Tình Biến

Chương 17


Đọc truyện Tình Biến – Chương 17

“Duyệt Kỳ? Đã muộn thế này rồi sao cô lại gọi cho tôi?” Giọng Mạc Duy Khiêm mang theo chút ngái ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức.

La Duyệt Kỳ biết khó mà mở miệng trực tiếp nhờ Mạc Duy Khiêm nhưng thật sự cô không có cách nào nữa, chỉ có thể quấy rầy người ta.

“Mạc Duy Khiêm, tôi biết bây giờ tôi gọi cho anh thì rất đáng ghét nhưng tôi thật sự có việc cần anh giúp.”

“Đừng nói thế, gọi vào giờ này chắc chắn là có việc gấp rồi? Cô nói xem là chuyện gì để tôi xem có cách nào không?” Mạc Duy Khiêm không chút do dự đáp ứng.

La Duyệt Kỳ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhanh chóng kể vắn tắt sự việc ra sau đó chờ Mạc Duy Khiêm trả lời.

Mạc Duy Khiêm im lặng chốc lát rồi nói: “Bây giờ tôi xuất phát ngay thì cũng phải sáng mai mới đến được, cô nói lại với đối phương là tám giờ sáng mai nhất định sẽ cho bà ta câu trả lời cuối cùng, nếu sở cảnh sát không chịu thì cô cứ giả bệnh, trực tiếp ngất xỉu ở đó, họ cũng chẳng dám làm gì cô đâu.”

“Tôi hiểu rồi, Mạc Duy Khiêm, cảm ơn anh!” La Duyệt Kỳ cảm Mạc Duy Khiêm có thể nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy.

“Cô bé ngốc, còn khách sáo với tôi làm gì?”

La Duyệt Kỳ nói chuyện với Mạc Duy Khiêm xong liền tính làm theo lời hắn nói đi tìm người đàn bà kia.

“Em gọi điện cho Mạc Duy Khiêm?” Kim Đào phụng phịu hỏi.

La Duyệt Kỳ gật đầu: “Đúng, em gọi cho anh ấy, anh ấy nói có thể giúp đỡ.”

“Hắn giúp được gì chứ? Có thể nghĩ được cách gì hay? Anh đã bảo trả tiền mà em còn tìm hắn ta làm gì? Hắn đến đây có tác dụng gì chứ? Hắn có tiền sao?” Kim Đào thật sự coi thường Mạc Duy Khiêm.

“Em cũng không biết anh ấy có cách gì, nhưng dù sao em cũng phải thử một lần, anh đừng có so đo được không?”

Kim Đào hừ nhẹ một tiếng: “Anh không cần biết, anh muốn nhìn thử xem hắn còn có thể làm gì?”


Đối phương vừa nghe là phải kéo dài đến ngày mai thì dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng lại thấy thái độ La Duyệt Kỳ quá kiên quyết thì lại hơi do dự, càng quan trọng hơn là tồn tại suy nghĩ nhớ có thể lấy được tiền nên do dự nửa ngày liền đồng ý.

La Duyệt Kỳ đạt được mục đích thì nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ để ông bà trở về nhà, sáng mai đợi điện thoại của cô, La Đồng cũng sợ con gái sốt ruột nên đành về nhà trước.

Hai bên đều ở sở cảnh sát một đêm, căn bản cũng không ngủ được, sáng ra tỉnh lại cả đám đều mang dáng vẻ tiều tụy.

Chưa đến 8h Mạc Duy Khiêm đã đến nơi, cũng mang vẻ bôn ba mỏi mệt.

Vào phòng La Duyệt Kỳ liền nói với cảnh sát trực ở đó: “Gọi Phạm đồn trưởng của các anh đến đây, tôi có lời muốn nói với ông ta.”

“Phạm đồn trưởng không ở đây, La Duyệt Kỳ kéo dài đến giờ không phải chờ anh đến cho ý kiến sao? Anh chỉ cần nói có giao tiền hay không là được!”

Mạc Duy Khiêm liếc mắt nhìn người nọ một cái: “Tôi nghe nói kết quả kiểm tra của đối phương chỉ là chấn động rất nhỏ, không đủ cấu thành hồ sơ hình sự, tôi muốn hỏi một chút Phạm đồn trưởng của các anh có hiểu luật pháp hay không?”

Đối phương vừa nghe lời này liền không thể đáp lại được, đánh mắt với người bên cạnh rồi ra ngoài, không lâu sau Phạm đồn trưởng đã tới.

“Lại là cậu! Cậu thật sự nghĩ mình là người vạn năng sao? Nói cho cậu biết, La Duyệt Kỳ là kẻ khả nghi gây sự, cố ý đả thương người khác, cũng đủ để cấu thành hồ sơ hình sự rồi, cậu còn gì để nói?” Phạm đồn trưởng khiêu khích nhìn Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm cũng nhìn chằm chằm Phạm đồn trưởng không nói gì.

“Tôi đồng ý đền tiền, không cần dông dài thêm nữa, anh đã bảo không cần gọi hắn mà, đến đây thì sao? Chỉ để nói mấy câu vô dụng này à?” Kim Đào vốn đã khó chịu vì La Duyệt Kỳ gọi Mạc Duy Khiêm đến đây, bây giờ thấy Mạc Duy Khiêm căn bản không có tác dụng thì kiên nhẫn cạn dần, nói chuyện cũng không khách khí nữa.

Phạm đồn trưởng bật cười: “Nhìn đi, đây mới là người hiểu lý lẽ, các người chuẩn bị tiền đi.”

Mạc Duy Khiêm nhíu mày ngăn cản Kim Đào đang định ra ngoài: “Tôi đến chính là để giải quyết vấn đề, cậu đừng có xúc động.”


“Tôi xúc động cái gì? Tôi cùng Duyệt Kỳ ở đây bao lâu anh biết không? Tôi lo lắng cả buổi tối, anh có thể đến đây chúng tôi rất cảm ơn, nhưng vấn đề tiền bạc anh không giúp được, mời anh về đi, chúng tôi sẽ tự xử lý.”

Mạc Duy Khiêm cũng không tốt tính nữa: “Tiền không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề được, cậu có thể giải quyết một lần, nhưng lần tiếp theo cậu còn có thể lấy ra 500 vạn không?”

Nói xong cũng không thèm để ý đến Kim Đào, mà là bình tĩnh đối mặt với Phạm đồn trưởng nói: “Tôi khuyên ông vẫn đừng nên sinh sự thêm nữa, ông làm thế người thiệt thòi nhiều nhất chỉ là ông thôi, làm người phải hiểu được thu tay đúng lúc, có chừng có mực.”

“Cậu là đang giảng thành ngữ với tôi à? Tôi còn muốn khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, đây là nơi nào cậu biết rõ không? Chúng tôi là theo lệ mà làm, hiểu chứ? Bây giờ công tác hòa giải chúng tôi cũng đã làm, nếu không đồng ý chúng tôi trước tiên cứ tạm giam nghi phạm La Duyệt Kỳ, các cậu có thể mang cô ta đi.” Phạm đồn trưởng chỉ vào hai cảnh sát để họ bắt La Duyệt Kỳ đi.

Ánh mắt Kim Đào đã đỏ lên, một mặt chặn trước mặt La Duyệt Kỳ một mặt lớn tiếng nói: “Chúng tôi đồng ý bồi thường, các ông nói với người đàn bà kia chúng tôi giao tiền, 500 vạn không bàn lại, chúng tôi đồng ý!”

Phạm đồn trưởng cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi! Cho các người nhiều thời gian như thế, kết quả là các người tìm một kẻ thế này đến đây, có tác dụng à? La Duyệt Kỳ, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, đôi khi phải biết thiệt hơn, không chấp nhận thì sẽ càng có nhiều chuyện không hay chờ cô đấy, mang cô ta đi!”

Kim Đào gấp đến mức chỉ thiếu quỳ lạy người ta thôi, lại nhìn thấy Mạc Duy Khiêm đứng bên cạnh thì cảm thấy cơn giận bừng bừng: “Anh chỉ đứng nhìn? Duyệt Kỳ tìm anh đúng là chẳng có lợi gì, không được việc gì còn làm hỏng chuyện thêm, tôi đã bảo là giao tiền ra đi, hay anh muốn Duyệt Kỳ ngồi tù? Anh mau cút cho tôi! Nơi này không cần anh nhúng tay vào!”

Mạc Duy Khiêm nghe đến chữ “cút” của Kim Đào thì mày hơi nhăn lại, ánh mắt lóe lóe nhưng vẫn không nói gì, chỉ nâng tay nhìn đồng hồ rồi xoay người đi ra cửa.

“Kim Đào, anh đừng có nói nữa nghe không hả?” Giọng nói của La Duyệt Kỳ cũng nghiêm khắc dần, sau đó lại nhìn về hướng Mạc Duy Khiêm đi, cũng không có nhiều suy nghĩ, chỉ là trong lòng vẫn ôm chút hy vọng, cảm thấy Mạc Duy Khiêm sẽ không bỏ mặc cô như vậy.

Quả nhiên, chỉ một lát sau Mạc Duy Khiêm đã dắt theo ba người đến.

Trong phòng đang ầm ĩ, Kim Đào vẫn đang liều mạng chặn cảnh sát lại, thật ra hai gã cảnh sát kia cũng không thật sự muốn bắt người, thật ra chỉ xem ý Phạm đồn trưởng mà thôi.

“Có chuyện gì đang xảy ra thế này, dừng tay hết cho tôi.” Người đứng phía sau Mạc Duy Khiêm lớn tiếng kêu.


Mọi người vừa nghe đều ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người đến thì cảnh sát trong phòng đều buông tay đứng nghiêm theo bản năng, ngay cả Phạm đồn trưởng cũng hơi biến sắc, vẻ mặt hơi lo lắng.

“Đây là cái bộ dáng gì? Có còn kỷ cương gì nữa không hả? Các anh còn giống cảnh sát không? Phạm Thanh Lợi, chúng tôi nhận được tin báo, nói sở cảnh sát của các anh lúc điều tra vụ án để tình cảm lấn át, rối loạn kỷ cương. Bây giờ vì có thể công bằng điều tra, cũng vì thù hằn của các anh, Đô đốc thành phố ý kiến muốn chuyển vụ án của La Duyệt Kỳ đến bên sở của ông ấy để điều tra xử lý, anh đem hết tư liệu ghi chép điều tra sắp xếp lại rồi chuyển giao đi, vụ án này không cần các anh điều tra nữa!”

Phạm đồn trưởng không phục: “Đội trưởng Nghiêm, đây là vu cáo, lúc thẩm vấn chúng tôi cũng đã quay phim lại, đây là căn cứ chính xác, tôi có kháng nghị với ý kiến của thành phố.

“Có bất cứ kiến nghị gì anh cứ lên thành phố phản ánh, bây giờ tôi bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, cho anh nửa giờ, người và tài liệu tôi sẽ mang đi, có nghe không?”

Phạm Thanh Lợi hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm một cái, lại vừa cứng ngắc cho người mang tài liệu đi, sau đó toàn bộ người có liên quan đến vụ án đều theo đô đốc rời đi.

La Duyệt Kỳ biết mình khẳng định đã được cứu rồi, vẻ mặt kích động nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm cười cười, ý làm La Duyệt Kỳ yên tâm.

Xe chạy một lát, Đô đốc Nghiêm để lái xe dừng ven đường, hỏi người phụ nữ kia: “Bà vẫn kiên trì giữ nguyên yêu cầu?”

“Đương nhiên, nhất định không đổi!”

Đô đốc Nghiêm còn nói: “Bà nên suy nghĩ.”

“Không cần nghĩ, tôi kiên trì với điều kiện cũ.” Người đàn bà kia không nhường dù chỉ một bước.

Lúc này một tên nhân viên khác nói: “Bà có thể kiên trì, nhưng bây giờ đã đổi sở cảnh sát, bà phải nghĩ cho kỹ, dối trá vơ vét tài sản cũng cấu thành tội hình sự đấy, kết quả kiểm tra của bà chỉ là chấn động rất nhỏ, La Duyệt Kỳ không thể tạo thành tội hình sự, cho bà thời gian suy nghĩ thêm một chút.”

Người đàn bà kia nghe xong thì run sợ, cũng hiểu được rằng người của đô đốc này hướng về La Duyệt Kỳ, vì thế lại bàn bạc thêm một chút, cuối cùng La Duyệt Kỳ cùng người đàn bà kia ở trên xe trực tiếp đạt thành hiệp nghị, La Duyệt Kỳ bồi thường cho đối phương tiền khám chữa 2300 tệ, mà đối phương cũng không truy cứu trách nhiệm nữa.

Chờ người đàn bà kia xuống xe rồi, Đô đốc Nghiêm nói với Mạc Duy Khiêm: “Tôi còn phải lấy dấu của sở cảnh sát để kết án, các cô cậu đi trước đi.”

Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Cảm ơn, nhân tình này của ông tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Không phải là chuyện gì lớn, Phạm Thanh Lợi kiêu ngạo đã lâu mà chưa có cơ hội dạy dỗ hắn, hôm nay cũng coi như tôi được xả giận.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ, cả Kim Đào cũng xuống xe.


“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải là thật sự không còn cách nào thì tôi cũng không dám điện thoại phiền anh.” Bây giờ La Duyệt Kỳ càng cảm thấy may mắn là đã gọi Mạc Duy Khiêm.

“Lần này cô làm rất đúng, có việc thì không nên cố chịu, tôi rất vui khi cô có thể nghĩ đến người bạn như tôi khi gặp khó khăn.”

“Anh không lái xe tới sao?” La Duyệt Kỳ lại hỏi.

“Tôi nhờ một người bạn đưa tới, chiếc xe kia của tôi đang xử lý lại an toàn.” Mạc Duy Khiêm giải thích đơn giản.

La Duyệt Kỳ gật đầu, sau đó hơi xấu hổ nói: “Tôi muốn đi toilet, cả đêm qua tôi chưa rời khỏi căn phòng đó, anh chờ tôi một chút, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm rồi trở lại sở cảnh sát lấy xe của Kim Đào đưa anh về. Kim Đào, anh phải lịch sự biết chưa?”

La Duyệt Kỳ nói xong liền chạy về quán bán đồ ăn nhanh bên cạnh, cô thật sự không nhịn thêm được nữa.

Kim Đào thấy chỉ còn mình và Mạc Duy Khiêm thì nói: “Tôi sẽ không giải thích, anh căn bản chính là làm ra vẻ thần bí muốn thể hiện năng lực trước mặt Duyệt Kỳ, anh có quan hệ sao không nói sớm, hại chúng tôi sốt ruột. Nhưng tôi cũng không phải là người không hiểu đạo lý, anh nói một con số đi, tôi chuẩn bị tiền trả anh!”

“Tôi sở dĩ không nói đầu tiên là vì tình huống lúc đó căn bản không thể nói được, hơn nữa cũng muốn cho cậu hiểu rằng nhiều lúc tiền căn bản không giải quyết được vấn đề, huống hồ cậu cũng không giàu có đến mức có thể dùng tiền giải quyết hết tất cả không phải sao? Kim Đào, kỳ thật tôi rất dễ dàng tha thứ, cử chỉ hành vi của cậu lúc trước tôi sẽ cho rằng đó là do hoàn cảnh, sẽ không để tâm! Nhưng mà vừa rồi ở sở cảnh sát lời cậu nói với tôi đã là công kích danh dự của tôi, cái này tôi không thể không để ý được!”

“Ai công kích danh dự? Bảo anh cút chính là công kích danh dự? Anh không cần tỏ dáng vẻ dạy đời tôi, anh không phải chỉ là nhân viên nhà nước thôi sao? Quen được vài người thì sao chứ? Tôi nói cho anh biết, vừa rồi không phải công kích danh dự của anh mà thật sự muốn anh cút đi, tâm tư của anh đối với Duyệt Kỳ tưởng tôi không biết chắc, Duyệt Kỳ không có lòng phòng bị với anh nhưng tôi thì không phải thằng ngu!” Kim Đào nhân cơ hội này nói thẳng sự việc ra, hắn cũng không thích trò cười cười nói nói giả tạo này, vẫn là có việc thì nói thẳng ra tốt hơn.

Mạc Duy Khiêm cười lạnh nhạt: “Đúng là tôi có cảm tình với Duyệt Kỳ, nhưng không nghĩ là cần phá hư tình cảm của hai người. Nhưng mà theo sự việc hôm nay thì có thể thấy cậu căn bản không thể bảo vệ được cô ấy, tôi còn thật sự phải lo lắng một chút có nên để Duyệt Kỳ ở cùng với một kẻ xúc động lỗ mãng như cậu hay không.”

“Anh là cái gì chứ? Tình cảm bao nhiêu năm của tôi và Duyệt Kỳ anh có thể phá hỏng được à? Mạc Duy Khiêm anh đừng không biết xấu hổ, anh muốn theo đuổi Duyệt Kỳ cũng phải nhìn lại thân phận, điều kiện của mình đi, đi cái xe sắt vụn đó mà cũng dám khiêu khích với tôi? Anh có thể nuôi được Duyệt Kỳ ư? Chỉ bằng mấy mống tiền lương đó của anh thì không đói chết đã là may rồi!” Kim Đào lập tức bị chọc giận.

Mạc Duy Khiêm lắc đầu than: “Kim Đào, cậu thật sự không xứng với Duyệt Kỳ. Nếu Duyệt Kỳ không gặp chuyện của Vu Đức Thăng thì có lẽ hai người có thể thuận lợi kết hôn, sống với nhau, nhưng nếu sự việc đã xảy ra thì tôi chỉ có thể nói cậu và Kỳ không có duyên phận thành vợ chồng. Chuyện Phạm Thanh Lợi cậu hẳn đã hiểu, cậu không giúp được cô ấy, từ giờ trở đi Duyệt Kỳ chỉ có thể dựa vào tôi, tôi có thể làm cô ấy có cuộc sống không ưu phiền. Hơn nữa, tôi có thể chắc chắn với cậu rằng, tôi rất thích Duyệt Kỳ, chúng ta hãy cạnh tranh công bằng dựa trên chính thực lực của mình đi.”

“Thối lắm! Duyệt Kỳ là vị hôn thê của tôi, tôi cần phải cạnh tranh với anh sao? Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám quấy rầy Duyệt Kỳ, tôi sẽ không khách khí đâu!” Kim Đào vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm về phía Mạc Duy Khiêm.

“Cậu không phải không biết là chủ động đánh người phải trả giá thế nào đấy chứ? Kim Đào, nếu cậu đánh tôi thì dù có lấy ra mười vạn cũng không giải quyết xong việc đâu, huống hồ Duyệt Kỳ còn chưa gả cho cậu, các người nam chưa cưới nữ chưa gả, với tôi mà nói thì cũng chẳng có sự ép buộc của đạo đức hay pháp luật!”

Mạc Duy Khiêm đang nói thì khóe mắt thấy La Duyệt Kỳ đi ra từ cửa hàng đồ ăn nhanh, vì thế nói nhỏ: “Duyệt Kỳ ra rồi. Nhớ kỹ, tôi sẽ ở lại thành phố này, không đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.