh chọn một ít đồ chơi nhỏ, không để Ninh Vi Cẩn có thời gian, trực tiếp lấy bóp da trong túi, sảng khoái trả tiền.

Tay Ninh Vi Cẩn đang lấy ví da hơi dừng lại một chút, trong tròng mắt đen có một chút biến hóa rất nhỏ.

“Đi thôi!” Trịnh Đinh Đinh chủ động dắt tay Ninh Vi Cẩn, “Chúng ta đến cửa hàng tiếp đi!”

Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó dùng sức giữ chặt tay phải của Trịnh Đinh Đinh, cùng nhau đi về phía trước.

Khi đến cửa hàng tiếp theo, cửa hàng này lấy màu cam làm màu chủ đạo,
chuyên bán đồ trang sức. Trịnh Đinh Đinh lại nhìn thấy Mộ Nhất Tuân và
bà xã anh.


Hai người họ đang chọn bình đốt tinh dầu. Cánh tay Mộ Nhất Tuân nhẹ nhàng để trên lưng Mộ phu nhân, cúi đầu nghiêm túc lựa chọn với cô.

“Em thích màu này những lại thích hình này cơ,
làm thế nào bây giờ? Em nên mua cái nào đây?” Mộ phu nhân sợ phải lựa
chọn, ánh mắt đảo quanh giữa hai bình đốt tinh dầu. Dường như vấn đề này cô cảm thấy rất khó.

“Vậy thì mua cả hai đi!” Giọng nói của Mộ
Nhất Tuân trầm thấp, nhẹ nhàng, mang theo một chút cưng chiều. “Như thế
không phải rất dễ giải quyết rồi sao?”

Mộ phu nhân hài lòng gật
đầu một cái. Ngay sau đó, ánh mắt bị một chiếc gối thơm hình con cừu hấp dẫn, nhẹ giọng kinh ngạc hô lên: “Mộ Nhất Tuân! Con cừu kia thật đáng
yêu nha!”

Mộ Nhất Tuân phóng khoáng nói: “Em có thể mua làm gối ngủ trưa. Em tha hồ chảy dãi nha!”

“Còn cả sao dán tường, và cốc nước dạ quang kia cũng thật đẹp nha!”

“Mua về nhà cho em làm cốc uống sữa!”

“Nến có mùi dâu tây kia em cũng muốn nha!”

“Không thành vấn đề!” Mộ Nhất Tuân tiến sát lại gần cô gái của anh. Đôi môi lơ đãng lướt qua trán cô. Ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Em muốn gì đều
được!”

. . . . .

Rất dễ nhận thấy, Mộ Nhất Tuân đối với bà xã mình cực kỳ cưng chiêu, muốn gì được nấy!

Trịnh Đinh Đinh có chút ngượng ngùng, xoay người làm bộ bận rộn chọn lựa đồ.
Ninh Vi Cẩn đứng bên cạnh cô, kịp thời kéo lại tư tưởng đào ngũ của cô
trở về. Giọng nói trầm thấp: “Hâm mộ sao?”

“Cái gì?” Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại.

Ninh Vi Cẩn nhìn thấy vẻ mặt của cô là hiểu ngay, nhẹ giọng nói: “Em thcish gì, anh đều mua cho em!”

Trịnh Đinh Đinh ngẩn người một chút sau đó phì cười: “Cái gì là cái gì cơ
chứ? Em lại không yêu cầu anh làm những điều này cho em. Anh cần gì làm
ra vẻ thế chứ?”

Ninh Vi Cẩn đưa tay ôm lấy ngang hông Trịnh Đinh
Đinh, nhắc nhở: “Em là bạn gái của anh, có quyền yêu cầu về cả phương
diện về vật chất!”

Trịnh Đinh Đinh đang muốn nói gì đó.

Ninh Vi Cẩn lại bổ sung một câu: “Còn có, em lại cướp đi việc tính tiền của

đàn ông là không đúng. Làm đàn ông, anh cảm giác rất mất mặt đó!”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà đường đường là Ninh đại giáo sư lại tính đến chuyện này cơ chứ?”

Đôi tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn hơi lóe sáng một chút: “Dĩ nhiên, không có người bạn trai nào lại ngại chuyện này cả!”

“Được rồi, em biết rồi!” Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy anh rất coi trọng chủ
nghĩa đàn ông, cũng không có ý định khiến anh mất mặt mũi, không chút để ý nói, “Vậy em sẽ chọn đồ thật đắt! Anh nên chuẩn bị tâm lý đi nha!”

“Mua cho em tất cả những thứ kia cũng không thành vấn đề!” Giọng nói của Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt mà chắc chắn, “Anh sẽ trả tiền!”

“. . . . . “

Kết quả là Trịnh Đinh Đinh mua hai túi lớn túi nhỏ. Ninh Vi Cẩn thoải mái
trả tiền, tay cầm túi đồ của cô, nói “Đi thôi!” Cô đi theo sau anh ra
cửa.

Sau khi đi ra, Trịnh Đinh Đinh hỏi Ninh Vi Cẩn muốn mua gì.

“Tạm thời anh không thiếu gì cả!” Ninh Vi Cẩn dừng bước, nghiêng người nhìn
Trịnh Đinh Đinh, ánh mắt có chút ý vị sâu xa, “Em muốn có qua có lại
sao?”

“Ừ!” Trịnh Đinh Đinh cười gật đầu, “Anh mua nhiều đồ cho em như vậy mà. Em nghĩ cũng nên mua cho anh thứ gì đó chứ!”

“Không nhất định là phải thứ gì mua đường. Em cũng có thể trả lại bằng cách
khác mà!” Giọng nói Ninh Vi Cẩn trầm thấp như tiếng đàn, chậm rãi nói
từng chữ. Ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú, “Có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn
nhiều đó!”

“. . . . . Anh có ý gì hả?” Trịnh Đinh Đinh cảm giác trái tim cô loạn một nhịp, không khống chế nổi mà đập mạnh.

“Anh nghĩ hoàn trả bằng phi vật chất kỳ thật còn có thành ý hơn.” Giọng nói
của người nào đó trầm thấp, ám hiệu càng mạnh hơn nữa.

Trịnh Đinh Đinh nhìn ý ngầm trong tròng mắt anh, cảm giác chẳng khác nào anh nói
ba chữ “Em hiểu mà!” trầm mặc một chút rồi nói: “Ninh Vi Cẩn, chân em
đau quá. Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ chân một chút đi!”

Nói xong, Trịnh Đinh Đinh đưa tay chỉ quán cà phê đối diện: “Chỗ đó đi ạ!” Cô vội vàng đi đến, nhưng nhịp tim vẫn đập loạn nhịp.

Cô vẫn hoảng hốt không thôi, vòng vo một hồi, tránh né đề tài giáo sư Ninh nhắc tới.

Ninh Vi Cẩn thản nhiên cầm túi, nhẹ nhàng bước theo sau cô. Ánh mắt vẫn lưu
luyến ở bóng lưng uyển chuyển, vòng eo mảnh khảnh, đùi thon dài. Hơi suy tư một chút, ung dung đưa ra một kết luận: “Cô lại xấu hổ rồi, muốn né
tránh anh!”

Nhưng làm sao có thể mặc cho cô tránh né anh chứ!””


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.