Bạn đang đọc Tình Cảm Sâu Nặng FULL – Chương 15: Cô Bé Em Có Biết Anh Yêu Em Nhiều Như Thế Nào Không
Bình thường Kiều Tri Niệm ngủ không sâu giấc, nhưng vì tối qua mệt nhọc quá độ nên hôm sau bị Tần Dập ôm lên máy bay cũng không tỉnh dậy.
Đến khi Kiều Tri Niệm mở mắt ra thì đã nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của anh.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã ló dạng, vì khẽ cử động cơ thể tê cứng nên Kiều Tri Niệm đã quấy rầy đến người đang ôm mình.
Tần Dập cúi đầu nhìn cô gái nhỏ tỉnh giấc, hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn chứa đầy xuân tình như muốn tràn ra ngoài.
Đây là thành quả anh đổ vào cả một đêm.
Tần Dập hôn lên má của cô, nhẹ nhàng nói: “Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy.
Đói bụng không? Về đến Thái Lan anh sẽ bảo đầu bếp nước Z nấu mấy món ở quê nhà cho em.”
Trong máy bay không chỉ có hai người, thế mà anh cứ thân mật chẳng coi ai ra gì làm tai Kiều Tri Niệm đỏ ửng lên.
Trước kia Tần Dập hiếm khi phơi bày vẻ dịu dàng trước mặt người khác, có lẽ là vì thể diện.
Nhưng sau nửa tháng ở Miến Điện, hình như anh ngày càng thích tán tỉnh cô ở nơi đông người.
Kiều Tri Niệm đã từng nhìn thấy một dáng vẻ khác của Tần Dập, bởi vì anh luôn lạnh lùng với mọi người nến cô mới biết anh dịu dàng với mình như thế nào.
Một người đàn ông không thường thể hiện tình cảm, một khi đã làm thì chính là thứ chí mạng.
Nhất là lúc Tần Dập đưa sát gương mặt điển trai lại gần nhìn chằm chằm vào Kiều Tri Niệm.
Khi ấy tim cô chợt đập nhanh hơn, thứ cảm giác kỳ lạ này khiến cô cảm thấy bối rối và sợ hãi.
Kiều Tri Niệm có lẽ biết cảm giác không thể giải thích được đó là gì, nhưng càng biết rõ thì cô lại càng lo lắng.
Kiều Tri Niệm nhớ nhà, ngày nào cũng muốn trở về nhà đến phát điên, nhưng tâm trạng hiện tại còn kèm thêm một vài thứ khác.
Kiều Tri Niệm vùi đầu vào sau trong lòng Tần Dập, tiếng tim đập của anh chính là liều thuốc tốt nhất khiến cô có thể bình tĩnh lại.
Máy bay đáp xuống bãi đất trống cách nhà họ Tần không xa, là nơi mà Tần Dập rời đi khi đó.
Cô khẽ thỡ dài nhìn căn biệt thự quen thuộc.
Mấy ngày nay, Tần Dập nhận ra Kiều Tri Niệm ăn không ngon, có lẽ là do thói quen ẩm thực.
Thế nên trước khi lên máy bay, anh đã bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn của nước Z.
Nhưng lúc Kiều Tri Niệm ngồi vào bàn lại không thể hiện sự vui vẻ như anh nghĩ.
“Xin lỗi… Tôi ăn không vào…”
Tần Dập cong môi lắc đầu, anh ôm lấy cô, vuốt ve mái dài tóc đen nhánh của Kiều Tri Niệm: “Không sao, chừng nào em muốn ăn thì ăn.”
“Tần Dập, tôi nhớ nhà…”
Người đàn ông nghe cô nói đến chữ “nhà” thì sắc mặt trầm xuống.
Anh không thích nghe cô nói nhớ nhà.
Kiều Tri Niệm cũng biết mình nói như vậy sẽ khiến người đàn ông không vui, nhưng cô muốn trút hết nỗi tủi thân đã dồn nén bấy lâu nay ra.
”Tôi thật sự rất nhớ nhà, chắc bố mẹ và anh trai đang rất lo lắng cho tôi, anh để tôi về gặp họ có được không?”
Kiều Tri Niệm vốn có thể ngăn mình lại, nhưng thời gian dài xa nhà đã khiến cho cảm xúc của cô không thể khống chế được nữa.
So với bản thân, cô lo lắng cho người nhà nhiều hơn.
Kiều Tri Niệm không thể tưởng tượng được nếu người nhà không thể tìm thấy mình thì sẽ sốt ruột đến mức nào, thậm chí họ có thể còn cho là cô đã “chết”.
Nếu thật sự là như vậy thì họ sẽ đau khổ ra sao đây.
Nước mắt của cô gái nhỏ rơi xuống đáy lòng Tần Dập, anh thở dài lau đi những giọt nước mắt của cô.
Giọng nói vô cùng bất đắc dĩ vang lên bên tai Kiều Tri Niệm: “Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?”
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu, hàng mi dài còn vương những giọt nước mắt khẽ run rẩy, giật mình nhìn anh.
“Em cũng có thể yêu anh chứ?”
Sau một hồi im lặng, Tần Dập nhắm mắt lại, kéo cô gái ôm vào lòng.
“Chắc là do em quá buồn chán thôi, tối nay anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Anh bế Kiều Tri Niệm lã chã nước mắt đi lên lầu, để lại một bàn đồ ăn gần như không động đũa vào.
Lúc ở Miến Điện, Mạnh Húc cũng bị thương, một cánh tay của anh ta bị băng bó.
Mạnh Húc đứng bên cạnh nhà ăn, vừa khéo nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phương Ny khi nhìn hai bóng lưng kia.
Phương Ny chuyển mắt sang nhìn anh ta cười chế nhạo: “Đừng nhìn nữa, người ta không ăn thì cũng không cho anh ăn đâu.”
Bả vai không bị thương của Mạnh Húc nhún lên, vẻ mặt thờ ơ: “Đúng vậy, ngài Tần rất yêu thương cô Kiều, ban nãy còn nói muốn dẫn cô ấy ra ngoài chơi.”
“Ra ngoài chơi?”
Người đàn ông gật đầu: ”Ừ, tâm trạng không tốt đâm ra chán ăn, cho nên cần được giải sầu.
Có điều với thân phận của cô ấy, chắc chỉ có đi dạo trong địa bàn nhà mình thì mới không bị ai phát hiện ra thôi.
Hoắc Tri Hành đang lật tung cả thế giới để tìm cô ấy đấy.”
Phương Ny không chờ Mạnh Húc nói xong đã giận dữ bỏ đi.
Cả một bàn đồ ăn gần như chưa động đũa đã bị lạnh nhạt.
Mạnh Húc nhướng mày ra lệnh cho người hầu bên cạnh: “Đưa những món ăn này đến chỗ của tôi đi.”
———
Napa bị trói cả tay lẫn chân, ném vào ghế sau.
Chiếc xe chạy như bay trên con đường có địa hình xấu làm ông ta bị xóc nảy suýt chút bay ra ngoài.
Trên miệng và mắt đều dán băng keo đen làm Napa không thể phân biệt được hoàn cảnh xung quanh, tài xế cũng im lặng suốt cả quãng đường.
Ông ta vừa tức vừa sợ, tức vì bản thân tung hoành nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là kẻ có danh tiếng, thế mà lại bị đối xử như vậy.
Sợ là vì người kia dám trắng trợn bắt người như vậy, tất nhiên sẽ không kiêng nể thế lực của ông ta…
Napa hoảng sợ, chẳng lẽ chuyện ông ta đi tìm Nok đã bị Tần Dập phát hiện?
Ý nghĩ vừa lóe lên lập tức bị bác bỏ.
Nếu đúng là vậy thì sao người nhà họ Tần có thể dung túng ông ta đến tận nửa tháng chứ?
Ngoài những người này, ông ta nghĩ không ra còn ai khác nữa.
Xe dừng lại, một bàn tay đen thô to mạnh mẽ nhấc ông ta lên.
Napa cảm giác cả người mình đang treo lơ lửng trên không, sau đó bị ném thẳng xuống đất giống như súc vật.
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, ông ta đau đớn muốn kêu lên nhưng miệng đã bị dán chặt, muốn kêu cũng kêu không được.
Chưa kịp giãy dụa đứng dậy, Napa cảm nhận bàn tay to vừa ném mình xuống đã thò đến trước mặt, xé hai miếng băng dính ra.
Miếng băng keo có độ dính rất tốt, cộng việc thêm dán trên mặt khá lâu, thế nên khi bị thô bạo kéo ra như vậy đã làm cho mi và môi của ông ta chảy cả máu.
“A…”
Napa vừa kêu rên vừa chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
Cứ tưởng rằng là kẻ nào đó mà mình từng đắc tội, nhưng không ngờ người đàn ông đang ngồi trước mặt lại là người ông ta chưa gặp bao giờ.
Gương mặt khôi ngô tuấn tú, làn da nhìn còn đẹp hơn cả phụ nữ của người này làm Napa cảm giác có hơi quen thuộc.
“Ông Napa, phải không?”
Giọng nói của Hoắc Tri Hành trong trẻo và rõ ràng.
Anh vừa nói vừa gõ lên bàn, ra hiệu cho ông ta đi qua đây.
Người đàn ông to lớn vừa nãy lại nhấc bổng Napa đưa đến trước bàn, ông ta nhìn thấy ảnh chụp của cô gái thì chết lặng.
Nếu còn sống trở về, nhất định ông ta sẽ thiến gốc rễ của tên A Khuê kia, để thằng đó trở thành kẻ tàn phế chỉ có thể nhìn mà không thể lên được.
Người trong ảnh không thể quen thuộc hơn.
Từ ngày cô ta xuất hiện, Napa bắt đầu gặp xui xẻo liên tục.
Bị Tần Dập cướp người khỏi tay, Nok thì sai thuộc hạ vẽ lại chân dung ra chiều rất có hứng thú.
Bây giờ một tên không biết danh tính cho người trói ông ta đến đây cũng chỉ vì người phụ nữ này.
Hoắc Tri Hành nhìn phản ứng của Napa, hất cằm với người kia, làm ông ta lại bị ném trở về mặt đất.
“Xem ra ông biết con bé đang ở đâu.
Nói cho tôi biết thì ông có thể rời khỏi đây, nếu không…” Hoắc Tri Hành nghịch khẩu súng trong tay, kéo chốt an toàn, ngón trỏ đặt trên cò chĩa họng súng về phía Napa.
“Đừng, đừng, tôi nói tôi nói.
Cô ta đang ở chỗ Tần Dập, khoảng hơn một tháng trước, nó đã dẫn cô ta rời khỏi chỗ tôi, tôi chỉ gặp cô ta đúng một lần thôi.”
“Tôi không thật sự không nói dối.
Nếu tôi biết con nhỏ này là tai họa thì dù thế nào cũng sẽ không bắt về đâu.”
Vẻ mặt bình thản của Hoắc Tri Hành chứa đầy sự tức giận, giọng nói lạnh tanh: “Mày nói gì?”
Napa thấy người đàn ông nổi giận thì không dám nói nữa.
Rất nhanh miệng và mắt của ông ta đã bị dán lại, lần này bao gồm luôn cả tai.
Người bên cạnh đưa cho Hoắc Tri Hành một tờ giấy, hàm dưới anh căng chặt nhìn xuống, đôi mắt đẹp hơn cả phụ nữ nheo lại, tờ giấy trắng trên tay bị anh vò nát.
“Ném nó ra ngoài.”.