Tín đồ shopping oanh tạc Mahattan

Chương 12chương 07a


Đọc truyện Tín đồ shopping oanh tạc Mahattan – Chương 12: chương 07a

7
NEW YORK! Tôi sẽ chuyển đi New York! New York!
Mọi thứ đã thay đổi. Đây là lý do tại sao Luke lại bí mật như vậy. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ thật lâu ở đám cưới, và Luke đã giải thích mọi điều với tôi, bỗng nhiên mọi thứ trở nên dễ hiểu. Hóa ra anh sắp mở văn phòng mới của Hãng truyền thông Brandon ở New York, liên kết với đại gia quảng cáo Michael Ellis có trụ sở tại Washington. Và Luke sẽ đến đó gây dựng văn phòng. Anh đã nói muốn rủ tôi cùng đi – nhưng anh biết tôi sẽ không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình chỉ để bám đuôi anh. Vì thế – đây là chi tiết hay nhất – anh đã nói chuyện với vài người ở đài truyền hình, và bảo tôi có thể được nhận vào làm chuyên gia tài chính trên một kênh truyền hình Mỹ. Nói tóm lại, anh nói tôi có thể “phất lên” vì người Mỹ rất thích giọng Anh. Hiển nhiên là một nhà sản xuất đã muốn mời tôi làm việc ngay khi chỉ mới xem một cuộn băng Luke gửi cho anh ta. Điều đó không phải rất tuyệt sao?
Lý do anh ấy không nói gì trước đây là vì anh không muốn tôi nuôi hy vọng trước khi mọi việc chắc chắn. Nhưng bây giờ rõ ràng là tất cả các nhà đầu tư đều đã sẵn sàng, mọi người đều lạc quan và hy vọng thông qua lần cuối cùng thương vụ này càng sơm càng tốt. Công ty của Michael Ellis quảng cáo cho hầu hết các công ty tài chính lớn – và anh ấy đã nói với tất cả bọn họ về công ty mới này. Vì vậy Luke sẽ có hàng đống khách hàng tiềm năng, ngay cả trước khi anh ấy thực sự bắt đầu.
Và biết sao không? Chúng tôi sẽ đến đó trong vòng ba ngày nữa! Vui quá! Luke sẽ họp với một vài người hậu thuẫn của anh – còn tôi sẽ đi phỏng vấn bên truyền hình và khám phá thành phố này. Chúa ơi, thật thú vị. CHỉ trong vòng bảy mươi hai giờ đồng hồ nữa tôi sẽ có mặt ở đó. Ở New York. Thành phố không bao giờ ngủ. Thành phố…
“Becky này?”
Chết tiệt. Ngay lập tức tôi tập trung trở lại và vội mỉm cười thật tươi. Tôi đang ngồi trong trường quay của chuyên mục “Morning Coffee”, làm công việc đối thoại trực tuyến qua điện thoại như thường lệ, và cô Jane gọi từ Lincoln đang cố gắng giải thích trên điện thoại rằng cô ta muốn mua bất động sản nhưng không biết nên chọn loại hình nào.
Ôi, vì Chúa. Đã bao nhiêu lần tôi phải giải thích sự khách nhau giữa kế hoạch thanh toán các khoản nợ mua bất động sản và chính sách bảo hiểm nhân thọ rồi nhỉ? Bạn biết đấy, đôi khi công việc này có thể rất thú vị, nghe mọi người nói về vấn đề của họ và cố gắng giúp họ, nhưng những lần khác thì – thành thực mà nói – nó cũng chán ngắt như công việc ở tờ Successful Saving trước đây. Ý tôi là, lại bất động sản sao? Tôi chỉ muốn hét lên, “Cô không xem chương trình tuần trước à?”
“Vâng, chị Jane này!” tôi nói, cố gắng không ngáp. “Chị có lý khi lo lắng về các khoản đền bù phải trả cho người cho vay khi chị muốn chuộc lại tài sản cầm cố trước thời hạn.”
Khi nói, đầu óc tôi lại bắt đầu miên man trôi đến New York. Cứ thử nghĩ mà xem. Chúng tôi sẽ có một căn hộ ở Manhattan. Trong khu căn hộ cao cấp Upper East Side – hay có lẽ ở đâu đó thú vị như Greenwich Village. Đúng rồI! Chỗ đó chỉ có hoàn hảo trở lên.
Thành thực mà nói, tôi chưa từng nghĩ đến việc tôi và Luke sống chung… ừm, có lẽ đã từ lâu lắm rồi. Too tự hỏi nếu chúng tôi vẫn ở London thì có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Ý tôi là, đây quả là một bước tiến lớn, đúng không nhỉ? Nhưng như Luke nói, đây là cơ hội cả đời người cho cả hai chúng tôi. Nó là điểm khơi đầu mới hoàn toàn. Đó là những chiếc taxi màu vàng và những tòa nhà chọc trời, nhà làm phim Woody Allen và bộ phim Breakfast at Tiffanys.
Điều kỳ lạ là mặc dù chưa từng đặt chân đến New York, tôi đã có thể cảm thấy mối liên hệ thân thuộc nào đó với thành phố này. Chẳng hạn như tôi thích món sushi – và đó là món ăn của New York, đúng không nhỉ? Tôi thường xem sêri hài Friends, ngoại trừ tối hôm đó tôi đi chơi. Và cả sêri hài Cheers nữa. (Ngoại trừ việc bây giờ nghĩ lại thì nó được làm ở Boston. Tuy nhiên, cũng giống nhau cả thôi, thực sự là vậy.)
“Thực ra thì Jane ạ, dù chị mua cái gì,” tôi lơ mơ nói. “Dù nó là… một… một căn hộ kép ở Fifth Avenue… hay một căn hộ không có thang máy ở East Village… chị cũng phải tối đa hóa sức mạnh của đồng đô la. Điều này có nghĩa là…”
Tôi dừng lại khi thấy cả Emma và Rory đều nhìn tôi lạ lẫm.
“Becky này, Jane đang định mua một căn hộ liền vách ở Skegness,” Emma nói.
“Và chắc chắn là đồng bảng Anh chứ?” Rory nói, nhìn xung quanh như thể tìm sự đồng tình. “Đúng không nhỉ?”
“Được rồi, vâng,” tôi nhanh nhảu nói. “Rõ ràng là tôi chỉ đang lấy những cái này làm ví dụ. Các nguyên lý vẫn được áp dụng dù chị định mua nhà ở bất cứ nơi nào. London, New York, Skegness…”
“Và tính trên đồng tiền của quốc gia đó, tôi e là chúng ta phải kết thúc tại đây,” Emma nói. “Hy vọng rằng điều đó sẽ giúp ích cho chị, Jane ạ, và một lần nữa cảm ơn Becky Bloomwood, chuyên gia tài chính của chúng ta… Becky, chị có thể dành thời gian nói những lời cuối cùng với khán giả được không?”
“Vẫn là lời nhắn nhủ như thường lệ,” tôi nói, cười thân thiện với máy quay. “Hãy chăm sóc tiền của bạn…”
“Và tiền của bạn sẽ chăm sóc bạn,” tất cả mọi người đều nghiêm túc đồng thanh.
“Và thông điệp đó đã kết thúc chương trình của chúng tôi,” Emma nói. “Hẹn gặp lại quý vị trong chương trình ngày mai, giới thiệu về bộ ba giáo viên đến từ Teddington…”
“… trò chuyện với người đàn ông trở thành diễn viên xiếc ở tuổi 65…” Rory nói.

“… và trao giải thưởng 5.000 bảng Anh trong trò chơi Nào hãy cùng dự đoán! Xin chào tạm biệt!”
Im lặng hoàn toàn – rồi mọi người bắt đầu thư giãn khi nghe tiếng nhạc hiệu của chương trình bắt đầu vang lên ầm ĩ từ loa.
“Vậy là – Becky à – chị sẽ đi New York hay đại khái thế, đúng không?” Rory nói.
“Đúng vậy,” tôi nói, cười vui vẻ với anh ấy. “Chắc khoảng hai tuần!”
“Thật tuyệt!” Emma nói. “Sao lại như vậy?”
“Ồ, tôi không biết…” Tôi nhún vai bâng quơ. “Chỉ là ý nghĩ nhất thời.”
Tôi chưa kể với ai trong êkíp Morning Coffee về việc tôi sẽ chuyển đến New York. Thực ra đó là lời khuyên của Luke. Chỉ là đề phòng.
“Becky này, tôi muốn nói chuyện rất nhanh gọn thôi,” trợ lý sản xuất Zelda nói và hối hả vào trường quay cầm theo một số giấy tờ. “Hợp đồng mới của cô đã sẵn sàng để ký kết, nhưng tôi cần nói qua với cô. Có một điều khoản mới về việc đại diện cho hình ảnh của cả đài.” Cô ấy hạ giọng. “Sau tất cả sự cố với Giáo sư Jamie.”
“Đúng vậy,” tôi nói, đầy vẻ cảm thông. Giao sư Jamie là chuyên gia tư vấn kiến thức cho chương trình Morning Coffee. Hay chí ít đã từng như vậy, cho đến tháng trước, khi tờ The Daily World viết một bài điều tra ông trong sê ri “Họ có đúng như vẻ bề ngoài?” vạch trần sự thật rằng ông ấy hoàn toàn không phải là giáo sư. Thực ra ông ta chẳng có học vị gì, ngoại trừ cái bẳng rởm mua được từ trường “Đại học Oxbridge.” Tất cả mấy tờ báo khổ nhỏ này thu thập các chuyện và không ngừng đăng các bức ảnh ông đội chiếc mũ lừa bằng giấy trong chương trinh từ thiện trên truyền hình năm ngoái. Thực lòng tôi cảm thấy thương ông, bởi ông đã từng đưa ra những lời khuyên rất hay.
Và tôi hơi ngạc nhiên khi tờ The Daily World lại ác ý đến thế. Thực ra bản thân tôi đã từng viết cho tờ The Daily World một hai lần, và đã luôn nghĩ họ khá biết điều, nếu xét về một tờ báo khổ nhỏ.
“Nó sẽ không mất đến năm phút đâu,” Zelda nói. “Chúng ta có thể vào phòng riêng của tôi.”
“Ừm…” tôi nói, và do dự. Bở vì tôi thực sự không muốn ký bất kỳ cái gì lúc này. Không thể, khi tôi đang có ý định thay đổi công việc. “Thực sự tôi hơi vội một chút.” Điều này là đúng vì tôi phải đến văn phòng của Luke vào 12h, và rồi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho chuyến đi New York. (Ha! Ha-ha!) “Có thể đợi đến khi tôi quay về được không?”
“OK,” Zelda nói. “Không vấn đề gì.” Cô ấy lại cất cái hợp đồng vào phong bì màu nâu và mỉm cười với tôi. “Đi vui vẻ nhé. Này, cô biết đấy, cô phải mua sắm khi ở đó nhé.”
“Mua sắm à?” Tôi nói cứ như thể cái ý định này chưa từng xuất hiện trong đầu tôi. “Vâng, tôi nghĩ mình có thể làm vậy.”
“Ừ nhỉ?” Emma nói. “Cô không thể đến New York mà không mua sắm! Mặc dù tôi nghĩ Becky sẽ nói chúng ta nên có kế boạch tiết kiệm tiền thay vì mua sắm.”
Cô ấy cười vui vẻ, Zelda cũng hùa theo. Và tôi mỉm cười lại với họ, hơi cảm thấy không thoải mái. Không hiểu sao tất cả những người trong êkíp Morning Coffee đều nghĩ tôi tiêu tiền rất có kế hoạch – và rằng tôi không có vấn đề gì với tiền bạc. Tuy nhiên, tôi không nghĩ điều này thực sự quan trọng.
“Một kế hoạch tiết kiện tất nhiên là một ý kiến hay…” tôi nghe chính mình đang nói. “Nhưng như tôi vẫn thường nói, thỉnh thoảng mua sắm cũng chẳng hại gì miễn là bạn bám vào ngân sách.”
“Vậy đó là việc cô sẽ làm sao?” Emma quan tâm hỏi. “Lập ngân sách cho riêng mình sao?”
“Ồ, chắc chắn như vậy,” tôi nói vẻ thông thái. “Đó là cách duy nhất.”
Điều này hoàn toàn đúng. Ý tôi là, rõ ràng tôi đang định lập cho mình một quỹ riêng để mua sắm khi đến New York. TÔi sẽ đặt ra những định mức khả thi và sẽ bám bào đó. Nó sẽ rất đơn giản.
Mặc dù thế việc tôi sẽ làm là lập những định mức khá rộng rãi và linh hoạt. Bởi vì sẽ luôn là ý hay nếu để ra một vài khoản đề phòng những trường hợp khẩn cấp hay đột xuất nào đó.

“Cô thật quá chỉn chu!” Emma nói, lắc lắc đầu. “Và đó là lý do tại sao cô là chuyên gia tài chính tôi thì không…” Emma ngẩng lên, một người giao bánh sandwich đi đến chỗ chúng tôi với khay bánh sandwich. “Ôi tuyệt quá! Tôi đang sắp chết đói! Tôi sẽ ăn… thịt nướng và lê tàu.”
“Còn tôi sẽ ăn cá ngừ và ngô ngọt,” Zelda nói. “Becky này, cô muốn ăn gì?”
“Thịt bò hun khói và lúa mạch đen,” tôi nói tự nhiên. “Trộn với xốt madonne.”
“Tôi không nghĩ họ làm món đó,” Zelda nói, nhăn trán. “Họ làm sa lát giăm bông…”
“Rồi một bánh mì tròn. Kem pho mát và lox (Cá hồi hun khói). Thêm một soda.”
“Nước soda, ý cô là thế đúng không?” Zelda nói.
“Lox là cái gì vậy?” Emma băn khoăn hỏi – và tôi vờ như không nghe thấy. Tôi thực sự không chắc Lox là cái gì – nhưng ở New York người ta ăn món này, vì thế chắc chắn nó phải ngon rồi.
“Dù nó là món gì đi nữa,” người giao bánh sandwich nói, “tôi cũng không có món đó. Cô có thể ăn pho mát, cà chua và một gói hula Hoops.”
“OK,” tôi nói miễn cưỡng rồi thò tay lấy ví. Khi tôi làm vậy, đống thư tôi lấy sáng nay rơi ra khỏi túi rồi rơi xuống sàn nhà. Tôi vội vã thu chỗ thư lại, nhét chúng vào cái túi đựng đồ của cửa hiệu Conran, hy vọng không ai nhìn thấy chúng. Nhưng Rory khó chịu kia lại nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Này Becky,” anh ta nói và cười hô hố. “Có phải tôi vừa nhìn thấy một cái hóa đơn nợ tiền không?”
“Không!” tôi lập tức trả lời. “Tất nhiên là không! Đó là… thiếp sinh nhật. Một cái thiếp sinh nhật trêu đùa. Cho kế toán của tôi. Dù sao tôi cũng phải chạy đi đây. Chào!”
OK, vậy là điều đó không đúng. Đó là một cái hóa đơn nợ tiền. Thành thực mà nói mấy ngày vừa qua tôi nhận được vài cái hóa đơn tiền nợ mà tôi định bụng lẩn tránh đến khi nào có tiền mặt sẽ thanh toán. Nhưng ý tôi là, cuộc sống của tôi có nhiều chuyện quan trọng hơn mấy cái thông bao thanh toán lần chót dở hơi. Vài tháng nữa tôi sẽ sống ở bên kia Đại Tây Dương. Tôi sắp trở thành một ngôi sao truyền hình Mỹ!
Luke nói tôi sẽ có thể kiếm được gấp hai ở Mỹ cho cùng công việc tôi đang làm ở đây. Nếu không nói là còn nhiều hơn nữa! Vì thế vài cái hóa đơn rẻ tiền cũng chẳng là gì, đúng không nhỉ? Một vài đồng bảng nợ đọng cũng không thể phá hỏng giấc ngủ của tôi khi là một công dân sống trong một căn hộ đắt tiền và tiện nghi ở đại lộ Park.
Chúa ơi, chắc chắn điều đó sẽ làm cho gã John Gavin kinh khủng đó phát điên lên. Cứ thử tưởng tượng bộ mặt anh ta khi tôi đi vào nói với anh ta rằng mình sắp trở thành phát thanh viên mới của CNN, với mức lương gấp sáu lần lương của anh ta. Điều đó sẽ dạy cho anh ta một bài học đau đớn. Cuối cùng tôi cũng mở lá thư thứ nhất mà anh ta gửi sáng nay, và thực sự nó làm tôi khá buồn. Anh ta có ý gì khi nói “mức nợ vượt ngưỡng” chứ? Anh ta có ý gì khi nói “ưu đãi đặc biệt” chứ? Bạn biết đấy, Derek Smeath sẽ không bao giờ đối xử thô lỗ với tôi như vậy, không bao giờ trong cả triệu năm tới.
Luke đang họp khi tôi đến, nhưng OK thôi vì tôi không ngại đi buôn chuyện đâu. Tôi thích đến thăm văn phòng Hãng truyền thông Brandon – thực ra thì tôi cũng hay ghé vào chơi, chỉ vì bầu không khí ở đó. Một nơi rất tuyệt – sàn gỗ vàng bóng, đèn chùm và ghế sofa hợp thời, mọi người đi đi lại lại tấp nập và năng động. Họ thường ở lại làm rất muộn, ngay cả khi không cần thiết – và khoảng 7h tối ai đó thường mở một chai rượu rồi chuyển quanh cho mọi người.
Hôm qua là sinh nhật Mel, trợ lý của Luke nên tôi mang cho cô ấy một món quà. Thực sự tôi rất hài lòng với món quà này – một đôi đệm tựa lưng tuyệt đẹp ở cửa hiệu Conran – và khi đưa túi đồ, tôi nghe cô ấy reo lên sung sướng, “Ôi Becky! Chị không cần làm vậy đâu!”
“Chị muốn làm thế mà!” Tôi tươi cười ngồi lên bàn làm việc của Mel khi cô ấy đang trầm trồ khen ngợi. “Vậy tin tức mới nhất là gì?”
Ồ, bạn không thể cưỡng lại một tin đồn hay. Mel đặt túi đồ xuống lấy ra một hộp kẹo bơ cứng, rồi chúng tôi hồ hợi buôn những chuyện mỗi ngày như mọi ngày. Tôi nghe tất cả mọi chuyện về cuộc hẹn khủng khiếp với anh chàng tồi tệ mà mẹ cô ấu đang ra sức gán ghép, và cô ấy nghe tôi kể mọi chuyện về đám cưới của Tom. Rồi cô ấy hạ giọng và bắt đầu nhồi nhét cho tôi đủ chuyện thị phi chốn công sở.
Cô ấy kể cho tôi nghe mọi thứ về hai cô lễ tân không nói chuyện với nhau kể từ ngày cả hai cùng mặc đến chỗ làm cái áo khoác giống nhau hiệu Next nhưng không ai chịu cởi ra – và cô gái làm ở phòng kế toán vừa trở lại làm sau thời gian nghỉ đẻ, sáng nào cũng nôn nhưng không chịu thừa nhận.
“Và đây là tin tức nóng hổi nhất!” cô ấy nói, đưa cho tôi hộp kẹo bơ cứng. “Em ngờ rằng Alicia đang hẹn hò trong văn phòng.”
“Không!” Tôi nhìn cô ấy kinh ngạc. “Thật sao? Với ai?”

“Với Ben Bridges.”
Tôi nhăn mặt, cố gắng định hình cái tên đó.
“Gã mới vào, trước đây làm ở Coupland Foster Bright.”
“Anh ta ư?” Tôi nhìn Mel chằm chằm. “Thật sao?”
Phải nói là tôi rất ngạc nhiên. Anh ta rất ngọt ngào nhưng hơi thấp bé và huênh hoang. Không phải tuýp người của Alicia.
“Thỉnh thoảng em thấy họ đi cùng nhau, đại loại còn thì thầm nữa. Hôm nọ Alicia nói đến chỗ nha sĩ – nhưng khi em đến nhà hàng Rachetts thì họ cũng đang ở đó bí mật ăn trưa cùng nhau.”
Cô ấy ngừng lại khi Luke xuất hiện trước cửa ra vào ở phòng anh, anh vừa bước ra cùng người đàn ông mặc áo sơ mi tím.
“Mel này, gọi taxi cho ông Mallory được chứ?”
“Tất nhiên rồi, thưa ông Luke,” Mel nói, chuyển sang giọng của cô thư ký biết việc. Cô ấy cầm điện thoại lên, chúng tôi mỉm cười với nhau rồi đi vào phòng làm việc của Luke.
Phòng của anh ấy thật sang trọng. Tôi luôn quên là anh hoành tráng đến mức nào. Anh ấy có một cái bàn làm việc bóng lộn bằng gỗ thích do nhà thiết kế đoạt giải nào đó của Đan Mạch thiết kế, và trên các giá sách ở hốc tường đằng sau là các giải thưởng PR sáng chói của anh.
“Em cầm lấy này,” anh nói và đưa cho tôi một tập giấy tờ. Trên cùng là lá thư của ai đó tên là “Howski và Forlano, Luật sư Phụ trách Nhập cư của Hoa Kỳ,” và khi nhìn thấy dòng chữ “kế hoạch nhập như vào Hoa Kỳ của quý vị,” cảm giác phấn khích trong tôi lan cả đến những đầu ngón tay.
“Điều này thực sự đang diễn ra sao?” tôi nói, đi bộ về phía cánh cửa sổ chạy dọc căn phòng nhìn xuống đường phố tấp nập dưới kia. “Chúng mình thực sự sắp đi New York sao?”
“Anh đặt vé máy bay rồi,” anh nói, nhoẻn miệng cười với tôi.
“Anh biết ý em muốn nói gì mà.”
“Anh rất hiểu ý em muốn nói gì,” anh đáp lại lời tôi rồi quàng tay ôm lấy tôi. “Và nó sẽ rất thú vị.”
Chúng tôi đứng đó một lúc, cả hai chúng tôi, nhìn xuống đường phố London bận rộn dưới kia. Thật khó có thể tin được là tôi đang định bỏ lại tất cả những thứ này để sống ở một đất nước khác. Háo hức và tuyệt vời, nhưng cũng hơi đáng sợ.
“Anh có thực sự nghĩ em sẽ kiếm được việc ở đó không?” Tôi nói, như mỗi lần tôi gặp anh trong suốt tuần qua. “Anh nghĩ em sẽ tìm được việc thật chứ?”
“Tất nhiên em sẽ tìm được việc.” Anh nói chắc chắn và tự tin, tôi cảm thấy thư giãn trong vòng tay anh. “Họ sẽ yêu quý em thôi. Em tài năng và quyến rũ, và em đến với một bảng dài thành tích… không còn băn khoăn gì nữa.” Anh hôn tôi và ôm tôi thật chặt. Đoạn anh đi ra bàn làm việc, nhăn trán lơ đãng, và mở tập tài liệu đồ sộ dán mác “New York.” Chẳng có gì ngạc nhiên khi nó lớn đến vậy. Hôm trước anh đã kể cho tôi rằng anh đang hướng tới một phi vụ làm ăn ở New York trong ba năm. Ba năm trời!
“Em không thể tin được anh đã lên kế hoạch làm việc này lâu đến thế mà không bao giờ nói với em,” tôi nói, nhìn anh nguệch ngoạc viết gì đó trên một bì thư.
“Ừmm,” Luke đáp. Tôi ghì tập giấy tờ trong tay chặt hơn và thở thật sâu. Trong suốt một khoảng thời gian tôi luôn muốn nói điều gì đó, và bây giờ là thời điểm tốt hơn bao giờ hết.
“Luke này, anh sẽ làm gì nếu em không muốn đi New York?”
Một quãng im lặng, chẳng có gì ngoài tiếng máy tính kêu.
“Anh biết là em muốn đi,” cuối cùng Luke cũng lên tiếng. “Đó là bước đi tiếp theo rõ ràng của em.”
“nhưng… nếu em không muốn thì sao?” Tôi cắn môi. “Anh vẫn sẽ đi New York chứ?” Luke thở dài.
“Becky này – em thực sự muốn đi New York đúng không?”

“Đúng! Em rất muốn đi”
“Vậy em hỏi những câu nếu để làm gì chứ? Điều quan trọng là em muốn đi, anh muốn đi… mọi thứ đều thật hoàn hảo.” Anh mỉm cười với tôi và đặt bút xuống. “Bố mẹ em thế nào rồi?”
“Họ… ổn cả,” tôi lưỡng lự. “Họ gần như bắt đầu quen với ý tưởng này rồi.”
Điều này nói chung cũng đúng. Phải công nhận là họ đã khá sốc khi nghe tôi nói. Lẽ ra tôi nên giới thiệu Luke với họ trước khi thông báo tin kia. Bởi vì sự việc diễn ra như thế này, tôi vội vã vào nhà – bố mẹ vẫn còn mặc đồ đi dự cưới, ngồi uống trà và xem chương trình Countdown – tôi tắt tivi rồi vui vẻ nói, “bố, mẹ, con sắp chuyển đi New York với Luke!”
Rồi thì mẹ chỉ nhìn bố và nói, “Ôi. Graham. Con bé đi rồi.”
Mẹ nói vậy nhưng ý bà không phải thế – dù vậy tôi không chắc lắm
Rồi họ thực sự đã gặp Luke, anh kể với họ về kế hoạch của mình và giải thích về những cơ hội làm việc ở kênh truyền hình Mỹ dành cho tôi – và tôi có thể thấy nụ cười của mẹ nhạt dần. Mặt bà có vẻ cúi dần xuống, nét mặt u buồn bao trùm lên cả khuôn mặt. Nhưng bà không muốn để lộ ra. Bà chỉ pha trà, đôi tay hơi run rẩy, rồi lấy một ít bánh quy – đoạn quay lại phía tôi cười rạng rỡ, và nói, “Mẹ đã luôn nghĩ con sẽ hợp với New York, Becky ạ. Đó là nơi hoàn hảo dành cho con.”
Tôi nhìn bà đăm đăm, đột nhiên nhận ra mình đang nói chuyện gì. Ra đi và sống xa nhà hàng ngàn dặm, xa bố mẹ tôi, và… toàn bộ cuộc sống của tôi, ngoại trừ không phải xa Luke.
“Bố mẹ… bố mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con nhé,” tôi nói, giọng hơi run run.
“Chắc chắn chúng ta sẽ làm vậy, con yêu ạ! Luôn là thế.”
Bà nắm chặt tay tôi và nhìn xa xăm – rồi chúng tôi trở lại phòng khách, không nói thêm gì về chuyện này nữa.
Nhưng sáng hôm sau, khi chúng tôi xuống dưới nhà ăn sáng, bố mẹ đang mải mê chúi đầu vào mẩu quảng cáo về các gói kỳ nghỉ ở Florida trên tờ Sunday Times mà hai người nói dù sao cũng đã nghĩ đến từ lâu. Chiểu hôm đó khi chúng tôi rời đi, họ vẫn đang cãi nhau hùng hồn không biết Disneyland ở Florida có hay hơn Disneyland ở California không – mặc dù tôi tình cờ được biết không ai trong hai người đã từng đặt chân đến Disneyland trong suốt cuộc đời mình.
“Becky này, anh phải làm việc tiếp đây,” Luke nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Ngày mai là lễ khai trương quỹ mới của Scottish Prime, và anh có rất nhiều việc phải làm.” Anh nhấc điện thoại lên và quay số. “Anh sẽ gặp lại em tối nay nhé, OK?
“OK,” tôi nói, vẫn đi chậm rãi dọc theo cửa sổ. Rồi chợt nhớ ra, tôi quay lại. “Này, anh đã nghe nói gì về Alicia chưa?”
“Cô ấy làm sao?” Luke cau mày với cái ống nghe điện thoại rồi đặt nó xuống.
“Mel đang nghi ngờ cô ấy có quan hệ tình ái! Với Ben Bridges! Anh có tin chuyện đó không?”
“Thành thực anh không tin,” Luke nói, gõ bàn phím mày tính. “Anh không thể.”
“Vậy anh nghĩ chuyện gì đang diễn ra?” Tôi ngồi lên bàn nhìn anh háo hức.
“Em yêu…” Luke nhẫn nại nói. “Anh thực sự phải làm việc.”
“Anh không quan tâm à?”
“Không. Miễn là họ làm công việc của mình.”
“Con người quan trọng hơn công việc của họ,” tôi trách móc. Nhưng Luke thậm chí không nghe.
Anh có cái nhìn bàng quan và xa lánh với xung quanh khi tập trung vào công việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.