Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 7


Đọc truyện Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương – Chương 7

Mỗi tối có thể được nghe giọng hát của anh, được nhìn anh biểu diễn khiến Tạ Thi Âm rất thích đi làm.

Trước kia, công việc của cô quả thực rất nhàm chán, cả đêm phải bày ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, không thể tức giận, chỉ có thể đè nén trong lòng.

Cô vốn không phải kiểu người hay phát tiết cơn giận ra ngoài, thường cố gắng nuốt tất cả vào trong lòng, ngay cả khi phải đối mặt với những vị khách cư xử quá đáng, cũng chỉ có thể nén giận.

Hôm đó, Kỉ Văn Hào đang hát trên sân khấu, cô ở bên dưới phục vụ khách hàng, bởi vì Kỉ Văn Hào đang hát một bản tình ca nên tất cả mọi người trong nhà hàng đều đang lặng yên, chăm chú lắng nghe, tự nhiên lại nghe được có vị khách đang gây phiền toái cho nhân viên –

“Thực xin lỗi, có vấn đề gì sao?”

“Đây là món gì! Thật khó ăn, sao lại mặn quá vậy? Gọi quản lý ra đây!”

Tạ Thi Âm đứng gần đó lập tức chạy tới giups đỡ đồng nghiệp, “Vị khách này, xin lỗi, xin hỏi có vấn đề gì sao?”

“Món canh này rất mặn, mau gọi quản lý ra đây.”

“Thật sự xin lỗi, để tôi yêu cầu phòng bếp nấu lại món canh cho anh được không ạ?”

Giọng cô rất khiêm tốn, cúi thấp người, chịu đựng tất cả lời nhục mạ cùng trách cứ của khách, mà Kỉ Văn Hào đang đứng trên sân khấu đều trông thấy hết.

Thậm chí người khách kia bắt đầu quấy rầy cô, “A! Bộ dạng cũng rất xinh đẹp! Như vậy được rồi, hôm nay cô uống rượu cùng tôi, tôi sẽ coi như không có sự việc gì.”

Tạ Thi Âm miễn cưỡng cười, “Xin lỗi, ở đây chúng tôi kinh doanh nhà hàng, chứ không phải khách sạn. Nếu anh có nhu cầu, mời anh đến những khách sạn bình thường khác.”

“Đừng có rầy rà nữa, không đồng ý thì gọi quản lý ra đây……”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, bầu không khí bỗng nhiên im lặng, Kỉ Văn Hào đặt đàn guitar xuống, ngậm miệng, không hát nữa.


Trong nhà hàng xôn xao, không biết vì sao lại không thể tiếp tục được hưởng thụ âm nhạc nữa!

Kỉ Văn Hào cầm mic, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, âm nhạc là một thứ rất thiêng liêng, tôi không thể hát khi có người quấy rối người khác được, đây là ô nhục âm nhạc.”

Mọi người lại xôn xao, đột nhiên mọi người bắt đầu quay ra lườm nguýt người đàn ông kia. Kỉ Văn Hào tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Nếu anh kia không rời khỏi nhà hàng, tôi sẽ không hát nữa.”

Những thành viên khác cũng để nhạc cụ xuống, bọn họ đều nhìn thấy Tạ Thi Âm bị quấy rối, mỗi người đều vô cùng tức giận.

Lúc này, khán giả bắt đầu hét to, “Cút đi! Đừng có cản trở mọi người nghe nhạc.”

“Đúng vậy! Đồ biến thái, đồ bệnh hoạn đi quấy rối tình dục người khác, mau cút đi!”

“Cút đi!”

Trước khi mọi người la mắng, người khách kia đã cong đuôi chạy mất.

Kỉ Văn Hào vừa lòng cầm mic lên, “Mọi người đều rất dũng cảm, để cảm ơn mọi người, bây giờ tôi muốn biểu diễn bài Kim Cương Sắt Vô Địch.”

Tạ Thi Âm thấy trong nhà hàng trở nên náo nhiệt như vậy, lại nhìn về phía người vừa giúp cô, không biết nên thở dài hay nên cười.

Hết giờ làm việc, Tạ Thi Âm thay đồ chuẩn bị ra về, mới đi đến cửa nhà hàng, liền phát hiện Kỉ Văn Hào ôm guitar đang đứng bên ngoài.

“Sao cậu còn chưa về? Gần mười một giờ rồi đấy.”

Chàng trai hơi ngượng ngùng, “Tôi nghĩ nên đưa cô về, tôi sợ tên cặn bã kia quay lại gây rắc rối cho cô.”


“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta chỉ uống rượu mà thôi.” Nhưng cô lại không cự tuyệt việc anh đưa cô về, hai người cứ như vậy đi cùng nhau.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, không khí vừa trong lành lại yên tĩnh, hai người đều hưởng thụ loại không khí này, có lẽ đều xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đều đắm chìm trong cảm giác thoải mái.

“Tiểu Âm, tôi rất khâm phục cô!”

“Là sao?” Cô quay sang nhìn một mặt anh.

“Tính tình cô rất tốt, nếu là tôi, tôi đã sớm đánh cho loại người như vậy một trận rồi.” Vừa nói vừa giơ nắm đấm, như là muốn chứng minh mình nói được là làm được.

“Tôi cảm thấy không cần phải làm như vậy, anh ta tự gây rối sau đó khi thấy mất mặt sẽ thu tay lại.”

Kỉ Văn Hào nhìn cô, “Tiểu Âm, tôi cảm thấy… Hình như cô đang đè nén cảm xúc của mình!”

Bước chân cô chậm lại một chút, không hiểu vì sao anh nói như vậy, lại càng không dám tin anh có thể nhìn thấu cô, nhìn rõ cá tính thật của cô.

“Cuộc sống của cô rất áp lực, nhưng mỗi ngày lại vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười đón khách, như vậy là tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải phát tiết ra ngoài! Lần sau chúng ta cùng đi KTV (Quán Karaoke) hát, cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Cô cười, nụ cười này không phải là ngụy trang, mà là nụ cười từ tận đáy lòng. Một chàng trai đáng yêu như thế đột nhiên lại mời cô đi hát cùng, không phải công việc hằng ngày của anh là ca hát sao?

“Tiểu Âm, sao cô lại cười?”

Cô nói sang chuyện khác, “Tôi cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên cậu gặp tôi còn gọi tôi là chị, sao bây giờ lúc nào cũng gọi tôi là Tiểu Âm thế? Tôi hơn cậu một tuổi đấy!”


Kỉ Văn Hào nhíu mày, “Không đến một tuổi đâu! Nói chính xác là bảy tháng, như vậy chỉ có thể xem như bằng tuổi thôi! Tôi cũng không thừa nhận cô lớn hơn tôi một tuổi.”

“Tôi không có ý kiến!” Cô nhún nhún vai.

Đi được một đoạn, đột nhiên Tạ Thi Âm hỏi: “Không phải cậu học đại học sao? Vì sao còn muốn thành lập ban nhạc? Không phải áp lực ở trường rất lớn sao?”

“Vào đại học chỉ là chuyện cha tôi muốn tôi làm, thành lập ban nhạc mới là chuyện tôi muốn làm, dù sao chỉ cần kết quả học tập của tôi vẫn tốt thì cha tôi sẽ không quản tôi muốn làm cái gì.”

“Vậy cậu có kế hoạch gì cho tương lai không?”

“Tôi muốn trở thành ca sĩ, tôi muốn gia nhập ngành giải trí.”

Cô gật gật đầu, “Tôi nghĩ cậu có đủ năng lực để làm việc này!”

Kỉ Văn Hào thở dài, “Nhưng mà nói thật, chuyện này đối với cha tôi chắc sẽ rất khó khăn. Ông luôn hy vọng tôi trở về tiếp quản sự nghiệp của ông, luôn nói rằng làm trong ban nhạc, biểu diễn như thế sẽ không bao giờ có tiền đồ, không biết tôi có thể thuyết phục ông ấy được không nữa!”

“Mưu sự tại nhân mà.”

“Cho dù không thể, tôi cũng sẽ không từ bỏ!” Kỉ Văn Hào nhìn cô, nở một nụ cười rất đẹp trai, “Bởi vì đây là giấc mơ của tôi, tôi không thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy được.”

“Vậy thì cố lên!”

“Tất nhiên.”

Lại đi tiếp được một đoạn, Kỉ Văn Hào nhận ra tay mình đang đổ mồ hôi, cậu rất lo lắng, bởi vì kế tiếp cậu sẽ yêu cầu cô một chuyện. “Tiểu Âm, ngày đó tiểu K tặng hoa cho cô, có phải cô rất vui không?”

“Đương nhiên rồi! Có cô gái nào không thích được tặng hoa đâu.”

Cậu sờ sờ đầu, “Vậy là cô thích tiểu K sao?”


Rốt cục cô cũng biết cậu ta muốn hỏi cái gì, “Tôi thích tiểu K như một người bạn, cậu hiểu chứ?”

Anh cười cười, ra sức gật đầu, tiếp tục cố gắng, “Sau này tôi…… có thể mời cô ra ngoài không?”

“Để làm gì?”

“Đi hẹn hò!”

Tạ Thi Âm nhìn Kỉ Văn Hào, không khỏi bật cười thành tiếng, “Cậu và tiểu K giống nhau, đều nhỏ hơn tôi một tuổi!”

“Không đến một tuổi mà! Tôi tuyệt đối không thừa nhận em lớn hơn tôi một tuổi, em nghe rõ không?”

“Được rồi! Được rồi! Chúng ta cùng tuổi được không. Chuyện như vậy mà cũng so đo……”

Kỉ Văn Hào rất để ý đến chuyện này, trên thực tế anh cũng có thể không quan tâm đến, nhưng nghe nói con gái không thích con trai nhỏ tuổi hơn mình…… “Vậy em đã đồng ý hẹn hò với tôi rồi đúng không?”

“Cái này…… Để tôi suy nghĩ đã……”

“Khi nào thì em mới suy nghĩ xong?”

“Chưa biết được!”

“Vậy…… Khi nào em suy nghĩ xong rồi, nhớ phải nói cho tôi biết!”

Đây cũng có thể coi là lời tỏ tình! Thế nhưng Tạ Thi Âm lại cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hình như cô đang nghe thấy ai đó hát…

Hát lên một bài ca vui vẻ trong lòng cô….

Chàng trai mới hai mươi tuổi này, giống như một cậu bé còn chưa lớn, xoay quanh cô, làm cho cô cảm thấy cuộc sống vẫn còn rất thú vị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.