Tình Cảm Chân Thành

Chương 83: Tình cảm chân thành


Đọc truyện Tình Cảm Chân Thành – Chương 83: Tình cảm chân thành

Dỗ dành người khác là một kỹ năng sống, vừa không được để cho người ta cảm thấy nịnh nọt, lại phải nói sao cho vừa lòng người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dịch Phong rất khéo léo, dăm ba câu đã khiến hành động đi lại nước cờ của bố Bùi trở thành sự chỉ bảo đối với người trẻ tuổi.
 
Dẫu sao thì anh là một người đánh cờ tay mơ, sau khi trải qua vài trận cũng hiểu ra được cách bài trí chiến tuyến, nắm bắt được toàn cục, đây đều nhờ vào nhiều lần “uốn nắn” của bố Bùi trên bàn cờ.
 
Bố Bùi nghe thấy những lời nói này thì lập tức vui vẻ, hài lòng nhìn chàng trai này, vẫn là con rể dễ dạy, hiểu được dụng ý sâu xa của ông.
 
Nhìn lại con gái chống đối mình, ý ghét bỏ thể hiện rõ trong lời nói.
 
Bùi Yên nhìn bản thân bị tấn công hai phía, liếc mắt nhìn về phía bạn trai.
 

Người này đang nói ba hoa chích chòe, bỏ đi những ý rườm rà thì rõ ràng là đang nịnh hót, lừa bố cô trúng kế.
 
Cô gái lẩm bẩm mấy câu, mang chiếc bánh bao còn đang ăn dở ở trong bát xuống lầu.
 
Bỏ đi bỏ đi, hai người đàn ông cô nói không lại, vẫn nên đi tìm mẹ thì hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau vài ván, vẫn là bố Bùi thắng sít sao, người già chưa chắc đã không hiểu người trẻ tuổi trước mặt đang nhường mình, nhưng với thân phận là bố vợ thì ông đương nhiên hi vọng có cái uy trước mặt con rể.
 
Vậy là lòng hư vinh được thỏa mãn, ông bắt đầu vào chủ đề chính, “Yên Yên nói với cậu chuyện xảy ra với nó ở cấp ba chưa?”
 
Bố Bùi nghiêm mặt vài phần, nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt mình khẽ gật đầu.
 
Ông hạ quân cờ xuống, ánh mắt trong tròng kính thâm trầm không rõ, suy nghĩ dần dần bay xa, lún sâu vào hồi ức khiến ông sợ hãi nhất.
 
Ngày đó chỉ là cuối tuần bình thường, mỗi buổi sáng thứ Bảy Yên Yên lên lớp xong sẽ trở về nhà hai tối, đôi vợ chồng già buổi sáng bận bịu trong nhà bếp, muốn làm một bàn lớn những món mà con gái thích ăn để đãi cô.
 
Kết quả là làm xong thức ăn rồi thì trái đợi phải mong cũng không thấy người trở về, đang định gọi cho chủ nhiệm lớp của cô thì điện thoại của trường đã gọi đến trước.
 
Trong nháy mắt khi nhận điện thoại, bố Bùi suýt chút nữa giận đến tăng xông, không biết đầu dây bên kia bị thần xui quỷ khiến gì mà nói Yên Yên vu oan cho bạn học.
 
Con gái của ông mà ông còn không rõ nữa sao, người từ nhỏ ngay cả lúc hoảng sợ cũng không làm bừa, sao có thể biết làm loại chuyện này.
 

Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn nhà trường, thời khắc nhìn thấy con gái thì tim như tan vỡ, bảo bối bình thường được nâng trong tay đang cúi đầu trong văn phòng, mắt đỏ hoe.
 
Nhìn thấy bố mẹ đến, cô gái mới dám mặc sức rơi lệ, thút tha thút thít nói cô bị bạn học trong lớp nhốt trong phòng dụng cụ nhưng vì không có camera quan sát nên không có người chịu tin cô, còn nói cô lôi kéo người khác không được, lại còn vu oan cho người khác.
 
Sau đó bố Bùi nhớ lại đủ loại chuyện, mỗi thứ một lần, con tim lại càng đau đớn vô cùng, cực kỳ áy náy với con gái về sự bất lực của bản thân, lần nào loại cảm giác bất lực và giày vò nặng nề đó cũng có thể chôn vùi ông.
 
Học sinh mà Yên Yên chỉ là học sinh “ba tốt” trong mắt giáo viên, trong nhà cũng có quyền thế, đến hiệu trưởng cũng khuyên họ đừng gây phiền toái, ý nói chuyện này là con gái của ông tự biên tự diễn, còn làm loạn cái gì?
 
Sau khi hai vợ chồng trình bày nhiều lần không có kết quả, chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào bụng, không còn cách nào khác đành phải đổi trường cho con gái.
 
Nhưng cô bé bình thường vô cùng ngoan ngoãn lại cứ khăng khăng muốn tiếp tục ở lại trường này, bất luận họ có khuyên bảo thế nào cũng không có tác dụng.
 
Trong hai năm tiếp theo, cô bé thay đổi từ ở nội trú sang đi bộ tới trường, bố Bùi lái xe đến đón cô mỗi tối, mặc dù họ đã cẩn thận đủ kiểu và dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn với con gái.
 
Nhưng cô bé lại trở nên ngày càng lặng lẽ, nụ cười trên mặt ngày càng mờ nhạt, có thể tưởng tượng ra được cô đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khác thường ở trường.
 

“Tôi và mẹ nó đã từng nghĩ, thà rằng nuôi nó cả đời cũng không muốn nó lại gặp phải bất kỳ người nào hiểm ác trên đời này nữa, không ngờ, mới qua nửa năm…”
 
Bố Bùi ngửa đầu thở dài, giọng điệu khi mở miệng mang vài phần tang thương.
 
Hốc mắt của ông dần đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy được người sắp mang đứa con gái bảo bối từ trong tay ông đi.
 
“Làm một người bố, tôi muốn cậu bảo đảm mãi mãi đối xử tốt với nó, nếu cậu dám ức hiếp nó một chút thôi, tôi sẽ dùng tất cả để đòi lại công bằng cho nó!”
 
Trên gương mặt của Lâm Dịch Phong đã sớm thu lại sự thả lỏng và thoải mái, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt bố của người yêu anh, mở miệng cam đoan: “Cháu dùng cả tính mạng xin thề, cháu sẽ luôn luôn yêu Yên Yên, trên đời này chỉ đối tốt với mình cô ấy, không để cô ấy rơi giọt nước mắt hay chịu nửa phần ấm ức nào, cả đời này không xa rời, vạn kiếp sẽ không vứt bỏ!”
 
Cô là người mà anh khát khao hai đời, anh đã dùng một đời để trả nợ, khổ sở chờ đợi, đời này chỉ muốn vội vàng ôm lấy hạnh phúc!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.