Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 31


Bạn đang đọc Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 31


Kinh Trập cũng không nhắc nhở Lâm Kiêu, bởi vì cô cảm thấy không phải chuyện lớn gì.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh giấc, lại phát hiện không thấy Lâm Kiêu đâu.
Dì Hình Mạn ngồi trước bàn ăn, cười nói: “Chào buổi sáng Muội Muội, đợi lát nữa A Long đưa cháu đến trường học nhé.”
Bình thường dì ấy đều nói “Đưa các cháu”, vì thế Kinh Trập hoang mang nhìn dì ấy một lát.
Hình Mạn giống như đoán được suy nghĩ của cô, cười khẽ nói: “Nghiêu Nghiêu đến nhà bà ngoại rồi, ông bà ngoại nhớ nó, dạo gần đây nó không trở về bên đó, tài xế bên nhà ông ngoại đến đón nó đi rồi.”
Lâm Chính Trạch chưa bao giờ xem camera, nhưng vô tình ngày hôm qua lại muốn xem thử vườn hoa một chút, dự định tìm thợ trồng hoa đến sửa sang lại, không ngờ lại đúng lúc nghe thấy cậu con trai trời đánh của mình nói bậy bạ.
Lúc Hình Mạn biết được thì đã chậm, Lâm Chính Trạch đã gọi Lâm Kiêu đến công ty.

Thư ký nói, mới đầu hai người còn khách khách khí khí nói chuyện, Lâm Chính Trạch quanh co dò hỏi Lâm Kiêu, ai ngờ chú ấy còn chưa hỏi được gì, Lâm Kiêu đã tự mình nhận tội: “Con thích Kinh Trập, vô cùng thích, không phải em ấy thì không được.”
Lâm Chính Trạch cũng không còn cách nào quanh co được nữa, bởi vì dáng vẻ của anh quá mức là cây ngay không sợ chết đứng, cuối cùng chú ấy nổi giận đánh vào gáy anh, anh nghiêng mặt né tránh nên cái tát dính vào cằm trái, vết bàn tay rất rõ ràng.
Lâm Kiêu cãi nhau với chú ấy, gân cổ tranh luận thích không có gì sai, không ảnh hưởng đến học tập, cũng không phải là vô trách nhiệm.
Nhưng cãi nhau được một lúc Lâm Kiêu mới tỉnh ngộ: Hóa ra mình cái gì cũng không làm được!
Thế là suýt chút nữa Lâm Kiêu đã bật khóc, Lâm Chính Trạch không có cách nào chất vấn con mình nữa, lúc trở về nhà còn nói với Hình Mạn, với chỉ số thông minh này chỉ e là không xứng với Kinh Trập.
Hình Mạn vừa đau lòng vừa buồn cười, với tính tình của Lâm Kiêu chắc chắn là không được, đúng thời điểm quan trọng nhất của cấp ba, ai cũng không được phân tâm, vì thế Hình Mạn cũng không thể mềm lòng, để mặc cho Lâm Chính Trạch đưa Lâm Kiêu đến chỗ bà ngoại.
Hình Mạn thở dài trong lòng, nếu có cuộc thi tiêu chuẩn cho những người làm bố mẹ thì thật là tốt, đôi khi chính Hình Mạn cũng không biết mình làm sai hay là đúng.
Nhưng trước mặt việc học tập là quan trọng nhất, vẫn luôn là điều đúng nhất.
Hình Mạn không muốn chuyện con trai vừa bị ăn mắng sẽ khiến Kinh Trập phân tâm, nên cố gắng cười thật tự nhiên.
Kinh Trập tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống ăn sáng.
Từ lúc cô đến Nam Lâm đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ không đi học cùng nhau, nên có chút… cảm giác kỳ lạ.
Lúc lên xe ngồi, cô thậm chí còn vô thức dịch cặp sách sang vị trí trước kia, bởi vì anh vẫn luôn thích đùa nghịch với đồ vật nhỏ treo ở cặp sách của cô.
Sau đó nhớ lại, hôm nay anh đi đến nhà bà ngoại rồi.
Cô nhớ rõ buổi chiều hôm qua còn nhìn thấy anh, cũng không biết vì sao đến tối đột nhiên lại đến nhà bà ngoại.
Cô cũng không nghe được động tĩnh nào cả.
Lúc tới trường học thì phát hiện Lâm Kiêu đã tới rồi, anh dường như rất mệt mỏi, nằm rạp xuống bàn, chôn đầu vào trong khuỷu tay.

Trần Mộc Dương và Giang Dương đều ở đó, hai người một trái một phải giống như hộ pháp ngồi ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Sao giống như… đang an ủi vậy?
Giang Dương nhìn thấy Kinh Trập trước, lúc cậu ta nhìn thấy cô thì phất phất tay, ý bảo: Cậu đừng tới đây.
Bước chân Kinh Trập dừng lại, do dự một lúc cuối cùng trở về chỗ của mình, chốc chốc vẫn quay đầu lại nhưng không nhìn ra được điều gì.
Tới giờ vào học, Giang Dương và Trần Mộc Dương mới rời đi.

Trần Mộc Dương đi cửa sau, Giang Dương vòng lên hàng ghế trước, cúi người bên cạnh Kinh Trập, nói câu: “Không sao đâu, dạo gần đây tính khí cậu ấy rất kém, cậu cũng đừng để ý đến cậu ấy.

Cậu ấy thi không tốt nên bị bố cậu ấy mắng, nói cậu ấy phải học cho thật tốt vào.”
Chuyện thi không tốt đã là chuyện từ tháng trước, hơn nữa xếp hạng 70 cũng không phải là không tốt.

Từ trước đến nay chú Lâm và dì Hình mạn đều không yêu cầu quá hà khắc với anh, thậm chí còn rất hài lòng với kết quả của anh, còn động viên anh, vì sao đột nhiên chú Lâm lại mắng anh chứ? Hơn nữa, vì sao nói anh phải học tập cho thật tốt nhưng lại muốn cô đừng để ý đến anh nữa?
Là cô đã quấy rầy anh học tập sao?
Cho nên chú và dì mới đưa anh về nhà bà ngoại?
Kinh Trập không biết như thế nào, cũng không hiểu tại sao.

Cô không phải là người thích dò hỏi chuyện của người khác, cũng sẽ không đi tìm hiểu sâu vào những chi tiết không hợp lý trong một mối quan hệ nào đó.

Có một số chuyện, nếu quá tích cực sẽ rất dễ bị tổn thương, bí quyết duy trì sự vui vẻ chính là luôn ứng đối với người khác ở mức hợp lý nhất, còn lại cứ giữ vẻ mặt không hiểu chuyện là được.
Nhưng dáng vẻ của Lâm Kiêu hiện tại cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô, giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm lặp đi lặp lại, từng hình ảnh vụt qua trong đại não cô.

Cô cố gắng từ trong đó tìm ra một số manh mối, để giải thích cho tất cả mọi chuyện.
Nhưng cô không thể hiểu nổi.
Cô chỉ biết, cô không hề muốn phớt lờ anh.
Cổ và khóe miệng Lâm Kiêu có vết thương, có người nói anh đánh nhau, có người nói anh bị đánh, còn có người nói đêm qua anh đi đường không cẩn thận nên bị té ngã, nhưng cụ thể như nào ai cũng không biết.

Trước kia anh vẫn luôn đi ăn cơm cùng Kinh Trập, nhưng hiện tại mỗi ngày chỉ đi cùng Lương Trạch, có người còn lén hỏi Lương Trạch, có phải lớp trưởng và Kinh Trập cãi nhau hay không.
__Anh tới lớp 1 vẫn tiếp tục giữ chức lớp trưởng, bởi vì lớp trưởng cũ của lớp là một cậu học sinh hướng nội, không mấy mặn mà với cái chức lớp trưởng này nên đã nhiều lần có ý định từ chức, những người khác cũng có người từng lên làm lớp trưởng, nhưng làm lớp trưởng lớp 1 vừa là một chuyện đơn giản nhất, vừa là một chuyện khó khăn nhất.
Lâm Kiêu với tư cách là lớp trưởng vạn năm, thuận lợi tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Kinh Trập ngồi ở giữa hàng ghế đầu, cách bục giảng gần nhất, mỗi lần Lâm Kiêu thông báo chuyện gì đó cho lớp đều lên bục giảng đứng.
Trước kia Kinh Trập rất ít khi nhìn anh, bởi vì anh thực sự là người phiền phức, càng để ý anh càng lấy phấn viết lên mặt bàn cô, Kinh Trập dứt khoát làm lơ anh.
Nhưng hôm nay cô lại ngồi dựa vào chiếc bàn phía sau, mắt vẫn luôn nhìn anh, nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối không nhìn cô dù chỉ một lần.
Cô muốn nói với anh một câu gì đó, cho dù chỉ là liếc nhìn nhau một cái, nhưng bởi vì anh luôn ngó lơ, nên cô vẫn chưa tìm được cơ hội.
Thấy anh đi xuống bục giảng, tim cô đột nhiên như bị ai cấu mạnh, trong lòng bất chợt cảm thấy mất mát.
Kinh Trập truyền tờ giấy hỏi anh làm sao vậy.
Lâm Kiêu cũng không phải không để ý tới cô, anh trả lời: Không có gì, đau, phiền phức, không muốn nói chuyện, tập trung học tập! Đừng quấy rầy anh, anh thi không đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, em có chịu trách nhiệm không!
Vẫn là cách nói chuyện kia, nhưng không hiểu sao Kinh Trập lại cảm thầy buồn bã.

Anh giống như đang cố gắng tỏ ra không có chuyện gì, nhưng rõ ràng là đang có chuyện, chỉ là cô không biết.
Lại một cuối tuần nữa anh vẫn không về nhà, A Long chỉ đưa một mình cô về.

Cô hỏi dì Tôn, có phải chỗ bà ngoại Lâm Kiêu có chuyện gì không.

Dì Tôn liếc nhìn cô, dì ấy cũng không biết, cũng chỉ là đoán mò, nhẹ nhàng thở dài nói: “Chắc là không có.

Không nghe thấy bà chủ nói gì cả.

Dám chừng là ông chủ mắng thằng bé rồi, nên nó mới không vui mà chuyển đến nhà bà ngoại ở.”
Lâm Kiêu từ nhỏ đã ở bên bà ngoại, mãi sau này mới chuyển về bên đây, thỉnh thoảng không vui gì đó lại quay về bên kia.

Trước khi Kinh Trập tới đây, tuy rằng không khí bên kia cũng không tốt lắm, nhưng nhìn chung vẫn có hơi người hơn.
Kinh Trập không hiểu: “Vì sao lại mắng anh ấy ạ?”
Dì Tôn lắc đầu: “Dì cũng không biết, hình như là nói cameras gì đó.”
Làm bảo mẫu thì điều quan trọng nhất là không được nói lung tung, nhưng dì Tôn chỉ cảm thấy đều là trẻ con thôi nên cũng thuận miệng nhắc tới.
Kinh Trập liền nhớ tới cuộc nói chuyện ngày đó của cô và chú Lâm.

Trong nhà có rất nhiều cameras, nhưng trừ khi có chuyện quan trọng, ngoài ra bình thường cũng không có ai nhớ tới để xem.
Có điều Kinh Trập nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được ngày hôm đó có chuyện gì mà chú Lâm lại nổi giận.
Tuy anh vẫn luôn nói chuyện kiểu thèm đòn, nhưng cũng chưa từng bị đánh bao giờ.

Đợt thi thử thứ hai, thành tích của Kinh Trập tụt xuống mấy bậc, Lâm Kiêu cũng lùi lại mấy bậc.
Điểm chuẩn của đợt thi thử thứ hai là 513, Lâm Kiêu thi được 569, Kinh Trập thi được 612.

Đề thi lần này rất khó, thậm chí còn xáo trộn thứ tự xếp hạng, xuất hiện nhiều thành tích không thể tưởng tượng được, thoạt nhìn thậm chí còn khó tin hơn cả đợt thi thử thứ nhất, nhưng thực tế lại đúng là như vậy.

Lần trước thầy Phó đã nhấn mạnh chuyện xếp hạng tổng thành tích của trường trung học phụ thuộc so với các năm trước, lần này ngược lại khiến cho học sinh bắt đầu khẩn trương.
Mỗi phút mỗi giây đều trở nên gấp gáp, thời tiết dần ấm lên, ngày thi đếm ngược càng lúc càng gần.
Giáo viên đột nhiên cho bọn họ nghỉ hai tiết học, dẫn bọn họ đi xem phim.
Tiết tự học buổi tối, đèn trong cả lớp đều tắt hết, một màn hình lớn hạ xuống, rèm cửa được kéo lại, bên trong phòng học tối đen chỉ có ánh sáng phát ra từ máy chiếu.
Bộ phim đang chiếu trên màn hình có tên là “Sự nghiệp sáng lập Đảng”, từ cấp hai đến cấp ba mỗi năm đều được chiếu một lần, nhưng vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người.
Mọi người nhiệt tình không phải do bộ phim, mà bởi vì lúc ánh đèn tối lại, mọi người ở trong bóng tối có thể ngồi dựa vào nhau, đó là một trong những khoảnh khắc ký ức tập thể đẹp nhất.

Âm thanh phát ra từ bộ phim rất lớn, vì để át đi tiếng vang vọng phòng sát vách, thế nên cũng át luôn cả âm thanh nói chuyện.

Có không ít người vừa xem vừa thảo luận.
Xem đến đoạn nào khắc khoải sẽ cùng nhau than khóc, xem đến đoạn nào buồn cười thì cùng nhau cười ha ha.
Mặc dù mọi người đã từng xem qua bộ phim này rồi, nhưng vẫn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc căng thẳng nhất mà có được những giây phút giải tỏa thì hiển nhiên rất đáng quý, thế nên mọi người cũng cảm thấy hăng hái hơn so với khi ngồi xem phim trong rạp chiếu phim.
Có không ít người lén đổi chỗ, tìm đến ngồi với bạn thân của mình.

Trong lớp cứ loi nhoi lúc nhúc, ai cũng không thành thật ngồi yên tại chỗ.
Kinh Trập cũng khom lưng, từ hàng ghế trước dịch xuống phía sau, định đi tìm Lâm Kiêu để hỏi xem ngày mai cuối tuần anh có trở về nhà không, còn muốn hỏi xem anh có buồn vì bị tụt thứ hạng không…
Hoặc có lẽ đó đều là cái cớ, nhưng cô chỉ muốn nói với anh vài câu.
Giang Dương không biết từ lúc nào đã bước vào, Lương Trạch đã đi tìm bạn tốt của mình, cậu ta bèn ngồi vào chỗ của Lương Trạch, ôm Lâm Kiêu, hai người tựa đầu vào nhau vừa xem phim vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Kinh Trập nhẹ nhàng đi qua, càng tới gần càng cảm thấy cái cớ của mình rất không ổn, vì thế cả người đều không được tự nhiên, cô đứng tại chỗ do dự mãi vẫn không dám tiến lên, đột nhiên nghe thấy Giang Dương nói: “Trước khi cậu thi đại học xong thật sự không quay về sao?”
Lâm Kiêu hừ một tiếng, cười nói: “Bộ tớ muốn về là có thể về được sao? Cổ tớ đến bây giờ vẫn còn đau đấy.”
Chuyện bị đánh này lúc nhỏ anh chưa từng trải qua bao giờ, lớn lên rồi thì ngược lại như ăn cơm bữa.
Giang Dương nhún vai cười rộ lên: “Cậu cũng con mẹ nó thảm quá rồi đấy.

Crush người ta đến sống đi chết lại cũng không dám thổ lộ, thậm chí tình yêu còn chưa bắt đầu hình thành đã bị ăn đánh, kết quả người ta cái gì cũng không biết, nói không chừng còn có ý định yêu đương với đàn anh khóa trên.”
Lâm Kiêu: “Bớt kích động tớ lại, đến bây giờ tớ cũng không biết ngày đó em ấy gửi cái gì đi.”
Giang Dương: “Cậu quan tâm em ấy gửi cái gì làm gì, cho dù xác định quan hệ thì vẫn có thể đoạt lại được, kết hôn còn có thể ly hôn cơ mà! Nếu không cậu cố gắng rèn luyện thân thể, tranh thủ sống lâu thêm hai năm, xử chết chồng em ấy.”
Lâm Kiêu vỗ vỗ bả vai Giang Dương: “Cậu đúng là một nhân tài.”
Giang Dương cười một lát, không thiếu đòn nữa: “Cậu định cứ thế không để ý tới em ấy sao?
Lâm Kiêu: “Chứ làm sao giờ? Cậu nói xem tớ phải làm như thế nào? Em ấy coi tớ là anh hai, còn tớ cứ mãi lấy thân phận bạn bè để đối mặt với em ấy cũng chột dạ lắm chứ! Nếu em ấy không thi đỗ đại học, tớ đến chỗ của bà nội dập đầu cũng không đền bù được.

Bố tớ không chỉ tát tớ thôi đâu, mà có khi đến chân cũng không giữ được nữa.

Đến lúc đó gà bay trứng vỡ mới thật sự bi thảm.”
Giang Dường cười đến tê liệt người, sau đó từ một góc độ kỳ lạ nhìn thấy người phía sau, tức khắc cứng đờ người lại: “Muội Muội?”

Lâm Kiêu tát cho cậu ta một cái: “Bệnh à?”
Sau đó quay đầu lại liếc nhìn một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống bàn.
Trên màn hình đang chiếu: “Khai Tuệ muội muội ~”
Trong phòng học vang lên một tràng cười lớn, hai người đối diện nhìn nhau, đầu óc mỗi người đều đang xoay chuyển tám trăm vòng.
Chờ lúc tiếng cười trong phòng ngớt đi, Lâm Kiêu mới hỏi: “Em đứng sau lưng bọn anh để nghe lén sao?”
Kinh Trập nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Em… vừa tới.”
Lâm Kiêu “à” một tiếng, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Có việc gì không?”
Có việc, nhưng đột nhiên một chuyện cũng không nhớ nổi, vì thế Kinh Trập chỉ có thể lắc đầu.
Có người nhỏ giọng nói thầy Đặng trở lại rồi, đang đứng ở trước cửa, vì thế Kinh Trập thuận lý thành chương khom lưng về chỗ cũ.
Giang Dương cũng rụt đầu, nhỏ giọng hỏi Lâm Kiêu: “Cậu nói xem em ấy có nghe thấy không?”
Âm thanh trong phim rất lớn, tiếng mọi người thảo luận cũng vo ve không ngớt, rất có khả năng không nghe được, vì thế Lâm Kiêu nói: “Không đâu! Nếu nghe được cũng chẳng sao, em ấy đầu gỗ như thế có nghe được cũng không hiểu.”
Giang Dương đột nhiên cười: “Như vậy thì lại càng chua xót.”
Kinh Trập cũng không nghĩ gì, chỉ nghiêm túc xem phim.

Khi phim kết thúc thì thời gian tiết tự học buổi tối cũng đã hết, thầy Đặng dứt khoát thả bọn họ trở về ký túc xá.
Chu Tầm Nguyệt kéo Kinh Trập chạy về ký túc xá, đúng 11 giờ tối sẽ tắt đèn.

Thời gian này rất gấp gáp, tất cả mọi người đều một lòng lao vào ôn tập, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều thấy bài thi, đều là kiến thức.
Ngay cả các hoạt động trước khi ngủ cũng được thay thế bằng việc nhìn lại bài học ngày hôm nay, hòng cố gắng tăng cường trí nhớ.
Nhưng hôm nay Kinh Trập không xem lại bài học, cô đột nhiên nhớ tới lần trước Lâm Kiêu ăn mặc rất ngốc nghếch đứng ở trong vườn nói với cô: “Chỗ này anh để dành cho vợ anh.”
Cô nghĩ ngợi rồi ngủ lúc nào không hay, trong giấc mơ cô thấy vườn hoa được thay bằng một vườn đậu phộng, đến mùa thu hoạch, cô nhổ một cây lên, từng quả đậu phộng căng tròn lắc lư giữa không trung, cô cười gọi anh: “Anh, anh mau tới nếm thử, lúc này đậu phộng ăn ngon nhất, rất ngọt đấy.”
Lâm Kiêu tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía cô.
Kinh Trập nhìn anh từng bước tới gần, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, giống như đang nổi trống, hô hấp gần như muốn tạm ngừng.
Sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh, trái tim đột nhiên nhói một cái, nhịp tim đập cho dù là trong mơ hay lúc này đều rất nhanh, cô ôm lấy ngực mình.
Sau đó trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ: Sính lễ.
Đột nhiên cô cảm thấy hình như mình đã biết vì sao anh bị đánh.

Thời gian cuối cùng, Lâm Kiêu cảm thấy không muốn suy nghĩ chuyện gì nữa, chỉ một mực vùi đầu vào học hành.

Hiếm khi anh chuyên tâm như thế, chắc là do ăn một trận đòn đau nên trái lại trở nên bình thản.

Cảm xúc nóng nảy hoàn toàn biến mất, anh cũng bớt nghĩ đến tương lai hơn, chỉ tập trung vào đề bài trên tay mình.
Cuộc sống của anh trở nên đơn giản lạ thường.

Phòng học, nhà ăn, ký túc xá, ba điểm nối liền một đường, sáng nào anh cũng xem thời gian đếm ngược, hy vọng sớm ngày kết thúc kiểu sinh hoạt không thuộc về mình; đồng thời lại cầu nguyện cho thời gian trôi đi chầm chậm, để mình có thể chuẩn bị đầy đủ hơn nữa.
Anh không cố sức xa lánh Kinh Trập, nhưng quả thực rất ít khi chủ động đáp lời cô.

Lâm Kiêu ngồi hàng phía sau, trước đây thường đi cửa sau vào, bây giờ anh hay đi cửa trước, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Kinh Trập thì hay liếc nhìn cô.

Thỉnh thoảng đi mua đồ, anh lại ném cho cô một ít.

Hầu hết thời gian cô đều vùi đầu làm bài, còn anh chỉ đi ngang qua.
Đôi khi anh cũng không hiểu tại sao mình lại cố ý nhìn cô như thế.
Chắc hẳn là một kiểu chống đỡ tinh thần.
Mỗi tuần đều có bài thi thử, mỗi tuần đều có bảng xếp hạng mới, thứ tự của anh vẫn lúc thấp lúc cao như trước.

Kinh Trập hay xem bài thi của anh, nhưng mỗi lần lấy bài thi đều chọn lúc anh vắng mặt, sau này anh mới phát hiện, là cô đang cố ý tránh anh.
Có lẽ cô cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh.
Cô là kiểu người mà bạn tiến một bước thì cô cũng tiến thêm một bước, bạn lùi một bước, cô sẽ lùi hơn mười bước.
Điều duy nhất đáng mừng là cho dù cô rất ít giao lưu với anh, nhưng vẫn để lại lời nhắn.

Cô sẽ ghi chú lại những bài anh làm sai và kiến thức bị thiếu sót, thỉnh thoảng còn thêm vài câu khích lệ.
Mỗi lần từ bên ngoài trở về phòng học, nếu như nhìn thấy quyển vở trên bàn, anh đều mở ra xem trước.
Sau này quyển vở ấy được viết đầy, anh cũng không vứt mà luôn giữ bên mình.
Cô không còn chép vở nữa mà bắt đầu để lại tờ giấy ghi chú, anh cũng nhận hết, cảm thấy hơi trẻ con nhưng lại không nỡ vứt đi.
Thời gian cứ thế mà đến tháng Sáu, trời đổ mưa suốt hai ngày thi đại học, mưa phùn lất phất, phố Nam Lâm tươi xanh bị nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Thời tiết lại nhẹ nhàng khoan khoái, không giống như ngày hè, trái lại không khác gì mùa xuân.
Lâm Kiêu vẫn xuất phát từ nhà bà ngoại, anh thi ở trường trung học Thập Cửu, Kinh Trập thì ở lại tại trường để thi.


Cho dù là kỳ thi đại học hai người cũng không chạm mặt, lúc anh biết được chuyện này thì thở dài, có lẽ họ thật sự không có duyên với nhau.
Nhưng hình như anh cũng không để ý mấy.
Thầy Đặng đến trường Trung học Thập Cửu để gác thi, ông ấy đứng ngoài cổng trường, mặc đồ đỏ rực để động viên tinh thần các học sinh cố lên.

Cả đám lén cười ông ấy, lần đầu tiên họ nhìn thấy khuôn mặt thầy Đặng mỉm cười hiền hậu như vậy.
Ông ấy không chê phiền mà liên tục dặn dò mọi người kiểm tra đi kiểm tra lại giấy báo dự thi và đồ dùng cần thiết khi đi thi, đừng quá căng thẳng, cầm được đề thi không nên vội vã động bút, phải kiểm tra đề thật cẩn thận, có vấn đề thì kịp thời báo cáo cho thầy cô giám thị… vân vân.
Không ai chê ông phiền cả, họ đều thành thật nghe theo.
Cuối cùng thầy Đặng vung tay lên: “Mau xếp hàng vào đi các em!”
Hình Mạn đưa Lâm Kiêu đi thi, dì ấy đi chung với Tưởng Khiết.

Không biết hai người nghe từ đâu mà mỗi người đều mặc sườn xám, nói là chúc cho họ những điều may mắn nhất.
Trần Tiểu Cẩu cực kỳ không sợ chết, cậu ta đứng cách xa mẹ mình và nói: “Mẹ à, hóp bụng lại chút, mau đi mẹ, hít sâu vào.”
Hình Mạn sửng sốt, sau đó che miệng quay đầu lén cười.

Tưởng Khiết giơ túi xách lên, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải hôm nay con thi, coi thử mẹ có đánh chết con không!”
Trần Tiểu Cẩu lôi kéo Lâm Kiêu chạy mất, hai người qua cổng kiểm tra, Lâm Kiêu mới không nhịn được cười, đập gáy cậu ta: “Cậu đúng là chán sống.”
Trần Mộc Dương kéo lại cổ áo, vẻ mặt hả hê: “Thừa dịp có kim bài miễn tử, tớ phải tìm lại danh dự của người đàn ông.”
Lâm Kiêu trợn mắt.
Trần Mộc Dương lôi kéo anh: “Thiếu gia, cố lên nhá, ngày mai tươi đẹp đang chờ cậu.”
Bóng hình Kinh Trập thoáng hiện trong đầu anh, anh mỉm cười: “Cần cậu nói à?”
Tuy anh rất tự tin, nhưng trong hai ngày thi anh luôn trong trạng thái căng thẳng đến mơ màng.

Đến khi kết thúc bài thi cuối cùng, ra khỏi trường thi, anh nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đột nhiên cảm thấy mình không phân rõ được đang nằm mơ hay hiện thực.

Lớp 12 giống như một giấc mộng, hay hiện tại mới là giấc mộng đây?
Kết thúc rồi sao?
Hình như là thế.
Tự do rồi sao?
Hình như là vậy.
Sau đó thì sao?
Không biết.

Trong rất nhiều đêm chong đèn học ấy, anh đều tưởng tượng đến thời khắc này.

Khi thời khắc thật sự đã đến, trái lại anh không biết mình muốn làm gì cả.
Lúc nhìn thấy mẹ, anh đột nhiên dang tay ôm dì ấy vào lòng.
Hình Mạn chần chừ vỗ lưng anh, vừa buồn cười vừa đau lòng: “Con vất vả rồi.”
Lâm Kiêu hơi khổ sở, mặt mũi ỉu xìu: “Mẹ sờ thử đi, cơ bụng của con hóp hết rồi.”
Hình Mạn chưa kịp buồn thương thì nháy mắt đã nhận ra ý đồ của con trai, dì ấy nhếch miệng: “Sao đấy con, tiếc nuối mình chưa thể bán sắc bán tướng à?”
Lâm Kiêu gãi đầu: “Bán tướng vẫn được chứ?”
Hình Mạn vui sướng khi người gặp họa: “Được thì được, nhưng chỉ e không có nơi cho con bán thôi.”
Lâm Kiêu nhất thời không hiểu: “Dạ?”
“Tối nay Muội Muội phải đi rồi.” Hình Mạn giơ tay nhìn đồng hồ: “Chuyến bay tám giờ.”
Lâm Kiêu lập tức nhíu mày, ngay cả tiếng nói cũng lạnh hẳn đi: “Tại sao thế ạ?”
“Bà của con bé bị bệnh phải nằm viện, không cho ai nói.

Bố con vừa mới nói cho Muội Muội biết, con bé bảo là muốn về ngay.” Hình Mạn nhìn con trai: “Nghiêu Nghiêu, không phải mẹ vùi dập con đâu, nhưng con thật sự chưa trưởng thành.

Mẹ cảm thấy thừa dịp này con nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi.”

Chuyện mà Kinh Trập lo lắng nhất vẫn xảy ra, cô có chút tức giận, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.

Cảm giác nhẹ nhõm khi vừa mới thi xong đã tan biến, chỉ còn lại sự khổ sở.
Chú Lâm nói cuộc phẫu thuật rất thành công, chỉ là bà đã lớn tuổi, giai đoạn khôi phục sau mổ khá phiền toái, cần phải nằm viện theo dõi một thời gian.
Phẫu thuật thay chỏm xương đùi.
Bà đau đớn rất nhiều năm, lại chưa từng nói với Kinh Trập.
Sau này khó lòng chịu đựng, bà lén cháu gái đi khám bác sĩ, bác sĩ nói nếu căn bệnh đến thời kỳ cuối thì phải tiến hành phẫu thuật.
Nhưng bà đã lớn tuổi, đương nhiên phẫu thuật cũng nguy hiểm nhiều hơn.
Bà cứ kéo dài mãi, kéo đến khi không tài nào chịu được nữa mới tiễn Kinh Trập đi.
Thứ nhất, bà hy vọng cháu gái có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn.

Thứ hai, bà không muốn mình đột ngột ngã xuống trước mặt cháu.
Sau khi Kinh Trập đi thì bà cũng vào viện, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể quyết tâm.

Vì thế bà lại quyết định hoãn việc chữa trị, một lần trì hoãn đến ba năm.
Sau cùng đến khi còn vài tháng nữa Kinh Trập thi đại học, bà mới bắt đầu chuẩn bị cho việc chữa trị, tiếp theo là cuộc phẫu thuật thay toàn bộ khớp háng diễn ra vào khoảng nửa tháng trước kỳ thi đại học.
Ba năm cấp ba ấy bà không phẫu thuật, vì bà sợ mổ sẽ gặp nguy hiểm.

Lỡ như có chuyện gì xảy ra, Kinh Trập sẽ bận lòng.
Bà tranh thủ phẫu thuật trước kỳ thi đại học, bởi vì không muốn cháu gái tham dự quá trình này.
Vì vậy Kinh Trập mới cảm thấy tức giận, ngẫm lại mà sợ hãi.

Thế mà cô không biết gì cả.
Ngày nào cô cũng ở đây mà chẳng biết gì, thậm chí không biết bà mình đã bị ốm đau tra tấn lâu như vậy.
Lúc về nhà của chú Lâm, cô chỉ thu dọn vài bộ đồ và vật dụng đơn giản hàng ngày, nhét vào túi hành lý.

Chú Lâm tự mình lái xe đưa cô đi, mấy ngày trước chú ấy đã đi thăm rồi, người chịu trách nhiệm chăm sóc cho bà chính là bà Vạn và một cô gái trẻ, hình như cô ấy là học sinh hồi xưa của bà.

Tính cách bà rất cứng cỏi, không thích được người ta quan tâm quá nhiều, chú Lâm ở chưa đến một ngày đã bị đuổi về.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch sốt ruột của Kinh Trập, chú Lâm an ủi: “Cháu đừng quá lo, hôm đó chú đến thăm, tinh thần của bà cháu khá tốt, hơn nữa cũng không có di chứng về thần kinh, điều dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.”
Kinh Trập gật đầu: “Cháu cảm ơn chú.”
“Về nhà đừng khóc, cháu cũng đừng oán trách bà.

Không phải bà không biết cháu sẽ tức giận khổ sở, nhưng so với những điều ấy, bà càng quan tâm tương lai tươi sáng của cháu hơn.” Lâm Chính Trạch lái xe đến tận nơi, chú ấy biết Kinh Trập là đứa trẻ thông minh, cô sẽ hiểu ý mình.
Đúng là Kinh Trập hiểu ý chú Lâm.

Bà sợ mình đi quá sớm, mà cháu bà chưa thể lớn khôn.
Cho nên bà coi tương lai của cháu còn quan trọng hơn sức khỏe của mình.
Kinh Trập gục đầu, miệng hơi trễ xuống, tiếng nói của cô nghèn nghẹn trong họng: “Dạ.”
Lúc xe đến sân bay, hai người vừa vào ga hành khách thì thấy Lâm Kiêu đứng ngoài cửa.

Anh đứng ở đó, nhíu mày nhìn Lâm Chính Trạch và Kinh Trập, khuôn mặt thản nhiên đã hơi lạnh lùng.
Anh cất tiếng gọi Lâm Chính Trạch: “Bố!”
Lâm Chính Trạch hơi bất ngờ: “Đến tiễn Muội Muội à?”
Lâm Kiêu đáp “dạ”, sau đó đưa mắt nhìn Kinh Trập: “Không nói cho anh biết sao?”
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh, họng cô như mắc nghẹn, đau khổ đến độ ứa nước mắt.

Cô rất muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu nhẹ nhàng: “Anh, em phải về nhà.”
Lâm Kiêu không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chắc là hụt hẫng, nhưng cũng không chỉ là hụt hẫng.

Mẹ bảo anh bình tĩnh suy nghĩ lại, anh không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn chạy thẳng đến đây, vội vã muốn nhìn thấy cô, giống như sau lần từ biệt này thì mọi sự ràng buộc sẽ biến mất vậy.

Hoặc có lẽ, vĩnh viễn họ sẽ không còn giao thoa sâu sắc như vậy nữa.

Anh đột nhiên cảm thấy chua xót, xót xa đến đắng lòng.
Rõ ràng anh đã rất cố gắng, nhưng kết quả lại giống như không có được gì cả.
Cuối cùng chỉ được mỗi một câu: “Anh, em phải về nhà.”
Hình Mạn đột nhiên gọi Lâm Chính Trạch qua chỗ khác, vì thế ở đây chỉ còn lại Lâm Kiêu và Kinh Trập.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Còn quay lại đây không?”
Kinh Trập chần chừ lắc đầu: “Chắc là… không quay lại nữa.”
Lâm Kiêu: “Vậy sao đi mà không nói với anh?”
Kinh Trập cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Lâm Kiêu thấy cô như vậy thì lại không đành lòng, anh thở dài sâu sắc, cuối cùng chỉ nói một câu: “Dọc đường nhớ chú ý an toàn.”
Trong nháy mắt, Kinh Trập cảm thấy mắt mình hơi nóng lên.

Cô gật đầu, chớp mắt vài lần, sợ nước mắt rơi xuống.
Yết hầu Lâm Kiêu không ngừng chuyển động, anh lấy viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cô: “Lát nữa tìm tiệm nào đó ăn chút gì đi, đừng tiếc tiền.

Máy bay bay lâu lắm, lần này không có cơm trên máy bay đâu.”
Kinh Trập cắn viên kẹo nơi đầu lưỡi, cô gật đầu, vị ngọt lẫn vị đắng của chanh lan dần trong khoang miệng, cô không kìm được nhíu mày.
Lâm Kiêu còn định nói gì đấy, cuối cùng anh lại không nói.

Anh từng nghĩ thi xong mình sẽ tỏ tình, bị từ chối thì cứ lì lợm la liếm, nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của cô, anh không muốn khiến cô ngột ngạt.
Tại sao cứ luôn băn khoăn không ngừng?
Tại sao thích một người lại khiến người ta khổ sở đến vậy.
Kinh Trập biết anh không vui.

Kể từ hôm đó xem phim, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Giang Dương, cô cứ luôn tự hỏi mình một vấn đề.
Thật ra cô chưa hiểu rõ lắm, cũng không phải chưa từng cân nhắc, cô chỉ biết Lâm Kiêu là một người rất đặc biệt với cô.
Cô nghĩ rằng sau khi thi xong, mình phải suy nghĩ thật kĩ về chuyện này.
Kinh Trập không dám lơ đãng, không dám suy nghĩ lung tung.

Cô không thể phụ lòng mong đợi của bà, không thể phụ sự chăm sóc của chú Lâm và dì Hình Mạn, thậm chí cô cảm thấy mình cũng không thể phụ lòng Lâm Kiêu.
Nhưng khi thi xong rồi, cô vẫn không suy nghĩ.
Vậy mà bây giờ cô lại không vui, bởi vì trông anh quá khổ sở.
Kinh Trập nhai viên kẹo, đôi mắt luôn cụp xuống, không dám nhìn anh.
Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại cảm thấy mình nghĩ mãi không ra.
Sau cùng Lâm Kiêu lại nói: “Có muốn ôm chút không?”
Cuối cùng Kinh Trập ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng ôm bầu tâm sự.
Anh không đợi cô đáp lại, khẽ ôm lấy cô, vẫn là một chiếc ôm nhẹ nhàng, vừa chạm vào đã thả ra.
Sạch sẽ đơn thuần, không hề kèm theo suy nghĩ mờ ám.
Kinh Trập bỗng dưng cảm thấy buồn bã, dường như có nỗi xúc động nào đó cứ luôn thôi thúc cô.
Thế nên cuối cùng cô nói: “Anh, anh có muốn… cùng em về nhà không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.