Đọc truyện Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 44
Xe dừng ở cuối đường xi măng, hướng lên trên chính là thềm đá dốc đứng, nếu không quen đi đường núi thì sợ là rất khó khắc phục chướng ngại tâm lý, vì thế Kinh Trập dặn dò anh: “Anh ở đây chờ em đi, em tự đi lên cũng được.”
Lâm Kiêu nắm lấy tay cô, bĩu môi nói: “Sao vậy? Anh coi em là bà xã mà em lại coi anh là tài xế hả?”
Kinh Trập thở dài, nắm lấy tay anh, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết năm đó là ai đòi trèo lên bậc thang rồi ôm chân em không cho em đi nữa.”
Lúc đó là đi chùa miếu khi còn nghỉ hè.
Lâm Kiêu nhịn không được bật cười, kéo Kinh Trập lại bên người, hai người sóng vai nhau đi lên trên.
“Em không cảm nhận được sao? Anh chỉ là thích em thôi.”
Bởi vì thích cho nên muốn tiến vào trong đôi mắt của em, trong lòng, trong đầu óc, muốn bất cứ thời khắc nào em cũng nhìn thấy anh và nhớ anh.
Trời hết mưa, mây đen lập tức tan đi.
Hơi nước ẩm ướt còn treo trên mỗi mảnh lá cây, bị sắc đêm phản xạ ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Kinh Trập hái một bó cúc non từ ven đường, đặt ở trước bia mộ.
Cô ngồi xổm xuống, mắt nhìn người trên ảnh chụp, giơ tay lau khô vết bẩn.
Đã lâu lắm rồi, ảnh chụp đều đã mơ hồ không thấy rõ lắm, Kinh Trập cũng sắp quên mẹ mình trông như thế nào.
Ngay cả trong mơ thì khuôn mặt của mẹ cũng rất mơ hồ.
Lúc sắp đi xuống núi, Kinh Trập ôm lấy Lâm Kiêu, giọng nói có chút buồn bã: “Em cũng rất thích anh.”
Nghe được cô nói thích là một chuyện rất khó, cô không phải là người thích thể hiện, cô sẽ dồn nén tình yêu của mình xuống rất nhiều chi tiết, nhưng riêng việc nói thành lời thì cô rất hiếm khi nói ra.
Anh cũng biết là cô thích anh, nhưng vẫn thích chính tai mình nghe được.
Vì thế anh cười cười: “Thật không? Thích chừng nào?”
Kinh Trập rất ít khi để ý tới việc anh được một tấc lại tiến một thước, nhưng lần này cô lại nói rất nghiêm túc: “Thật ra lúc em có thai Nhất Mao ấy, cảm xúc không ổn định, có đoạn thời gian em thường hay nghi thần nghi quỷ…”
Đại khái là do biến đổi hormone trong cơ thể làm cho cảm xúc dao động kịch liệt, mà cô lại là người không hay biểu đạt cảm xúc cho nên rất áp lực.
Vì muốn dành thời gian ở bên cô mà khoảng thời gian ấy anh hay tăng ca thêm giờ để xử lý chuyện của công ty, muốn nghỉ dài hạn một thời gian, nghỉ cho đến lúc cô sinh sản xong.
Nhưng bởi vì không xác định có thể dành được hay không, nên anh không nói cho cô biết, sợ cô không vui, chỉ nói đợt này anh tăng ca để tăng thời gian nghỉ đông.
Có vài ngày anh đều ở lại công ty, Kinh Trập thường thường mất ngủ, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên cô đã nghỉ sinh, mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, khả năng là quá nhàm chán cho nên dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày cô đều nghĩ là anh yêu người khác, trong đầu như đang diễn ra một bộ phim truyền hình, tâm tình của cô cũng phập phồng theo cốt truyện, thậm chí nghĩ đến tình tiết máu chó như một ngày mình đỡ bụng to ra cửa đi dạo, bắt gặp được anh đang đi với tình nhân.
Mỗi khi nhìn thấy trường hợp tương tự trên mạng, cô đều có chút kinh hãi.
Cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa mà đi đến công ty tìm anh, lúc đi thì lấy cớ đưa cơm trưa cho anh.
Trợ lý Tiểu Tống của anh đã sớm xuống nghênh đón, dẫn cô từ bãi đỗ xe một đường lên tận tầng 19.
Cô đi qua khu vực làm việc, lúc đẩy cửa văn phòng của anh ra, anh mới ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, vẻ mặt vốn dĩ đang có vẻ nghiêm túc và ổn trọng của “giám đốc Tiểu Lâm”, nhìn thấy cô thì đột nhiên sụp đổ.
Chờ khi Tiểu Tống rất có ánh mắt mà lui ra ngoài, đóng cửa lại thì anh lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy cổ tay cô, ôm lấy eo của cô, chóp mãi sát tới cọ lên mặt cô, buồn bực nói: “Mỗi ngày đều có một đống công việc linh tinh, anh sắp không thể vượt qua chuỗi ngày tháng này nữa rồi.
Sao em lại chạy lung tung thế này? Anh đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi mà.
Em lại đưa cơm cái gì hả? Không thể bảo dì giúp việc đưa đến sao? Không có thì anh tùy tiện ăn một chút là được, nếu không may em vấp ngã hay đụng phải chỗ nào thì còn không bằng anh đi ăn vỏ cây cho rồi.”
Anh nói luyên thuyên mãi, Kinh Trập cũng không chen mồm vào được, lúc ấy bụng của cô cũng không tính là quá to, cũng không phải rất cồng kềnh, nhưng anh lại làm như kiểu cô là búp bê sứ dễ vỡ.
Cô không muốn giải thích nhiều, bèn kéo cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Chỉ là em nhớ anh thôi.”
Cô nhìn thấy đôi mắt anh dần dần sáng rực, khóe môi còn cố gắng không để cong lên, nhưng vẻ mặt rõ ràng sung sướng hơn rất nhiều.
Cuối cùng không nhịn được nữa cô cũng bật cười, những nghi ngờ trước đó nháy mắt đều tiêu tán.
Anh nhích lại gần hôn lên má cô, còn có đôi mắt, sau đó cười lớn: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Kinh Trập che miệng anh lại: “Anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Cơm đưa cho Lâm Kiêu nhưng ngược lại Lâm Kiêu lại đút cho cô ăn, anh đưa cô về nhà, cắt trái cây cho cô, bật một đĩa nhạc rồi sau đó lại vội vã chạy về công ty.
Ngày đó chiếu phim gì Kinh Trập cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là mình xem được một nửa lại dựa vào ghế ngủ gật, lúc Lâm Kiêu trở về ôm cô lên giường ngủ.
Lúc cô nằm xuống thì lập tức tỉnh giấc, mở to mắt hỏi buổi tối anh có đi nữa không.
Anh xoa xoa giữa mày, sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn cười cười: “Không đi, khoảng thời gian này anh sẽ không đi nữa, ở nhà với em.”
Anh nói là bởi vì thấy trạng thái của cô không tốt lắm, lo lắng cho cô.
Kinh Trập kéo cổ áo của anh xuống, kéo đến khoảng cách gần nhất, sau đó hơi ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Kinh Trập móc lấy cổ anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng da sau tai, lấy đó để giảm bớt cảm xúc nôn nóng.
Cuối cùng Lâm Kiêu thở hổn hển đi vào phòng tắm, anh như cố ý muốn chọc giận cô, mở cửa phòng tắm để cô xem mình ‘tự giải phóng’.
Kinh Trập đâu thèm xem, nhưng nhắm mắt lại thì tai vẫn nghe được, cuối cùng bản thân cũng không nhịn được cười cười, hỏi anh có ổn không.
Anh vẫn còn buồn bực, lúc ngủ nhất định quay lưng về phía cô, nhưng lúc sắp ngủ lại nhịn không được quay lại ôm lấy cô.
Lâm Kiêu còn nhớ rất rõ, nhưng anh thật sự không biết Kinh Trập từng có loại suy nghĩ như vậy, thế là đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng vẫn nhịn không được bực bội: “Anh chỉ thiếu nước đào tim ra cho em xem nữa thôi.”
Kinh Trập che lại miệng anh: “Em biết rồi.”
Giọng nói của Lâm Kiêu ồm ồm trong tay cô: “Em biết cái rắm í.”
Kinh Trập nhăn mày nhìn anh: “Anh đừng nói nữa.”
Lâm Kiêu chớp chớp mắt, khí thế ngay lập tức yếu xuống: “Oh.”
Lúc này Kinh Trập mới tiếp tục nói: “Trước kia em luôn cho rằng cuộc đời rất dài, lúc ở bên nhau thì phải yêu nhau, đối xử với nhau cho tốt, nếu anh đi rồi thì em cũng sẽ chúc phúc cho anh.
Nhưng thật ra em không hề hào phóng chút nào.
Khi đó mỗi thời mỗi khắc em đều suy nghĩ, nếu anh đi rồi thì em sẽ đánh gãy chân của anh, em sẽ hung hăng mắng anh và đánh anh, em không muốn chúc phúc cho anh, em muốn mỗi ngày anh đều không vui bởi vì em rất không vui.”
Mặt mày của Lâm Kiêu tràn đầu ý cười: “Ôi giời, đanh đá như vậy cơ à.”
Kinh Trập cúi đầu, mũi chân đá mũi chân của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể yêu em mãi mãi không?”
Hứa hẹn không có ý nghĩa gì, cả đời là vô căn cứ, em biết lòng người dễ đổi thay, cũng biết thế sự vô thường.
Nhưng em vẫn khát vọng cùng anh đi hết cuộc đời này, cho đến khi đầu bạc răng long.
Lâm Kiêu sửng sốt một lát, bỗng nhiên cười: “Em hôn anh một cái đi rồi anh nói cho em nghe.”
Kinh Trập thoát ra từ trong mớ cảm xúc, bỗng nhiên thấy mình thật sự đang làm ra vẻ, vì thế bĩu môi, xoay người: “Anh thích nói hay không thì tùy.”
Cô ngẩng đầu, ngắm những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.
Không biết có phải mẹ cũng đang ngắm sao không, có lẽ bố cũng đang ở bên cạnh mẹ.
Lâm Kiêu ôm lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô: “Anh sẽ yêu em, mãi mãi.”
Thềm đá uốn lượn chênh vênh, đi xuống còn khó hơn nhiều so với lúc đi lên, bọn học bước từng bước một đi xuống dưới, lúc ngồi lên trên xe, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Kinh Trập còn chưa kịp mệt mỏi, vừa chống mắt lên đã thấy khuôn mặt Lâm Kiêu nhích lại gần.
Anh ngửi ngửi cổ của cô giống như chó con vậy, sau đó nhe răng khẽ cắn cằm cô, hôn một tấc lại một tấc hướng lên trên, cuối cùng ngừng lại trên miệng cô, nhưng không động đậy, bàn tay to lướt qua mép quần áo rồi vỗ nhẹ vào eo cô, hỏi: “Có muốn qua đây ngồi không?”
Kinh Trập nghiêng mắt nhìn, cẩn thận bò qua đó.
Anh cười một tiếng: “Đây là em chủ động đấy nhé.”
Kinh Trập bịt miệng anh lại: “Anh thật là phiền.”
Mỗi lần như vậy cô đều thấy thẹn thùng, đều do anh cố ý kích thích cô.
Lâm Kiêu cười đến mức lồng ngực phập phồng: “Da mặt em mỏng quá đi.
Em thả lỏng chút nào.
Anh đâu phải người khác, hai ta cũng đâu có làm chuyện gì không đứng đắn.”
Anh cố ý lung lay cô.
Kinh Trập im lặng một lát, thấy anh tự cởi nút buộc ra, cầm tay cô đặt lên người anh, cô nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao anh không nói là anh không biết xấu hổ ấy.”
Lâm Kiêu không coi đó là điều gì xấu hổ cả, đúng lý hợp tình nói: “Anh yêu bà xã của anh mà còn thấy xấu hổ ư? Anh có điên đâu.”
Kinh Trập: “….”
Thùng xe chật hẹp, chỗ ngồi càng hẹp đến nỗi miễn cưỡng lắm mới có thể chứa được hai người, anh điều chỉnh lưng ghế ra sau một chút, để cô có thể tựa vào người anh, sau đó dường như cố ý mà giả bộ thở hổn hển: “Bà chủ, không cần thương tiếc anh đâu.”
Kinh Trập vừa tức giận vừa buồn cười cắn anh một cái.
….
Kính cửa sổ xe bị che bởi một tầng sương mù, sau khi Kinh Trập chùi đi thì nhìn thấy chân trời đã phiếm chút màu trắng bụng cá, cô nói: “Trời đã sáng rồi.”
Lâm Kiêu đã được thỏa mãn, lười biếng “ừm” một tiếng, đầu ngón tay vuốt ve eo cô: “Em lái xe đi.”
Kinh Trập nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn anh: “Hửm?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu thở dài: “Chân bị chuột rút rồi, Muội Muội.”
Kinh Trập: “Hả?”
Cô vẫn đang ở trên người anh, nghe vậy lập tức bò xuống, cách chỗ ngồi cúi người nhìn anh: “Vậy sao anh không nói gì?”
Lâm Kiêu liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, vỗ nhẹ lồng ngực của mình: “Anh muốn vui sướng, không muốn sống.”
Kinh Trập: “….”
Lúc trở về thì Nhất Mao vừa mới tỉnh, cố mở to hai con mắt nhập nhèm, u oán nhìn Lâm Kiêu: “Bố, bố với mẹ mới đi đâu về vậy?”
Kinh Trập sờ đầu của con gái, Lâm Kiêu lại thẳng thừng đẩy Nhất Mao trở lại giường, đắp chăn lên, nhéo nhéo cái mũi của cô bé: “Chuyện của người lớn con nít đừng có xen miệng vào.”
Nhất Mao “hừ” một tiếng: “Bố xấu lắm.”
Lâm Kiêu: “Nhất Mao xấu lắm.”
Hai học sinh tiểu học đấu võ mồm năm phút, Kinh Trập dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc cô ngủ trên miệng còn ngậm ý cười.
Mơ hồ cảm nhận được Nhất Mao đắp chăn cho cô, Lâm Kiêu bỏ tay cô vào trong chăn.
—-Hoàn Toàn Văn—-.