Đọc truyện Tín đồ shopping oanh tạc Mahattan – Chương 20: chương 10a
10
SÁNG HÔM SAU tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Chúng tôi roài quán bar Royalton đến mọt chỗ nào đó ăn tối, và thậm chí tôi lại uống thêm rất nhiều – tôi còn không nhớ nổi mình đã quay lại khách sạn. Ơn Chúa hôm nay tôi không phải phỏng vấn. Nói thật, tôi có thể vui vẻ dành cả ngày nằm trên giường với Luke.
Nhưng anh đã dậy, ngồi cạnh cửa sổ, nói chuyện rất dứt khoát trên điện thoại.
“OK, Michael. Hôm nay tôi sẽ nói chuyện với Greg. Chúa mới biết được. Tôi không biết gì cả.” Anh lắng nghe một chút. “Có thể sự việc như vậy đó. Nhưng tôi sẽ không để cơ hội làm ăn thứ hai của chúng ta sụp đổ đâu.” Dừng lại một lúc. “Được, nhưng việc đó sẽ làm kế hoạch của chúng ta bị đẩy lùi lại – cái gì cơ, sáu tháng à? OK. Tôi hiểu việc anh đang đề cập. Được. Tôi hứa đấy. Chúc mừng.”
Anh đặt máy điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ đầy căng thẳng, và tôi vỗ nhẹ lên khuôn mặt còn đang ngái ngủ của mình, cố gắng nhớ xem liệu tôi có mang theo thuốc đau đầu không.
“Luke, có chuyện gì vậy?”
“Em dậy rồi à?” Luke nói, xoay người lại mỉm cười ngay với tôi. “Em ngủ ngon không?”
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi lại, tảng lờ câu hỏi của anh. “Có chuyện gì với việc làm ăn của anh thế?”
“Mọi việc đều ổn cả,” Luke vội vã nói, và quay lại phía cửa sổ.
“Mọi thứ không ổn!” tôi cãi lại. “Luke, em không mù. Em không điếc. Em có thể thấy chuyện gì đó đang diễn ra.”
“Chỉ là một sự cố nhỏ,” Luke nói sau một lúc im lặng. “Em không cần lo lắng chuyện đó đâu.” Anh lại vớ lấy cái điện thoại. “Anh gọi đồ ăn sáng cho em nhé? Em muốn ăn gì?”
“Thôi đi!” tôi gào lên giận dữ. “Luke, em không phải một ai đó… một ai đó xa lạ! Chúng ta chuẩn bị sống cùng nhau, vì Chúa! Em luôn ở bên cạnh anh. Hãy nói cho em chuyện gì thực sự đang diễn ra. Việc làm ăn của anh đang gặp trục trặc đúng không?”
Im lặng – vào một giây phút khủng khiếp nào đó, tôi đã nghĩ Luke sẽ nói tôi cứ đi mà lo việc của tôi. Nhưng rồi anh lùa tay vào tóc, nói dõng dạc và ngẩng lên.
“Em nói đúng. Sự thật là, một trong những bên hậu thuẫn của anh tỏ ra lo lắng.”
“Ồ,” tôi nói, và xị mặt ra. “Sao lại thế?”
“Bởi vì một tin đồn chó chết nào đó đang lan ra rằng bọn anh sắp mất khách hàng Ngân hàng London.”
“Thật sao?” Tôi nhìn anh chằm chặp, cảm thấy nỗi lo lắng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay cả tôi cũng biết Ngân hàng London quan trọng thế nào đối với Brandon Communications. Họ là một trong những khách hàng đầu tiên của Luke – và họ vẫn đóng góp một phần tư lợi nhuận hàng năm của công ty. “Tại sao những người này lại phao tin đồn như thế?”
“Chết tiệt, không hiểu nổi.” Anh lại thọc tay vào tóc. “Tất nhiên Ngân hàng London lúc đầu hoàn toàn phủ nhận tin đồn đó. Nhưng rồi, họ lại công nhận. Và tất nhiên không thể làm gì được khi anh ở đây mà không ở đó…”
“Vậy anh đang định bay về London à?”
“Không.” Anh ngẩng lên. “Như vậy sẽ làm mọi việc rối tung lên. Mọi việc ở đây đã đủ khó khăn rồi. Nếu anh đột nhiên biến mất thì…” Anh lắc đầu, tôi nhìn anh đầy lo lắng.
“Vậy… điều gì xảy ra nếu nhà đầu tư của anh rút vốn?”
“Bọn anh sẽ tìm một người khác.”
“Nhưng nếu anh không thể tìm được thì sao? Anh sẽ từ bỏ ý định đến New York chứ?”
Luke quay người lại nhìn tôi – bỗng nhiên anh lại mang cái nhìn vô hồn và đáng sợ từng khiến tôi muốn chạy trốn khỏi anh tại các buổi họp báo.
“Không có chuyện đó.”
“Nhưng ý em là, việc làm ăn của anh ở London đã thực sự thành công,” tôi khẳng định lại. “Ý em là, anh không phải thành lập một công ty ở New York, đúng không? Anh chỉ việc…”
Tôi dõi theo nét mặt của anh.
“Được rồi,” tôi lo lắng nói. “Ừm… em chắc chắn mọi việc sẽ lại Ok thôi. Cuối cùng sẽ ổn cả.”
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc – rồi luke dường như nghĩ ra điều gì đó và ngẩng lên.
“Anh e là anh có một số việc phải làm hôm nay,” anh bất ngờ lên tiếng. “Vì thế anh không thể đến dự bữa trưa gây quỹ cùng em với mẹ anh được.”
Ôi chết tiệt. Mẹ của Luke. Tất nhiên, đúng là hôm nay rồi.
“Mẹ anh không thể thay đổi kế hoạch sao?” tôi gợi ý. “Như thế chúng ta có thể đi cùng nhau?”
“Rất tiếc là không thể,” Luke nói. Anh ngoẻn miệng cười, nhưng tôi có thể thấy nỗi thất vọng thực sự trên khuôn mặt anh, và thoáng cảm thấy phẫn nộ với mẹ anh.
“Chắc chắn bà có thể sắp xếp được mà…”
“Bà có thời gian biểu làm việc rất bận rộn. Một khi bà cho rằng anh đã không báo trước thì…” Anh nhăn mặt. “Em biết đấy, mẹ anh không phải tuýp người phụ nữ… có nhiều thời gian rảnh rỗi. Bà có rất nhiều công việc quan trọng. Bà không thể thay đổi các kế hoạch dù rất muốn.”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi vội vã nói. “Dù sao thì cũng ổn thôi. Em sẽ dùng bữa trưa này với mẹ anh một mình, được chưa?” tôi nói thêm, cố gắng không tỏ ra bị yếu thế trước lời cảnh báo kia.
“Bà phải đi spa trước,” Luke nói, “và bà đề nghị em cùng đi đấy.”
“Được thôi!” tôi cẩn trọng. “Vâng, chắc là sẽ rất vui…”
“Và rồi bà sẽ đưa em đến bữa trưa từ thiện. Đó là cơ hội để hai người hiểu rõ về nhau hơn. Anh thực sự hy vọng hai người sẽ hoà hợp.”
“Tất nhiên rồi,” tôi khẳng định. “Chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.” Tôi ra khỏi giường, đến bên Luke, và quàng tay quanh cổ anh. Mặt anh vẫn rất căng thẳng, tôi đưa tay xoa nhẹ những nếp nhăn trên lông mày anh. “Đừng lo lắng, Luke nhé. Rồi mọi người sẽ xếp hàng dài ủng hộ anh thôi. Xung quanh toà nhà luôn ấy chứ.”
Luke gượng cười và hôn tay tôi.
“Hãy hy vọng như vậy nhé!”
Khi ngồi ở chỗ lễ tân đợi mẹ Luke đến, tôi có cảm giác lo lắng xen lẫn tò mò. Ý tôi là, không biết chúng tôi sẽ nói chuyện gì để bắt đầu nhỉ? Nếu tôi gặp mẹ kế của Luke thì bà có thể kể với tôi mọi điều về Luke khi anh còn là một đứa trẻ, và sẽ đưa cho tôi xem các bức ảnh tức cười nữa. Nhưng mẹ đẻ của Luke chỉ hiếm hoi gặp anh khi anh còn là một cậu bé. Hiển nhiên bà ấy có gửi những món quà to vật đến trường cho anh và thăm anh khoảng ba năm một lần.
Chắc bạn đang nghĩ hẳn anh hơi phẫn uất về chuyện này – nhưng anh lại yêu quý bà ấy. Thực ra đơn giản là anh không thể tìm được một điểm gì xấu khi nhắc đến bà. Tôi đã từng hỏi anh có quan tâm đến chuyện bị bà bỏ rơi hay không – nhưng anh bảo vệ bà, nói rằng bà không có sự lựa chọn. Anh còn giữ một bức ảnh to quyến rũ của bà trong phòng làm việc ở nhà – cái ảnh này to hơn nhiều so với ảnh cưới của bố và mẹ kế anh. Tôi thỉnh thoảng cũng tự hỏi liệu họ có nghĩ gì về chuyện đó không. Nhưng tôi nghĩ mình không nên đả động đến chuyện đó.
“Rebecca à?” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và tôi ngước lên, sửng sốt. Một phụ nữ cao, thanh lịch, mặc bộ vest nhã nhặn, chân rất dài và đi giầy da cá sấu, đang nhìn tôi chằm chặp. Đó là một bức ảnh quyến rũ bằng xương bằng thịt! Bà giống y chang trong ảnh, với hai gò má cao và đánh phấn màu sẫm, kiểu tóc của Jackie Kennedy – ngoại trừ làn da bà căng hơn và đôi mắt to vẻ không tự nhiên. Thực ra thì bà nhìn như thể khó mà nhắm được mắt.
“Chào bác!” tôi nói, chân run rẩy và đưa tay ra. “Chào bác.”
“Elinor Sherman,” bà ấy lè nhè giọng nửa Anh nửa Mỹ rất kỳ quặc. Tay bà lạnh và xương, đeo hai chiếc nhẫn kim cương to bự, chọc cả vào tay tôi. “Rất vui được gặp cháu.”
“Luke rất tiếc vì không thể đến được ạ,” tôi nói, và đưa cho bà ấy món quà anh đưa tôi tặng bà. Khi bà bóc quà, tôi không thể không mở to mắt ra mà nhìn. Một chiếc khăn hiệu Hermès!
“Đẹp đấy,” bà nhấm nhẳn nói rồi nhét lại nó vào hộp. “Xe ô tô của bác đang chờ ở ngoài.”
“Luke đã rất mong bác cháu mình có thể hiểu nhau thêm một chút,” tôi nói, và mỉm cười thân thiện.
“Bác chỉ có thể đi đến 2h15,” Elinor tỉnh queo.
“Ồ,” tôi nói. “Vâng, không s…”
“Như thế cũng là dư dật thời gian rồi. Chúng ta đi chứ?”
Ồ! Một cái xe có tài xế riêng. Một cái túi da cá sấu hiệu Kelly – và đôi hoa tai kia có phải ngọc lục bảo thật không nhỉ?
Khi xe chuyển bánh, tôi không thể không lén nhìn Elinor. Bây giờ khi ngồi kế bên tôi mới nhận ra bà già hơn tôi tưởng, có lẽ cũng đến 50 tuổi rồi. Mặc dù trông bà rất tuyệt vời thì cũng chỉ như một bức ảnh kiều diễm bị để ra ngoài ánh sáng mặt trời và bị phai bớt màu – rồi lại được tô vẽ kỹ lưỡng với đồ trang điểm. Lông mi của bà nặng trĩu mascara, mái tóc thì bóng lộn toàn keo xịt tóc và các móng tay được sơn tỉa quá đà, trông chúng cứ như men sứ màu đỏ vậy. Bà hoàn toàn… chải chuốt. Đóng bộ trong cái cách mà tôi biết mình không bao giờ có thể như thế được, dù có bao nhiêu người đến trau chuốt cho tôi.
Ý tôi là, hôm nay trông tôi cũng khá được, tôi nghĩ thế. Thực ra, trông tôi rất sắc nét. Tạp chí Vogue của Mỹ nói khuynh hướng màu đen và trắng đang là tiêu điểm trong thời gian này, vì vậy tôi đã kết hợp một chân váy chữ A màu đen với một sơ mi trắng mua được trong đợt hạ giá hàng mẫu lần trước, và đôi giày đen cao gót tuyệt đẹp. Tôi đã đánh mắt giống như cách Mona chỉ cho tôi. Sáng nay tôi thực sự hài lòng với bản thân mình. Nhưng bây giờ, khi Elinor săm soi tôi, tôi chợt nhận ra một mong tay của mình hơi nham nhở, bên mép một chiếc giày có vết bẩn nhỏ xíu – và ôi Chúa ơi, có phải sợi chỉ kia đang thõng xuống từ cái chân váy của tôi không? Liệu tôi có nên giật nó ra không?
Thật bình tĩnh, tôi đặt một tay lên đùi để che cái sợi chỉ bị tuột kia. Có lẽ bà ấy chưa nhìn thấy. Nó cũng không đến mức lộ liễu thế, đúng không?
Nhưng Elinor lặng lẽ lục túi xách, lát sau đưa cho tôi một cái kéo nhỏ bằng bạc có tay cầm bằng đồi mồi.
“Ôi… ơ, cháu cảm ơn,” tôi lúng túng nói. Tôi cắt cái sợi chỉ đáng ghét kia rồi đưa trả lại cái kéo, cảm giác giống như đứa trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường. “Việc này luôn xảy ra mà,” tôi nói thêm, và khẽ cười đầy lo lắng. “Sáng nay cháu đã soi gương và nghĩ trông mình khá ổn nhưng rồi khi ra khỏi nhà…”
Tuyệt thật, bây giờ tôi lại đang lắp bắp. Từ từ nào, Becky.
“Người Anh không thể nào ăn vận chải chuốt được,” Elinor nói. “Trừ phi đó là con ngựa.”
Khoé miệng bà nhếch lên vài milimét cố nặn ra một nụ cười – mặc dù phần còn lại trên khuôn mặt bà vẫn không xê dịch – và tôi phá lên cười nịnh bợ.
“Chuyện đó rất thú vị đấy ạ! Bạn cùng nhà với cháu cũng rất thích ngựa. Nhưng ý cháu là, bác cũng là người Anh, đúng không ạ? Vậy mà nhìn bác thực sự… không chê vào đâu được!”
Tôi thực sự hài lòng khi tranh thủ ném vào một lời khen nho nhỏ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Elinor đột nhiên biến mất. Bà nhìn tôi trừng trừng vô cảm và bỗng nhiên tôi hiểu Luke lấy ở đâu ra cái thái độ dửng dưng đáng sợ đó.
“Bác vốn bẩm sinh là công dân Mỹ.”
“Đúng vậy ạ,” tôi nói. “Vâng, cháu nghĩ bác cũng ở đây một thời gian. Nhưng ý cháu là, trong tim bác, bác vẫn còn là… bác sẽ không nói bác là… Cháu muốn nói là, Luke rất Anh…”
“Bác đã sống ở New York hầu hết thời kỳ trưởng thành của mình,” Elinor lạnh lùng nói. “Bất cứ sự liên hệ nào của bác với nước Anh đều đã biến mất từ lâu rồi. Nơi đó đã lỗi thời hai mươi năm rồi.”
“Đúng ạ.” Tôi nhiệt thành gật đầu đồng tình, cố gắng tỏ ra mình hoàn toàn hiểu được ý của bà. Chúa ơi, việc này thật khó khăn. Tôi cảm giác như mình đang bị soi dưới kính hiển vi vậy. Tại sao Luke lại không cùng đến đây nhỉ? Hoặc sao bà ấy không thể thay đổi lịch hẹn nhỉ? Ý tôi là, chẳng nhẽ bà ấy lại không muốn gặp anh sao?
“Rebecca này, ai nhuộm tóc cho cháu vậy?” Elinor đột ngột hỏi.
“Đấy là… đấy là tóc tự nhiên của cháu,” tôi nói, lo lắng sờ một lọn tóc.
“Meione,” bà ấy nghi ngờ nói. “Bác không biết tên. Không biết cô ấy làm việc ở salon nào nhỉ?”
Tôi hoàn toàn im lặng một lúc.
“Ừm… vâng,” cuối cùng tôi cũng ấp úng. “Thực ra… cháu… cháu không chắc bác đã từng nghe đến chỗ này. Nó rất… nhỏ.”
“ừm, bác nghĩ cháu nên thay đổi màu tóc,” Elinor nói. “Gam màu đó rất không tinh tế.”
“Đúng thế ạ!” tôi vội vã nói. “Chính xác là thế ạ!”
“Thế có thánh Julien, Guinevere von Landlenburg ở phố bond rất được. Cháu có biết Guinevere von Landlenburg không?”
Tôi ra chiều suy nghĩ, cứ như thể đang dò lại danh bạ điện thoại trong đầu vậy. Cứ như thể đang kiểm tra lại tất cả các anh chàng Guinevere mà tôi biết vậy.
“Ừm… không ạ,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Cháu không nghĩ là mình biết.”
“Họ có một cái nhà ở South Hampton.” Bà lôi ra một hộp phấn rồi soi gương. “Năm ngoái thỉnh thoảng chúng tôi có đến đó cùng với gia đình Bonnevilles.”
Người tôi đờ ra. Gia đình Bonnevilles. Cứ như trong cái tên Sacha de Bonnevilles vậy. Cứ như trong cái tên bạn gái cũ của Luke vậy.
Luke chưa bao giờ kể cho tôi rằng họ là bạn của gia đình anh.
OK, tôi sẽ không căng thẳng đâu. Chỉ vì Elinor đã không đủ tế nhị khi nhắc đến gia đình Sacha. Nó cũng không hẳn như bà ấy đang đề cập đến cô ta…
“Sacha là một cô gái được dạy dỗ rất cẩn thận,” Elinor nói, dập nắp hộp phấn lại. “Cháu đã bao giờ nhìn thấy con bé lướt ván chưa?”
“Chưa ạ.”
“Hay chơi polo (*) chưa?”
“Chưa ạ,” tôi rầu rĩ nói. “Cháu chưa từng xem.”
Bỗng nhiên Elinor hống hách đập vào tấm chắn bằng kính sau lưng người tài xế.
“Anh rẽ quá nhanh ở góc đó đấy!” bà ta nói. “Tôi sẽ không nhắc lại nữa đâu, tôi không muốn bị chết ở trên ghế đâu. Này, Rebecca,” bà ta nói, chỉnh lại tư thế ngồi và liếc nhìn tôi vẻ không hài lòng. “Cháu thích những gì?”
“Ừm…” Tôi mở miệng ra rồi ngậm lại. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Thôi nào, tôi cũng phải có vài sở thích chứ. Tôi làm gì vào cuối tuần nào? Tôi làm gì để thư giãn nào?
“Vâng, cháu…”
Chuyện này thật nực cười. Phải có cái gì đó trong cuộc sống của tôi ngoài chuyện mua sắm chứ.
“Vâng, chắc chắn là cháu rất thích… gặp gỡ giao lưu bạn bè,” tôi do dự bắt đầu. “Và tìm hiểu về… về thời trang thông qua… ừm… thông qua các cuốn tạp chí…”
“Cháu có thích thể thao không?” Elinor nhìn tôi lạnh lùng. “Cháu có đi săn không?”
“Ừm… không ạ. Nhưng… gần đây cháu bắt đầu tập đấu kiếm!” Tôi đột nhiên hào hứng nói thêm. Tôi có mua quần áo tập rồi mà, đúng không? “Và cháu chơi piano từ khi sáu tuổi.”
Hoàn toàn đúng như vậy. Không cần đề cập đến việc tôi bỏ học piano khi tôi chín tuổi.
“Thực ra,” Elinor nói, và mỉm cười lạnh lùng. “Sacha cũng rất xuất sắc ở lĩnh vực âm nhạc. Con bé đã độc tấu các bản sonata viết cho piano của Beethoven ở London hồi năm ngoái. Cháu có đi không nhỉ?”
Sacha đáng ghét kia. Với cái môn lướt ván chết tiệt và các bản sonata chết tiệt.
“không ạ,” tôi nhấm nhẳn. “Nhưng cháu… tình cờ cháu cũng từng độc tấu. Các bản sonata của Wagner.”
“Các bản sonata của Wagner sao?” Elinor hỏi lại đầy nghi ngờ.
“Ừm… vâng ạ.” Tôi hắng giọng, cố gắng nghĩ làm sao thoát khỏi cái chủ đề thành tích này. “Vậy chắc hẳn bác rất tự hào về Luke!”
Tôi hy vọng câu hỏi này sẽ khơi mào một cuộc chuyện trò vui vẻ so với mười phút trước đây. Nhưng Elinor chỉ nhìn tôi rồi im lặng cứ như thể tôi nói điều gì đó nhảm nhí vậy.
“Về… về công ty của anh và mọi thứ.” Tôi gan lì nhấn thêm vào chủ đề đó. “Anh thực sự thành công. Có vẻ như anh rất quyết tâm thành công ở New York, ở Mỹ.” Elinor cười mỉa mai với tôi.
“Người ta chẳng là gì cho đến khi họ thành công ở Mỹ.” Bà nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chúng ta đến nơi rồi.”
Ơn Chúa vì điều đó.
Thật xứng tầm với Elinor, cái spa chăm sóc sắc đẹp này thật sự rất tuyệt vời. Khu vực lễ tân giống hệt như hang động của Ai cập, với những cái cột, tiếng nhạc dặt dìu và mùi dầu hương liệu dễ chịu thoang thoảng. Chúng tôi đi lên tầng đến bàn lễ tân, nơi một người phụ nữ thanh lịch trong bộ quần áo vải lanh màu đen gọi Elinor “Bà Sherman” rất kính cẩn. Họ thì thầm một lúc với nhau, và người phụ nữ kia thỉnh thoảng liếc nhìn tôi gật đầu, còn tôi cố giả vờ như không nghe mà nhìn vào bảng giá dành cho dịch vụ tắm dầu hương liệu. Rồi Elinor đột ngột quay lại dẫn tôi đến chỗ ngồi đợi có một ấm trà bạc hà và tấm biển đề yêu cầu khách hàng nói khé, tôn trọng sự yên tĩnh của spa.
Chúng tôi ngồi im một lúc thì có một cô gái trong bộ đồng phục trắng đến chào tôi rồi đưa tôi đi đến phòng trị liệu có để sẵn một cái áo choàng và một đôi dép đi trong nhà, tất cả đều được bọc trong giấy bóng kính xen lô fan. Khi tôi thay đồ, cô ấy mải tán gẫu với đám đồng nghiệp ở quầy thu ngân còn tôi háo hức đoán xem mình được phục vụ gì ở đây. Elinor cứ khăng khăng đòi trả tiền tất cả các dịch vụ trị liệu của tôi dù tôi có dùng bao nhiêu dịch vụ đi chăng nữa – và rõ ràng là bà ấy đã chọn dịch vụ “trị liệu toàn thân”, không biết là cái gì. Tôi hy vọng nó sẽ bao gồm cả dịch vụ mát xa trị liệu để thư giãn nữa, nhưng khi tôi ngồi xuống giường, tôi nhìn thấy một bát đầy sáp ong đun nóng.
Tôi cảm thấy bụng mình khó ở. Tôi chưa bao giờ chịu được việc đắp sáp ong để lột lông chân. Không phải vì tôi sợ đau nhưng vì…
Thôi, được rồi. Bởi vì tôi sợ đau.
“Vậy là dịch vụ trị liệu của tôi bao gồm cả tẩy lông chân sao?” tôi nói, cố gắng tỏ ra bình thản.
“Quý khách đã đăng ký dịch vụ tẩy lông toàn thân,” cô nhân viên trị liệu trả lời, và nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “Từ đầu đến chân. Hai chân, hai cánh tay, hai lông mày, và Brazalian.”
Cánh tay sao? Lông mày sao? Tôi cảm thấy cổ họng mình thắt lại vì sợ hãi. Tôi chưa từng sợ hãi như thế này bao giờ kể từ lần đấm lưng ở Thái Lan.
“Brazilian à?” tôi nói giọng sin sít. “Đó là… đó là cái gì vậy?”
“Đó là một dạng tẩy lông vùng bikini. Tẩy hoàn toàn.”
Tôi nhìn cô ta chằm chặp. Đầu tôi làm việc quá tải. Không phải ý cô ta là…
“Vậy mời quý khách nằm xuống giường…”
“Chờ đã!” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Khi cô nói toàn bộ, tức là cô muốn nói…”
“Ừm, đúng vậy.” Nhân viên trị liệu mỉm cười. “Sau đó nếu quý khách muốn, tôi có thể cho một hình xăm nhỏ bằng pha lê vào… chỗ đó. Hình trái tim khá phổ biến. Hoặc có teher là chữ cái đầu trong tên của một người đặc biệt nào đó.”
Không. Điều này thực sự không thể được.
“Vậy, xin mời quý khách nằm xuống giường thư giãn.”
Thư giãn sao? Thư giãn à?
Cô ấy đi đến chỗ cái bát sáp ong nấu chảy đó – và tôi cảm thấy hoảng sợ.
“Tôi sẽ không làm dịch vụ này,” tôi nghe mình đang lên tiếng, và tụt xuống khỏi giường. “Tôi sẽ không làm dịch vụ này.”
“Hình xăm ạ?”
“Không xăm gì cả.”
“Không xăm gì sao?”
Nhân viên trị liệu tiến lại gần phía tôi, tay bưng bát sáp ong – và trong cơn hốt hoảng, tôi lùi lại phía sau giường, quàng cái áo choàng lại quanh người để phòng thủ.
“Nhưng bà Sherman đã thanh toán trước tất cả dịch vụ trị liệu này.”
“Tôi không quan tâm bà ấy đã thanh toán những gì,” tôi nói và lùi lại. “Cô có thể tẩy lông chân tôi. Nhưng không phải cánh tay tôi. Và chắc chắn là không… không phải cái kia. Cái trái tim bằng pha lê gì đó.”
Nhân viên trị liệu trông rất lo lắng.
“Bà Sherman là một trong những khách hàng thân thiết nhất của chúng tôi. Bà ấy đã yêu cầu cụ thể dịch vụ tẩy lông từ đầu đến chân cho cô.”
“Bà ấy sẽ không bao giờ biết!” tôi khẩn khoản. “Bà ấy sẽ không bao giờ biết! Ý tôi là bà ấy chắc không định nhìn chứ? Bà ấy sẽ không hỏi con trai mình xem liệu chữ cái đầu tên anh ta có được xăm ở trên… của bạn gái anh không chứ?” Tôi không thể cho phép mình nói từ bộ phận. “Ý tôi là, thôi nào. Bà ấy không làm thế đúng không?”