Đọc truyện Tín đồ shopping oanh tạc Mahattan – Chương 10: chương 06a
6
TÔI VỀ ĐẾN NHÀ BỐ MẸ vào lúc 10h sáng thứ Bảy, thấy con phố tràn nhập không khí đình đám. Cây nào cũng treo bóng bay, lối xe thì chật kín ô tô, và một tấm rạp lớn bằng vải chỉ có thể nhìn thấy từ khu vườn nhà bên. Tôi xuống xe, với lấy túi đồ, rồi đứng im một lát, nhìn chăm chú vào nhà Webster. Chúa ơi, chuyện này thật kỳ lạ. Tom Webster lấy vợ. Tôi khó mà tin được chuyện này. Thú thật là – điều này nghe có vẻ hơi quá đáng – tôi khó có thể tin rằng có ai đó lại chịu lấy Tom Webster. Phải công nhận gần đây anh ta có duyên hơn. Anh ta có vài bộ quần áo mới, và để kiểu tóc ưa nhìn hơn. Nhưng bàn tay anh ta vẫn to và ẩm ướt – và nói thẳng ra thì anh ta không phải là Brad Pitt.
Tuy nhiên, đó mới là tình yêu đích thực, tôi nghĩ và đóng sầm cánh cửa ô tô lại. Bạn yêu người nào đó bất chấp những khiếm khuyết của họ. Lucy rõ ràng không nghi ngại khi Tom có đôi bàn tay ẩm ướt – và rõ ràng anh ta cũng không ngại khi mái tóc cô ta mỏng dính và chán ngắt. Điều đó cũng khá lãng mạn, tôi nghĩ thế.
Tôi đang đứng đó, nhìn chăm chú vào ngôi nhà, thì một cô gái mặc quần bò đội một vòng hoa trên đầu xuất hiện ở cửa trước nhà Webster. Cô ta nhìn tôi khá kỳ quặc, gần như là một cái nhìn thiếu thiện cảm, rồi biến mất vào trong nhà. Một trong những phù dâu của Lucy, rõ ràng là thế. Tôi nghĩ cô ấy khá lo khi bị trông thấy trong chiếc quần bò.
Lucy có thể cũng ở trong đó, tôi chợt nghĩ vậy – và theo bản năng, tôi quay đi. Tôi biết cô ta là cô dâu và mọi chuyện khác, nhưng thú thực tôi không mòn mỏi trông đợi được gặp lại Lucy. Tôi cũng chỉ gặp cô ta vài lần và chúng tôi thực sự không mấy thân thiện. Có lẽ vì cô ấy tưởng tôi yêu Tom. Tuy nhiên ít ra thì khi Luke đến tôi cuối cùng cũng chứng minh cho họ thấy bọn họ đều nhầm cả.
Khi nghĩ đến Luke, ngực tôi nhói lên, và tôi thở sâu, chậm rãi trấn tĩnh trở lại. Lần này tôi nhất định sẽ không làm mọi thứ rối tung lên nữa đâu. Tôi sẽ nghĩ thoáng ra, và xem anh ấy sẽ nói gì hôm nay. Và nếu anh ấy có nói sẽ đi New York chăng nữa thì tôi cũng sẽ chỉ… chấp nhận điều đó. Không biết làm sao.
Dù thế nào đi nữa, không nghĩ về chuyện đó lúc này. Tôi đi nhanh về phía cửa trước rồi bước vào. Tôi đi về phía bếp, thấy bố mặc áo gilê đang uống cà phê trong khi mẹ mặc áo choàng không tay chất liệu ni lông với mái tóc cuốn lô, đang quết bơ một loạt bánh sandwich.
“Tôi chỉ thấy chuyện này không hợp lý,” mẹ đang nói khi tôi bước vào. “Chuyện này thật không đúng. Họ lẽ ra phải lãnh đạo đất nước chúng ta, và nhìn họ kìa. Họ thật lộn xộn! Áo khoác tồi tàn, cà vạt khủng khiếp…”
“bà thực sự nghĩ khả năng lãnh đạo bị ảnh hưởng bởi quần áo họ mặc sao?”
“Chào mẹ,” tôi nói, quẳng cái túi lên sàn nhà. “Chào bố.”
“Ăn mặc cũng là nền tảng của lãnh đạo!” Mẹ nói. “Nếu họ không nỗ lực trong ăn mặc thì làm sao họ nỗ lực cải thiện được nền kinh tế chứ?”
“Hai việc đó không giống nhau!”
“Hai việc đó giống hệt nhau. Becky à, con nghĩ tổng thư ký ở đại sứ quán nên ăn mặc chỉn chu, đúng không? Tất cả những bộ lễ phục ngu ngốc kia.”
“Con không biết,” tôi mơ hồ. “Có lẽ vậy.”
“Ông thấy chưa? Becky đồng ý với tôi. Giờ thì để mẹ nhìn con gái yêu nào.” Mẹ đặt dao xuống và nhìn tôi thật kỹ, tôi cảm thấy rạng rỡ bởi tôi biết trông mình xinh xắn. Tôi đang mặc chiếc váy màu hồng đẹp sửng sốt và áo khoác, đội mũ lông hiệu Philip Treacy, và đi đôi giày xa tanh màu đen đẹp nhất, mỗi chiếc giày đều được đĩnh một con bướm bằng the. “Ôi, Becky,” cuối cùng mẹ cũng lên tiếng. “Trông con thật đáng yêu. Con sẽ đánh bật cô dâu mất thôi!” Mẹ lấy chiếc mũ của tôi xuống ngắm nhìn. “Trông nó thật lạ mắt! Nó bao nhiêu vậy con?”
“Ừm… con cũng không nhớ,” tôi mơ hồ nói. “Có lẽ… 50 bảng thì phải.”
Điều này không hẳn đúng. Nó đắt hơn thế nhiều… Ừm, thế nào cũng được, cũng khá đắt. Nhưng mà đáng đồng tiền bát gạo.
“Vậy Luke đâu rồi?” Mẹ hỏi, đội lại chiếc mũ lên đầu tôi. “Đang đỗ xe hả con?”
“Ừ, Luke đâu rồi nhỉ?” bố tôi hỏi, ngẩng lên và cười hài hước. “Cuối cùng bố mẹ cũng mong chờ được đến ngày gặp chàng trai trẻ của con.”
“Luke sẽ đi riêng ạ,” tôi nói – hơi ngần ngại khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của bố mẹ.
“Đi riêng?” cuối cùng mẹ cũng lên tiếng. “Sao lại thế?”
“Anh ấy bay từ Zurich về đây sáng nay,” tôi giải thích. “nAnh ấy phải đến đó công tác. Nhưng anh ấy sẽ đến đây, con hứa đấy.”
“Cậu ấy có biết lễ cưới bắt đầu lúc 12h không?” mẹ lo lắng hỏi. “Và con có nói cho nó biết nhà thờ ở đâu không?”
“Có ạ!” tôi nói. “Anh ấy sẽ đến thật mà.”
Tôi nhận thấy giọng mình hơi cáu kỉnh nhưng tôi không thể chịu được. Thú thực, tôi hơi căng thẳng không biết Luke đến đâu rồi. Lẽ ra anh phải điện thoại khi máy bay hạ cánh – và lẽ ra phải từ nửa giờ trước rồi. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Bình tĩnh. Anh nói sẽ đến mà.
“Con làm gì để giúp được ạ?” tôi nói, thay đổi chủ đề.
“Con gái yêu, mang mấy thứ này lên gác cho mẹ,” mẹ tôi nói rồi cắt nhanh chỗ bánh sandwich thành nhiều miếng hình tam giác. “Mẹ phải cất mấy cái nệm ngồi ngoài hiên đi.”
“Ai ở trên gác vậy mẹ?” tôi nói khi cầm cái đĩa lên.
“Cô Maureen đến sấy tóc cho cô Janice,” mẹ nói. “Họ không muốn vướng chân Lucy. Con biết đấy, trong khi cô ấy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Mẹ nhìn thấy cô ấy chưa?” tôi hào hứng hỏi. “Cô ấy mua váy đẹp chứ ạ?”
“Mẹ cũng chưa nhìn thấy nó,” mẹ nói, giọng bà hạ thập xuống. “Nhưng hiển nhiên là nó đáng giá 3.000 bảng. Và đấy là còn chưa kể khăn choàng đầu!”
“Wow,” tôi nói, bị choáng. Tôi thoáng thấy ghen tị trong giây lát. Một cái váy 3.000 bảng. Một bữa tiệc… và hàng đống quà tặng. Ý tôi là những người kết hôn đều được như vậy.
Khi lên gác, tôi nghe thấy tiếng máy sấy từ phòng ngủ của bố mẹ – và thấy cô Janice ngồi trên chiếc ghế đẩu ở bàn phấn khi tôi bước vào, cô mặc một chiếc váy dạ hội, cầm một ly rượu vang Tây Ban Nha, và chấm chấm khăn mùi soa lau nhẹ mắt. Cô Maureen đã làm tóc cho mẹ và cô Janice nhiều năm nay, đang khua máy sấy tóc cô Janice, và một người phụ nữ mà tôi không nhận ra với làn da rám nắng như màu gỗ gụ, mái tóc xoăn nhuộm vàng hoe, mặc bộ vest lụa màu hoa cà ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
“Chào cô Janice,” tôi nói, đến gần và ôm cô ấy. “Cô cảm thấy thế nào ạ?”
“Cô ổn, cháu gái yêu ạ,” cô ấy nói rồi sụt sịt. “Hơi hồi hộp. Cháu biết đấy. Khi nghĩ về việc Tom lấy vợ!”
“Cháu hiểu,” tôi nói đầy cảm thông. “Chỉ mới như ngày hôm qua khi bọn cháu đều là những đứa trẻ, cùng nhau đi xe đạp.”
“uống thêm một ly nữa đi Janice,” cô Maureen an ủi, và rót thêm một thứ dung dịch màu nâu sẫm vào ly của cô Janice. “Nó sẽ giúp cô thư giãn đấy.”
“Ồ, Becky,” cô Janice nói, và nắm chặt tay tôi. “Đây chắc chắn cũng là một ngày khó khăn với cháu.”
Tôi biết là sẽ thế mà. Cô ấy vẫn nghĩ tôi thích tom, đúng không nhỉ? Tại sao tất cả các bà mẹ đều nghĩ con trai họ rất cuốn hút nhỉ?
“Không hẳn như vậy!” tôi nói, cố gắng sao cho rõ ràng nhất. “Ý cháu là cháu rất mừng cho Tom. Và tất nhiên là cả Lucy nữa…”
“Becky đúng không?” Người phụ nữ ngồi gần cửa sổ quay về phía tôi, mắt hơi nhíu lại đầy vè nghi ngờ. “Đây là Beck đúng không?”
Khuôn mặt bà ta không mảy may tỏ vẻ thân thiện. Chúa ơi, đừng nói là cả bà ta cũng nghĩ tôi theo đuổi Tom nhé.
“Ừm.. đúng vậy ạ.” Tôi mỉm cười với ba ta. “Cháu là Rebecca Bloomwood. Chắc hẳn cô là mẹ của Lucy?”
“Đúng vậy,” người đàn bà đó nói, vẫn chằm chằm nhìn tôi. “Tôi là Angela Harrison. Mẹ của cô dâu,” bà ta nói thêm, nhấn mạnh hai chữ “cô dâu” cứ như thể tôi không hiểu tiếng Anh vậy.
“Chắc cô phải háo hức lắm,” tôi lịch sự nói. “Con gái cô lấy chồng mà.”
“Đúng vậy, ừm, tất nhiên rồi, Tom rất hết lòng với Lucy,” bà ta nói đầy hiếu thắng. “Tuyệt đối hết lòng. Không bao giờ đúng núi này trông núi nọ.” Bà ta nhìn tôi sắc lạnh và tôi mỉm cười lại yếu ớt.
Thành thật mà nói thì tôi nên làm gì chứ? Nôn lên người Tom hay gì nào? Nói rằng anh ta là người đàn ông xấu nhất tôi từng biết chăng? Rồi tất cả bọn họ lại bảo tôi đang ghen. Họ sẽ nói tôi đang vẫn cố phủ định rằng tôi đau đớn.
“Luke… có ở đây không Becky?” cô Janice nói, và cười đầy hy vọng. Bỗng nhiên – việc này khá kỳ quặc – mọi người trong phòng hoàn toàn im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Chưa ạ, cháu e là vậy,” tôi nói. “Cháu nghĩ anh ấy chắc hẳn đang bị kẹt ở đâu đó.”
Im lặng, và tôi nhận ra những cái liếc trộm ở khắp căn phòng.
“Bị kẹt,” Angela nhắc lại lời tôi, có thanh âm nào đó trong giọng nói của bà ta mà tôi không thích cho lắm. “Có đúng vậy không? Ừm, ngạc nhiên đây.”
Cái đó nghĩa là gì thế?
“Anh ấy đang trên đường về từ Zurich,” tôi giải thích. “Cháu nghĩ chuyến bay có thể bị hoãn.” Tôi nhìn cô Janice và ngạc nhiên thay, cô ấy đỏ mặt.
“Zurich,” cô ấy nói, gật đầu đầy cảm thông. “Cô hiểu. Tất nhiên rồi. Zurich.” Rồi cô ném cho tôi một cái nhìn ngại ngùng, gần như cảm thông.
Có chuyện gì với cô ấy nhỉ?
“Đây là anh chàng Luke Brandon mà chúng ta đang nói chuyện,” Angela nói, hít một hơi thuốc. “Doanh nhân nổi tiếng.”
“Vâng… đúng vậy,” tôi nói, hơi ngạc nhiên. Ý tôi là tôi không biết anh chàng Luke nào khác nữa.
“Và cậu ấy là bạn trai cháu.”
“Vâng!
Một khoảng lặng ngượng nghịu – thậm chí cô Maureen dường như cũng đang nhìn tôi tò mò. Rồi bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một số tạp chí Tatler tháng này trên sàn nhà gần chiếc ghế của Janice. Chúa ơi.
“Nhân tiện đây, bài báo trong tạp chí Tatler đó,” tôi vội vã nói,” đều là sai. Anh ấy đã không nói mình còn độc thân. Anh ấy đã nói là miễn bình luận.”
“Bài báo nào?” cô Janice nói như không tin. “Cô chẳng hiểu cháu đang nói về cái gì, cháu yêu ạ.”
“Cô… cô không đọc tạp chí,” cô Maureen nói, mặt hơi đỏ và nhìn đi chỗ khác.
“Mọi người chỉ mong chờ được gặp cậu ấy,” Angela nói, và nhả một làn khói thuốc. “Đúng vậy không chị Janice?”
Tôi nhìn bà ta bối rối – rồi quay lại chỗ cô Janice, cô đang tránh không nhìn tôi, còn cô Maureen thì giả vờ lục tìm thứ gì đó trong hộp đồ trang điểm.
Chờ một chút.
Họ chắc chắn không nghĩ…
“Cô Janice,” tôi nói, cố gắng không để lạc giọng. “Cô biết Luke sẽ đến. Anh ấy thậm chí còn viết cả thư trả lời cô!”
“Tất nhiên là cậu ấy đã làm vậy, Becky ạ!” cô Janice nói, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Ừm… như Angela nói, tất cả chúng ta đều mong được gặp cậu ấy.”
Cảm giác bẽ mặt lan dần trên hai má tôi khiến chúng đỏ lên. Bà ta nghĩ gì chứ? Rằng tôi dựng lên chuyện tôi hẹn hò cùng Luke à?
“Vậy các cô dùng bánh sandwich chứ?” tôi nói, cố gắng không tỏ ra bối rối như cảm giác bên trong lúc này. “Cháu phải… đi xem mẹ cháu có cần giúp gì không.”
Khi tôi tìm thấy mẹ, bà đang ở tầng trên cùng, gói ghém các tấm nệm ngồi ngoài hiên vào các túi ni lông trong suốt, rồi hút hết không khí ra với cái ống hút của máy hút bụi.
“Tiện thể, mẹ đặt vài cái túi như thế này cho con,” bà hét lên ái đi tiếng máy hút bụi. “Của hãng Country Ways. Cả vài lá thiếc cuộn vào để nướng gà tây, một đĩa đựng thịt hầm, một cái xoong chần trứng nấu trong lò vi sóng nữa…”
“Con không muốn cái lá thiếc cuộn nướng gà tây nào hết!” tôi hét lên.
“Không phải là cho con!” mẹ tôi nói, tắt cái máy hút bụi đi. “Họ có khuyến mại đặc biệt – giới thiệu một người bạn và được tặng một bộ nồi đất nung. Thế là mẹ giới thiệu con là bạn mẹ. Thực sự đó là cuốn catalô rất hay. Mẹ sẽ đưa nó cho con xem qua.”
“Mẹ này…”
“Những cái chăn lông ngỗng thật dễ thương. Mẹ chắc con sẽ thích có một cái mới…”
“Mẹ này, nghe con nói đi!” tôi bối rối nói. “Mẹ nghe con đi. Mẹ tin con đang hẹn hò với Luke, đúng không?”
Một quãng im lặng kéo dài.
“Tất nhiên là mẹ tin chứ,” cuối cùng bà cũng lên tiếng.
Tôi nhìn bà chằm chằm đầy sợ hãi.
“Mẹ không tin con, đúng không? Tất cả mọi người đều nghĩ con dựng lên chuyện này đúng không?”
“Không!” mẹ khăng khăng. Bà đặt máy hút bụi xuống và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Becky này, con đã nói với bố mẹ là đang hẹn hò với Luke Brandon, và đối với chúng ta, như thế là đủ rồi.”
“Nhưng cô Janice và chú Martin. Họ nghĩ con dựng lên chuyện này đúng không?”
Mẹ nhìn tôi – rồi thở dài, với tay lấy một cái nệm ngồi khác.
“Ôi Becky. Quan trọng là, con yêu, con cần phải nhớ, họ từng tin rằng con có một cái đuôi. Và hóa ra là… ừm. Không hoàn toàn đúng như vậy. Đúng không nhỉ?”
TÔi càm thấy lạnh sống lưng. OK, có lẽ một lần nào đó tôi đã giả vờ như mình có một cái đuôi. Lẽ ra tôi không nên làm thế. Nhưng ý tôi là chỉ riêng việc bịa ra một cái đuôi bé xíu không làm bạn trở thành một kẻ điên rồ đúng không?
“Và vấn đề là, chúng ta thực sự chưa bao giờ… ừm, nhìn thấy cậu ta đi cùng con, đúng không con yêu?” Mẹ tôi tiếp tục nói, khi bà nhồi một cái nệm vào chiếc túi trong suốt. “Không phải bằng xương bằng thịt. Và rồi lại có bài báo đăng tin anh ta độc thân…”
“Anh ấy không nói còn độc thân!” Giọng tôi rít lên giận dữ. “Anh ấy đã nói miễn bình luận! Mẹ này, cô Janice và chú Martin có nói với mẹ là họ không tin con không?”
“Không!” Mẹ hếch cằm lên bướng bỉnh. “Họ không dám nói như vậy với mẹ đâu.”
“Nhưng mẹ biết họ nói sau lưng chúng ta như vậy.”
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, và đột nhiên tôi cảm thấy, đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ, mặt bà thật căng thẳng. Tôi bỗng nhận ra chắc hẳn bà đang rất đỗi mong chúng tôi cùng đến trong chiếc xe sáng choang của Luke. Mẹ chắc đã mòn mỏi được chứng minh cô Janice sai như thế nào. Vậy mà, tôi lại đang ở đây, lại một mình…
“Anh ấy sẽ đến đây,” tôi nói, gần như để trấn an bản thân mình. “Anh ấy sẽ đến đây trong ít phút nữa thôi.”
“Chắc chắn cậu ấy sẽ đến mà!” mẹ vui vẻ nói. “Và ngay khi cậu ấy xuất hiện – ừm, mọi người kia sẽ phải nuốt lại những lời đã nói, đúng không con?”
Chuông cửa reo lên và cả hai chúng tôi đờ người ra, nhìn nhau.
“Con sẽ ra mở cửa nhé?” tôi nói, cố gắng tỏ ra bình thường.
“Tại sao lại không nhỉ?” Mẹ đồng ý, và tôi nhìn thấy mắt bà ánh lên một tia hy vọng.
Cố gắng không chạy, tôi vội vã bước xuống cầu thang, tim tôi rộn ràng, mở cánh cửa trước. Và… không phải là Luke.
Một người đàn ông phủ kín hoa trên người. Nhiều giỏ hoa, một bó hoa lớn, và vài cái hộp vuông dưới chân anh ta.
“Hoa cưới thưa cô,” anh ta nói. “Cô muôn tôi đặt chúng ở chỗ nào?”
“Ồ,” tôi nói, cố giấu đi vẻ thất vọng. “Thực sự, anh nhầm nhà rồi, tôi e là như vậy. Chúng cần được chuyển đến căn hộ bên cạnh. Số nhà 41.”
“Thật sao?” Người đàn ông nhăn mặt. “Để tôi xem lại danh sách… Cô cầm hộ tôi cái này, được chứ?”
Anh ta giúi bó hoa cô dâu vào tay tôi và bắt đầu lục tìm khắp túi.
“Thực sự,” tôi nói, “chỗ hoa này cần được chuyển sang nhà bên cạnh. Hãy nhìn xem, tôi vừa mới…”
Tôi nhìn quanh, vòng hai tay ôm bó hoa của Lucy vì nó khá nặng. Sửng sốt thay Angela Harrison vừa xuống đến chân cầu thang. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, và chỉ trong chốc lát tôi nghĩ bà ta sắp giết tôi đến nơi.
“Cô làm cái gì vậy?” Bà ta chộp lấy. “Đưa tôi cái đó!” Bà ta giật mạnh bó hoa khỏi tay tôi rồi gí sát mặt vào mặt tôi đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi rượu gin trong hơi thở của bà ta. “Nghe này, quý cô trẻ,” bà ta rít lên. “Tôi không dễ bị lừa phỉnh bởi mấy nụ cười. Tôi biết cô đang muốn cái gì. Mà tại sao cô không chỉ việc quên chuyện đó đi chứ? Tôi sẽ không để đám cưới của con gái tôi bị hủy hoại bởi một con thần kinh loạn trí nào đó đâu.”
“Tôi không loạn trí!” tôi hét lên giận dữ. “Tôi cũng không định hủy hoại gì cả! Tôi không thích Tom! Tôi có bạn trai rồi!”
“À đúng rồi,” bà ta nói, khoanh tay trước ngực. “Cậu bạn trai nổi tiếng. Cậu ta đã đến chưa vậy?”
“Anh ấy chưa đến đây,” tôi nói và ngần ngại trước thái độ của bà ta. “Nhưng anh ấy… anh ấy vừa gọi điện.”
“Anh ta vừa gọi điện,” giọng Angela rít lên pha chút chế nhạo. “Để nói rằng anh ta không đến được à?”
Tại sao mấy người này không chịu tin là Luke đang đến nhỉ?
“Thực sự… anh ấy chỉ cách đây nửa tiếng đồng hồ nữa,” tôi nghe thấy mình đang cong cớn đáp lại.
“Tốt!” Angela Harrison nói, và cười thô tục. “Được rồi – chúng ta sẽ được thấy anh ta sớm thôi, đúng không nhỉ?”
Chết tiệt.
12h, Luke vẫn chưa đến, và tôi chết lặng. Đây thực sự là một cơn ác mộng. Anh ấy đang ở đâu?
Gần đến phút cuối tôi vẫn còn lảng vảng phía ngoài nhà thờ, mòn mỏi bấm số máy của anh ấy, cứ hy vọng rồi lại hy vọng rằng bỗng nhiên tôi nhìn thấy anh ấy chạy sang đường. Nhưng đám phù dâu đã đến, và chiếc Rolls-Royce khác cũng đã đến nơi, mà anh ấy thì vẫn chưa thấy đâu. Khi nhìn thấy cánh cửa sổ ô tô mở ra và thấp thoáng bóng dáng chiếc váy cưới, tôi vội vã lui vào trong nhà thờ trước khi ai đó nghĩ tôi đợi ở ngoài để phá quấy đám rước dâu.
Tôi lẻn vào, cố không để ảnh hưởng đến tiếng đàn organ, Angela Harrison quắc mắt nhìn tôi đầy ác ý, rồi có tiếng rì rầm và thì thầm từ phía bên nhà Lucy trong nhà thờ. Tôi ngồi xuống gần cuối, cố gắng giữ khuôn mặt thật điềm tĩnh và thư thái – những tôi nhận ra khá rõ rằng tất cả đám bạn của Lucy đều đang phóng những cái liếc lén lút về phía tôi. Cô ta kể cái quái gì với mọi người thế?
Trong giây lát tôi chỉ muốn đứng lên và bước ra khỏi đây. Dù gì thì tôi chưa bao giờ muốn đi dự cái đám cưới dở hơi này. Tôi chỉ đồng ý vì không muốn làm cô Janice và chú Martin bực mình. Nhưng đã quá muộn rồi, lễ đón dâu bắt đầu, và Lucy bước vào. Tôi phải chịu thua cô ta, cô ta đang mặc cái váy lộng lẫy nhất mà tôi từng thấy. Tôi nhìn nó nuối tiếc, cố không tưởng tượng trông mình sẽ thế nào trong cái váy như thế.
Tiếng nhạc dừng và cha xứ bắt đầu nói. Tôi nhận thấy những người bên phía nhà Lucy vẫn nhìn lén tôi ác ý – những tôi chỉnh lại mũ và nâng cằm lên tảng lờ bọn họ.
“… để gắn kết người đàn ông này và người phụ nữ này thành một cặp vợ chồng,” giọng cha xứ vang lên, “đây là giai đoạn thiêng liêng…”
Tôi nhận thấy mấy cô phù dâu đi giày rất đẹp. Tôi băn khoăn không biết chúng được bán ở đâu?
Tuy nhiên, thật đáng xấu hổ cho mấy cái váy.
“… tôn trọng, yêu thương, tin tưởng và chia sẻ cả trong lúc khỏe mạnh, hạnh phúc cũng như khi ốm đau, bệnh tật và một lòng kính Chúa…”
Cha xứ dừng lại nhìn quanh cả giáo đường, vừa lúc tôi nghe thấy một âm thanh khẽ rung lên từ tuí xách.
Chết tiệt. Cái điện thoại của tôi.
Tôi kéo khóa – nhưng nó bị kẹt. Tôi không thể tin được điều này. Bạn mua một cái túi đắt tiền, và cái khóa mắc dịch lại bị kẹt.
Lại một tiếng rung khác to hơn. Angela Harrison ngồi trên hàng ghế trước trong nhà thờ quay lại ném cho tôi một cái nhìn của quỷ dữ.
Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi đang cố lấy nó ra…”
Điện thoại rung đến lần thứ ba, cha xứ ngừng nói. Và Chúa ơi, bây giờ cả Tom và Lucy cũng quay lại nhìn.
“Tôi xin lỗi,” tôi nghẹn ngào, điên đảo giật mạnh cái khóa thêm lần nữa. “Tôi sẽ… cố…”
Mặt nóng bừng lên, tôi đứng dậy, lách qua hàng ghế trước mặt mọi người rồi vội vã ra khỏi nhà thờ. Khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, tôi giật mạnh cái khóa đến nỗi đường chỉ khâu bung ra. Tôi sục sạo trong túi tìm điện thoại rồi nhấn mạnh vào cái nút màu xanh.
“Aloo.” Tôi hổn hển vào cái ống nói. “Luke à?”
“Chào buổi sáng!” Một giọng nói vui vẻ cất lên. “Quý khách có quan tâm đến việc thêm 100 phút vào thuê bao hàng tháng không ạ?”
Sau khi cẩn thận tắt máy điện thoại, tôi rón rén đi vào nhà thờ, phần cuối buổi lễ trôi qua mờ nhạt. Khi buổi lễ kết thúc, Lucy và Tom ra khỏi thánh đường, cố ý tảng lờ tôi như mọi lần – mọi người tập trung quanh họ ở trong sân để tung hoa giấy và chụp ảnh. Tôi chuồn đi để không ai nhận ra, và vội vã luýnh quýnh đi ra đường về nhà Webster. Bởi chắc chắn đến lúc này Luke phải có mặt ở đó rồi. Anh phải có ở đó. Anh chắc hẳn đã đến muộn và quyết định không đến nhà thờ mà đến thẳng chỗ tiếp khách. Rõ ràng là thế, nếu bạn nghĩ về chuyện đó. Đó là việc mà bất kỳ người nào biết suy nghĩ đều sẽ làm vậy.
Tôi vội vã đến nhà Webster, đám người phục vụ ăn uống và hầu bàn đã tập trung đông đủ ở đó – rồi tiến thẳng đến chỗ rạp ngoài trời. Trên mặt tôi thường trực một nụ cười vui vẻ với ý nghĩ sẽ gặp được anh, kể với anh về khoảng thời gian kinh khủng ở nhà thờ, và nhìn thấy khuôn mặt anh cười thích thú.
Nhưng cái rạp trống không. Hoàn toàn trống không.
Tôi đứng đó, ngơ ngác một lát – rồi nhanh chóng lao ra ngoài lần nữa và vội vã quay lại nhà bố mẹ tôi. Bởi ý nghĩ có thể Luke đến đó thay vì đến đây đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Có lẽ anh nhớ nhầm giờ, hay có lẽ anh phải thay đồ để mặc đến đám cưới. Hay có lẽ…
Nhưng anh cũng không có ở đó. Không ở trong bếp, không ở trên gác. Và khi tôi gọi điện cho anh, nó cũng chuyển ngay sang chế độ để lại tin nhắn.
Tôi từ từ đi vào phòng, thả mình xuống giường, cố gắng không nghĩ đến những điều tồi tệ đang len vào óc.
Anh ấy đang đến, tôi nói đi nói lại với chính mình. Chỉ là anh ấy… đang trên đường đến.
Qua cửa sổ, tôi có thể trông thấy Tom, Lucy và tất cả khách khứa bắt đầu tiến vào khu vườn nhà bên cạnh. Rất nhiều mũ và lễ phục, những người phục vụ chuyền tay nhau rượu sâm panh. Không khí quả thực dường như rất vui vẻ. Tôi biết mình nên xuống đó với họ, nhưng tôi không thể đối mặt với chuyện này. Không thể nếu thiếu Luke, không thể một mình tôi.
Nhưng ngồi một lúc, tôi bỗng nhân ra việc mình ở trên này chỉ làm bùng thêm câu chuyện của những người dưới đó. Tất cả bọn họ sẽ nghĩ tôi không thể đối mặt với cặp đôi hạnh phúc kia và rằng tôi đang ở đâu đó cấu xé bản thân mình. Nó sẽ củng cố thêm những nghi ngờ của họ mãi mãi. Tôi phải xuống đó phơi cái mặt mình ra, dù chỉ là nửa tiếng đồng hồ.
Tôi ép mình đứng lên, hít một hơi thật sâu, và đánh thêm một chút son môi tươi mới. Rồi tôi đí ra khỏi nhà vòng sang nhà Webster. Tôi kín đáo lẻn vào khu bắc rạp qua cái vách ngăn bên cạnh rồi đứng nhìn một lúc. Nhiều người chạy đi chạy lại khắp nơi, không khí ồn ào khủng khiếp, thậm chí không ai nhận ra tôi. Một đội hình trang nghiêm đứng gần lối vào có Tom, Lucy và bố mẹ họ, nhưng không đời nào tôi lại ra gần chỗ đó. Vì thế tôi lặng lẽ đi tới một cái bàn trống, ngồi xuống, và lát sau một bồi bàn đến đưa cho tôi một ly sâm panh.
Trong ít phút, tôi chỉ ngồi đó, uống rượu, quan sát mọi người và bắt đầu cảm thấy dễ chịu. Nhưng rồi có tiếng sột soạt trước mặt tôi. Tôi ngẩng lên – lòng tôi se lại. Lucy đang đứng ngay trước mặt tôi trong bộ váy cưới tuyệt đẹp của cô ta, và một cô phù dâu to đùng trong bộ váy màu xanh lá cây không lấy gì làm đẹp đẽ đi bên cạnh. (Điều này, theo tôi nghĩ, nói lên nhiều điều về Lucy.)
“Chào Rebecca,” Lucy vui vẻ nói – và tôi chỉ có thể nói, cô ta đang tự chúc mừng bản thân mình vì tỏ ra quá lịch sự với một con điên đã suýt phá hỏng đám cưới của cô ta.
“Chào,” tôi đáp. “Nghe này, tôi thực sự xin lỗi về buổi lễ. Tôi thực sự không cố ý…”
“Không sau mà,” Lucy nói, và cười đểu với tôi. “Rốt cuộc, Tom và tôi cũng đã cưới. Đó mới là điều quan trọng nhất.” Đoạn cô ta nhìn bàn tay đã đeo nhẫn cưới đầy vẻ hài lòng.
“Chắc chắn là vậy rồi!” tôi nói. “Chúc mừng cô. Cô đinh…”
“Chúng tôi chỉ đang băn khoăn,” Lucy vui vẻ ngắt lời tôi. “Liệu Luke đã đến đây chưa?”