Bạn đang đọc Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 5
Tháng chín đã qua hơn phân nửa, năm nay thời tiết Nam Lâm lạnh sớm bất thường, trên hành lang gió lùa khiến người ta lạnh run, Kinh Trập nhìn Lâm Kiêu một hồi lâu, nhắc nhở anh: “Anh có muốn, kéo khoá kéo lên không?”
Trời đã lạnh còn mở áo khoác ra, Kinh Trập không muốn lắm miệng nhưng thực sự trời rất lạnh.
Cuối cùng thì Lâm Kiêu cũng chịu thành thật làm bài thi, tuy rằng anh đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau với đề toán, nhưng Chu Bái Bì cũng biết trình độ của anh, làm đúng là kỳ tích, làm sai mới là hiện thực.
Anh đang bực bội, nghe thấy thế thì trừng mắt lườm cô một cái: “Em im miệng đi.”
Kinh Trập: “Oh.”
Cô nói thầm: “Dù sao em cũng không bị lạnh, anh bị cảm thì người khó chịu cũng không phải là em.”
Vốn dĩ Lâm Kiêu đang muốn kéo lên, nhưng vừa nghe thấy thế lại không kéo nữa.
Ai cần em lo?
Lúc Kinh Trập làm xong bài thi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Này, anh…”
Anh thật sự là bị mỡ heo che mắt rồi mới cho rằng tính cách của cô là thẹn thùng hướng nội.
Không chờ để cô kịp nói gì thì Lâm Kiêu đã làm dấu im lặng, mặt lạnh nói: “Im, miệng!”
Kinh Trập lại “Oh” lần nữa.
Qua một lát, cuối cùng thì Kinh Trập cũng xong bài thi.
Có lẽ là bài tập về nhà cô làm cũng không tệ, nên lần này bài thi giáo viên giao cho cô khá khó.
Hai ngày trước ở nhà cô có tự học qua một chút, nhưng cũng không tính là quá quen thuộc, cho nên lúc này làm bài khá chậm.
Bỗng nhiên, Lâm Kiêu: “Hắt xì—”
Không khí đột nhiên yên lặng vài giây, trong nháy mắt anh thậm chí có ý muốn giết người diệt khẩu.
Kinh Trập im lặng nhìn anh, sau đó lặng lẽ đưa chiếc khăn tay tới: “Đồ sạch đấy.”
Mặt Lâm Kiêu đen lại, từ chối chiếc khăn trong tay cô nhưng sờ soạng trong túi rất lâu cũng không sờ thấy khăn giấy, vì thế ghét bỏ hỏi cô: “Không có giấy sao?”
Kinh Trập lắc đầu, dì có đưa khăn giấy cho cô, khăn giấy dùng rất tốt nhưng cô cảm thấy lãng phí, tiếc không muốn dùng.
Cô quen dùng khăn tay rồi.
Lâm Kiêu lại hắt xì một cái, lúc Kinh Trập chuẩn bị thu tay lại thì anh không tình nguyện mà cầm lấy khăn tay của cô.
Khăn tay nho nhỏ, vải dệt mềm mại, phía trên có mùi hoa quế nhàn nhạt, là phấn thơm do chính cô làm, ngày đó lúc cô đưa cho Hình Mạn, Lâm Kiêu cũng thò lại gần ngửi, trên người cô cũng có chút mùi hương này.
Chậc.
Lâm Kiêu cất khăn tay đã dùng qua vào trong túi, khuôn mặt uể oải nói: “Hai chúng ta tuyệt giao đi! Anh cảm thấy bát tự của hai chúng ta không hợp, khắc nhau.”
Kinh Trập nghiêm túc nhìn anh một lát: “Phải tin theo khoa học, đừng có mê tín.”
Lâm Kiêu tức giận đến mức lập tức xoay người đi, cầm theo bài thi đi tìm giáo viên.
Hình Mạn không gọi được cho anh nên gọi đến chỗ của lão Hồ, sau đó lão Hồ đưa cho anh, anh đứng trước cửa sổ văn phòng nghe điện thoại, Thẩm Kinh Trập đang đứng cạnh bàn trao đổi bài thi với giáo viên toán.
Cô mặc đồng phục, bên trong đồng phục là áo sơ mi vải hoa, cổ áo ngay ngắn, cúc đóng đến tận cổ.
Sau lưng cô vẫn đang mang cặp sách, con thỏ kia lắc lư qua lại.
Một chân cô co lên, trên chân là đôi giày thể thao mà Hình Mạn mới mua cho cô, ở trên giày cô còn đính thêm một ngôi sao nhỏ và mặt dâu tây.
Cô rất thích những đồ trang trí nho nhỏ như vậy, đều là tự cô làm, rất am hiểu chuyện tận dụng lại những thứ không cần dùng đến nữa.
Trong mấy ngày bị bệnh nghĩ ở nhà chờ đến lúc khai giảng cô cũng không hề nhàn rỗi.
Cô làm cái bao đầu gối chống lạnh cho dì giúp việc trong nhà, làm cho chú chó Samoyed một món đồ chơi búp bê bằng vải, làm phấn thơm và đồ ngọt cho Hình Mạn, còn thay Lâm Chính Trạch chăm sóc cắt tỉa cây cảnh, hoa cảnh, thậm chí cô còn lấy những bông hoa bị cắt xuống bó thành bó đặt ở trước cửa phòng anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhận hoa của người khác, có chút lạ lạ nhưng lại sợ từ chối thì cô sẽ khóc nên cũng miễn cưỡng nhận lấy.
Lúc đấy anh thật lòng cảm thấy cô là một cô bé đáng thương.
Hình Mạn hỏi anh em gái tới trường học có thuận lợi không? Có chuyện gì xảy ra không? Có thích ứng được không?
Mặt Lâm Kiêu không chút biểu cảm, khẽ giật giật khoé môi, đáp: “Khá tốt ạ.”
Thoạt nhìn cô vô cùng thích ứng, người không thích ứng chính là anh đây này, người có việc chính là anh đây, không thuận lợi cũng là anh đây!
Đúng là gặp quỷ!
Bởi vì có bạn học mới tới nên trong phòng học cũng náo nhiệt hơn, gương mặt của bạn học mới nhìn rất dễ mến, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt thuần khiết, khí chất nhẹ nhàng, phúc hậu và vô hại!
Thậm chí ngay cả Trần Mộc Dương vốn dĩ không để ý nhiều tới em gái ruột khác cha khác mẹ của Lâm Kiêu cũng nhịn không được mà nhìn lâu hơn chút, trộm chọc Lâm Kiêu: “Thiếu gia, em gái của cậu đáng yêu quá nhỉ.”
Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng, mắng: “Cái rắm.”
Thiếu gia rất biết giữ thân phận, rất ít khi mắng thô tục nên có thể thấy được anh không thích cô em gái này bao nhiêu.
Kinh Trập ngồi bên cạnh Lâm Kiêu, ở bàn cuối lớp.
Trong lớp thì Kinh Trập là người thứ năm mươi hai, mỗi bàn ngồi hai người, bàn này vốn dĩ chỉ có mình Lâm Kiêu ngồi, bên cạnh là vị trí trống.
Lớp phó học tập ngồi cùng bạn học nữ ở bàn trên đẩy đẩy mắt kính, rất muốn cho bạn mới đổi chỗ ngồi lên phía trước nhưng cậu ta cũng không muốn ngồi cùng bàn với Lâm Kiêu.
Cậu ta đẩy đẩy Lý Duyệt Hàm ngồi cùng bàn với mình: “Nếu không thì cậu hy sinh chút đi, xuống ngồi cùng bàn với lớp trưởng.”
Lý Duyệt Hàm cũng đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt dại ra nhìn cậu ta một cái: “Tớ tính thử trên đầu ngón tay cho cậu nghe này, các bạn học nữ trong lớp ta vừa sùng bái vừa thích lớp trưởng đã có sáu người rồi, ngoài ra còn lớp phó văn nghệ của lớp bên cạnh và nữ thần lớp bên cạnh của bên cạnh, mỗi ngày bọn họ đều hận không thể dẹo qua dẹo lại lớp chúng ta một ngàn lần, tớ thực sự không chịu nổi nữa.”
Hai người liếc nhau: “Vậy để cho bạn học mới tự cầu phúc đi!”
Trần Mộc Dương chơi thân với Lâm Kiêu như vậy mà còn không muốn ngồi cùng anh nữa là.
Đào Tinh Tinh quay đầu lại nhìn Thẩm Kinh Trập, cô ấy không hiểu lắm: “Cậu ấy cũng khá xinh đẹp mà, vì sao Lâm Kiêu lại không thích cậu ấy?”
Tần Tuyết ngồi cùng bàn với cô ấy đang trộm cầm gương trang điểm dặm thêm phấn cho mình, nghe vậy thì bĩu môi nói: “Không thích thì không thích thôi, làm gì có vì sao?”
Đào Tinh Tinh chọc chọc cô ấy: “Hôm qua vừa mới ra thông báo tịch thu đồ trang điểm của lớp 13, vậy mà cậu còn ngồi đây bôi bôi trét trét?”
Tần Tuyết đánh cô ấy một cái: “Trang điểm nhẹ như không trang điểm là được, không nhìn ra đâu.”
Đào Tinh Tinh thở ngắn than dài: “Cậu không trang điểm cũng rất đẹp rồi.”
Tần Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Kinh Trập, gương mặt xinh đẹp thuần thiên nhiên của đối phương đúng là khiến người ta ghen tỵ chết mất: “Sống ở nông thôn đúng là tốt thật đấy, cậu nói xem tớ có nên đến nông thôn ở một thời gian không?”
Người có quê gốc ở nông thôn như Đào Tinh Tinh nghe vậy thì trợn trắng mắt nói: “Vậy cậu đi thử đi, thử đi! Cùng công thức nhưng khác kết quả đấy.”
Tần Tuyết đột nhiên lấy khuỷu tay chọc Đào Tinh Tinh một cái: “Đã nói để tớ ngồi bên lớp trưởng rồi mà, sao tự nhiên lại đổi vậy?”
Đào Tinh Tinh lắc đầu: ‘Không biết, Trần Mộc Dương nói thiếu gia của bọn họ nổi điên, khả năng là muốn trả thù.”
Tần Tuyết: “Hả?”
Đào Tinh Tinh nhích tới, thần thần bí bí nói: “Cậu không phát hiện ra sao? Từ lúc bước vào phòng học tới giờ lớp trưởng vẫn luôn lạnh mặt, cũng không hề nói câu gì với em gái cậu ta.”
Lúc ở dưới cấp trung học cơ sở Lâm Kiêu đã rất nổi danh rồi, bởi vì vừa đẹp trai lại còn hay lên giọng.
Trường trung học phụ thuộc ở vùng ngoại ô, bên cạnh chính là làng đại học, cách một con đường cái là trường dạy nghề.
Phố ăn vặt bên cạnh trường dạy nghề vô cùng nổi tiếng.
Bởi vì trường đại học cách xa nội thành, tuy rằng có xe buýt đưa đón nhưng giữa trưa hầu hết mọi người đều chọn ăn ở nhà ăn, ăn chán ở nhà ăn rồi thì lên phố ăn vặt cạnh trường dạy nghề ăn, các học viên ở trường dạy nghề tuổi tác cũng không lớn, thỉnh thoảng cũng hay giao lưu với nhau.
Có một bạn nữ sinh khá là cá tính, lúc ăn cơm chỉ mới thấy Lâm Kiêu vài lần mà đã dám đứng giữa đường xin số để liên hệ.
Lâm Kiêu từ chối, đối phương bị khước từ thì càng thêm hăng máu, trưa nào cũng đến chặn đường người ta.
Cuối cùng thiếu gia Lâm hết kiên nhẫn, Trần Mộc Dương cũng không thể lừa anh đến phố ăn vặt ăn cơm nữa.
Trường trung học phụ thuộc có người tên là Tần Nghiên, cũng thích Lâm Kiêu, biết được Lâm Kiêu bị học viên của trường nghề quấy rầy thì lập tức mang theo người đến để chặn đường, hai đám người thiếu chút nữa đã đánh nhau, cuối cùng từng người bị giáo viên xách về dạy dỗ, lúc Lâm Kiêu biết tin thì anh còn đang nghiêng đầu úp mặt xuống bàn ngủ, nghe vậy chỉ nhíu mày một chút rồi lại vươn vai, quay đầu sang hướng khác tiếp tục ngủ: “Không quen biết, không liên quan tới tớ.”
Trong trường, anh rất được các bạn học nữ mến mộ và yêu thích, nhưng với các bạn học nam thì lại càng thiện cảm hơn, vì thế mà lúc học viên nữ của trường dạy nghề đó thẹn quá hoá giận kêu đàn anh xã hội đen đến gây sự, Trần Mộc Dương đã điện thoại gọi hẳn tám mươi người đến, chen chúc nhau đứng trong ngõ nhỏ, cuối cùng làm cho người qua đường suýt nữa đã gọi điện thoại báo cảnh sát, do dự một lúc rồi báo cho bên phía trường học trước.
Lúc thầy chủ nhiệm phụ trách tác phong và kỷ luật cưỡi xe máy điện ì ạch chạy qua đó, Lâm Kiêu thậm chí còn không hề phát hiện, bởi vì anh ngủ quên bỏ lỡ giờ cơm, nên lúc này đang mặt nhăn mày nhó ngồi nhai cơm hộp trong cửa hàng tiện lợi.
Tuy đã có người trông chừng ở đầu ngõ, nhưng đáng tiếc là kinh nghiệm chiến đấu của chủ nhiệm rất phong phú, cùng với dáng đi rất ư là nhẹ nhàng không gây ra một chút tiếng động, khiến cho một đám người bỏ chạy không kịp, bị túm lại hơn một nửa.
Bởi vì Trần Mộc Dương quá nổi bật nên dù đã bỏ chạy vẫn bị thầy chủ nhiệm phụ trách tác phong bắt trở về, đứng điểm danh từng người ở đầu ngõ, sau đó một đám người xếp hàng lũ lượt trở về trường.
Đám người Trần Mộc Dương bị mắng đến mức đau đầu nhức óc.
Lâm Kiêu cũng bị người khác túm về từ cửa hàng tiện lợi, sau đó kéo lên văn phòng.
Anh vất vả lắm mới chen vào được giữa đám người, nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhiệm phụ trách tác phong và kỷ luật đang tức giận thành con cá nóc, bèn nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế này?”
Hôm đó toàn bộ học sinh của trường trung học cơ sở đều kháo nhau tới hóng chuyện, không biết là ai trêu chọc một câu: “Má ơi, Lâm Kiêu mà ở thời cổ đại là thuộc dạng hồng nhan họa thủy rồi đó!”
(*) Hồng nhan hoạ thủy: Sắc đẹp là mầm tai hoạ, đẹp quá cũng thành hoạ..