Tại nhà kho phía sau trường
– Kim đưa Thanh đến đây làm gì vậy? Còn có cả Tuệ Minh nữa?
– Mày cướp Phong của tao bây giờ lại giả vờ ngây thơ nữa hả?
– Nhìn Thiên Kim lúc này không ai nghĩ cô là một vị tiểu thư.
– Kim nói gì? Thanh không hiểu.
– Mày không hiểu thì tao nói cho mày hiểu. Dưới mưa đêm đó mày và Phong làm gì tao và Thiên Kim đều biết, cho nên hôm nay tụi tao hẹn mày ở đây chỉ là giải trừ mối nguy hiểm này thôi
– Tuệ Minh lên tiếng. Thanh không nói nên lời, người bạn thân tám năm lại chỉ vì tranh giành người yêu mà giết hại lẫn nhau.
– Thế nào, có muốn trăn trối gì trước khi chết không?
– Có chứ, một người bạn thân tám năm mà tôi xem như chị em bây giờ chỉ vì hiểu lầm là tôi cướp người yêu của cô ấy mà sẵn sàng giết hại tôi, nhưng tôi không hận cô ấy, ai cũng có quyền bảo vệ tình yêu của mình.
Thiên Kim khựng lại vì câu nói của cô, không hận cô ư, cô giết cô ta mà cô ta không hận cô. Tuệ Minh lên tiếng thay Thiên Kim:
– Châm dầu đi!
Ào… ào… ào, từng can dầu được đổ xung quanh nhà kho. Đám lửa bốc lên phừng phừng.
” Cuối cùng thì Phong cũng là của tôi rồi. “