Tình Cảm Độc Nhất

Chương 9: (tiếp)


Đọc truyện Tình Cảm Độc Nhất – Chương 9: (tiếp)

Lệ Tử Xuyến trốn không được, vẻ mặt cầu xin đi tới: “Học vấn của con không giỏi, thầy để con đi là sai lầm lớn đó.”

Ông lão Trương khinh bỉ nhìn cô, nói: “Cho con đi là để chăm sóc Tiểu Cố, cũng không phải để con đi thẩm vấn, thầy cũng không phải già đến mức lú lẫn, giao nhiều tiền cho con như vậy, nếu thế thì còn không bằng thầy trực tiếp ném tiền xuống sông, ít ra còn có thể nghe thấy tiếng rơi xuống.”

Ông lão Trương thực sự hao tổn rất nhiều tinh lực cho cô, bọn Đàm Thiên Thiên đã sớm vụng trộm vui vẻ, Lệ Tử Xuyến nhỏ giọng lầu bầu vài câu biểu thị bất mãn.

“Quyết định như vậy đi, thứ hai tuần sau con cùng Tiểu Cố lên máy bay, tranh thủ đừng để thầy phải dùng biện pháp mạnh, nếu không thầy sẽ để con học lại một năm đó.” Ông lão Trương giải quyết dứt khoát.

Lệ Tử Xuyến không tình nguyện nhìn về phía Cố Khinh Châu, vừa vặn Cố Khinh Châu cũng nhìn lại.

Ánh mắt hai người va vào nhau trên không trung, cô lập tức dời đi.

Thứ hai, Lệ Tử Xuyến bước từng chậm rãi trên đường xuất ngoại.

Mấy lần xuất ngoại trước, cô đều lấy cớ để khỏi đi. Cô không thích nhất là đi họp, quả thực là ngột ngạt phí hết cả thời gian.

Sau khi máy bay cất canh, Cố Khinh Châu lấy tài liệu tiến hành ban đầu ra để đọc, Lệ Tử Xuyến thì lấy tai nghe ra chơi game.

Chơi chán trò chơi thì liền xem phim Mỹ, không xem được phim Mỹ thì dứt khoát cầm quyển tạp chí lên đọc.

Cô ở bên cạnh nhích tới nhích lui, không có một phút nhàn rỗi, Cố Khinh Châu thở dài một tiếng, để sách xuống bên cạnh tài liệu: “Nếu em khó chịu thì ngủ một lúc đi, còn rất lâu chúng ta mới đến.”

“Cũng biết là phải ở trên máy bay rất lâu nữa, cho nên làm gì cũng không có sức lực.” Cô ỉu xìu nói.

“Vậy em muốn làm gì mới có sức lực?”

Lệ Tử Xuyến nghĩ một lúc, bỗng nhiên hào hứng: “Bạn học Cố, anh lợi hại như vậy, không bằng tôi kiểm tra anh một chút?”

Cố Khinh Châu biết, nếu cô không đạt được mục đích, mười mấy tiếng nữa anh cũng đừng nghĩ sẽ sống yên ổn.

Thế là, khép tài liệu lại, nói: “Hỏi đi.”

“Tôi hỏi anh câu gì anh phải trả lời luôn nhé.” Trong mắt Lệ Tử Xuyến lấp lánh ánh sáng, hỏi: “Một cô nàng béo ngã bệnh, sợ nhất người đến thăm bệnh nói gì?”

Quả nhiên, Cố Khinh Châu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Cô lại béo sao?”

“Sai!” Trong mắt cô mang theo một tia nghịch ngợm, nói: “Là ‘hãy bảo trọng’!”

“…”

“Nào nào nào, câu thứ hai.” Cô đầy hào hứng: “Có hai người rơi xuống sông, có một người bị ngất, vậy người còn tỉnh sẽ phải gọi gì?”

Cố Khinh Châu nhướng mày, dường như là bị làm khó, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Người còn tỉnh?”

“Lại sai! Ha ha!” Lệ Tử Xuyến cười đắc ý nói, “Đương nhiên là kêu cứu mạng! Đồ ngốc!”

“…” Cố Khinh Châu đỡ trán.


Lệ Tử Xuyến thấy cô có thể mà người tài giỏi như anh lại không trả lời được nên có chút mừng rỡ, tiếp theo lại hỏi rất nhiều câu, mà Cố Khinh Châu lại sai đến 60% khiến cô rất đắc ý.

Có lẽ chơi quá vui, nên chưa kiên trì được bao lâu, Lệ Tử Xuyến dựa vào ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cố Khinh Châu nhỏ giọng gọi nhân viên tới, muốn lấy một cái chăn lông, giúp Lệ Tử Xuyến đẩy ghế xuống, đắp chăn lông lên người cô.

Hiển nhiên, việc anh thua khiến cô rất vui vẻ, trong lúc ngủ khóe miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn.

Ánh mắt Cố Khinh Châu dừng lại thật lâu, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ.

Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một lúc rồi…

Chương 9:

Để tiện cho việc trao đổi học hành, nhân viên tiếp đãi ở phòng thí nghiệm trực tiếp để lại hai phòng ký túc xá cho bọn họ ở.

Lệ Tử Xuyến thu dọn xong đồ đạc của mình liền chạy tới gõ cửa phòng Cố Khinh Châu.

Lúc anh ra mở cửa, chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn giản, bên này khí trời rất nóng bức, bọn họ vừa xuống máy bay liền thay quần áo mùa hè.

Không nghĩ rằng vậy mà bạn học Cố lại thuộc loại đàn ông “mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng lúc thoát y lại có da có thịt”, Lệ Tử Xuyến nuốt một ngụm nước bọt.

“Anh dọn xong chưa? Có cần giúp hay không?” Cô theo Cố Khinh Châu vào cửa.

Anh trực tiếp ngồi sau bàn trà, phía trên bày các loại tài liệu và máy tính.

Cố Khinh Châu đeo kính lên, nói: “Đồ tôi mang tới không nhiều, không cần phải thu dọn.”

Bây giờ Lệ Tử Xuyến đã bị bộ dạng anh đeo kính hấp dẫn, bước lên trước, cả khuôn mặt đặt song song với anh, ở giữa là chiếc máy tính, đột nhiên cô xuất hiện khiến Cố Khinh Châu giật nảy mình, vô ý thức lùi về phía sau, không hiểu hỏi cô: “Sao vậy?”

“Thì ra anh vẫn đeo kính!” Cô còn tưởng anh đã đi phẫu thuật rồi.

“Lúc trước là đeo kính áp tròng, cho nên lúc dùng kính hiển vi sẽ tiện hơn. Lúc ở trên máy bay tôi không bỏ ra, đeo kính quá lâu nên mắt có chút không thoải mái.” Anh bị dáng vẻ ngạc nhiên của cô làm cho dở khóc dở cười.

Lúc này Lệ Tử Xuyến mới để ý, phía sau kính mắt là một đôi mắt đỏ bừng, bộ dạng giống như một con thỏ.

“Vậy anh cũng đừng nhìn máy tính nhiều quá, không tốt cho mắt.”

Cố Khinh Châu lắc đầu: “Ngày mai sẽ phải bàn bạc với đối phương, cũng không thể không biết cái gì.”

Tốt lắm, lần này người phụ trách thiết bị chủ yếu là anh, vậy mà anh lại gánh vác toàn bộ sứ mệnh ông lão Trương đưa tới, đương nhiên không thể lười biếng.

“Vậy cơm tối chúng ta ăn cái gì?”

Cố Khinh Châu hỏi cô: “Em muốn ăn cái gì?”

“Ăn đơn giản thôi, từ lúc ăn đồ ăn vặt trên máy bay đến giờ tôi vẫn còn buồn nôn.”


“Vậy thì không nên ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, tôi làm cho em một bát mì.” Nghĩ đến dạ dày của cô không tốt, Cố Khinh Châu trực tiếp đứng lên, muốn đi về phía nhà bếp.

Lệ Tử Xuyến nhìn anh chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô, trong lúc cấp bách còn phải chịu trách nhiệm ăn uống của cô, cũng cảm thấy rất băn khoăn. Ông lão Trương bảo cô đi theo, đơn giản là muốn cô chăm sóc việc sinh hoạt của Cố Khinh Châu, trước mắt cô còn chưa có chút tác dụng nào, ngược lại còn biến thành vướng víu.

Không chút nghĩ ngợi, vội vàng kéo tay Cố Khinh Châu lại, cô nói: “Tôi đã ăn chùa của anh mấy lần rồi, hôm nay để tôi thể hiện tài năng đi! Xin bạn học Cố cho tôi một cơ hội.”

Cố Khinh Châu không nghe rõ cô nói gì, cúi đầu lại nhìn thấy cô nắm tay anh, khiến anh ngẩn người.

Lệ Tử Xuyến nhìn theo ánh mắt anh, ý thức được chính mình không hiểu sao ăn đậu hũ của bạn học Cố, nhanh chóng thu tay về.

“Cái đó… Lỡ tay, lỡ tay.”

Nghe được giọng nói của cô, Cố Khinh Châu mới lấy lại tinh thần, không nhìn cô chút nào, vội vã vượt qua cô, trở lại ngồi ngay ngắn trước máy tính.

Nhìn anh vội vã rời đi, Lệ Tử Xuyến im lặng, chẳng lẽ cái tên này còn bị dị ứng khi đụng vào người khác phái? Đến mức đó sao, chẳng phải chỉ là bị cô cầm vào tay thôi sao, cũng không phải là nắm được tiểu nhị (*) của anh ta…

(*) Tiểu nhị: chỗ đó của đàn ông.

Trong tủ lạnh ngoại trừ có trứng gà và nước khoáng thì cũng không còn đồ gì có thể ăn được.

Lệ Tử Xuyến cầm túi tiền, nhìn người phía bên kia bàn trà nói: “Bạn học Cố, tôi đi siêu thị mua ít đồ.”

Cuối cùng, Cố Khinh Châu không im lặng nữa, nhíu lông mày hỏi: “Cô biết đường ở đây?”

“Không biết thì hỏi là được, anh tập trung đọc tài liệu đi, việc nấu cơm không cần anh quan tâm.”

Ai ngờ, Cố Khinh Châu lại đi tới: “Tôi đi chung với em.”

“Anh không đọc tài liệu nữa sao?” Cô hỏi.

“Lúc nữa đọc tài liệu cũng được, thời gian không còn sớm, tôi không thể để mình em đi ra ngoài được.” Giọng nói anh nghiêm túc.

Lệ Tử Xuyến cảm thấy có chút ngạc nhiên, khoát khoát tay: “Không có việc gì đâu, lúc trước tôi thường xuyên đến nơi này nghỉ phép, không lạc được đâu.”

“Đó là trước kia. Bây giờ em là cùng tôi đi ra ngoài, dù là bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào tôi cũng không cho phép xảy ra.”

Giọng điệu của anh trịnh trọng, một bộ dáng hoàn toàn không thể nói xen vào.

Lệ Tử Xuyến đành phải đi theo anh, đúng lúc có thêm một người khuân vác.

Trong siêu thị đang mở một ca khúc đồng quê không rõ tên, giai điệu uyển chuyển mộc mạc, trôi chảy sáng sủa.

Lệ Tử Xuyến đứng ở khu ướp lạnh để chọn rau xanh, vừa đi vừa vô thức ngâm nga theo giai điệu.


Cố Khinh Châu đứng chéo phía sau cô, đẩy xe, ở chỗ cô không phát hiện được mà chăm chú nhìn cô.

Giống trước đó rất nhiều năm.

Cô nhất định không biết mình đẹp đến nhường nào, tóc đen mềm mại dài đến eo, ngoại trừ trên người là chiếc váy búp bê có viền tơ màu trắng, thì đều dán hết vào phần lưng của cô. Dưới làn váy lộ ra đôi bắp chân thon dài, tinh tế, trắng nõn. Khuôn mặt chưa thoa phấn, chỉ bôi chút son nhạt lên môi, đôi mắt thì sáng lấp lánh.

Cô đứng ở chỗ này, dường như những người đàn ông đi qua đều lơ đãng nhìn về phía cô, dừng lại thêm mấy giây. Cũng giống như anh, không có cách nào không nhìn cô.

Lệ Tử Xuyến chọn xong, quay lại chuẩn bị ném đồ ăn vào trong xe, lại phát giác Cố Khinh Châu đang xuất thần.

“Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?” Cô đi tới, bỏ đồ ăn vào, hỏi.

Cố Khinh Châu nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, cảm thán: “Chẳng qua cảm thấy cuộc sống như thế này, cũng rất tốt.”

Lệ Tử Xuyến không nghĩ quá nhiều, đơn thuần đồng ý với câu này của anh: “Rất không tệ nha. Cuộc sống của anh cũng quá buồn tẻ rồi, suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, rồi nghiên cứu khoa học, làm nhiều không chán sao? Không phải tôi nói làm những thứ đó thì không có ý nghĩa, nhưng cuộc sống tốt đẹp như vậy, chung quy vẫn còn rất nhiều thú vui chờ anh khám phá, hơn nữa…”

Cô đi ở phía trước, mở miệng nói không ngừng.

Đáy mắt Cố Khinh Châu có ý cười, đẩy xe chậm rãi đi theo sau cô.

Lúc anh còn chưa quen cô, có đôi khi sẽ cảm thấy trên người cô có một ít thái độ kiêu ngạo của một thiên kim đại tiểu thư. Nhưng về sau khi đã quen thuộc thì mới biết, thì ra, tất cả chỉ là lời đồn.

Lúc này, Lệ Tử Xuyến đã cách anh đến mấy mét, trong tay không biết đã cầm ly kem từ lúc nào, ở phía xa hỏi anh:

“Bạn học Cố, rất ít đường sữa đó! Chúng ta mua một hộp về nhà ăn đi!”

***

Buổi sáng ngày đầu tiên họp hội nghị, không thú vị giống hệt trong tưởng tượng.

Lệ Tử Xuyến ngồi cạnh Cố Khinh châu, nhưng linh hồn của cô thì đã chu du tận đâu rồi – cô ngủ thiếp đi!

Sau đó, Cố Khinh Châu nói, nhìn cô ở bên cạnh ngủ ngon như vậy, khiến cho anh cũng không dám nói lớn tiếng. Đối phương thấy anh như thế, cũng lễ phép dùng âm lượng giống anh để trả lời vấn đề của anh, tình cảnh đó quả thực rất đáng sợ.

Thế là, cuộc hội nghị buổi chiều Lệ Tử Xuyến quyết định không đi quấy nhiễu nữa, Cố Khinh Châu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc Cố Khinh Châu kết thúc cuộc hội nghị để trở về phòng, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm phức của thức ăn.

Lệ Tử Xuyến chải mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, nghe được tiếng động thì từ phòng bếp đi ra ngoài, trong tay còn cầm một cái nồi.

“Còn một món nữa là có thể ăn được rồi. Bạn học Cố, anh đi rửa tay trước đi.”

Cố Khinh Châu không nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người cô hai giây, lại rơi trên cả bàn thức ăn thịnh soạn, có chút khó tin: “Đây đều là em làm?”

Cô dương dương tự đắc: “Tôi nói tôi là bậc thầy cũng không phải là lừa anh, hôm qua muộn quá không có cơ hội này, hôm nay tôi nhất định phải khiến anh tâm phục khẩu phục.”

Cố Khinh Châu thực sự không nghĩ tới, chỉ biết là cô thích ăn ngon, nhưng lại không biết cô làm đồ ăn cũng rất được.

Thịt gà xiên, hải sản nướng nấm, rau xào hành thơm…

Cả một buổi trưa, tự cô làm sáu món ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon.

Cố Khinh Châu không biết cách khích lệ người khác, chỉ có thể dùng hành động để khẳng định tay nghề của cô.

Đến cuối cùng sáu món ăn không còn thừa lại bao nhiêu, Lệ Tử Xuyến ăn cũng rất nhiều. Từ khi khai giảng đã bị báo cáo thí nghiệm hành hạ đến mức đầu óc quay cuồng, đã rất lâu cô không tự làm đồ ăn cho mình.


Ăn xong, Cố Khinh Châu chủ động vào phòng bếp rửa bát, Lệ Tử Xuyến bận rộn lâu đến mức người đầy mồ hôi, liền trở về phòng tắm rửa.

Lúc gần tắm xong, bỗng nhiện bụp một tiếng, đèn trong phòng vệ sinh tắt ngúm.

Lệ Tử Xuyến bị dọa sợ, tùy tiện bọc khăn tắm đi ra ngoài, tìm điện thoại ở trên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại mà mặc quần áo.

Đang muốn mặc quần lên thì cửa phòng bỗng bật mở.

“Ai?!” Cô giật mình, ôm khăn tắm ở trước ngực, cẩn thận nhìn chằm chằm cửa phòng.

“Là tôi.” Giọng nói trong trẻo đặc thù của Cố Khinh Châu truyền đến: “Hình như cả tòa nhà bị cúp điện rồi. Em không sao chứ?”

Không sao? Làm gì có chuyện không sao? Từ nhỏ Lệ Tử Xuyến đã sợ bóng tối, đều do anh hai của cô, thừa dịp cô chưa hiểu chuyện thường xuyên kể chuyện ma cho cô nghe, từ đó tạo thành bóng tối của tuổi thơ.

“Anh, anh đừng đi, tôi lập tức ra ngoài đây.” Cô run rẩy nói, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào.

“Ừm.”

Lệ Tử Xuyến ăn mặc chỉnh tề, vội vàng mở cửa phòng ra.

Cố Khinh Châu đang đứng ở cửa ra vào, xung quanh không có ánh sáng, chỉ thấy một bóng tối cao lớn đứng bên cạnh cửa phòng cô.

Một giây này, cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

Điện thoại di động của cô vẫn sáng, Cố Khinh Châu nhìn thấy tóc cô vẫn còn nhỏ nước, nhíu mày: “Sao không lau khô rồi mới đi ra?”

Trong lòng Lệ Tử Xuyến vẫn còn rất sợ hãi: “Trong phòng tối quá, tôi không dám ở lâu một mình.”

Cố Khinh Châu thở nhẹ một tiếng, bình thường cô khiến người ta đau đầu như vậy, không nghĩ rằng cũng có chuyện khiến cô sợ hãi.

“Tôi đi lấy khăn mặt cho em, em ở chỗ này chờ tôi.” Nói xong, anh muốn đi vào trong phòng.

Chợt, một sức kéo rất nhẹ kéo anh lại.

Anh không rõ quay đầu, nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, “Tôi, tôi đi cùng anh, đừng để tôi lại một mình.”

Cố Khinh Châu không nhìn rõ vẻ mặt của cô lúc này, có thể do âm thanh tràn ngập cảm giác sợ hãi của cô khiến nội tâm của anh hồi lâu vẫn chưa thể buông lỏng.

Thở nhẹ một tiếng thật khẽ, tay anh tìm được bàn tay cô đang níu góc áo của mình, xúc cảm hơi lạnh lại cực kỳ mềm mại, giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình, anh nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

“Ừm!” Lệ Tử Xuyến hoàn toàn tin tưởng anh, cũng chỉ có ở một chỗ với anh mới không sợ hãi như vậy.

Hai người về phòng một lần nữa, từ đầu tới cuối, Cố Khinh Châu cũng không dám đứng quá gần cô, bởi vì sợ cô sẽ nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của anh.

Anh không nghĩ rằng sẽ có thể cùng cô tay trong tay, càng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đương nhiên Lệ Tử Xuyến không biết anh đang nghĩ gì, bởi vì quá sợ hãi, một tay khác cũng nắm chặt. Lại sau đó, dường như cả người cô đều ôm thật chặt lấy cánh tay của Cố Khinh Châu, sợ mình không chú ý một cái thì sẽ mất anh.

Nhưng lại khổ Cố Khinh Châu.

Cô vừa mới tắm rửa, trên người còn hương thơm sau khi tắm. Đường cong mềm mại trước ngực dính sát lấy anh, thỉnh thoảng lúc đi lại, mái tóc dài của cô còn phẩy nhẹ vào phần da thịt trên cánh tay anh…

Cố Khinh Châu thấy may vì trong phòng không có ánh sáng, bởi vì lúc này tai anh đã đỏ đến sắp nhỏ máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.