Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 44: Bóc vỏ quả quýt ra


Đọc truyện Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng – Chương 44: Bóc vỏ quả quýt ra

Edit: Juri

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Tôi lấy sai đề, bị giáo viên mắng.

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Cậu chịu trách nhiệm.

[ Ve sầu ]: Ok tôi chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm mà.

[ Ve sầu ]: Tôi sẽ tự ghi lại trên giấy nợ.

Tuần lễ văn nghệ của trường Nhất Trung năm nay rất náo nhiệt, một chùm các lồng đèn rực rỡ được treo giữa một lớp băng tuyết mùa đông chưa kịp tan. Tuần lễ văn nghệ và lễ hội chào mừng năm mới được tổ chức cùng với nhau, mỗi lớp đều đang dùng mọi cách để trang trí cho báo bảng lớp mình trở nên thật đẹp, lớp hai năm ba trên tầng thậm chí còn phải mời Lạc Tri Dư lên để vẽ giúp báo bảng.

Tới gần cuối kỳ, áp lực học tập không hề nhỏ, nhưng các học sinh lại không muốn bỏ lỡ bữa tiệc mừng năm mới hàng năm, thế nên chỉ có thể tranh thủ thời gian vào giờ ăn tối trước tiết tự học để ôn bài. Tỷ như lúc này đây, Trương Thự đang nhân lúc Lạc Tri Dư vẽ tranh mà ngồi ở trên bục giảng, sống chết phải kéo cho bằng được cây đàn nhị, vừa kéo vừa hát, trông thật sự rất bi thuơng.

Tay trái của Lạc Tri Dư hiện ra một đồng xu, ném một phát đến bên chân Trương Thự.

Sau khi giúp Lạc Tri Dư đổi phấn viết thành màu khác xong, Tiêu Ngạn rốt cuộc chỉ về phía cửa lớp, tỏ ra không thể nhịn được nữa mà mở miệng: “Đi ra ngoài tập nhanh.”

Trương Thự nhặt đồng xu lên, khiêng đàn nhị hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài: “Phẹt phẹt, có Lạc Tri Dư rồi thì không cần anh em nữa.”

“Đây là thành quả mà tao đã phải cực khổ lừa từ dưới lầu lên đấy.” Tiêu Ngạn nói, “Làm sao có thể không cung phụng cho được?”

“Vâng vâng vâng, hai người cứ chơi tiếp đi, tôi đây sẽ né sang chỗ khác vậy.” Trương Thự đóng cửa phòng học lại, đi tới văn phòng gần cửa cầu thang, ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục tập đàn.

Trong phòng học lúc này chỉ còn lại hai người Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn. Lạc Tri Dư ngồi trên chiếc bàn ở hàng cuối cùng để vẽ tranh, thỉnh thoảng còn nhảy xuống nhìn thành quả.

“Ve sầu, cậu có đói bụng không?” Hai người vẫn chưa kịp ăn cơm tối, Tiêu Ngạn vừa gọi đồ ăn ngoài, Phàn Việt giúp hắn xách về đây, rồi lại qua bên hội học sinh làm chút việc.

“Rất đói.” Lạc Tri Dư ngồi ở trên bàn, “Nhưng làm sao bây giờ, ai bảo tôi vừa mới tan học, tới cửa lớp còn chưa kịp ra đã bị người nào đó hung dữ lừa lên đây, còn bắt tôi làm cái này làm cái kia, đầy đủ các loại bóc lột.”

“Há mồm.” Tiêu Ngạn dùng xiên tre ghim một viên bạch tuộc đút cậu ăn.

Trên tay Lạc Tri Dư dính đầy vết phấn, cũng không tự vận động thân mình đi lấy ăn, mà là ngoan ngoãn há mồm, Tiêu Ngạn đút cái gì thì ăn cái đó, không kén cá chọn canh tí nào.

“Sao hôm nay lại ngoan thế?” Tiêu Ngạn dùng giấy giúp Lạc Tri Dư lau vết nước sốt bên môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng cậu, “Khó có thể thấy được.”

“Cơm tới há mồm, là lý tưởng sống của nhân loại.” Lạc Tri Dư cắn một viên bạch tuộc cuối cùng, rồi quay sang viết tên của mình và Tiêu Ngạn xuống góc bảng phía dưới, “Chắc cũng được rồi đấy, mấy phần văn bản hay thông báo gì đó thì anh tự làm đi, tôi rút đây, tí nữa tiết tự học buổi tôi còn phải kiểm tra tiếng Anh.”

“Cái này cho cậu.” Tiêu Ngạn giơ tay ném một túi kẹo que qua, “Coi như thù lao.”

“Anh cũng còn lương tâm đấy, không bắt tôi phải làm không công cho anh.” Lạc Tri Dư đột nhiên duỗi tay, ôm lấy cổ Tiêu Ngạn, cọ đầy bụi phấn lên hết trên người hắn, cọ xong liền cười khùng khục chạy ra ngoài.

“Lại đi đâu thế?” Lớp ba năm nhất đang chuẩn bị phát bài thi, Tỉnh Hi Minh lúc này mới nhìn thấy Lạc Tri Dư nghênh ngang bước vào, “Vừa tan học đã biệt tăm biệt tích rồi.”

“Lên trên lầu, giúp lớp Tiêu Ngạn vẽ bảng.” Lạc Tri Dư chia một nửa phần đồ ăn mình lấy được cho Tỉnh Hi Minh.


“Hai người dạo này có phải thân nhau lắm không hả? Mày chắc sắp dọn lên sống ở trển luôn rồi, hay là nhảy lớp đi Lạc Tri Dư, mày xem mày cả ngày toàn dính lấy người ta thôi.” Tỉnh Hi Minh xích cái bàn sang phía bên cạnh, tạo ra một không trống nhỏ giữa mình và Lạc Tri Dư, chuẩn bị kiểm tra tiếng Anh tiết tự học buổi tối.

“Không có mà.” Lạc Tri Dư nghĩ nghĩ, “Bọn tao không phải vẫn luôn thân nhau sao?”

Từ cái hôm cúp điện buổi tối kia, lúc hai người cùng nhau dùng một tờ giấy nháp dưới ánh đèn mờ ảo của cửa hàng tiện lợi, Lạc Tri Dư đã cảm thấy có điều gì đó khác lạ rồi. Hai người bọn họ dù vẫn quậy phá như thường, đôi lúc còn ở trước mặt đối phương trêu chọc một chút, nhưng tất cả những điều đó cũng chỉ để bảo đảm sự tồn tại của bản thân.

Trừ việc này ra, còn có tần suất Tiêu Ngạn đi ngang qua cửa sổ lớp cậu hình như càng ngày càng cao hơn, lúc đi ngang qua cũng không phải để đưa đồ ăn vặt cho cậu, mà là tới để tìm cơ hội sờ đầu.

“Tôi đi lấy nước nóng.” Tỷ như lúc này đây, Tiêu Ngạn lại một lần nữa đi ngang qua cửa sổ lớp cậu, “Chuẩn bị kiểm tra rồi hả?”

“?Anh trai à, anh lấy nước nóng mà cần phải xuống lầu hai hả?” Lạc Tri Dư vỗ nhẹ lên tay Tiêu Ngạn, “Kiểm tra đây, không rảnh chơi với anh nữa, kiểm xong lại nói tiếp.”

Diễn đàn trường trung học Nhất Trung —

[ Tới Nhất Trung được gần một học kỳ rồi, tôi muốn thử kết giao thông đồng với giáo thảo một chút, nên mới muốn lên đây hỏi cái diễn đàn vạn năng này một câu hỏi, đó là: tôi phải đi đâu thì mới có thể ngẫu nhiên gặp được anh ấy nhỉ? new ]

Lầu 1: Chia sẻ lại, tôi toàn thừa dịp tan học mà chạy sang lớp ba năm hai lắc lư vài cái, kết quả cũng không tìm được Tiêu Ngạn, xin hỏi anh ấy đi đâu rồi vậy?

Lầu 2: Xuống dưới lầu rồi, tới lớp ba năm nhất ấy, dạo gần đây tần suất Tiêu Ngạn tới đó cực kỳ cao nha.

Lầu 3: Nếu không phải là 0%, thì tôi đã cảm thấy hai người bọn họ dường như đang yêu sớm rồi.

Lầu 4: Đây là đang tìm để đánh, hay là đang tìm có việc nhỉ.

Lầu 5: Căn cứ vào kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi xin khuyên mọi người đừng quan tâm đến chuyện của hai người bọn họ nữa, bởi vì chủ nhiệm Ngô bên kia đã thỏa hiệp rồi, chỉ cần hai người bọn họ không đánh nhau, thì mấy thứ khác làm gì cũng được.

Lầu 6: Tôi là chủ lầu, tôi có còn hi vọng không?

Tuần lễ văn nghệ của trường Nhất Trung đã kết thúc bằng tiếng vỗ tay của bữa tiệc chào mừng năm mới.Trong không khí học tập căng thẳng liên tục, các học sinh cuối cùng cũng có được sự thư thái mơ ước. Sau khi tiệc mừng năm mới qua đi, thì một kỳ nghỉ dài ba ngày đã tới, hầu hết các học sinh của tường đều sẽ tranh thủ dịp này mà về nhà một chuyến.

Lạc Tri Dư tìm được vali của mình ở sau hậu trường sân khấu, trong lúc đang kéo ra ngoài thì bánh xe của vali chợt kẹt lại trên thảm. Có người thấy thế liền giúp cậu xách lên, thuận tiện tránh đi những chướng ngại vật trên đường.

“Cám ơn nha.” Trên đầu Lạc Tri Dư còn gắn hai cái sừng trâu nhỏ phát sáng, cái này là do các bạn nữ lớp cậu cứ nhất quyết phải bắt cậu mang lên, phía dưới mắt phải của cậu còn được dán một miếng dán hình trái tim màu đen bé tí ti, trông vừa ngọt ngào vừa lạnh lùng lãnh khốc.

Tiêu Ngạn nâng tay nắm lấy đôi sừng trâu nhỏ đang phát sáng của cậu: “Sắp về nhà à?”

“A, tôi suýt nữa quên mất, bọn họ cứ một hai phải gắn cái đó lên cho tôi đấy.” Lạc Tri Dư lúc này mới nhớ trên đầu mình còn đang đeo thứ này, cậu tháo đôi sừng trâu xuống, rồi lại gài lên trên đầu Tiêu Ngạn, vừa lòng gật đầu nhìn Tiêu Ngạn một cái, “Cho anh đó.”

Lạc Tri Dư kéo vali đi xa dần

[ Không phải là ve sầu ]: Hỏi anh chuyện này.

[ Không phải là ve sầu ]: Ban nãy không tiện hỏi cho lắm, xung quanh anh giờ có người không?


[ Quả quýt không phải là người xấu ]: Không, nói.

[ Không phải là ve sầu ]: Bàn về chuyện riêng tư cá nhân một chút.

[ Quả quýt không phải là người xấu ]: Nói đi.

[ Không phải là ve sầu ]: Hai ta phân hóa cùng một ngày đúng không?

[ Quả quýt không phải là người xấu ]: Đúng, gặp nhau lúc đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

[ Không phải là ve sầu ]: Thế, đến bây giờ đã là nửa năm rồi, anh đã phát tình lần nào chưa?

[ Quả quýt không phải là người xấu ]:? Tôi là Alpha, cậu phải gọi là kỳ cách ly hoặc là kỳ dịch cảm*.

(* Là “rut”, còn được gọi là kỳ phát tình bộc phát, thường xảy ra khi xung quanh Alpha đang có Omega đang phát tình)

[ Không phải là ve sầu ]: Vậy anh có không?

[ Quả quýt không phải là người xấu ]: Vẫn chưa có.

[ Không phải là ve sầu ]: Được rồi, tôi đây vẫn rất bình thường, không cần đi bệnh viện nữa.

[ Quả quýt không phải là người xấu ]:…… Chỉ có vậy thôi hả?

Vừa mới qua giao thừa, bố mẹ Lạc Tri Dư vẫn luôn phải tham gia các bữa tiệc tối lớn nhỏ, đúng lúc Lạc Tri Dư được nghỉ về nhà, bọn họ cũng nhân tiện bảo tài xế chở Lạc Tri Dư qua tham dự chung.

Đây là bữa tiệc tối mang tính chất thương mại, toàn bộ sảnh tiệc đều toàn là người mặc quần áo hoa lệ giơ ly rượu chúc mừng, khiến cho Lạc Tri Dư đang mặc đồng phục cảm thấy mình có chút lạc lõng so với bọn họ.

“Sao lại mặc đồng phục tới thế này……” Bố Lạc Tri Dư là Lạc Dịch trợn tròn hai mắt, “Con có nhiều quần áo như thế, tốt xấu gì thì cũng phải chọn một bộ để mặc chứ”

“Lạc tổng, con tới đây là để kiếm đồ ăn, không phải để giao lưu làm quen. Lại nói, con vốn dĩ chỉ là một học sinh cấp ba, giả vờ làm mấy cái tầng lớp tinh anh xã hội để làm gì chứ ạ.” Lạc Tri Dư tìm cái sô pha ngồi xuống, lôi một tờ đề toán ra, “Mọi người cứ nói chuyện của mọi người đi ạ, không cần chú ý đến con.”

“Cũng đúng.” Lạc Dịch cảm thấy rất có lý, chỉ cần Lạc Tri Dư vui vẻ là được rồi.

Mọi người ai cũng biết, nhà Lạc có một đứa con là Omega, nhưng đứa nhỏ này rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn họ. Vì thế nên trong lúc Lạc Tri Dư đang làm bài, cậu chợt phát hiện nhóm người này cứ nhìn chằm chằm cậu như đang nhìn mấy con gấu trúc.

(*Ý bảo bọn họ nhìn Lạc Tri Dư như nhìn một thứ gì đó quý hiếm, như nhìn báu vật của quốc gia)

[ Không phải là ve sầu ]: cover me.

[ Quả quýt có chút thú vị ]:?


[ Không phải là ve sầu ]: Ai, theo bố tôi đi kiếm đồ ăn, mà đồ ăn còn chưa tới miệng, đã thành gấu trúc luôn rồi.

Tiêu Ngạn gọi cho cậu một cú điện thoại.

“Anh ở bên kia cũng ồn ào như vậy sao?” Lạc Tri Dư bấm mở video call lên, “Sao tôi có cảm giác như chúng ta đang ở chung một khách sạn ấy nhỉ?”

“Tôi nhìn định vị, thấy hình như mình đang trên cậu một tầng.” Tiêu Ngạn không rảnh hơi đi mặc đồng phục tới tham dự yến tiệc như cậu, mà là người ta mặc một bộ đồ trông rất chững chạc chỉnh tề, “Có vẻ như đêm nay tất cả các đồng nghiệp trong ngành của thành phố đều tới đây, chắc nhà cậu cũng muốn dắt cậu đi làm quen vài người để giữ mối quan hệ nhỉ.”

“Nhưng tôi không phải người kế thừa gia nghiệp.” Lạc Tri Dư giơ điện thoại lên, “Tôi chỉ muốn làm trong ngành nghệ thuật thôi.”

“Hay là tôi lên tìm anh chơi nhé.” Lạc Tri Dư đề nghị, “Tôi nãy giờ cứ bị người khác nhìn chằm chằm suốt thôi, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, thậm chí còn có chút đau đầu.”

“Cậu đẹp, bọn họ chắc chắn phải nhìn cậu rồi.” Tiêu Ngạn vui vẻ, “Lên đây tìm tôi? Cậu không sợ bây giờ mà lên đây hú hí với tôi thì sẽ bị coi là thằng con bất hiếu sao?”

“Bố tôi giờ cũng chả rảnh để quản tôi đâu.” Lạc Tri Dư nhấp một ngụm nước trái cây, “Có vài người lôi kéo ông ấy nói chuyện hợp tác, cái gì mà tài nguyên rồi ngôi sao này nọ, tôi nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.”

“Là…… Lạc Tri Dư sao?” Có người bước tới bên cạnh Lạc Tri Dư.

“A?” Lạc Tri Dư đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ, ý cười còn ngừng lại ở khóe môi, “Vâng ạ.”

Người đó đưa một ly rượu trái cây cho cậu: “Bác muốn anh qua đây nói chuyện với em.”

Lạc Tri Dư sửng sốt nửa giây, nhận lấy ly rượu trái cây trên tay người nọ.

“Không được uống.” Một giọng nói truyền đến từ trong tai nghe, “Cái loại yến tiệc này nếu không phải là rượu của người thân lấy cho, thì truyệt đối không được uống, đồ người khác đưa cho cậu, cùng tuyệt đối không được ăn.”

“Buông ra.” Tiêu Ngạn nói, “Nghe lời.”

Lạc Tri Dư gật đầu với người Alpha vừa mới bước tới nọ, đặt ly rượu ở một bên, tỏ ý không muốn tiếp tục nói chuyện.

“Sao em lại mặc đồng phục đến đây thế này?” Người nọ lại hỏi, “Tuy rằng nhìn rất đẹp, nhưng lại có vẻ không hợp lễ nghi cho lắm.”

“Quản chuyện người khác lắm vậy.” Tiêu Ngạn nói.

“Đúng đó.” Người mà Lạc Tri Dư trả lời là Tiêu Ngạn, nhưng người Alpha kia lại cho rằng câu trả lời đó là cho mình.

“Em còn nhớ chú Trương không?” Alpha ngồi xuống bên người Lạc Tri Dư, “Anh là con của chú Trương, Trương Kỳ, hiện tại đang học ở đại học T, lúc nhỏ anh đã từng gặp em rồi, em là một cậu bé rất ngoan.”

“Ngoan cái bà già mày.” Trong tai nghe truyền đến thanh âm của Tiêu Ngạn, “Ba ngày không đánh là y như rằng mái nhà lật ngói hết.”

“Biến đi, anh nói gì lắm thế.” Lạc Tri Dư bảo.

Trương Kỳ: “?”

“Muốn anh lấy đồ ăn cho em không?” Trương Kỳ hỏi, “Anh thấy em ngồi bên này lâu lắm rồi, hay để anh dắt em đi dạo nhé?”

“Không cần không cần.” Lạc Tri Dư vỗ vỗ đống đề thi đang để trên tay vịn sô pha, “Trong lòng học sinh cấp ba bọn tôi chỉ có một chuyện, đó là học tập.”

Tiêu Ngạn cười khẽ vào tai nghe.

Alpha sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười nói: “Đã lâu không gặp, hai nhà chúng ta cũng ít khi tiếp xúc với nhau, lúc trước khi đoán được giới tính của em là Omega, chú còn đùa bảo muốn cho hai nhà chúng ta kết thành thông gia. Lúc này nhìn thấy em đây, anh cũng có chút gì đó yêu thích.”


“Thôi đừng.” Lạc Tri Dư đánh gãy lời nói của anh ta, “Tôi không có cảm giác gì với anh hết, vậy nên anh hãy chặt đứt cái ý tưởng này càng sớm càng tốt đi. Lớp sinh lý ở trường cấp ba của tôi dạy, đừng bao giờ đùa giỡn với Omega theo kiểu này, anh có muốn quay về học lại không? Chứ môn sinh lý tôi học giỏi lắm, anh đừng hòng diễn trò trước mặt tôi.”

“Lên đây đi.” Tiêu Ngạn nói, “Chỗ tôi trên này có một phòng nghỉ, chúng ta cùng nhau làm bài tập.”

“Tới đây.” Lạc Tri Dư cầm bài thi nhét vào trong cặp, đứng dậy muốn đi. Cậu vừa đứng lên đã chợt khựng lại một chút, cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mặt. Trong đại sảnh quá ồn ào, các loại thanh âm trò chuyện cứ nối với nhau thành một chùm, cậu thường ngày rất thích náo nhiệt, nhưng hôm nay lại cảm thấy có gì đó không được thoải mái.

“Làm sao vậy?” Tiêu Ngạn cảm giác được sự chần chừ của cậu, “Để tôi xuống dưới, tôi đứng ở cửa thang máy chờ cậu nhé.”

“Hình như do đói, nên có hơi tụt huyết áp.” Lạc Tri Dư quấn dây tai nghe lại, bước tới cửa thang máy, “Kiếm gì đó cho tôi ăn đi.”

“Lạc Lạc em đi đâu thế?” Trương Kỳ vừa nhận được một ánh mắt ám chỉ của người nhà, liền đi theo cậu đi lên tầng, trong không khí còn thoang thoảng mùi tin tức tố hương đào, “Chúng ta trò chuyện chút nữa đi, em vẫn còn chưa hiểu chuyện lắm, để anh nói em nghe về vài mối quan hệ trong giới nhé?”

Anh ta vừa duỗi tay muốn giữ Lạc Tri Dư lại, ai ngờ đã có người đột nhiên chặn vào giữa anh ta và Lạc Tri Dư.

“Em ấy hiểu chuyện hay không thì cũng không tới lượt anh dạy bảo.” Tiêu Ngạn đứng thật sự rất gần, giọng nói mà Lạc Tri Dư nghe được trong tai nghe, so với giọng nói bên ngoài của Tiêu Ngạn có hơi ngắn hơn một chút, không được rõ ràng như bây giờ, “Bớt mặc cái bộ đồ mà anh đã mặc để đi chơi đùa ở mấy bữa tiệc thuơng mại khác lại đây đi.”

“Em ấy tên là Lạc Tri Dư, Tri Dư của “Tri ngã tâm thanh, dư ngã tâm an”, đừng gọi bậy, rất không có phép tắc.” Tiêu Ngạn nói.

Trương Kỳ vốn dĩ muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên nhận ra hắn, ý thức được địa vị trong ngành của nhà bọn họ, nên đã thu lại những lời nói bản thân mình định nói ra.

“Chừa lại cho anh chút mặt mũi đấy, đừng tỏ ra không cần.” Tiêu Ngạn nhìn về phía cửa, yển thân mình đầy mùi tin tức tố Alpha mang tính đe dọa, “Cút đi.”

Thang máy thong thả đi lên, Lạc Tri Dư bị Tiêu Ngạn nắm lấy cánh tay, một đường kéo vào phòng nghỉ trên lầu, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Anh ta thế mà lại nghĩ tới chuyện ngủ với tôi.” Lạc Tri Dư tỏ ra ghét bỏ thật sự, “Cũng không thèm nhìn lại xem bản thân mình có xứng hay không cơ chứ.”

“Anh trai ơi, cái bộ dáng mà anh đuổi người khác đi ấy, trông ngầu lòi lắm đó nha.” Lạc Tri Dư vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngạn, “Tôi rất thưởng thức.”

“Lần sau còn gặp người như thế, thì phải trực tiếp đánh, biết chưa?” Tiêu Ngạn đặt mâm trái cây tới trước mặt Lạc Tri Dư, “Đánh xong thì chạy về méc bố mẹ cậu, méc xong thì lại tới đây méc tôi.”

“Lần sau không tới kiếm đồ ăn nữa đâu.” Lạc Tri Dư không có tí tinh thần nào, “Quá náo nhiệt, quá ồn ào, khiến tôi đau hết cả đầu, đến sức lực đánh người cũng không còn nữa.”

Lạc Tri Dư, người hôm qua vẫn còn đang cười tươi rói với chiếc sừng trâu nhỏ trong bữa tiệc năm mới, lúc này đây lại mất hết tinh thần mà dựa vào sô pha, Tiêu Ngạn thấy thế cũng chợt có chút đau lòng, tỏ ra cực kỳ bực mình với tên Alpha khi nãy.

Lạc Tri Dư cầm điện thoại, đánh chữ lên phần công cụ tìm kiếm. Tiêu Ngạn cầm hộp sushi vừa mới gọi tới, đút cho cậu ăn: “Đừng nghịch điện thoại nữa, ăn chút gì đó đi rồi lại nói tiếp”

“Không được, lúc này tôi thật sự rất chóng mặt.” Lạc Tri Dư xoay màn hình điện thoại sang cho Tiêu Ngạn xem, “Đầu vừa choáng vừa đau, từ lúc nãy đã bắt đầu như vậy rồi, sau đó còn có hiện tượng phát run nữa, tôi liền lên mạng tra một chút, thì thấy nó bảo tôi sắp chết rồi.”

Cậu dựa đầu lên vai Tiêu Ngạn. Nhiệt độ cơ thể cậu có hơi cao, quần áo trên người đối phương còn mang theo mùi hương quả quýt nhàn nhạt, làm giảm đi cơn đau đang hoành hành trong đầu cậu. Lạc Tri Dư lại thò đầu qua một tí nữa, hòng bắt được thêm nhiều mùi tin tức tố hơn.

“Quả quýt ơi.” Lạc Tri Dư thất vọng nói, “Sao mùi của mày lại nhạt dần thế này? Bóc vỏ quả quýt ra đi.”

Tiêu Ngạn: “……”

Trong phòng nghỉ nho nhỏ, có một mùi tin tức tố vị quả đào ngon ngọt ập thẳng vào mặt hắn.

“Không có việc gì đâu, không cần phải lên mạng tìm hiểu triệu chứng làm gì, cậu chưa chết được, cậu chỉ đang phát tình thôi” Tiêu Ngạn gian nan đẩy Lạc Tri Dư ra, “Thuốc ức chế của cậu đâu?”

– ——————————

Spoiler alert: 2 hương sau đáng yêu cực, cho dù so với mấy những bộ truyện khác thì nó khá là bình thường, nhưng đối với một bộ hơn nửa quyển rồi mà vẫn chưa yêu nhau như thế này thì ừ, nó vẫn có chút quắn quéo đấy =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.