Đọc truyện Tình Biến – Chương 78
Ngô Phái Thanh lặng lẽ đẩy cửa phòng Mạc Duy Khiêm ra, bên trong cũng không bật đèn. Sau khi đóng cửa, đứng một lát cho quen với bóng tối trong phòng, Ngô Phái Thanh dựa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ để mơ hồ xác định vị trí, cô ta chư bao giờ tới phòng Mạc Duy Khiêm, đến bây giờ cô ta mới phát hiện căn phòng ngủ trên danh nghĩa này thật sự lớn kinh người, nơi cô ta đứng là một phòng khách không nhỏ, nhìn cánh cửa mở rộng bên kia có lẽ là vẫn còn một thư phòng nhỏ ở bên trong đó nữa.
Rón ra rón rén đi tới, Ngô Phái Thanh sung sướng phát hiện vị trí của Mạc Duy Khiêm, chỉ thấy hắn nằm trên giường, hơi thở rất nặng nề, hẳn là uống quá nhiều rượu, đã say đến không biết gì rồi.
Ngô Phái Thanh cũng biết mình không nên to gan như thế, nhưng cũng trực tiếp đi tới, không sợ Mạc Duy Khiêm đột nhiên tỉnh lại.
Ngồi xổm bên giường, Ngô Phái Thanh cẩn thận đánh giá Mạc Duy Khiêm đang nằm yên trên giường, phát hiện ra người đàn ông này lúc ngủ càng đẹp trai, càng thân thiết hơn mọi khi rất nhiều, đúng là khiến người ta nhìn không chán mắt mà. Lại ngắm thêm một lát, Ngô Phái Thanh không nhịn được mà dùng tay đẩy đẩy Mạc Duy Khiêm, thấy Mạc Duy Khiêm không có chút phản ứng nào thì không khỏi mừng thầm.
Đã chứng kiến tài sản và tình cảm sâu nặng mà Mạc Duy Khiêm đang có, Ngô Phái Thanh cho rằng nếu để có được người đàn ông như thế, cho dù tạm thời vứt bỏ tự tôn cũng không quan trọng. Huống chi, cô ta nhớ lại dáng vẻ đắc thắng kia của La Duyệt Kỳ, Ngô Phái Thanh càng cho rằng nếu cô ta không nắm chặt cơ hội này thì cô ta sẽ phải nuối tiếc cả đời, đừng nói là nếu lần này thành công thì cuộc đời cô ta sẽ hoàn toàn thay đổi. Nghĩ thế, Ngô Phái Thanh liền không hề do dự nữa, bò đến bên kia giường cởi quần áo của mình ra.
La Duyệt Kỳ đứng ở trong góc khuất của phòng khách nhìn nhất cử nhất động của Ngô Phái Thanh, đến thận khi cô ta cởi hết, chỉ để lại quần áo lót rồi bò về vị trí cũ, su đó cẩn thận rúc lên nằm đối diện với Mạc Duy Khiêm, chẳng qua bàn tay kia của cô ta cũng không nhàn rỗi, chắc là đang cởi quần áo của Mạc Duy Khiêm.
Đến tận lúc này La Duyệt Kỳ mới ra hiệu đểu Hàn Giang tắt máy quay phim đi, sao đó mới hít một hơi thật sâu đi vào bật đèn lên, trong phòng lập tức sáng đến chói mắt.
Ngô Phái Thanh che mắt theo bản năng, đợi đến lúc thích ứng được mới buông tay ra, vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía cửa, thấy người đến là La Duyệt Kỳ và hai tên vệ sĩ thì lập tức lôi kéo tấm mền bên cạnh che lấy thân thể mình, yên lặng không nói.
“Ngô Phái Thanh, cô không có gì biện hộ cho chuyện này sao?” Gương mặt La Duyệt Kỳ rất bình tĩnh, giọng nói cũng không hề thay đổi.
Ngô Phái Thanh yên lặng một lát mới ngẩng đầu lên: “Xảy ra chuyện gì thì cô cũng đã thấy rồi đó, có thể để vệ sĩ của cô tránh ra cho tôi mặc xong quần áo được chứ? Chút tố chất tu dưỡng đó chắc cô cũng phải có chứ, nếu không đợi đến lúc Duy Khiêm tỉnh cũng cảm thấy mất mặt.”
“Cô vẫn còn mặt mũi mà nói tố chất tu dưỡng với tôi à? Không phải mấy ngày trước cô vừa nói mình là người phụ nữ cao thượng thế nào, cha mẹ cô dạy dỗ thành công ra sao ư? Sao mà hôm nay lại gấp gáp bò lên giường đàn ông thế này? Tôi cảm thấy hẳn là nên mời cha mẹ cô lên đây nhìn xem, cũng mời người nhà họ Mạc lên nhìn cái gì gọi là tố chất tu dưỡng của bậc tài nữ như cô.
Ngô Phái Thanh nở nụ cười: “Sao hả? Thẹn quá hóa giận? Tôi đã nói lâu rồi, Duy Khiêm không phải người cô có thể giữ nổi, cô căn bản không xứng với anh ấy, Duy Khiêm sẽ luyến tiếc tôi, cô mời ai đến cũng không sao, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói.”
“Được thôi, tôi thành toàn cho cô, từ không biết xấu hổ này vô cùng thích hợp với cô, tôi vốn không muốn gây khó dễ cho cô nhưng nếu cô đã vứt bỏ tự tôn của mình thì tôi cũng không cần phải bao che dùm cô. Nhưng mà Ngô Phái Thanh, tôi cho cô biết, tôi cũng chẳng phải loại người được chiều chuộng không biết mùi đừi như cô, cô vĩnh viễn không tưởng tượng được tất cả mọi chuyện tôi đã phải trải qua, cho nên tôi đã họ được cách bảo vệ chính mình, cũng đã học được cách dùng hết sức hủy diệt kẻ địch! Cô, không hề biết gì về tôi! Vương Bằng, anh xuống mời bác trai bác gái lên đây!” Giọng nói La Duyệt Kỳ trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Vương Bằng lập tức xoay người đi ra ngoài, Ngô Phái Thanh cũng đã hoàn toàn bình tĩnh, loại chuyện này bị La Duyệt Kỳ phát hiện ra đầu tiên đúng là không thể tốt hơn, nếu là người khác thì có lẽ còn có thể lấp liếm được, nhưng bây giờ mặc kệ cô ta có chứng minh được mình có thật sự quan hệ với Mạc Duy Khiêm hay không thì người nhà họ Mạc cũng chỉ có thể chấp nhận. Huống chi cha mẹ cô ta còn đang ở đây, hôm nay cô ta không thể không giải quyết La Duyệt Kỳ được!
Bây giờ Ngô Phái Thanh đã nhận định Mạc Duy Khiêm có quan hệ không thể giải thích được với cô ta, thời gian theo đuổi trong vô vọng quá dài khiến suy nghĩ của cô ta tê liệt, chỉ cho rằng mọi suy nghĩ của mình đều chính xác.
“Phô trương thanh thế, cô căn bản là đồ vô dụng, tôi cũng nói rồi, đứa bé thì ai cũng có thể sinh!” Ngô Phái Thanh cảm thấy cô ta đã chiếm hết ưu thế, La Duyệt Kỳ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lúc này Mạc Duy Khiêm nằm bên cạnh cũng có động tĩnh như thể bị cuộc nói chuyện của hai người đánh thức, hắn lật người muốn tìm cái mền, không ngờ sờ mãi cũng không thấy đâu mới bất đắc dĩ mở mắt ra nhưng lại bị ánh sáng đâm chói mắt, đến khi hắn nhìn rõ thì phát hiện La Duyệt Kỳ đứng ở cửa liền nghẹn giọng nói: “Duyệt Kỳ, tắt đèn đi cho anh, hôm nay anh uống nhiều rượu quá, mùi dính đầy người, em mau về đi, đừng ở đây kẻo ngửi mùi lại khó chịu.”
“Đúng là em nên về phòng, nếu không chuyện tốt của anh sao có thể tiếp tục được chứ?”
“Đừng nào loạn mà Duyệt Kỳ, có việc gì đợi mai anh tỉnh rượu rồi nói được không? Nghe lời nào…” Mạc Duy Khiêm nói xong lại nhắm hai mắt lại.
La Duyệt Kỳ cũng không khách khí, đi tới trước mặt Mạc Duy Khiêm véo hai má hắn, Mạc Duy Khiêm bị đau lại mở mắt ra, hơi không vui nói: “Em làm cái gì thế?”
“Làm cái gì à? Mạc Duy Khiêm, anh nhìn rõ cho tôi xem anh đang làm chuyện tốt gì hả?” Nói xong lại dùng sức đẩy mặt Mạc Duy Khiêm quay về phía Ngô Phái Thanh.
Mạc Duy Khiêm cau mày nhìn rõ ràng Ngô Phái Thanh đang không mặc đồ nằm đó, mơ hồ không hiểu là chuyện gì, mấy giây sau đầu óc hắn mới phản ứng lại, hiểu ra chuyện này là sao, mặt lập tức trắng bệch. Hắn ngồi bật dậy, thấy quần đã cởi ra, vội vàng nhảy xuống giường giữ chặt hai vai La Duyệt Kỳ giải thích: “Duyệt Kỳ, Duyệt Kỳ, anh uống say, chỉ nhớ rõ ràng là Đổng Nguyên đỡ anh lên phòng, anh không biết sao cô ta lại ở đây, nhưng anh khẳng định anh không làm gì cả, thật sự!”
“Nếu hôm nay đổi lại là em ở trong hoàn cảnh này, anh sẽ nghe em giải thích như thế sao?” La Duyệt Kỳ chỉ nhẹ nhàng hỏi Mạc Duy Khiêm một câu như vậy.
Mạc Duy Khiêm sắp cuống phát điên rồi: “Anh thật sự không biết cô ta là sao, anh thề với trời, con mẹ nó nếu anh nói dối một câu thì anh sẽ chết không tử tế! Duyệt Kỳ, em cho anh thời gian suy nghĩ lại được không? Anh nhất định sẽ nghĩ ra, chắc chắn là người phụ nữ này có âm mưu!”
“Duy Khiêm, sao anh có thể đổ oan cho em như thế? Dù em có yêu anh hơn nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện hạ lưu thế này!” Ngô Phái Thanh nghe xong lời Mạc Duy Khiêm nói lập tức ấm ức khóc lên.
“Con mẹ nó cô câm mồm cho tôi, tôi và cô có xảy ra chuyện gì hay không thì lòng cô tự hiểu rõ, loại đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi, cô là cái thá gì mà muốn thiết kế tôi hả? Ngô Phái Thanh, nếu hôm nay Duyệt Kỳ và đứa bé trong bụng cô ấy có chuyện gì thì tôi muốn mạng cả nhà cô! Tôi mà ngủ với cô ư? Tôi còn sợ bẩn người mình đấy!” Mạc Duy Khiêm chỉ hận không thể cho người trực tiếp giết chết con đàn bà vô liêm sỉ này thôi.
“Duy Khiêm, em chỉ có một người đàn ông là anh, anh không thể nói xấu em như vậy!” Ngô Phái Thanh càng khóc dữ dội hơn.
“Đừng để tôi phải cho người đi điều tra cuộc sống của cô ở nước ngoài, người mất mặt sẽ là cô! Duyệt Kỳ, em đừng yên lặng như vậy, nếu em giận thì đừng cố nén, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng em nhất định phải tin anh được không?” Mạc Duy Khiêm lại đối mặt với La Duyệt Kỳ, đã cuống đến mồ hôi đầy đầu rồi.
Đúng lúc đang loạn ầm cả lên, ngoài cử lại có người vào. Hai ông bà nhà họ Mạc, Mạc Duy Hoa, Văn Thụy, còn cả hai vợ chồng Ngô Nghiên cũng đi vào phòng.
Ở bữa tiệc, Kỳ Ngọc Châu nghe Vương Bằng ghé tai kể lại chuyện này thì lòng trĩu xuống, không phải bà không tin vào nhân phẩm của con mình, chỉ là loại chuyện này dù sao cũng khó mà nói rõ được, dù có là Ngô Phái Thanh dùng quỷ kế đi chăng nữa thì ngọn nguồn đều do bà rước họa vào nhà, cho dù chuyện này có trôi qua thì cũng khó tránh La Duyệt Kỳ thầm oán trách bà.
Vì thế sau khi ổn định tinh thần, bà ngồi thêm mấy phút mới lấy cớ bản thân cảm thấy không khỏe, những người thân bạn bè vẫn ở lại chưa đi cũng lục tục đứng dậy chào ra về, lúc tiễn khách Kỳ Ngọc Châu lại cho người âm thầm giữ Ngô Nghiên và Dương Cúc lại, đợi khách về hết rồi mới mời họ cùng lên lầu.
“Phái Thanh, chuyện này là sao, con đừng chỉ biết khóc, nói gì đi chứ?” Dương Cúc nhanh chóng mang quần áo phủ thêm cho con gái mình.
Những người khác thấy thế cũng quay lại phòng khách để Ngô Phái Thanh mặc quần áo.
“Tiểu Đổng, là cậu đưa Duy Khiêm lên lầu, cậu nói xem chuyện này là sao?” Kỳ Ngọc Châu cũng hỏi Đổng Nguyên ở phía sau.
Đổng Nguyên cười khổ: “Lão phu nhân, đúng là tôi đưa Duy Khiêm lên lầu nhưng tôi cũng đâu biết là còn phải vảo vệ trinh tiết của Duy Khiêm chứ, ngài hỏi tôi cũng không biết phải nói sao nữa, hành lang và cầu thang đều có máy quay nhưng trong phòng Duy Khiêm thì không có!” Ý là dù có thể chứng minh Ngô Phái Thanh chủ động vào phòng Mạc Duy Khiêm thì cũng không nói lên được điều gì.
Kỳ Ngọc Châu cũng hiểu mình không hỏi được gì, nhưng bà nóng lòng muốn tìm ra chứng cứ có lợi cho con nên mới hỏi thôi.
“Duyệt Kỳ, con mau ngồi xuống nghỉ ngơi, mẹ biết lòng con đang rất khó chịu nhưng mọi việc phải đợi điều tra rõ đầu đuôi mới kết luận được, dù thế nào con cũng là con dâu nhà họ Mạc, kẻ khác có làm gì cũng vô dụng.” Kỳ Ngọc Châu nhanh chóng an ủi La Duyệt Kỳ đang mang gương mặt lạnh lùng.
“Bác gái, cháu không sao, nhưng mà Ngô Phái Thanh này cũng khinh người quá đáng quá, cô ta thế mà không thèm để ý tới thể diện làm ra chuyện như thế này, cháu thật sự rất giận!” La Duyệt Kỳ lập tức nói.
Mạc Duy Khiêm vui sướng muốn nhảy dựng lên: “Duyệt Kỳ, nói thế nghĩa là em tin anh? Haz, vợ tốt của anh quả nhiên có thể nhìn rõ mọi chuyện, tuyệt đối không để người tốt bị oan.”
“Tôi đang nói chuyện với bác gái chứ nói tin anh khi nào? Anh đừng tự mình đa tình!”
“La tiểu thư, cô nói thế là hơi quá đáng rồi, con gái tôi đã trải qua dạy dỗ cao cấp, huống hồ nó luôn giữ mình trong sạch, đến bạn trai cũng chưa từng có, cô cũng là phụ nư mà không biết đồng tình cho nhau hay sao? Mạc phu nhân, tôi vừa mới hỏi Phái Than, con bé nói nó chỉ nghĩ trước khi rời đi thì lên chào tạm biệt Duy Khiêm thôi, không ngờ Duy Khiêm uống rượu vào lại xúc động làm ra chuyện như vậy. Tuy chuyện này không thể hoàn toàn trách Duy Khiêm nhưng dù sao con gái tôi cũng là người chịu thiệt, lời La tiểu thư nói thật sự khiến người ta không thể chấp nhận nổi.” Dĩ nhiên là Dương Cúc phải tin con gái mình rồi, bà ta thật sự nghĩ mọi chuyện là như thế.
Mạc Duy Hoa cười nói: “Ngô phu nhân, lời con gái bà nói chắc gì đã là sự thật? Duy Khiêm nhà tôi chẳng thừa nhận gì cả, thật ra sự thật thế nào cũng không khó để biết được, mọi người đều là người trưởng thành, có xảy ra chuyện gì hay không bà cũng nhìn ra được mà. Còn nữa, Duyệt Kỳ là người nhà họ Mạc chúng tôi, chúng tôi chấp nhận là được, không cần phiền bà bình luận nhiều.”
“Đổng Nguyên, đợi lát nữa xử lý mọi chuyện xong anh lập tức cho người vào đưa chiếc giường này đi hủy cho tôi, tôi thấy ghê tởm! Hôm nay đã xảy ra chuyện thế này cung chẳng có cách gì duy trì quan hệ nữa, tốt nhất là nhà họ Ngô các người lập tức cút ra ngoài cho tôi, đợi tôi đến xử lý đi!” Mạc Duy Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói, hiển nhiên là tức giận không ít.
“Chúng tôi biết nhà ngài chức lớn quyền lớn, việc lật ngược trắng đen phải trái cũng là chuyện quá dễ dàng, nhưng rõ ràng Phái Thanh đã phải chịu thiệt như thế mà còn bị các người sỉ nhục, dù nhà tôi có táng gia bại sản thì cũng phải đòi lại cho con bé một chút công bằng!” Dương Cúc cũng tức giận đến sắp mất lý trí.
Ngô Nghiên đứng bên cạnh cau mày không lên tiếng mà Ngô Phái Thanh thì mặt mũi trắng bệch nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, cô ta không thể tin được hắn lại chán ghét mình đến thế.
“Chân tướng sự việc rất đơn giản. Hàn Giang, mở đoạn video ấy lên!” La Duyệt Kỳ gọi Hàn Giang tới.
Mọi người đều chăm chú nhìn hắn, muốn biết sẽ có chứng cứ mới gì, Ngô Phái Thanh lại nghi ngờ khó hiểu nhìn La Duyệt Kỳ, chỉ thấy đối phương đang nhìn mình cười lạnh, tình cảnh này giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau, chẳng lẽ bản thân vẫn không thể tính kế được người phụ nữ này?
Không lâu sau đoạn video đã chiếu hết, trong phòng lặng ngắt như tờ, không ai nói chuyện, gương mặt Dương Cúc lúc đỏ lúc trắng, bà ta thật muốn phủ nhận con gái mình không phải người như thế nhưng đối mặt với đoạn hình ảnh dù bị quay trong lúc tối tăm vẫn rõ nét như thế cũng chỉ có thể yên lặng.
“Là Tiêu Tiêu chạy đến phòng nói cho cháu biết việc Ngô Phái Thanh đi tới phòng Mạc Duy Khiêm, cháu nóng vội muốn chạy tới, may mà Hàn Giang và Vương Bằng có kinh nghiệm nhắc nhở cháu mang theo máy quay, nếu không hôm nay thật sự là một kiếp nạn.” La Duyệt Kỳ quy toàn bộ công trạng cho người khác.
Mạc Duy Khiêm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói vợ này, em đã có chứng cứ thì sao không mau chóng đưa ra, lại làm anh sợ như thế, áo sơ mi của anh ướt sũng mồ hôi rồi này.”
“Ngô phó bộ trưởng, bây giờ tôi muốn hỏi ông một chút, đây là đứa con gái trong sạch mà ông đã dạy dỗ được? Ông dạy dỗ thất bại cũng không sao nhưng sai lầm lớn nhất của ông chính là không hiểu rõ đứa con mình sinh ra là loại người gì, hay là nói gia đình các ông đều có ý định như thế, nếu không vì sao con gái ông vừa biết thân phận của cha mẹ vợ tôi liền không tiếc buông tha sự nghiệm mà nhất định kiên trì về nước với họ? Nếu cha mẹ vợ tôi thích cô ta mà cô ta và Duy Khiêm lại thích nhau thì dù có chút tâm cơ cũng không sao. Nhưng rõ ràng cô ta đã biết Duy Khiêm chuẩn bị thành hôn mà vẫn liều mạng dây dưa như thế đúng là khiến người ta cảm thấy trơ trẽn, điều này chẳng có gì biện minh được cả! Còn nữa, ông phải biết rằng Duy Khiêm vừa xử lý xong vụ án tham ô cực lớn ở Danh Tĩnh, các ông thế mà có thể nói nó dễ dàng lật ngược trắng đen phải trái, Duy Khiêm sẽ tiến vào ủy ban kỷ luật trung ương, ông dung túng người nhà ăn nói bừa bãi nói xấu hãm hại lãnh đạo cao cấp như thế là ý gì? Là chuyện tốt không thành liền làm bừa, ăn không được thì phá cho hôi sao?”
Đối mặt với lời nói sắc bén của Văn Thụy, Ngô Nghiên thật sự muốn mình chưa bao giờ đẻ ra đứa con này, vừa mất mặt xấu hổ mà còn rước họa về nhà. Mạc Duy Khiêm vốn dĩ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, nay nghe Văn Thụy nói thế đã chắc chắn địa vị tương lai của Mạc Duy Khiêm rồi, việc tiến vào ủy ban kỷ luật trung ương còn xa xôi gì nữa? Cái này còn chưa nói, chỉ cần Mạc Duy Khiêm ở ban thanh tra kỷ luật thôi cũng đã khiến ông ta không xoay người nổi rồi, ai dám nói mình hoàn toàn trong sạch chứ? Có điều tra hay không, là chuyện lớn hay nhỏ cũng chỉ dựa vào một câu của Mạc Duy Khiêm mà thôi! Nghĩ thế, Ngô Nghiên càng không nói nên lời, bả vai rũ xuống, cúi đầu đứng đó.
“Đúng là cháu đã làm chuyện không biết xấu hổ nhưng cháu làm thế chỉ để Duy Khiêm hiểu được rằng La Duyệt Kỳ căn bản không thích hợp với anh ấy, người phụ nữ này cái gì cũng không biết, chỉ biết dùng một vài mánh khóe bẩn thỉu hạ lưu. Duy Khiêm, anh cần một người có thể xứng đôi với anh, cô ta có thể đứng trước quan khách vì anh đánh đàn góp vui như em sao? Cô ta biết dương cầm có bao nhiêu loại sao?” Ngô Phái Thanh đột nhiên hô to khiến mọi người giật mình hoảng sợ.
Mạc Duy Khiêm bình tĩnh cười: “Cô không biết xấu hổ sao mà lại dùng tri thức chuyên nghiệp của mình mà lên mặt với người khác, lại nói nữ chủ nhân nhà họ Mạc chúng tôi cũng không phải con hát mà phải biểu diễn trước mặt người khác, ngược lại người quen chạy tới ven đường, quán ăn biểu diễn mới đúng là dọa người đấy. Chị tôi đánh đàn dương cầm không thua kém gì cô nhưng cô đã bao giờ thấy chị ấy đánh đàn trong những trường hợp công khai bao giờ chưa?”
(Con hát – Thời hiện đại thì có thể hiểu là nghệ sĩ nhưng trong xã hội cũ từ này chẳng khác gì là kỹ nữ – gái bán dâm, còn được gọi là ca kỹ. Ta nghĩ chú Mạc dùng theo nghĩa cũ để thể hiện sự khinh bỉ của mình.)
La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy xấu hổ dùm Ngô Phái Thanh, người phụ nữ này vì sao vẫn còn đứng ở đây làm trò cười cho người ta vậy? Chẳng lẽ do bị kích thích quá lớn, tinh thần có vấn đề rồi?
“Còn đứng đó làm gì, sợ chưa đủ dọa người sao? Mau kéo nó về!” Cuối cùng Ngô Nghiên cũng không chịu nổi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn vợ một cái, lúc này Dương Cúc mới phản ứng lại, kéo Ngô Phái Thanh muốn mau chóng rời khỏi nhà họ Mạc.
Ai ngờ Ngô Phái Thanh lại dùng sức hất tay mẹ mình ra, trực tiếp vọt tới trước mặt người nhà họ Mạc, Hàn Giang và Vương Bừng nhanh chóng chặn trước mặt phòng ngừa cô ta có hành vi gì quá khích.
Ngô Phái Thanh cũng không làm gì, chỉ càng thêm điên cuồng hô to: “Bác trai, bác gái, chị Duy Hoa, mọi người đều bị người đàn bà này lừa rồi! Trước khi cô ta gặp Duy Khiêm đã có bạn trai, đã sắp kết hôn rồi, sau khi gặp Duy Khiêm cô ta nổi lên lòng tham, dùng hết mọi cách bò lên giường Duy Khiêm, mang thai rồi lại dùng mọi cách đá vị hôn phu, thật ra La Duyệt Kỳ chính là một kẻ tiện nhân phụ tình bạc nghĩa, ham vinh hoa phú quý, moi người đừng để cô ta che mắt!”
(Tiện nhân: Kẻ đê tiện)
Cô ta hô to một hồi, người khác chưa phản ứng gì, Mạc Duy Khiêm đã muốn nổ tung, hắn mau chóng nhìn thoáng qua đôi mắt đả ửng đỏ của La Duyệt Kỳ, biết cô lại nhớ tới chuyện với Kim Đào trước kia, nhất thời tức đến run cả người.
“Cô muốn chết đúng không Ngô Phái Thanh? Duyệt Kỳ là người mà tôi phải dùng mọi cách mới theo đuổi được, để được cùng một chỗ với cô ấy tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư cô biết không? Chính tôi còn luyến tiếc không dám nói cô ấy một câu mà cô lại không ngừng công kích làm cô ấy thương tâm. Tôi kiêng kỵ nhất chình là có kẻ nhắc tới người đàn ông kia thế mà cô còn cố tình đâm dao vào tim tôi có đúng không? Tôi thấy chúng ta cứ gộp chung công tư giải quyết một lần cho xong đi! Tôi nhớ rõ cô từng nói cha mẹ cô đã tặng cô một chiếc đàn dương cầm trị giá gần trăm vạn coi như chúc mừng cô học xong về nước đúng không? Tôi chưa thèm hỏi đến việc diện tích nhà cô lớn thế nào mà có thể tạo riêng một phòng đàn, bây giờ tôi chỉ cần hỏi tiền mua cây đàn kia là từ đâu mà có? Ngô phó bộ trưởng, ông có thể giải thích cho tôi nghe không? Tiền lương của ông và phu nhân gộp lại, dù không ăn không uống chắt chiu thì phải cần bao nhiêu năm mới mua được chiếc đàn dương cầm như thế hả?”
Đúng là vẫn không trốn nổi kết cục này, đối mặt với câu hỏi của Mạc Duy Khiêm, Ngô Nghiên nhắm chặt hai mắt, ông ta biết mình đã hoàn toàn xong đời rồi.