Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 54: Mong sao thời gian hãy ngừng lại


Đọc truyện Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng – Chương 54: Mong sao thời gian hãy ngừng lại

Edit: Juri

Tiêu Ngạn dừng lại một chút, hiển nhiên là không đoán trước được cậu sẽ nói như vậy, sau đó hắn bật cười: “Được.”

Hắn vừa mới thỏa hiệp, Lạc Tri Dư đã cảm thấy bản thân mình đúng thật là không biết nói đạo lý mà.

Rõ ràng Tiêu Ngạn đang trong kỳ dịch cảm, vậy mà cậu lại đứng ở chỗ này bắt người ta dỗ cậu, tùy hứng thì cũng phải có chừng mực thôi chứ.

“Không nói chuyện này nữa.” Lạc Tri Dư nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ mình, thật ra lần đánh dấu tạm thời này đã tốt hơn lần trước rất nhiều rồi, chỉ là lúc Tiêu Ngạn cắn xuống có hơi dùng sức, khiến cậu trong một khắc ngắn ngủi khó thể nào thừa nhận việc mình bị tin tức tố xâm nhập.

Lạc Tri Dư hợp tình hợp lý mà tìm cho mình một lý do có thể tiếp thu được, dù sao độ xứng đôi tin tức tố của hai người bọn họ cũng chỉ gần bằng không, nếu muốn đạt được đến hiệu quả trấn an thích hợp, thì Tiêu Ngạn nhất định phải cắn tàn nhẫn một chút.

Qua đi một quãng thời gian, Lạc Tri Dư không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là dấu vết đánh dấu tạm thời lại một lần nữa được hình thành, cậu lúc này chỉ muốn ngồi ngốc ở cùng một chỗ cùng với Tiêu Ngạn thêm một đoạn thời gian nữa thôi.

“Để anh cắn ai ngờ anh cắn thật luôn.” Lạc Tri Dư nói, “Xem tôi là người thân rồi chứ gì.”

Tiêu Ngạn cười nhẹ, không tỏ ý kiến.

Các cửa hàng ven đường dần dần tối đèn, chỉ chừa lại ánh đèn đường và chùm đèn màu dùng để trang trí tết Nguyên Tiêu. Chẳng biết đã đã sắp tới gần 11 giờ tối từ bao giờ, Lạc Tri Dư nghĩ không ra rốt cuộc mình đã nói gì với Tiêu Ngạn suốt cả một đường đi như thế, cả một quãng thời gian buổi tối cứ như vậy mà bị hắn chiếm trọn vẹn.

Lạc Tri Dư nhận điện thoại của người trong nhà gọi tới, chị cậu hỏi cậu đang ở đâu rồi.

“Em đang ở phòng vẽ tranh nè.” Lạc Tri Dư nói, “Không cần tới đón em, em đang ở cùng với bạn, về ngay ấy mà.”

“Đi thôi.” Tiêu Ngạn đứng lên, giơ tay giúp Lạc Tri Dư tắt điện trong phòng vẽ.

Căn phòng tối sầm xuống, hai mắt Lạc Tri Dư vẫn chưa kịp thích nghi với bóng tối, bèn phải sờ soạng lên trên người Tiêu Ngạn. Tiêu Ngạn duỗi tay dìu cậu, thuận tiện kéo cậu ôm vào lòng, bóng tối trong ăn mòn đi nhận thức về thời gian của cả hai.

Tiêu Ngạn cảm thấy mình đã ôm Lạc Tri Dư lâu lắm rồi, còn Lạc Tri Dư lại hoảng hốt cảm thấy cái động tác ôm này, chỉ là thoáng qua trong tích tắc mà thôi.

Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Tri Dư thậm chí còn sinh ra ảo giác, rằng bản thân mình ngay lúc này chỉ mong sao thời gian hãy ngừng lại.

Việc này hình như chẳng hề liên quan gì đến cảm xúc muốn gắn bó được tạo nên bởi tin tức tố cả, cậu chỉ là do ngày qua ngày được đùa giỡn chung với Tiêu Ngạn, nên mới sinh ra một chút vọng tưởng khó thể nào xóa nhòa được.

Cậu nghe thấy tiếng Tiêu Ngạn vặn mở khóa cửa, ánh đèn màu cam ấm áp nghiêng bóng tràn vào, đôi mắt vừa mới thích ứng được với bóng tối giờ lại nhìn thấy ánh sáng.


Ánh sáng là thứ thường làm người ta vui sướng, nhưng cậu tựa như càng quyến luyến xúc cảm tim đập loạn xạ trong bóng đêm khi nãy hơn, cùng với cả độ ấm từ đôi bàn tay của đối phương nữa.

“Tôi đưa cậu trở về.” Tiêu Ngạn khóa cửa giúp Lạc Tri Dư, “Tốt nhất đêm nay đừng để vết thương do đánh dấu tạm thời này bị dính nước.”

“Biết rồi.” Lạc Tri Dư ngại phiền, “Cũng đâu phải lần đầu tiên bị thương đâu, tôi nào có mong manh như vậy.”

Lời này của cậu chẳng biết lại vừa chọc phải chỗ ngứa nào của hai người, dọc theo đường đi, hai người một lời cũng chưa hề nói tiếp. Tiêu Ngạn dắt cậu đến giao lộ, nhét một viên kẹo mềm vị quýt vào trong tay cậu.

“Lấy từ buổi tiệc tối, lúc nãy quên đưa cho cậu.” Đáng nhẽ ra thứ này phải được đưa sau khi đánh dấu tam thời xong mới đúng chứ, hiện tại Lạc Tri Dư khóc cũng đã khóc xong rồi, cả người cũng đã hung dữ trở lại, không biết có phải tên này hình như dỗ mình hơi chậm rồi hay không.

“Cảm ơn nhá.” Lạc Tri Dư lột giấy gói kẹo ra, tâm tình rất tốt, “Thứ hai gặp lại anh nha anh trai.”

“Năm cũ còn chưa qua, vậy mà đã tự đi ăn mừng vui vẻ đến mức này rồi.” Lạc Tư Tuyết ở trong phòng khách xem TV, “Em trước kia chẳng phải là không thể ăn kẹo sao?”

“Phải xem tâm trạng em thế nào đã.” Lạc Tri Dư đâm đầu chui tọt vào phòng của mình.

Vòng bạn bè của cậu thật ra cũng chẳng yên ắng là mấy, xem ra mọi người chẳng ai có ý định chăm chỉ học tập ở hai ngày cuối trước khi khai giảng này cả.

@Bé que cay Nghiêm Tử Hàm: Các bạn học, tôi với anh que cay lớn đã quay lại rồi!

Tỉnh Hi Minh bình luận: Chúc mừng mặt khinh bỉ.

Bánh trôi bình luận: Chỉ cần các cậu thích là được……

Ve sầu bình luận: Đm.

Tiêu Ngạn vừa về đến nhà cũng phát một tin mới lên vòng bạn bè, trong bức ảnh là khung cảnh của một chùm đèn lồng mà hai người bọn họ tình cờ thấy được trên đường về nhà. Đèn lồng được làm thành hình của một quả quýt nhỏ, Lạc Tri Dư lúc ấy vây quanh chiếc đèn lồng kia, lượn đi lượn lại hết một vòng lại thêm một vòng nữa, mấy cái vấn đề về giá trị nghệ thuật này kia đều bị cậu nhân cơ hội đó lôi ra nói hết.

@Quả quýt: [ Hình ảnh ], Gặp phải một bé quýt con con.

Phàn Việt bình luận: Có thứ gì đó đáng nghi.

Tỉnh Hi Minh bình luận: Thật đáng yêu!


Bánh trôi bình luận: Trên mặt đất vì sao lại có hai bóng người.

Thang Nguyên bình luận: Ò, Lạc Tri Dư.

Phàn Việt trả lời:……

Trương Thự không phải Mochi* bình luận: Ra ngoài chơi sao lại không gọi tao đi cùng thế này! Tao đêm nay suýt chút nữa đã bị mấy thằng nhóc con chọc cho phiền chết đấy. À còn nữa, bánh trôi mày làm sao thấy được đây là Lạc Tri Dư thế, thật thần kỳ quá đi.

(* Trương Thự: /zhāng shǔ/; Mochi: /má shǔ/)

——

Mấy tuần sau khi khai giảng, đối với đám học sinh vừa mới kết thúc kỳ nghỉ mà nói, thì đây chính là một quá trình thích ứng không hơn không kém. Trong suốt ba tháng này, học sinh Nhất Trung tất cả đều bận rộn cho kỳ kiểm tra đầu năm cộng với kỳ thi tháng, hầu hết thời gian mọi người đều dùng để thích ứng với tiết tấu sinh hoạt và học tập chăm chỉ.

So với học kỳ 1, nhiệm vụ học tập của học kỳ 2 này rõ ràng tăng lên kha khá. Số lượng bài tập về nhà càng lúc càng nhiều, chiếm hết khoảng trống thời gian dù chỉ là một chút của đám học sinh. Sau khi những tiếng than ai oán trách đời bạc phận qua đi, mọi người cũng dần dần thích ứng với tiết tấu học tập này.

Lạc Tri Dư trước giờ vẫn là người như thế, bài tập có ích cậu sẽ làm, còn mà cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán thì cậu sẽ đáp án rồi vứt sang một bên luôn.

“Cậu không cần giải thích ý nghĩa của việc học tập trong đầu cậu cho tôi đâu, vì tôi và cậu có chung một suy nghĩ.” Tiêu Ngạn mở bài tập ra, dùng bút chọc tỉnh người nào đó đang lười biếng nằm ườn lên trên bàn, “Không được ngủ, dậy ngay cho tôi. Mấy cái đạo lý gì đó của cậu tôi đều hiểu hết rồi, nhưng tại sao người giúp cậu chép bài tập lại phải là tôi chứ?”

“Anh chỉ cần thuận tiện giúp tôi chép vài ba phần bài tập thôi mà.” Lạc Tri Dư gối lên cánh tay của chính mình, ngửa đầu nhìn Tiêu Ngạn, “Mà tôi, thì lại mượn khoảng thời gian quý giá của tiết tự học buổi tối này, lên đây để xem xem anh có khỏe hay không đó.”

“Tôi đây sắp năm ba tới nơi rồi, còn phải giúp cậu chép bài tập nữa chứ.” Tiêu Ngạn nắm cổ áo Lạc Tri Dư kéo người nào đó đang gục xuống dậy, “Mau dậy xem nào, cậu nghĩ tôi tốt bụng lắm sao?”

“Dù sao đống bài tập chướng tai gai mắt của anh anh cũng có làm đâu, tôi lại hiểu anh quá cơ.” Lạc Tri Dư ngồi ngay ngắn lại, tiện tay rút ra một quyển bài tập trống trơn của Tiêu Ngạn, “Chờ đến lúc tôi ổn định mọi thứ rồi, cũng sẽ làm vậy cho coi, ai hỏi thì bảo là anh dạy.”

Cây bút chì trong tay Tiêu Ngạn gõ gõ lên mu bàn tay của Lạc Tri Dư: “Nói chuyện thì xài lời nói, bỏ cái tay đang nhét vào trong cổ áo của tôi ra, lưu manh quá rồi đấy.”

Lạc Tri Dư ui da một tiếng, thu móng vuốt về, xoa xoa mu bàn tay.

Từ lần đánh dấu tạm thời trước của Tiêu Ngạn đến giờ, đã là gần một tháng rồi. Vừa mới khai giảng xong, cậu ngày nào cũng chỉ chờ có thời gian rảnh thì sẽ phóng qua chơi với Tiêu Ngạn ngay, quậy thì vẫn sẽ quậy như cũ, nhưng chỉ toàn là những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt thôi, điều này khiến thầy Ngô phải cảm động đến rơi cả nước mắt.

Hiện tại vết đánh dấu tạm thời đã phai nhạt dần, nhưng Lạc Tri Dư thì chẳng có cách nào sửa được tật xấu của mình, vẫn cứ nhân lúc không có việc gì làm là lại chạy lên tầng lượn một vòng, đôi lúc sẽ tìm phiền phức, lại có đôi lúc chỉ tìm việc vui để làm thôi.


Theo lời của Tỉnh Hi Minh mà nói, thì cậu ngày nào cũng nghênh ngang dạo quanh lớp ba của lầu trên cả, cứ như đang đi tham quan một vòng nhà chứa* ấy.

(*Nhà chứa: Như kiểu kỹ viện)

Phàn Việt ngay từ lúc bắt đầu đã chú ý đến hai người bọn họ, riết rồi cũng chây lỳ cả cái bản mặt ra luôn, thậm chí còn quen với việc Lạc Tri Dư đôi lúc sẽ ngẫu nhiên tới bá chiếm chỗ của anh ta, trên đường chỉ cần nhìn thấy Lạc Tri Dư, cũng sẽ nhanh chóng biến cậu thành một thành viên của lớp mình.

Các học sinh năm nhất, sau khi trải qua một học kỳ để thích ứng, rốt cuộc cũng đã quen thuộc được với toàn bộ của trường Nhất Trung này. Người trẻ tuổi thì làm sao mà giấu được những sự rung động đầu đời đã ăn sâu vào tận xương tuỷ kia chứ, bọn họ liền bắt đầu đi thách thức sức chịu đựng của các giáo viên và phụ huynh.

Chủ nhiệm lớp ngày nào đi dạy cũng phải nhấn mạnh sự tiêu cực của việc yêu sớm đối với bọn học sinh lên vài phần. Nhưng dù có vậy, thì trong tháng thứ nhất sau khai giảng, trường học vẫn cứ thế bắt được vài đôi học sinh yêu sớm. Cái loại tình huống này, ngoại trừ phê bình và răn dạy ra, thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác hết, chủ nhiệm lớp cũng vì thế mà cực kỳ đau đầu.

Lạc Tri Dư năm nhất lúc vừa mới vào học kỳ một được một ngày đã nhận được tầm vài ba mẩu giấy nhỏ, các Alpha, Beta, đến cả Omega cũng đều yêu thích cậu. Lên tới học kỳ hai sau đó, cậu ngược lại chẳng nhận được bao nhiêu nữa. Bởi vì Lạc Tri Dư đã phiền lắm rồi, nên mới lên diễn đàn tuyên bố, thành tích tốt không bằng cậu cậu sẽ không thích đâu, dọa lui một làn sóng học tra lớn.

Chuyện này được chủ nhiệm xem như trường hợp đáng khen ngợi, bảo trong thâm tâm bạn học Lạc Tri Dư chỉ có duy nhất việc học tập, chẳng giống những cô cậu bạn học đang bắt đầu có sự rung động của tuổi dậy thì kia tí nào. Thế là từ đó đến tận bây giờ, diễn đàn vẫn còn không ít người bắt chước câu nói đó để đăng lên.

“Hồi đó cậu bảo bọn nó thế nào vậy? Cho tôi xíu nha.” Tiêu Ngạn đưa điện thoại cho Lạc Tri Dư, “Tôi cũng phiền lắm rồi, nhớ rõ phải dùng ngữ điệu của tôi để nói đấy.”

“Được thôi, để tôi giúp anh viết.” Lạc Tri Dư vào tài khoản trên diễn đàn của Tiêu Ngạn, đăng một bài viết mới.

[ Tuyên bố sẽ chăm chỉ học tập không nghĩ tới yêu đương ]

Lầu 1 ( Mùi thuốc súng tràn ngập) Chia sẻ lại.

Lầu 2: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, không yêu đương, không rảnh. Trừ khi điểm thi vượt được tôi.

Lầu 3: Đm, lại nữa hả.

Lầu 4: Nhìn tên chủ lầu thì đây chắc là, Tiêu Ngạn?

Lầu 5: Nếu dựa theo cái tiêu chuẩn này ấy, thì ngoại trừ Lạc Tri Dư ra, chắc chẳng còn ai phù hợp với cậu nữa đâu.

Lầu 6: Đừng bàn về nó nữa là được, việc yêu sớm tìm niềm vui cũng chả khác gì việc tự mình đi tìm rắc rối đâu.

Lầu 7: Lầu trên đang khoác vỏ bọc của một chủ nhiệm giáo dục à, lừa ai thế không biết*. Hơn nữa, chẳng phải lần trước đã bảo Tiêu Ngạn có người trong lòng rồi sao.

(*Lại là một pha chém đến từ mình. Nguyễn văn: 空降断腿, cầu cao nhân ạ:(()

Hai chữ “phù hợp” này, cứ như thế mà lọt vào tầm mắt Lạc Tri Dư.

Yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, lời này chả có tí hiệu quả gì đối với Lạc Tri Dư hết, cậu chỉ không muốn yêu sớm là bởi vì cậu chẳng có hứng thú với những người khác thôi, để mà nói Alpha nào khiến cậu cảm thấy thú vị nhất, chắc cũng chỉ có một mình Tiêu Ngạn.


Vấn đề trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, giờ lại bất thình lình xảy ra, đóng chiếm hết thảy suy nghĩ nội tâm của cậu.

Tư duy logic của Lạc Tri Dư bắt đầu vận hành trở lại ——

Cậu không thích Alpha khác = cậu không chán ghét Tiêu Ngạn = cậu suốt ngày ở chung một chỗ với Tiêu Ngạn tìm rắc rối tìm sự vui vẻ.

Tìm rắc rối tìm sự vui vẻ = yêu sớm muốn thử yêu sớm một lần

Thế túm cái quần lại, cậu muốn yêu sớm với Tiêu Ngạn?

Lạc Tri Dư: “???”

“Chép xong rồi.” Tiêu Ngạn ném trả bài tập cho Lạc Tri Dư, “Thử mang đống bài tập chưa làm xong của cậu lên đây nữa xem, có tin tôi tẩn cậu luôn không.”

“Ò.” Lạc Tri Dư đột ngột phun ra một câu, ôm theo đống bài tập, có chút hồn xiêu phách lạc mà đi mất hút.

Tiêu Ngạn: “……”

[ Quả quýt ]: Tôi nói đùa đấy, sẽ không đánh cậu đâu mà.

[ Quả quýt ]: Lại đến chơi đi.

[ Quả quýt ]: Bài tập để tôi làm.

[ Quả quýt ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Quả quýt ]: Đi đâu mất rồi???

Lạc Tri Dư không trả lời.

“Tin tức tố quan trọng lắm sao?” Trong khoảng thời gian làm bài tập của tiết tự học buổi tối, Lạc Tri Dư đang vùi đầu giải đề đột nhiên hỏi một câu, doạ Tỉnh Hi Minh sợ đến hốt hoảng.

“Hả?” Tỉnh Hi Minh dừng bút, “Quan trọng chứ, môn sinh lý chẳng phải mày được đủ điểm sao, giờ tự dưng lại đi hỏi cái này?”

“Mày cảm thấy, Omega với Omega có khả năng đến với nhau không?” Lạc Tri Dư muốn nói lại thôi, khó khăn gian khổ mà hộc ra một câu hỏi..

Tỉnh Hi Minh: “???”

– ——————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.