Tình Bất Yếm Trá

Chương 22: Vợ chưa cưới


Đọc truyện Tình Bất Yếm Trá – Chương 22: Vợ chưa cưới

Ôn Tửu không nghĩ đến đột nhiên anh lại hỏi cái này, cúi đầu đặt bao lì xì chứa tiền mừng tuổi ở trên bàn sách trong phòng Yến Luật.

Cô ngước mắt lên, mỉm cười, dịu dàng hỏi ngược lại: “Vậy thì tại sao Yến tiên sinh lại phải thuê bạn gái?”

Yến Luật lạnh lùng nói: “Là tôi đang hỏi cô.”

Ôn Tửu mỉm cười nhìn anh: “Anh trả lời tôi trước, rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”

Yến Luật: “…”

Đúng là phụ nữ luôn luôn không nói lý, rõ ràng là vấn đề anh đã hỏi trước,
thế nhưng mà đối mặt với cái lúm đồng tiền như hoa này anh lại không thể nào tức giận được, lại càng không thể phẩy tay áo bỏ đi giống như đối
xử với Úc Thiên Thiên được, anh đành phải nhịn xuống, thuận miệng nói
qua loa: “Đương nhiên là vì người nhà ép cưới.”

Yến Luật xưa nay vốn không phải là người nói nhiều, hơn nữa đây cũng là
việc riêng của anh, anh cũng không muốn nói nhiều với người xa lạ như Ôn Tửu đây.

Ôn Tửu cười lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”

Yến Luật nhăn mày lại, trong giọng nói có chút đề phòng: “Vậy cô cho rằng là vì cái gì?”

“Nếu như là vì bị người nhà ép cưới, nếu nhìn thấy anh dẫn theo bạn gái về,
nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng mà ông nội nhìn thấy tôi, lại
không hề vui vẻ chút nào, còn gọi anh vào trong phòng sách, đập bàn.”

Yến Luật không nghĩ tới anh công bố lý do là người nhà ép cưới, Ôn Tửu sẽ nghi ngờ, hơn nữa lại còn chất vấn vô cùng có lý.

Mồng ba Úc Thiên Thiên sẽ đến thành phố X, có lẽ nên nói tình hình thực tế
với cô, để cho cô có sự chuẩn bị, không đến mức lúc đó phải bó tay, bị
Úc Thiên Thiên làm khổ.

Vì vậy, Yến Luật nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: “Đúng là còn có một nguyên nhân khác. Ông ngoại tôi có một đồng đội cùng vào sinh ra tử, họ Diệp, con
gái ông với mẹ tôi là bạn bè thân nhất, lúc mẹ tôi qua đời, tiếc nuối
lớn nhất chính là không được nhìn thấy tôi kết hôn, không thể nhìn thấy
vợ tương lai của tôi. Vừa vặn dì Diệp có một đứa con gái tên là Úc Thiên Thiên, bởi vì hai nhà đã thân thiết mấy đời, mẹ tôi đã nhìn cô ấy lớn
lên từ nhỏ, nên thích cô ấy.”

Nói đến đây, Yến Luật không khỏi nhăn cho đầu lông mày nhíu lại, cảm giác
giống như vô cùng phiền phức, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Đã là ý
của mẹ tôi, mọi người đều ngầm thừa nhận cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Hai năm qua, ông ngoại vẫn luôn ép tôi làm đám cưới, tôi vẫn không đồng
ý. Mồng ba là sinh nhật của ông nội, Úc Thiên Thiên sẽ tới chúc tết,
chúc thọ!

Ôn Tửu nghe xong thì đã hiểu rõ, thì ra mình tới đây là để làm tấm bia
chắn. Không trách được ông cụ Yến vừa nhìn thấy mình đã nổi giận, trong
nhà đã có một cháu dâu mà mọi người đều công nhận, Yến Luật lại tự mình
dẫn một bạn gái khác trở về, đây không phải là muốn làm loạn sao?

Ôn Tửu xoa xoa ấn đường, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Chuyện này, thực sự là có chút đau đầu đây.

Cô nhất thời chủ quan mà bị cuốn vào trong đó, bây giờ lại muốn dứt ra là chuyện không thể được.


Chả trách Yến Luật lại trả cái giá rất cao là mười vạn một ngày, hóa ra là
muốn cô sắm vai kẻ độc ác đi chen ngang giành giật người tình. Hiển
nhiên, Úc Thiên Thiên sắp tới thành phố X, dường như là một nhân vật khó đối phó, nếu không thì Yến Luật cũng sẽ không gióng trống khua chiêng
trả giá cao như vậy để thuê bạn gái.

Đó rốt cuộc là một cô gái như thế nào? Ôn Tửu ngược lại là có chút tò mò.

Yến Luật nói: “Được, tôi nói xong rồi, bây giờ đến lượt cô.”

Chuyện ngày xưa của bảy năm trước, Ôn Tửu đương nhiên sẽ không kể lại với
người xa lạ như Yến Luật, đây là ân oán giữa cô và Thương Cảnh Thiên, mà quan hệ của anh với Thương Cảnh Thiên lại không tệ, cô sẽ lại càng
không nhắc tới.

Ôn Tửu tự nhiên cười, nói: “Tôi và anh đều giống nhau, cũng đều bị người
nhà ép cưới. Nhìn thấy quảng cáo của anh, tôi cũng muốn đến thử một lần, dù sao tết âm lịch tôi cũng được nghỉ, cũng không có chuyện gì quan
trọng, nếu có thể là diễn giả thành thật, trở thành một đôi với người
kia, ngược lại cũng không tệ.”

Yến Luật nhíu mày không nói, trong lòng suy nghĩ về lời Ôn Tửu nói, dường
như cũng không có lý do tốt hơn để giải thích mục đích của cô.

Yến Luật lựa chọn tin tưởng, âm thầm cảm thấy may mắn là chính mình vẫn
luôn ra ám hiệu cho cô rằng đừng có ý gì với mình, bằng không thì kỳ
nghỉ bảy ngày chấm dứt, nếu cô lừa bịp anh, vậy mới là phiền.

Ôn Tửu nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng mà anh yên tâm, ngay từ lúc vừa gặp, tôi đã hiểu rõ rằng chúng ta không thích hợp với nhau. Tôi sẽ không có ý gì với anh.”

Yến Luật sa sầm mặt.

Cô nói những lời này là có ý gì? Vừa gặp đã cảm thấy không thích hợp?
Chẳng lẽ ý cô là, mặt mũi anh thế này mà cô vẫn còn chưa vừa ý? Lập tức, cơn khó chịu dâng lên tới tận mắt, sắc mặt Yến Luật cũng dần lạnh đi.

“Sau khi Úc Thiên Thiên đến, tôi hy vọng cô có thể phối hợp thêm với tôi, để cho cô ta tin tưởng cô là bạn gái của tôi, hơn nữa là đối tượng có dự
định kết hôn. Để cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng.”

Ôn Tửu gật đầu cười cười: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhìn vào tiền lương là mười vạn một ngày, cô cũng phải giúp ông chủ Yến một tay cho thật tốt.

Yến Luật còn muốn nói thêm gì nữa, lúc này, điện thoại cố định trên bàn
vang lên, Yến Luật cầm lên, ông nội nói trong điện thoại: “A Luật, huyện trưởng Tề đến rồi.”

“Vâng, cháu lập tức tới ngay.”

Yến Luật ra khỏi phòng, Ôn Tửu cũng đi cùng anh xuống tầng.

Trong phòng khách, có mấy người đàn ông trung niên, đang theo thứ tự bắt tay
với ông nội: “Chúc mừng năm mới, lãnh đạo.” Người đàn ông đang nói
chuyện khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ áo lông màu vàng đất.

Ông nội cất cao giọng nói: “Chúc mừng năm mới, huyện trưởng Tề.”


Ôn Tửu không nghĩ tới vị này thế mà là là huyện trưởng của thành phố X,
nhìn thái độ cung kính của ông với ông nội, chắc hẳn tại thành phố X,
ông nội rất có tiếng tăm.

Huyện trưởng Tề trông thấy Yến Luật, đã đưa tay ra từ xa, cười nói: “Yến tiên sinh, chúc mừng năm mới, vừa trở về năm ngoái sao.”

Yến Luật nắm chặt tay ông ta: “Xin chào huyện trưởng Tề, cháu vừa trở về ngày hôm qua thôi.”

Ôn Tửu không nghĩ tới huyện trưởng Tề cũng sẽ tôn kính khách sáo như vậy
với người còn trẻ như Yến Luật. Tiếp theo ngồi nghe bọn họ nói chuyện,
cô mới hiểu được, thì ra Yến Luật đã đầu tư một hạng mục ở thành phố X.
Cho nên, huyện trưởng Tề nhận dịp vội tới chúc tết ông cụ Yến, thuận
tiện báo cáo lại một lượt tiến triển của hạng mục cho Yến Luật.

Ôn Tửu chuẩn bị tốt nước trà, đặt ở trên bàn trà, thuận tiện nhìn thoáng qua Yến Luật đang ngồi nghiêm chỉnh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ xử lý công việc của Yến Luật,
nghiêm túc chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, tuy nhiên vẫn khó giấu được vẻ
trong trẻo và khí chất lạnh lùng trên trán, nhưng loại khí chất ôn hòa
này thật đúng là hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ kiêu ngạo kia, giống như chợt ẩn giấu đi vẻ bước bỉnh nói toạc ra, bên trong trầm ổn bình
tĩnh, lại có loại khí thế như núi như biển.

Ôn Tửu chỉ ngồi lại một lát, rồi đi ra sân.

Bầu trời vô cùng trong xanh, so với bầu không khí của đô thị lớn, không khí tại đây dường như có thể dùng từ trong lành, mát rượi để hình dung, hơn nữa bởi vì trong nhà có mấy cây hoa mai, lại lan tỏa mùi hương thơm
ngát thấm sâu vào ruột gan.

Nhìn những đóa hoa mai thanh khiết kiêu ngạo đã bắt đầu nở ra, Ôn Tửu không
khỏi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, lúc này, cổng được mở phát ra
tiếng lạch cạch, Yến Thanh Ngọc xách theo một giỏ trứng gà ta, bước vào
trong nhà.

“Cô Ba trở về rồi.” Ôn Tửu cất điện thoại, tiến lên đỡ lấy giỏ trứng gà trong tay bà.

Yến Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, cười hỏi: “Có khách tới nhà sao?”

“Vâng, huyện trưởng Tề đang ở đây.”

Huyện trưởng Tề cũng không phải là khách quý ít gặp gì, vẫn thường xuyên đến
nhà, cho nên Yến Thanh Ngọc đi vào phòng khách, rất tùy ý lên tiếng chào hỏi huyện trưởng Tề, sau đó đi vào nhà bếp với Ôn Tửu.

Ôn Tửu giúp bà nhặt lấy từng quả trứng gà một bỏ vào tủ lạnh.

Yến Thanh Ngọc nói: “Bà nội thế cứ luôn mồm khen cháu, nói cháu làm bữa đêm giao thừa đúng là không hề kém gì so với khách sạn lớn.”

Ôn Tửu nở nụ cười: “Bà nội đây là yêu ai yêu cả đường đi, khen ngợi cháu cũng chỉ vì A Luật thôi.”

“Vậy cũng không đúng rồi, Úc…” Vừa nói ra khỏi miệng, Yến Thanh Ngọc đột
nhiên phát hiện ra không thích hợp, vội vàng ậm ờ, thay đổi chủ đề.


Huyện trưởng Tề đã nói chuyện đến hai tiếng, trước khi đi, Yến Luật, ông nội
và bà nội tiễn mấy người ra ngoài cửa lớn. Ôn Tửu cũng đi theo sau lưng
Yến Luật để tiễn khách.

Mấy người huyện trưởng Tề vừa đi, đột nhiên có người gọi một tiếng: “Cô Ôn.”

Ôn Tửu quay mặt nhìn lại, không nghĩ tới người gọi mình thế mà lại là Lục
Trùng, đi theo bên cạnh anh là Lục Bình Dũng và một người phụ nữ trung
niên.

Ba người mang theo rượu thuốc và hộp quà cáp trong tay, vừa thấy Ôn Tửu đã kích động không thôi, bước nhanh đi đến gần cô.

Lục Trùng ngại ngùng cười cười: “Chúng tôi đang định đi hỏi từng nhà, không ngờ thật là may mắn, đúng lúc thấy cô đi ra.”

Người phụ nữ kia một tay nắm chặt tay Ôn Tửu, nước mắt cũng tràn ra: “Cô Ôn, cám ơn cháu đã cứu chồng của bác.”

Ôn Tửu xấu hổ cười: “Không có gì, mọi người quá khách sáo rồi.”

Vợ chồng Lục Bình Dũng không ngừng nói lời cảm ơn.

Ông bà nội đều có chút mơ hồ, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, càng tò
mò vì sao Ôn Tửu lại có thể quen biết người trong thành phố X. Chỉ có
Yến Luật biết rõ mọi chuyện.

Ông nội tuy rằng không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng thấy bọn họ quen biết Ôn
Tửu, lại là đồng hương, nên nhiệt tình bắt chuyện: “Nào nào nào, mời vào trong nhà ngồi đi.”

Ba người vào phòng, bỏ quà cáp xuống, liên tục cảm ơn Ôn Tửu. Ông bà nội
cũng nghe rõ được chuyện gì đã xảy ra, trong chốc lát lại càng nhìn Ôn
Tửu với ánh mắt khác xưa.

Đến lúc tiễn mấy người Lục Trùng xong, ông nội vẫy tay với Yến Luật, gọi anh vào phòng sách.

Yến Luật đóng cửa lại, ông nội liền giơ ngón tay cái lên: “Cháu trai thật
tinh mắt, con bé này được, có dũng có mưu, lòng dạ lương thiện, ông nội
bây giờ đứng về phía cháu đây.”

Yến Luật nghe xong thực sự cảm thấy rất vui mừng, có ông nội ra mặt giúp
đỡ, vậy đã vượt qua nửa cửa ải của ông ngoại rồi. Anh đắc ý ra khỏi
phòng đọc sách. Trên ghế sô pha, Ôn Tửu đang ngồi nói tào lao với bà
nội, dịu dàng nở nụ cười, lông mi cong cong, thật sự là càng nhìn càng
thuận mắt.

Anh đi qua, ngồi bên cạnh Ôn Tửu, cười cười với cô.

Ôn Tửu ngây ngẩn cả người.

Yến tiên sinh vậy mà lại cười với cô.

Đây thật sự là mặt trời mọc từ phía tây sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, không tính mấy nụ cười châm biếm và cười lạnh thì đây là lần đầu tiên
anh cười với cô.

Anh có bề ngoài tuấn tú, nụ cười này, giống như một làn gió xuân ấm áp lướt qua mặt, có một cảm giác làm cho người ta say rượu và muốn say, nhưng
mà Ôn Tửu lại cảm thấy trên người như đang nổi da gà, vẫn không quên ân
cần hỏi: “Anh không sao chứ?”

Nụ cười của Yến Luật cứng lại, lộ ra trạng thái im lặng. Một lúc lâu sau, ngượng ngùng nhíu lông mày lại, đứng dậy đi lên tầng.

Lúc này, Hoan Hoan trong phòng đã tỉnh, giọng nói yếu ớt gọi bà nội vào mặc quần áo cho bé.

Bà nội đi vào phòng ngủ, Ôn Tửu liền đứng dậy đi lên tầng ba, ngồi trên

ghế ở trong nhà kính trồng hoa, cầm điện thoại di động lướt internet.
Trong không khí im lặng, hương hoa nhẹ nhàng bay theo gió, ánh mặt trời
mùa đông ấm áp xuyên qua bề mặt thủy tinh, vương trên người cô, thật sự
là nhàn nhã khiến người ta muốn thở dài.

Một tiếng phanh gấp phá vỡ sự yên lặng, tiếp theo, ngoài cửa có người nhấn chuông.

Ôn Tửu tò mò đi đến phía trước cửa sổ, chỉ thấy ngoài cổng, một chiếc Jeep địa hình dừng ở bên cạnh xe thương mại của Yến Luật.

Yến Thanh Ngọc mở cổng ra, một cô gái trẻ tóc ngắn đi vào trong nhà. Bởi vì cô ta không ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, cho nên Ôn Tửu không nhìn
thấy mặt mũi của cô ta, chỉ thấy một dáng người cao gầy thon thả, tóc
ngắn, đi đôi bốt dài, đi lại nhẹ nhàng.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Tửu, đây chính là Úc Thiên Thiên,
nhưng nghĩ lại, mồng ba cô ấy mới tới, có thể cô gái này là họ hàng của
nhà họ Yến, tới chúc tết ông nội.

Ôn Tửu ngồi xuống, tiếp tục xem điện thoại, còn chưa tới một phút đồng hồ, điện thoại đã reo lên.

“Cô xuống tầng một chút đi.”

Yến Luật chỉ nói một câu đã nhanh chóng gọn gàng cúp điện thoại, giọng nói
trong điện thoại so với giọng nói trầm thấp bình thường, thì có hơi căng thẳng.

Ôn Tửu đi từ xuống cầu thang, rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng bề ngoài của
cô gái. Tuổi tác tương tự cô, cũng khoảng hai tư, hai lăm tuổi, mái tóc
ngắn thời thượng gọn gàng, được nhuộm màu tím, son môi cũng màu tím
nhạt. Màu da hơi ngăm, có một đôi lông mi anh khí bừng bừng và một đôi
mắt trong trẻo. Vừa nhìn đã thấy cả người sáng láng, vô cùng xinh đẹp,
mang theo một chút hoang dã.

Ông nội và bà nội đều nhiệt tình vây quanh cô ấy nói chuyện, mà Yến Luật
lại một mình, đứng ở đầu bậc thang, ánh mắt lạnh lùng, hờ hững im lặng.

Ông nội nhìn thấy Ôn Tửu, cười gật đầu: “Thiên Thiên, đây là bạn của Yến Luật, Ôn Tửu.”

Ông nội đã lược bớt một chữ “gái”.

Thì ra cô ta là Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu bỗng nhiên hiểu ra, rồi lại tò mò, sao hôm nay cô ta đã tới rồi.

Úc Thiên Thiên không hề chớp mắt nhìn Ôn Tửu đang đi xuống từ cầu thang.
Cô gái được Yến Luật dẫn về trong dịp tết sao lại có thể là bạn bè bình
thường?

Trên mặt cô dường như cạn sạch ý cười trong nháy mắt, ánh mắt cũng bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn đi.

Trong ánh mắt địch ý sắc bén như mũi kim, Ôn Tửu đi tới bên cạnh Yến Luật.

Yến Luật vươn tay.

Ôn Tửu dường như không phát hiện ra anh, càng không phát hiện ra tay của
anh, ánh mắt trong suốt trực tiếp lướt qua anh, lập tức lướt qua người
anh.

Yến Luật tức đến muốn phun ra một ngụm máu, cô lại dám làm hỏng chuyện vào thời khắc then này!

Ôn Tửu bỗng nhiên nghiêng đầu dịu dàng cười với anh, bỏ tay vào trong lòng bàn tay anh, sau đó, trở tay lại nắm chặt.

Yến Luật lập tức cảm thấy trái tim mình cứ như là bị người ta nắm lấy, thoáng thịch một cái.

Anh yên lặng nuốt ngụm máu kia xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.