Đọc truyện Tình Bất Yếm Trá – Chương 64: Kết thúc
Ôn Tửu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, suýt
chút nữa nước mắt đã trào ra. Từ xưa tới nay cô không hề yếu ớt, nhưng
không nghĩ tới sẽ đau như vậy.
Yến Luật cấm dục nhiều năm, giờ phút này rốt cục đã thật sự có được Ôn Tửu, hơn nữa còn là người mình nhớ nhung
rất lâu rồi, niềm khoái cảm chiếm được từ thân thể tới trái tim cô như
khiến người ta điên cuồng, anh căn bản không khắc chế được sức lực. Hơn
nữa Ôn Tửu ở trước mặt anh vẫn luôn mạnh mẽ, giờ phút này rốt cục anh đã có cơ hội xoay người làm chủ, trong tiềm thức ôm ham muốn chinh phục cô nên động tác cũng vô cùng kịch liệt.
Ôn Tửu cũng là lần đầu, tất nhiên là đau dữ dội, cắn cánh tay anh để anh dừng lại.
Giờ phút này tên đã lên dây, làm gì có
cách nào rút về, hơn nữa Yến Luật vừa mới nếm được tư vị này, sao có thể chịu dừng tay như vậy, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Chút nữa là xong rồi.”
Vốn là thuận miệng dỗ cô, ai ngờ suýt
nữa thành lời tiên tri… Yến tiên sinh luôn luôn tự tin tới mức tự kỷ tất nhiên sẽ không cho phép chính mình thua kém người khác trong lĩnh vực
quan trọng như thế, ỷ vào thể lực và lực khống chế hơn người, vài lần
vọt tới chỗ hiểm yếu rồi đột nhiên dừng lại bước tiến chinh chiến thảo
phạt.
Đương nhiên là anh hy vọng thời gian
càng dài càng tốt, Ôn Tửu lại đau đớn một giây mà như một năm, ước gì
lập tức chấm dứt, vài lần thúc giục không có kết quả, thẹn quá thành
giận bắt đầu giãy dụa.
Cô luôn luôn là nữ vương, chỉ có cô ức
hiếp người khác, nào có chuyện bị người đặt ở dưới thân tùy ý bắt nạt
mãi lâu như vậy, xong việc nằm sấp trên giường, rất lâu không để ý tới
Yến Luật, nếu không phải trong lòng yêu anh thì cô hận không thể ngấu
nghiến anh một trận thì mới hết giận.
Yến Luật cũng biết chính mình có chút không khống chế được, dùng lực quá mạnh.
Lập tức dùng điệu bộ ăn nói khép nép
chưa từng làm trong đời để cười làm lành nhận tội, nhỏ giọng dỗ dành Ôn
Tửu cả buổi, rồi ôm cô đi nhà vệ sinh, cúi đầu xưng thần cẩn thận hầu
hạ, thế này mới làm cho cô thoáng hết giận.
Yến Luật dùng chăn phủ giường quấn Ôn Tửu, ôm đến sô pha, trước ôm lấy chăn, sau đó cười nói: “Anh đi đổi ga giường.”
Ôn Tửu nhìn ga giường vô cùng thê thảm, nghĩ đến tình cảnh thảm thiết vừa rồi, lại hận cắn răng dùng sức đập anh một quyền.
Yến Luật đổi ga giường, ôm Ôn Tửu lên trên giường.
Ôn Tửu véo thịt trên lưng anh, muốn báo
thù, nhưng trên người anh đều là cơ bắp rắn chắc, tìm cả buổi, cũng
không tìm được một khối thịt mềm để có thể véo cho hả giận, liền hung
hăng cắn một ngụm lên cổ anh.
Yến Luật có được cô, tự nhiên vô cùng
vui sướng, cảm thấy mỹ mãn, giờ phút này thật sự là đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, ngoan ngoãn phục tùng, có thể so với nam bộc. Trên
khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn ngập ý cười, kể cả bị cắn một ngụm, cũng vui
vẻ rạo rực, “hiền hậu” đến mức xưa nay chưa từng có.
Ôn Tửu với mái tóc dài xõa tung, sắc mặt ửng đỏ, môi anh đào hơi sưng, vừa yêu kiều vừa giận dữ, dáng vẻ nữ
vương khí phách ngày xưa đã không còn tung tích. Yến Luật chưa từng thấy vẻ “nũng nịu” của cô, càng cảm thấy kinh diễm tuyệt luân, tâm ngứa khó
nhịn, ôm cô nói: “Lần thứ hai sẽ không đau nữa, không tin em thử xem.”
Thời gian vừa rồi chênh lệch rất xa so
với trong lòng anh, giống như là cảnh hư ảo, cưỡi ngựa xem hoa một chút, còn chưa tinh tế thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ đã bị nhốt ngoài cửa,
tự nhiên là không cam lòng, ngứa ngáy vô cùng. Một thân lửa nóng chỉ
tiết được một nửa, ngược lại cảm giác giày vò hơn.
Đương nhiên Ôn Tửu sẽ không mắc mưu, không bị lời nói hay của Yến Luật cho vào rọ, cũng không chịu thử lại lần thứ hai.
Trong lòng Yến Luật không khỏi có chút
mất mát, chẳng lẽ là do kỹ thuật của mình không tốt cho nên cô không
chịu tiếp tục? Vấn đề này không khỏi quá tổn thương tự tôn, sau khi do
dự một lúc lâu anh vẫn không nhịn được hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Chính là vừa rồi.”
“Đương nhiên là rất đau.”
Yến Luật nghiêm túc hỏi: “Không hề vui sướng chút nào sao?”
Ôn Tửu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh,
hai chữ “không hề” chuẩn bị thốt ra lại nuốt trở về, nói ra khẳng định
là một cú sốc khiến anh thương tích đầy mình, tan nát cõi lòng thành mẩu vụn. Mang lòng nhân từ, Ôn Tửu trái lương tâm nói: “Một chút.”
Câu trả lời này, tất nhiên khiến Yến Luật cực không hài lòng, lại hỏi: “Em không cảm thấy anh rất tốt sao?”
Vấn đề này khiến Ôn Tửu vừa buồn cười
vừa tức giận, lần đầu tiên có thể thật tốt sao, một đường làm ẩu đến
cùng, giống một đại sói xám đói bụng tám trăm năm. Nhưng mà cô cũng
không đành lòng đả kích anh, mỉm cười cười: “Thể lực tốt lắm, cần phải
nâng cao kỹ xảo.”
Kết quả, buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Tửu
vì những lời này mà trả cái giá cực kỳ cao. Trời chưa sáng đã bị anh
đánh thức với mỹ danh muốn nâng cao kỹ xảo, đương nhiên Ôn Tửu không
muốn, nhưng lại không ngăn cản được sức mạnh của anh, cứ thế mà bị bắt
luyện tập cùng một giờ, vừa mệt vừa buổn ngủ thiếp đi, mở to mắt đã là 9 giờ rưỡi sáng, đã lỡ thời gian đi làm rồi.
Ôn Tửu gấp đến độ suýt chút nữa nhảy bật dậy khỏi giường.
Yến Luật ngồi trên ghế sô pha, trên đầu
gối là laptop, nghe thấy cô tỉnh, vội buông máy tính đi tới, mỉm cười
nói: “Anh đã giúp em xin phép Tiền tổng rồi.”
Ôn Tửu vội hỏi: “Anh nói như thế nào ?”
“Anh nói đêm qua em bị cảm.”
Ôn Tửu nghe vậy thì càng nóng nảy, “Vậy
Tiền tổng còn không biết chúng ta” Cô ngượng ngùng nói tiếp, đêm qua bị
cảm, sau đó sáng nay Yến Luật giúp cô xin phép, quan hệ của hai người tự nhiên là không cần nói.
Yến Luật thản nhiên nói: “Anh ta biết
thì thế nào, anh còn thuận tiện mời anh ta đến uống rượu mừng.” Giờ phút này anh hận không thể để cho tất cả mọi người biết Ôn Tửu là vợ chưa
cưới của anh mới tốt.
Ôn Tửu rất im lặng nhìn anh.
Yến Luật thản nhiên nói: “Sớm giúp em xin nghỉ kết hôn cũng không có gì là không tốt.”
Ôn Tửu ngả đầu ở trên gối, cảm thấy cuộc đời của chính mình từ đêm qua đã bắt đầu đột nhiên thay đổi hương vị.
Thế giới giống như đều đã bị anh xâm chiếm, hơn nữa đuổi cũng không đi.
Đối lập với cô buồn bã không khoẻ, Yến Luật thoải mái sang sảng, lòng tràn đầy vui mừng, tỏ vẻ công đức viên mãn.
“Anh đi bưng bữa sáng cho em.”
Ôn Tửu bĩu môi ừ một tiếng, luyện tập vào sáng sớm, cũng thật là đói bụng.
Vừa vặn buổi sáng người giúp việc đến
đây quét tước vệ sinh, Yến Luật để người giúp việc chuẩn bị một phần bữa sáng tương đối phong phú để ở phòng bếp.
Yến Luật hâm nóng bữa sáng, bưng từ dưới tầng lên, Ôn Tửu vừa vặn rửa mặt xong, tóc dài như khe suối đen nhánh
chảy xuôi xuống vai, gương mặt trắng nõn như ngọc trơn bóng sinh hương,
mang theo màu hồng nhạt bàng bạc, Yến Luật nhìn chằm chằm, trên người
lại bắt đầu bốc hơi nóng.
“Anh đút cho em.”
“Không cần, em mới không yếu ớt giống như anh.”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Em trở nên yếu ớt, vô cùng đẹp mắt, anh ước gì mỗi ngày em đều yếu ớt cho anh xem.”
Anh nghiêm trang nói xong, nhưng trong lời nói rõ ràng có thâm ý khác, Ôn Tửu cáu lườm anh, “Anh mơ đấy.”
Yến Luật cười cười không nói, như hổ rình mồi nhìn cô ăn xong, “săn sóc” hỏi: “Em có muốn lại ngủ một lúc không?”
Cái từ ngủ kia nói vô cùng nóng bỏng,
trong lòng Ôn Tửu biết giờ phút này anh nhất định là rắp tâm không trong sáng, bụng dạ khó lường, mới sẽ không mắc mưu lại lên trên giường, nếu
không lại là một trận cùng tập luyện.
Cô chọc chọc bộ ngực cứng rắn của anh: “Anh đi mua cái này cho em.”
“Cái gì vậy?”
Ôn Tửu hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “Thuốc tránh thai.”
“Không phải em vừa hết kinh nguyệt sao?”
Ôn Tửu gật đầu: “Ừ, mới vừa hết ba ngày.”
“Vậy không có việc gì.”
“Em vẫn lo lắng.”
Yến Luật nhẹ giọng nói: “Không sao cả, mang thai thì sinh.” Dù sao ông cụ cũng đang đỏ mắt mong chờ đây này.
“Em không muốn sớm kết hôn sinh con như vậy.”
Yến Luật hậm hực nói: “Nguyễn Thư còn nhỏ hơn em mấy tháng, đều đã kết hôn rồi.”
“Nhưng Nguyễn Thư và Cố Mặc quen biết nhau rất nhiều năm rồi, chúng ta mới quen không bao lâu.”
“Chỉ cần có duyên, không quan trọng thời gian dài ngắn.” Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã cảm thấy em gần như hoàn mỹ, sau lại nhìn thấy em cứu Lục Bình
Dũng, trong lòng càng có cảm giác không ai khác ngoài em.”
Ôn Tửu ngơ ngác một chút: “Anh nhìn thấy?”
“Ừ, anh nhìn thấy, lúc trước vốn không
chọn em, sau đó anh lập tức đổi ý.” Yến Luật vui mừng tự đắc: “Anh thật
sự là anh minh thần võ, em nói có đúng không?”
Ôn Tửu mỉm cười: “Em mới không tin anh
vừa gặp đã yêu em, lần đầu tiên gặp anh ở phòng sách, anh có vẻ mặt kiêu căng, tức giận giống con ếch.”
“Em dám nói anh giống ếch!” Yến Luật giận, lập tức thi hành trừng phạt nghiêm khắc.
Ôn Tửu bị anh hôn thở hồng hộc, mềm mại yêu kiều như hoa phù dung ngày trong mưa xuân.
Yến Luật không khỏi động tình, nắm cả eo cô, thấp giọng hỏi: “Tháng năm kết hôn em cảm thấy thế nào? Dù sao em
đã đối với anh như vậy rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Ôn Tửu bật cười, cố ý trêu chọc anh: “Em không chịu trách nhiệm, anh có thể làm gì em?”
Yến Luật ung dung cười: “Không sao, anh sẽ đi tìm chú Hứa cô Ôn đến bảo vệ công lý.”
Ôn Tửu vừa nghe liền nóng nảy: “Không được đi nói.”
Yến Luật cong môi cười, dùng giọng điệu bá đạo trước sau như một nói: “Tháng năm kết hôn, quyết định như vậy đi.”
Ôn Tửu bị tư thế bức hôn của anh khiến
cho dở khóc dở cười, trong lòng lại ngọt ngào như đường, ngừng một lát,
khẽ cười nói: “Được rồi, tháng năm kết hôn.”
Dù sao cô chưa nói tháng năm năm nào, là ba năm sau hay là năm năm sau, vậy cũng không nhất định.