Tình Bất Yếm Trá

Chương 6: Hiểu lầm


Đọc truyện Tình Bất Yếm Trá – Chương 6: Hiểu lầm

Ôn Tửu nâng mí mắt lên, ung dung thản nhiên hỏi Hứa Đình Đình: “Xin hỏi bên A là?”

Trên thỏa thuận, bên B viết là Ôn Tửu nhưng bên A tạm thời để trống, vẫn chưa điền tên lên.

Hứa Đình Đình cười trả lời: “Cô Ôn ký tên, sau khi nhận được tiền đặt cọc, sẽ gặp mặt vị tiên sinh kia.”

Ôn Tửu cười cười, lúc Thương Cảnh Thiên
còn trẻ thì đã bụng dạ rất sâu, làm người khôn khéo, trải nghiệm trên
thương trường mấy năm nay nên trở nên càng cẩn thận hơn, người này không đến giây phút cuối cùng, bên B không ký thỏa thuận thì sẽ không biết rõ bên A là ai. Khí thế giữ bí mật đến khoảnh khắc cuối cùng mới vạch trần khăn che mặt của người đi thuê thần bí thật đúng là khiến cho người ta… ê răng a.

Nhưng mà, từ một vài phương diện Ôn Tửu
đã xác nhận được bên A đứng ở sau màn chính là Thương Cảnh Thiên. Địa
chỉ email để lại cho người ứng tuyển chính là của anh ta, bảo cô bạn gái cũ Hứa Đình Đình này tới che chắn phỏng vấn thay, chính anh ta trốn ở
trong phòng trong, tự mình quan sát người ứng tuyển, quê quán ở thành
phố X. Ngoại trừ anh ta, còn ai vào đây nữa.

Ôn Tửu lại cẩn thận đọc thỏa thuận một lần nữa rồi ký tên, cũng ghi số tài khoản ngân hàng của mình vào chỗ tương ứng.

Hứa Đình Đình nhận lấy tờ thỏa thuận,
rồi gọi một cú điện thoại, sắc mặt mềm mại, giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Cảnh Thiên, cô Ôn đã ký tên.”

Ôn Tửu nghe được hai chữ “Cảnh Thiên”, trong lòng càng xác định không thể nghi ngờ, bên A này chính là Thương Cảnh Thiên.

Hứa Đình Đình dùng di động chụp ảnh số
tài khoản ngân hàng kia rồi gửi đi, sau đó ngước mắt, thản nhiên cười
nói với Ôn Tửu: “Tôi đã gửi số tài khoản đi rồi, đợi chút nữa mời cô Ôn
kiểm tra lại số dư tài khoản của mình.”

“Cảm ơn.” Ôn Tửu vừa dứt lời không bao
lâu, chợt nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên một tiếng, là
tin nhắn thông báo của ngân hàng.

Quả nhiên thần tốc.

Cô xác nhận số tiền rồi ngước mắt nhẹ nhàng cười: “Tôi đã nhận được.”

Hai mươi vạn vào tài khoản, trên khuôn
mặt thanh lệ của Ôn Tửu vẫn là nụ cười bình tĩnh thản nhiên như trước,
không hề có thụ sủng nhược kinh và mừng rỡ như điên, quả thực bình tĩnh
đến mức khiến cho Hứa Đình Đình có chút tức giận.

Nếu có người cầm bảy mươi vạn đưa cho
cô, cho dù cô cố nén, cũng không có cách nào nhịn được loại vui sướng
phát ra từ nội tâm, nhưng mà Ôn Tửu quả thực là không có biểu cảm mừng
như điên, yên lặng không màng danh lợi quả thực giống như là bảy mươi
vạn không phải là tiền.

Nếu như không phải vì tiền, cô ấy đến
ứng tuyển làm bạn gái người ta làm gì? Rảnh rỗi nhàm chán tiêu phí ngày
nghỉ? Hay là lòng tò mò làm hại, muốn đi nhìn xem ông chủ lắm tiền là
ai?


Hứa Đình Đình cảm thấy những khả năng
này đều không lớn, cho nên cô cho rằng là khả năng diễn xuất của Ôn Tửu
quá tốt, có thể hỉ nộ không lộ giống như Thương Cảnh Thiên vậy.

Nhưng mà Thương Cảnh Thiên cũng có lúc thất thố, ví như, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy.

Nghĩ đến một màn ngày hôm qua, Hứa Đình Đình càng nghĩ càng cảm thấy Ôn Tửu ở trước mặt giống như là một điều bí ẩn.

Rõ ràng Thương Cảnh Thiên đã bảo cô gọi
điện thoại cho Hồ Mẫn, lúc Hồ Mẫn nhận được điện thoại, sự mừng rỡ như
điên kia quả thực cách đường dây điện thoại rồi mà cô còn có thể cảm
nhận thấy. Nhưng mà sau đó không bao lâu, cô lại nhận được điện thoại
của Thương Cảnh Thiên, bảo cô hủy bỏ Hồ Mẫn, ngược lại gọi điện thoại
cho Ôn Tửu.

Rốt cục trong khoảng thời gian này đã
xảy ra chuyện gì, khiến cho ông chủ sau lưng Thương Cảnh Thiên tạm thời
thay đổi ý định, Hứa Đình Đình thật sự rất tò mò, nhưng Thương Cảnh
Thiên không nói, cô cũng thông minh không hỏi.

Hứa Đình Đình cầm một phong thư dán kín
đưa cho cô, ôn nhu cười nói: “Đây là địa chỉ và số điện thoại của vị
tiên sinh thuê bạn gái kia, mời cô Ôn đi qua đó bây giờ, chúc cô Ôn mọi
thứ thuận lợi, Tết âm lịch vui vẻ.”

Ôn Tửu nhận phong thư, cũng lễ phép cười đáp lại: “Cảm ơn.”

Nhận hai mươi vạn tiền đặt cọc, tiếp đó
là công việc một ngày mười vạn tiền lương, trong khi sớm chiều ở chung,
vô cùng có khả năng câu được đại gia, vậy mà Ôn Tửu lại điềm tĩnh như
thế, Hứa Đình Đình lại hoài nghi không phải là khả năng diễn xuất của cô siêu quần, mà là liệt dây thần kinh ở mặt.

Trong lòng ghen tị đến ứa ra vị chua,
trên mặt Hứa Đình Đình vẫn nở nụ cười chúc mừng, tự nhiên, hào phóng
vươn tay: “Tôi tên Hứa Đình Đình, quán café Trầm Ngư bên hồ Kim Ba là
tôi mở, cô Ôn có thời gian, hoan nghênh đến ngồi một lát. Hy vọng có thể làm bạn với cô Ôn.”

Ôn Tửu vươn tay bắt tay cô ấy, cười nhẹ nhàng gật đầu: “Được, có thời gian nhất định tôi sẽ đến. Hẹn gặp lại, cô Hứa.”

“Hẹn gặp lại, chúc cô may mắn.”

“Cảm ơn.” Ôn Tửu mỉm cười rời đi.

Hứa Đình Đình đưa mắt nhìn theo của bóng lưng cô ấy, trực giác cho biết cô gái tên Ôn Tửu này cũng không đơn
giản. Nếu cô ấy cũng có đủ năng lực, có sức hấp dẫn, cũng có sự quyết
đoán, thời gian bảy ngày không phải không có khả năng chuyển từ bạn gái
được thuê thành bạn gái chính quy. Cho nên Hứa Đình Đình khốn khéo nhanh nhẹn rất sẵn lòng kết bạn với cô gái này, thêm bạn bè thêm đường đi (*). Sau khi ở bên Thương Cảnh Thiên, cô lĩnh hội sâu nhất được điểm này.

[(*)Thêm bạn bè thêm đường đi: ý muốn nói sẽ thêm một người giúp đỡ khi mình gặp khó khăn.]

Vào thang máy Ôn Tửu mở phong thư ra,

bên trong có một tờ giấy ghi chép, trên đó viết một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực bằng bút máy, là một địa chỉ và một số điện thoại.

Nhìn mấy chữ ‘Dinh thự Khuynh Thành’
hàng địa chỉ, Ôn Tửu thầm nghĩ, ‘sống ở chỗ này, Thương Cảnh Thiên còn
rất có tiền nha’. Đây là khu nhà ở đắt giá nằm ở khu sườn phía đông của
hồ Kim Ba, bởi vì chính sách điều tiết bất động sản không cho phép xây
dựng loại biệt thự sang trọng đắt tiền này ở trong thành phố. Cho nên
giá nhà ở đây cao bất bình thường.

Mười lăm phút sau, Ôn Tửu lái xe đến
cổng lớn của dinh thự Khuynh Thành, bảo vệ mặc dù lễ phép khách khí,
nhưng lại rất đề phòng, sau khi gọi điện cho chủ nhà xác định thân phận
của khách xong mới cho đi.

Ôn Tửu dừng xe ở trong ga ra, sau đó
mang theo một vali hành lý xinh xắn, đi tới biệt thự thứ hai ở sườn đông dựa theo địa chỉ trong phong thư.

Thời tiết đẹp, bên trên mặt cỏ phủ một
lớp tuyết chưa tan, bằng phẳng giống như một cái thảm nhung màu trắng,
dọc theo lan can sắt nghệ thuật, trồng một loạt hoa hồng Bulgaria cao
lớn. Ở chỗ gần mái hiên lại còn trồng một gốc cây hoa mai, đứng một mình ở trong tuyết, cực kỳ phong nhã.

Ôn Tửu đẩy cổng sắt đi vào, lên bậc
thang bấm chuông cửa, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi
ra mở cửa, thân thiết cười nói: “Cô Ôn, mời vào.”

“Xin chào.” Ôn Tửu mỉm cười chào hỏi, nhẹ bước vào trong phòng.

“Cô Ôn, mời.” Cô Lưu lấy ra một đôi dép lê bằng da dê mới tinh, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh chân Ôn Tửu.

Ôn Tửu nói cảm ơn, ở cửa trước đổi giày, kéo quai vali của mình tựa vào cạnh tủ giày, sau đó đi theo cô Lưu vào phòng khách.

Cả căn phòng đều trang trí, bày biện
theo phong cách kiểu Trung Quốc rất truyền thống. Bình phong ngăn cách,
đồ nội thất bằng gỗ lim vàng, tranh chữ treo trên tường, cùng với đồ sứ
đồ ngọc đặt trong đa bảo cách(*), đều để lộ ra hương vị cổ kính nồng đậm.

[(*)Đa bảo cách: dạng tủ đứng chia thành nhiều ngăn để đồ, không có tấm gỗ phía sau]

Nhìn thấy căn phòng khách như vậy, lại
nghĩ tới Thương Cảnh Thiên phong lưu thời thượng, Ôn Tửu không khỏi cảm
thấy than thở trong lòng, thời gian quả thực là một cái búa lợi hại,
thay đổi sở thích của Thương Cảnh Thiên nhiều như vậy.

Ly kinh phản đạo (*), Thương
Cảnh Thiên phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại thiết kế căn nhà thành như vậy, thật đúng là khiến cho cô không thể tưởng tượng được. Nhưng nghĩ
lại, thời gian bảy năm, chính mình cũng đã thay đổi nhiều như vậy, huống chi là anh ta.

[(*) Ly kinh phản đạo: là thành ngữ, tạm hiểu là đi ngược, làm trái với vị trí, hành vi bên ngoài. Trường

hợp này, có thể hiểu Thương Cảnh Thiên vốn phong lưu phóng khoáng, nên
trang trí nhà cửa hẳn là sẽ theo phong cách hiện đại, cổ kính như vậy
ngược với phong cách bên ngoài của Thương Cảnh Thiên.

“Cô Ôn, mời ngồi. Hoan Hoan, khách tới rồi.”

Ôn Tửu đi đến phía trước ghế sô pha mới
phát hiện, trên ghế sô pha rộng rãi như cái giường có một cô bé khoảng
bốn, năm tuổi đang nằm, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn khuất sau cái lưng ghế
sô pha và đệm dựa, nên vừa rồi cô hoàn toàn không phát hiện ra ở đây còn có một đứa trẻ.

Cô bé có một khuôn mặt giống hệt như
thiên sứ, cực kỳ xinh xắn, đáng tiếc lại có chút không lễ phép. Nhìn
thấy khách tới chơi, cũng không biết đứng dậy chào hỏi, vẫn nằm nguyên
trên ghế sô pha, tự mình nghịch rubic dây (*) trong tay, giống như không trông thấy cô.

[(*) Rubic dây]

“Hoan Hoan ngoan, phải lễ phép với
khách.” Cô Lưu ngượng ngùng cười cười với Ôn Tửu: “Đứa nhỏ vừa mới ngủ
dậy, vẫn còn đang cáu kỉnh. Mời cô Ôn ngồi, tiên sinh sẽ lập tức xuống
đây.”

Ôn Tửu nhìn cô bé, giật mình, chẳng lẽ đây là con gái của Thương Cảnh Thiên?

Nhưng bên ngoài không nghe thấy tin tức
anh ta kết hôn a, chẳng lẽ đây là con rơi? Bởi vì mẹ đứa nhỏ không thể
gặp người, cho nên thuê một cô bạn gái mang về nhà báo cáo kết quả công
tác?

Ý nghĩ này của cô tự xuất hiện ở trong
đầu, dọa Ôn Tửu nhảy dựng, nhưng lại giống như mọc rễ, càng nghĩ lại
càng cảm thấy không có gì là không thể.

Năm nay anh ta hai mươi tám rồi, có cô
con gái bốn, năm tuổi cũng rất bình thường, đặc biệt là loại đàn ông
phong lưu thành tính giống như anh ta, trêu hoa ghẹo nguyệt còn không
phải là chuyện như cơm bữa sao! Hừ…Đột nhiên có một cơn phẫn nộ xông ra
từ trong trái tim của Ôn Tửu, giống như là cô đột nhiên nốc một vốc rượu mạnh rồi bị sặc.

Cô hít sâu, bất tri bất giác đan hai tay lại với nhau, phát ra vài tiếng “rắc rắc” nhỏ.

Cô bé trên ghế sô pha cuối cùng cũng quăng ánh mắt lại đây, nhìn tay cô.

Ôn Tửu vội vàng thản nhiên tách hai tay ra, ôn nhu cười cười với cô bé.

Cô bé lại không khách sáo mà liếc trắng
cô một cái, tiếp tục cầm cái rubic dây trong tay xoay qua xoay lại. Mắt
xích không biến thành hình như nó muốn, mặt nó sa sầm, bĩu môi hung hăng quăng cái rubic dây xuống dưới mặt đất, cũng may, dưới ghế sô pha là
cái thảm rất dày, không có rơi vỡ.

Thật đúng là một cô bé không lễ phép lại xấu tính, Ôn Tửu nhặt khối rubic đó lên, đưa cho cô bé.

Hoan Hoan tức giận hỏi: “Cô là ai vậy?”

Ừm, cái vấn đề này vẫn là do “Bên A” tới trả lời có vẻ tốt hơn. Ôn Tửu cười cười: “Cô tên là Ôn Tửu.”

“Tên này khó nghe muốn chết.”


Ôn Tửu tiếp tục cười: “Cô rất thích.”

Thật đúng là cha nào con nấy, tính tình
xấu xa, lời nói ác động, không lễ phép, nhưng mà lại cố tình sở hữu một
khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu khiến cho người ta mê mẩn.

Bất giác Ôn Tửu lại nhớ tới Thương Cảnh Thiên bảy, tám năm trước, lại không khỏi nắm chặt tay vang lên mấy tiếng “rắc rắc”.

Ừ, cô còn thật sự ‘chờ mong’ bảy ngày ở chung kế tiếp đây. Là đánh cho anh ta răng rơi đầy đất, hay là răng giả đầy đất đây.

Cô Lưu từ trong phòng bếp đi tới đây,
bưng một cái khay cực lớn, trên khay bày sữa, trứng gà, bánh sandwich,
sữa đậu nành, bánh bao hấp, sủi cảo đang bốc khói, khoảng chừng bảy, tám loại đồ ăn sáng, nhưng mỗi loại cũng không nhiều lắm, ít nhưng kiểu
dáng đẹp đẽ.

Bà đặt khay trên bàn trà trước ghế sô
pha, trước tiên đặt một ly trà xanh ở trước mặt Ôn Tửu, cười nói: “Cô
Ôn, mời dùng trà.” Sau đó, cười dịu dàng nói với cô bé: “Hoan Hoan, ăn
sáng thôi.”

Cô bé nhìn cũng không nhìn bữa ăn sáng thịnh soạn như vậy, cong môi nói: “Cháu không ăn.”

Dì Lưu hiền lành dỗ dành: “Hoan Hoan
ngoan nhất, cháu xem, hôm nay cô Lưu chuẩn bị cho cháu nhiều loại như
vậy, tất cả đều là loại con thích đúng không?”

Kết quả, cô bé phụng phịu lạnh như băng nói: “Đều cũng không thích.”

Ôn Tửu: “…”

Cô Lưu bất đắc dĩ cười theo, tiếp tục dỗ dành. Hoan Hoan bị nói nhiều, buồn bực, cầm rubic dây gõ vào mu bàn tay cô Lưu.

Ôn Tửu nhìn không nổi nữa, nếu đây là
con gái cô, đã bị tét một cái lên mông từ lâu rồi. Nhưng mà, cô tin mình sẽ không sinh ra đứa con kiêu căng như vậy.

Cô cười hỏi cô bé: “Cô có thể xoay rubic dây thành quả cầu, cháu có muốn xem không?”

Hoan Hoan trừng to mắt: “Thật sự?”

Ôn Tửu gật đầu: “Đương nhiên, hơn nữa cô biến cực kỳ nhanh, không tin thì chúng ta thi đấu, trước khi cháu ăn
xong cái bánh sandwich này, cô có thể biến ra một quả cầu.”

“Cô ba hoa nha.”

“Không tin thì chúng mình đánh cuộc.”

“Được, thua cuộc, cô bắt chước con chó đi.”

“Không thành vấn đề, chẳng qua cháu phải ăn từng miếng liên tục, không được sặc, nếu không là phạm quy.”

“Được.” Cô bé đồng ý ngay, lập tức cầm lấy bánh sandwich.

Chơi rubic dây còn không phải là một
chuyện cỏn con, ngón tay Ôn Tửu bay lượn, động tác nhanh đến mức khiến
cho người ta hoa mắt.

Hoan Hoan vừa ăn bánh sandwich vừa chăm chú nhìn tay Ôn Tửu.

Ôn Tửu hết sức chăm chú, không phát hiện ở trên bậc thang tầng hai, Yến Luật đang từ trên cao nhìn xuống đánh giá mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.