Đọc truyện Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương – Chương 17
Ngay hôm đó Kỷ Văn Hào đưa con đến gặp bác sĩ, sau khi kiểm tra xác định Xảo An bị thiểu năng trí tuệ ở mức độ nhẹ, có thể thấy được cơn bệnh năm đó quả thật ảnh hưởng đến cả đời của đứa bé.
Kỷ Văn Hào im lặng không nói, hốc mắt Tạ Thi Âm lại ẩm ướt, họ đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận kết quả này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ nói ra kết quả, vẫn đau lòng không thôi.
Thế nhưng vị bác sĩ già còn không khách khí nói với họ: “Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Tuy nhiên đứa bé bị thiểu năng trí tuệ, hơn năm tuổi còn đi chưa vững, nói chưa rõ chỉ như vậy hai người liền kết luận đứa bé không có năng lực học tập. Nên không cần dạy sao?”
Mấy cậu này làm Tạ Thi Âm cảm thấy hổ thẹn, đưa tay lau lau nước mắt, Kỷ Văn Hào không kìm lòng nổi vươn tay đặt lên vai cô, an ủi.
Mấy năm nay cô sợ cái này sợ cái kia, rất sợ đứa bé bị thương tổn, càng sợ con vất vả cho nên mới phải dùng thái độ khoan dung đối đãi với Tiểu An.
Đều là cô sai…
Kỷ Văn Hào biết cô là một người mẹ yêu thương con mình, cũng vì không nỡ mới không hạ được quyết tâm, vì thế không nỡ trách cô, cũng sợ lòng yêu thương đó nên họ mới quyết định nhờ sự giúp đỡ ở bên ngoài.
Nghe bác sĩ nói xong, cũng nghe theo đề nghị của ông ấy, tìm một cơ sở giáo dục tốt, đưa con mình đến nhờ những người chuyên môn giúp đỡ.
Như vậy mới là giúp đứa bé, muốn đứa bé lớn lên, đi tham quan thế giới bên ngoài, chua ngọt đắng cay đều phải tự mình thể nghiệm, những thứ này cha mẹ không giúp được.
Tạ Thi Âm cũng biết chính cô không nỡ, từ lúc Tiểu An còn rất nhỏ, cô vẫn luôn ôm con để con lớn lên, cơ thể gầy ốm, nụ cười đáng yêu đều là thứ cô yêu nhất, nếu biết trước sinh hoạt trong tương lai rất vất vả sao cô có thể để tự bé chịu đựng, sao có thể để tự con đi nghiêng ngả lảo đảo?
Hôm đó khi họ đưa đến cơ sở giáo dục, Tạ Thi Âm để con lại, sau đó khóc không ngừng, cô muốn nói mình hối hận rồi, cô không cần, trả lại con cho cô!
Kỷ Văn Hào ngăn cô lại, không cho cô hối hận, anh biết đây là lần đầu tiên con rời khỏi tầm mắt cô, cô không nỡ, đứa bé luôn luôn muốn bay ra ngoài, cho dù bây giờ cánh chim chưa hoàn thiện, nhưng vẫn muốn bay đi.
Trái lại Tiểu An không có phản ứng gì lớn, vẫn tươi cười như cũ, tò mò nhìn quanh bốn phía, sau đó khoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ rất vui vẻ.
Có lẽ Tiểu An cũng hi vọng được nhìn thế giới bên ngoài, nhiều năm qua bé vẫn ở bên cạnh mẹ, bé không biết thế giới bên ngoài lớn như thế nào.
Tiểu An thật đáng yêu, thậm chí có thể nói thật nhiệt tình, tuy bé chư thể nói nhưng vẫn nguyện ý khua tay múa chân và dùng những từ vô nghĩa trao đổi với mọi người.
Đúng vậy! Họ thừa nhận con đường này rất vất vả, Tiểu An phải học rất nhiều, nhưng họ sẽ ở bên cạnh bé, dù có nhiều vất vả, họ sẽ cổ vũ Tiểu An dũng cảm tiến tới.
Ngày đó họ đến trung tâm nuôi dạy sớm, muốn nhìn tình hình của bé.
Trong khoảng thời gian này, cứ buổi sáng họ đưa Tiểu An đến đây, sau đó chiều đến đón Tiểu An về nhà.
Cả ngày họ giao con cho người chuyên môn, để họ dạy bé đi dạy bé nói.
Những người chuyên môn này đều học qua một khóa học đặc biết, họ biết làm sao để sống chung với những đứa bé đặc biệt này và làm sao để dạy các bé.
Tạ Thi Âm dựa vào cửa nhìn tình hình bên trong căn phòng, thấy con gái mình lại không nhịn được rơi nước mắt.
Thật sự rất vất vả, Tiểu An thật sự rất vất vả, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại động tác, tư thế đi, tư thế đứng lên, tư thế xoay người. Những người dạy cũng rất kiên nhẫn, cùng Tiểu An làm một lần rồi lại một lần, mồ hôi Tiểu An tuông như mưa, thậm chí còn bé còn nhíu mày.
Toàn thân Tạ Thi Âm cứng ngắc, Kỷ Văn Hào đứng sau lưng cô cũng cảm nhận được. Anh vươn tay đè vai cô lại, trấn an cô.
“Không được! Em muốn đón Tiểu An về.”
Vừa nói xong còn chưa cử động đã bị Kỷ Văn Hào giữ chặt lại.
“Buông!”
Anh vươn tay ôm chặt cô, không cho cô nhìn vào bên trong. Nhưng Tạ Thi Âm không ngừng vùng vẫy, muốn đi vào ôm con đi.
“Buông, em muốn đưa con về nhà.”
“Tiểu Âm, bình tĩnh một chút.”
Tạ Thi Âm lắc đầu, nước mắt rơi, “Không phải em không bình tĩnh, em muốn đưa con đi. Tiểu An quá đáng thương, con quá cực khổ, em không chịu nổi.”
Kỷ Văn Hào ôm cô càng chặt, anh dùng rất nhiều sức để cô không thoát khỏi vòng tay anh, dù cô không giãy giụa không ngừng nhưng vẫn không thoát được.
“Buông, buông, buông….” Cô kêu to, hơi thở mong manh, cô đã hết sức lực, đối với ý chí kiên định của anh, bây giờ cô không phải đối thủ, cô không có cách nào thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Bình tĩnh chưa?”
“Buông….” Cô vừa khóc vừa nói, cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
Cô mệt mỏi quá, sau khi anh xuất hiện, bắt đầu giúp cô an bài mọi chuyện, quyết định mọi thứ thay cô, cô phát hiện mình quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cô cũng không biết mấy năm nay sao mình có thể chống đỡ được.
Lại một lần nữa không có cách nào kiềm chế được, Kỷ Văn Hào hôn lên trán cô trấn an cô, càng không kìm lòng nổi yêu thương cô. Dùng một tay đóng cửa lại, không cho đứa trẻ trong phòng phát hiện ra cha mẹ mà phân tâm, không thể tiếp thu huấn luyện.
“Không phải anh muốn trách em, chỉ là em có cảm giác mình không chịu được, nhưng em nên nghĩ lại con có chịu được hay không?”
Lại bắt đầu vùng vẫy, “Anh có ý gì?”
Cười khổ, lại ôm chặt hơn, “Ý của anh là, em biết không? Con đang cười!”
Cô khó hiểu, anh buông cô ra, để cô tự nhìn tình hình trong phòng.
Tiểu An được giáo viên giúp, vừa mới bước một bước đã té, đúng là lập tức té ngã, nhưng giáo viên cổ vũ, bé cười cười, ngây ngốc cười cười, lại tự đứng lên dưới sự giúp đỡ của giáo viên.
“Tiểu Âm, em biết không? Anh chưa từng thấy Tiểu An khóc.”
Tạ Thi Âm nghe anh nói vậy, mới phát hiện Tiểu An chưa từng khóc, cho dù đói bụng, cho dù sợ hãi, nhiều nhất là bé chỉ bất an nhích tới nhích lui, hoặc hơi nhíu mày, nhưng không hề khóc.
“Anh cảm thấy Tiểu An rất dũng cảm, con không khóc, chỉ dùng vẻ mặt tươi cười để đối mặt.” Kỷ Văn Hào nhìn bé, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói.
Hốc mắt Tạ Thi Âm ẩm ướt, không ngừng lau nước mắt, nhìn con mình ở trong phòng.
Tiểu An lại té ngã rồi, nhưng bé nhanh chóng đứng lên, giống như cực kỳ đắc ý, quan trọng nhất là, trên mặt bé luôn mỉm cười, hình như bé cảm thấy chơi rất vui.
Tiểu An vui như vậy cũng làm giáo viên vui theo, giáo viên kia phi thường kiên nhẫn, một lần lại một lần dạy Tiểu An, cũng có thể vì Tiểu An quá đáng yêu nên cũng muốn cùng Tiểu An chơi tiếp.
Kỷ Văn Hào nhìn, hốc mắt cũng ướt, “Vì sao Tiểu An không khóc? Anh nghĩ có lẽ vì con không biết đau khổ là gì, bởi vì con vẫn chơi rất vui vẻ.”
Nhìn anh, Tạ Thi Âm thì thào, “Chơi rất vui vẻ….”
Kỷ Văn Hào nhìn con, rồi nhìn cô, “Chúng ta…. Không thể vì nỗi đau của mình mình mà nhốt con lại.”
“Đúng là em…”
Vỗ vỗ lưng của cô, “Anh biết, anh thật sự biết, em đau lòng cho con, muốn bảo vệ con, đương nhiên lúc con cần chúng ta nhất định ở bên con, nhưng nếu con không cần chúng ta phải buông tay đúng không?”
Tạ Thi Âm bĩu môi, “Anh nói nghe thật đơn giản…”
“Buông tay đi! Để con thử đi một chút, mặc kệ có thành công hay không, chúng ta cũng sẽ ở cạnh con, nếu không thành công thì ít nhất cũng không phải chúng ta không để ý mà con thất bại, đó mới là nuối tiếc cả đời.” Kỷ Văn Hào cảm khái nói.
Đột nhiên Tạ Thi Âm kìm nén nước mắt nhìn anh chằm chằm.
“Sao lại nhìn anh như thế?”
Cô không dám nói, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, anh vẫn có thể nói ra những lời an ủi cô như vậy.
Đã qua nhiều năm…
Tạ Thi Âm rời khỏi ngực anh, ánh mắt luôn dõi theo đứa trẻ, không dám nhìn anh nữa, sợ tim mình lại dao độn lần nữa.
Những động tác này Kỷ Văn Hào đều nhận ra, anh rất muốn hỏi cô, chẳng lẽ bây giờ hai người họ không còn chuyện gì nói ngoài chuyện của con gái ra sao?
Thật ra thì nhớ đến năm đó đâu chỉ có mình anh?
Ngay cả cô, còn có Tiểu An, cũng hi vọng có cơ hội có thể nhớ lại, có cơ hội viết lại chuyện xưa lần nữa.
Kỷ Văn Hào biết, cho dù không thể quay lại, nhưng ít nhất bây giờ anh đã thỏa mãn, có thể ở chung với cô, cùng nhau vượt qua khó khăn, giúp con gái sống tốt, nên thỏa mãn.