Tình Cảm Chân Thành

Chương 29: Thế Nào Không Muốn Công Khai À


Đọc truyện Tình Cảm Chân Thành – Chương 29: Thế Nào Không Muốn Công Khai À


Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
***
Vài vệt sáng lóa mắt chia cắt bầu trời, chiếu sáng màn đêm vốn yên tĩnh.

Theo sau là hàng vạn viên kim cương lấp lánh như sao băng trải dài thành từng dải lụa, phất phơ giữa không gian hiu quạnh tạo nên khung cảnh không gì đẹp bằng.

Đồ sộ quá đi!
Bùi Yên bước vào thế giới mộng ảo, cô gái nhỏ ngưỡng mộ ngắm nhìn bầu trời sao rộng lớn, sớm đã quăng mấy câu “sắc phôi”, “vô lại” lên chín tầng mây rồi.

Cảm giác xấu hổ và giận dữ lúc mông nhỏ bắt buộc ngồi lên cự vật cứng rắn dần phai nhạt đi, thay vào đó là cơ thể mềm mại nằm an ổn trong lòng người đàn ông.

Đôi mắt sáng ngời, trong veo như dòng suối mát, đôi lúc lại giống quả nho mọng nước tràn ngập vui sướng trước những điều giản dị.

“Thích như vậy à?”
Lâm Dịch Phong thưởng thức bộ dáng si ngốc của cô gái nhỏ, anh cầm lòng không đậu mà bật cười, ghé bên tai cô ôn nhu nói.

“Tương lai phòng tân hôn của chúng ta cũng thiết kế như vậy được không?”
Hả?
Phòng tân hôn?
Bùi Yên sửng sốt, hàng lông mi chớp chớp, cảm xúc mỗi lúc một dâng trào.

Anh nghĩ tới tương lai xa quá rồi đó!
Mắt hạnh cô gái nhỏ chìm trong mật ngọt, bạn trai cô ân cần săn sóc không có chỗ nào để chê.

Tuy trong lòng sướng muốn chết nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ lẩm bẩm.

“Còn lâu mà…”
Lâm Dịch Phong nhíu mày, cho rằng cô nhóc chê anh dong dài mà không nhìn ra cô đang hoảng loạn cỡ nào.

Anh ôm chặt cơ thể cô gái nhỏ, hai đùi bạch ngọc treo bên hông anh, lồng ngực rắn chắc đè bẹp nhũ hoa mềm mại.


Cô gái nhỏ nằm lên người anh thật dễ dàng!
Lâm Dịch Phong giữ đầu nhỏ, áp bạc môi mỏng lên môi cô, nhẹ nhàng gặm mút.

“Lâu sao? Từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã bắt đầu liên tưởng đến lúc chúng ta kết hôn.”
“Sẽ có bao nhiêu đứa con ra đời, giới tính và tên của chúng ra sao?”
“Tưởng tượng hai ta cùng nhau già đi…”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh ôm chặt bảo bối càng làm đôi thỏ ngọc kiều nộn dán sát vào người anh.

Anh tựa trán lên đầu cô, gian nan hô hấp quét qua khuôn mặt tinh xảo, nửa nóng bỏng nửa ẩm ướt.

“Tưởng tượng anh sẽ dùng tư thế nào làm em, thao em đến khi khóc lóc mới thôi.”
Bùi Yên trộm ngắm đôi mắt thâm thúy kia, một đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đầy tình yêu của anh dành cho cô, ngoài ra là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt giống hệt hố đen vũ trụ muốn hút cô vào trong.

Hai tai phiếm hồng, lần đầu tiên cô gái nhỏ không thèm phản bác lại anh, đáy lòng lâng lâng không rõ vui buồn.

Anh yêu cô, một tình yêu chân thành!
Cô gái nhỏ ôm anh, vùi đầu ngọ nguậy trong lòng anh, cảm nhận từng hơi thở mát lạnh của người đàn ông quấn quýt không rời.

Tay nhỏ sờ soạng mái tóc anh, mắt hạnh buồn ngủ dần cụp xuống thì nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm.

“Yên Yên, cuối năm nay đi cùng anh đến Tây Cương săn thú, nhé?”
Săn thú sao?
Cô nhóc vụng về, ráng chống đỡ bị con sâu ngủ nhập hỏi một câu.

“Sao anh lại muốn đến đó nha?”
Thanh âm cô gái nhỏ ngọt như mật, Lâm Dịch Phong đắp chăn lên người cô, bàn tay to nhẹ vỗ sau lưng, thấp giọng dỗ dành.

“Hai người bằng hữu ước được đi săn một lần, lúc đó em đi với anh không phải rất tốt à?”
Dĩ nhiên cô không biết đó là nơi gia đình anh hội tụ, cô nhóc của anh bảo thủ như vậy khi nghe gặp người lớn, chắc chắn cô sẽ lo âu rồi lựa chọn lùi bước.

Nhưng anh không thể cứ chờ đợi mãi, vì chính bản thân anh mong muốn cả hai được định ra một mối quan hệ thân mật.

Sau này cô trở thành vợ anh, để xem cô chạy thế nào.

Cho nên, người đàn ông bá đạo thừa dịp cô gái nhỏ mơ hồ, vứt cả liêm sỉ bắt cô hứa hẹn.

“Được không, bảo bối?”
Lâm Dịch Phong dán bên tai cô dụ dỗ.

“Tuyết ở Tây Cương rất dày, chúng ta đi đắp người tuyết sau đó cưỡi ngựa chạy vài vòng, thế nào?”
Người tuyết?
Bùi Yên mê man nghe loáng thoáng hai chữ.

Ừm, cô rất thích đắp người tuyết đó!
“Được, em và anh…Cùng đi…”
Nói xong liền bước vào mộng đẹp, nhịp thở chậm rãi phả vào cổ anh, cảm giác ngứa ngáy như sợi lông tơ len lỏi khắp người anh.

Lâm Dịch Phong mỉm cười mãn nguyện, cầm điều khiển từ xa bên gối đầu, ấn công tắc, bầu trời sao biến mất vào hư vô.

Người đàn ông ôm chặt thân thể mềm mại, hai mắt nhắm lại.

Bảo bối, ngủ ngon.


– —
Nửa đêm, ánh trăng xuyên qua khe hở rơi rải trên mặt đất, từng tiếng ngâm nga truyền tới.

“Ân…Ân…A…A”
Bùi Yên nằm thẳng, ôm cổ người đàn ông lầm bầm nói mớ, thanh âm nhu nhược không khỏi đáng thương.

Cô gái nhỏ đang ngủ say, bỗng cảm giác một thân hình to lớn nặng nề đè lên.

Một cây gậy nóng bỏng làm loạn trong cơ thể cô, thong thả cắm vào rút ra, toàn thân cô gái nhỏ bất giác run lẩy bẩy.

Mắt hạnh không mở được, xung quanh là hơi thở quen thuộc lấn át mũi cô.

Là mơ sao?
Rõ ràng nơi ngực nhũ và hoa huy*t rất trướng đau như thể cô đang được yêu thương vậy.

Cô gái nhỏ càng ôm chặt người đàn ông trước ngực, hai chân tự động quấn lấy eo anh, ngón chân co quắp cùng anh triền miên.

Miệng nhỏ rên rỉ từng tiếng mỗi khi hoa huy*t lấp đầy.

“Ân a…!A ân…A……”
Lâm Dịch Phong tăng nhanh tốc độ ra vào, vừa nặng vừa nhẹ dâng lên khoái cảm.

Anh mút vành tai tinh xảo, khẽ dụ hoặc.

Bảo bối của anh thật ngoan, kêu ra đi, kêu cho ông xã nghe…!
Đúng rồi, kêu rất êm tai, bảo bảo ngoan…!
Dục vọng thô tráng kích thích miệng huyệt chật hẹp, âm thanh hoan ái vang vọng khắp căn phòng.

– —
Buổi chiều ngày hôm sau.

Chiếc xe Maybach chạy băng băng ra khỏi khu biệt thự, tán cây bốn phía in hằn lên ô cửa sổ.

Bên trong xe, tay nhỏ Bùi Yên bị người đàn ông ủ ấp, yêu thích vuốt ve.

Mà cô gái nhỏ không vui viết mấy chữ lên mặt: Tôi bị lừa…!
Đại sắc phôi đáng ghét, sáng nay tỉnh lại đã thấy mình nằm trong lòng anh, bàn tay vô lại còn….!
Nơi riêng tư mẫn cảm vẫn hàm chứa côn th*t nửa mềm nửa cứng của anh từ tối hôm qua.


Vì vậy đoạn ký ức kia không phải là mơ.

Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng, cô ngẩng đầu chạm mắt với người đàn ông, đành giấu kín nỗi buồn bực không có chỗ phát tiết.

Cô sa ngã mất rồi, bị anh ăn sạch sẽ từ lâu, tính toán với anh làm gì nữa.

Không thể không nhắc đến, tối qua cô cũng rất…!
Anh chiếm hữu cô kể cả trong giấc mơ, tư thế phong phú đa dạng, từ mặt đến mang tai cô nhóc đều phiếm hồng.

Cô bị anh lây bệnh sao?
Đang hoảng hốt thì xe đã dừng ngay giao lộ trường học.

Bùi Yên quay đầu nhìn về hướng tốp năm tốp ba sinh viên, cô gái nhỏ chợt bừng tỉnh.

Trước mắt bao người, cùng người đàn ông này tay trong tay trở lại trường.

Chắc chắn mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào cô.

Tiểu Bùi Yên trộm liếc mắt anh một cái, nhanh chóng cầm túi xách lên, ném một câu ngon lành.

“Em đi trước đây.”
Cô chưa kịp mở chốt cửa liền nghe thấy tiếng “lạch cạch” khóa lại.

Giọng nói lạnh lùng thả một câu trúng tim đen thỏ con đang lúng túng.

“Thế nào, không muốn công khai à?”
***
Sam: Phúc lợi 10.000 views trên Wattpad: đăng đầy đủ chương 20 – 25 nè.

Bonus: Trên group fb đã có chương 29, cả nhà vào tường của Sam lấy link nhé..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.