Bạn đang đọc Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 15
Thậm chí nếu ngược trở về trước thì bà nội cũng không phải là người của núi Lạc Âm.
Bà chạy nạn cùng với ông bà nội của bà.
Thời đó vẫn chưa giải phóng, bố mẹ của bà mất do tai nạn, lúc ấy bà lại còn nhỏ, khi nhớ được chuyện gì thì bà đã ở núi Lạc Âm rồi.
Ông bà nội của bà dạy bà viết chữ, lúc bà bảy tuổi thì ông nội qua đời, lúc bà mười tuổi thì bà nội cũng qua đời theo.
Dưới sự giúp đỡ của người dân trong thôn, bà nội của bà đã được chôn cất chu toàn, sau đó bà được một bà cụ nuôi nấng.
Bà cụ ở góa không có con gái, bà xem bà cụ như mẹ ruột của mình.
Thời kì xóa nạn mù chữ, bà được chọn đi dạy học cho dân làng, sau đó thấy bọn trẻ con không có trường để học, bà chạy vạy khắp nơi giúp đỡ mọi người xây dựng trường học, sau đó ở lại đó dạy học, nuôi dưỡng bà cụ đến cuối đời.
Giáo viên mới thì đến đến đi đi, nhưng bà vẫn luôn ở đó.
Lúc đó bà quen được một giáo viên nam đến hỗ trợ giảng dạy, họ đăng ký kết hôn, sinh được một người con gái.
Lúc con gái đầy tháng, vào một ngày mưa bão, bà sốt cao mãi vẫn không hạ sốt được, ông đội mưa đi mời thầy thuốc trong làng, đường trơn, trượt chân ngã xuống đồi.
Năm đó vốn dĩ bà đã muốn rời khỏi núi Lạc Âm cùng với ông, nhưng vì ông chôn ở đó, giáo viên mới thì trì trệ mãi không đến, thế nên lòng bà mãi bị trói buộc ở đó, không đi đâu được.
Bà quyết định ở lại.
Năm thứ hai, trường học không thể không dừng lại, bà nội chỉ có thể nói với bọn trẻ về nhà đợi tin tức.
Bà vẫn còn một đứa con gái phải nuôi, không có thời gian quan tâm chuyện khác được, nên chỉ có thể vừa lo âu, vừa lên thị trấn tìm công việc.
Công việc thì không tìm được, nhưng bà đã gặp một đứa bé trên con đường không một bóng người, bé trai đó lớn hơn con gái bà một chút, có lẽ là hai ba tuổi rồi.
Thời đó nghèo, cuộc sống không dễ dàng gì, có lẽ đứa bé đã bị bỏ rơi.
Cậu bé cuộn mình trong một cái hố đất, im lặng yên tĩnh, cũng không thấy quấy khóc, hoặc có lẽ đã khóc cạn nước mắt trước đó.
Bà quan sát một lúc, có lẽ là phát triển không được tốt, đầu thì to mà chân tay thì yếu ớt, hơn hai tuổi rồi vẫn chưa biết đi, cũng không biết nói lời nào, ánh mắt đờ đẫn, tư duy trông có vẻ chậm chạp rất nhiều.
Bà tưởng là mắc phải bệnh nan y gì đấy, hoặc là thể chất vốn đã ốm yếu từ khi sinh ra.
Bà đi ngang qua, dừng lại ở đó rất lâu nhưng bà không muốn quan tâm nhiều chuyện bao đồng, cũng không có tinh thần sức lực đi quan tâm.
Con gái vẫn đang đợi bà ở nhà.
Nhưng bà về nhà rồi thì nửa đêm gặp toàn ác mộng, giật mình tỉnh dậy, bà cầm đèn pin đi ra ngoài một chuyến.
Bà nghĩ, nếu như người không còn thì bà sẽ chôn cất giúp, còn sống thì bà mang về nhà cho miếng ăn, sau đó báo cảnh sát, điều bà làm được cũng chỉ có vậy thôi.
Đứa bé trông có vẻ yếu ớt nhưng sức sống rất mãnh liệt, bà mang đứa bé về nhà, chạy vài chuyến đến đồn cảnh sát nhưng không có bất cứ thông tin có ích nào.
Thời đó cũng không có viện phúc lợi, đồn cảnh sát nói là để liên lạc xem thử có thể nhận nuôi hay không, vậy nên bà chỉ có thể tạm thời mang về nhà nuôi trước.
Nuôi được một thời gian thì cơ thể cậu bé cũng tốt hơn, bước đi chập chững, câu đầu tiên mở miệng nói là ‘mẹ’, tin tức nhận nuôi cũng bị trì trệ mãi không đến.
Bà nội không nhẫn tâm vứt bỏ nữa, nên nghiến răng giữ lại bên mình nuôi dưỡng.
–
Từ nhỏ bố của Kinh Trập đã biết là mình được nhặt về, làm việc rất cần mẫn chăm chỉ, mỗi ngày nấu cơm cho em gái ăn, làm rất nhiều việc giúp cho bà nội.
Mặt mũi của ông ấy cũng khá đẹp trai, giống hệt dáng vẻ tự nhiên của mẹ Kinh Trập, người ngoài gặp thì đều nói một câu giống như hai anh em vậy.
Nhưng mẹ của Kinh Trập lại không vui, mặc dù mẹ vẫn gọi bố là anh trai, nhưng nghe người khác nói như vậy thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Khi còn nhỏ, bố cô khá ốm yếu, nhưng lớn lên rồi thì tướng tá lại cao ráo, nước da rám nắng màu lúa mì, tóc cắt ngắn vài phân, trông rất có sức sống.
Ông ấy học hành không được tốt, không thông minh bằng em gái, chỉ có sức lực rất lớn, chuyện gì cũng làm được.
Mười sáu tuổi, ông ấy học xong cấp ba thì không học nữa, đi theo học nghề một thợ mộc ở trên thị trấn.
Nhà thầy dạy nghề lo ăn ở, tiền hàng tháng ông ấy đều đưa về đủ cho gia đình.
Có lúc vợ của thầy còn cho ông ấy tiền tiêu vặt, một hào hai hào, ông ấy đều để dành đó, lúc về thì cho em gái.
Ông ấy không thích nói chuyện, kém thông minh, nhưng hết sức chân thành, không giữ gì cho riêng mình.
Lúc Thẩm Hàn Tây lên đại học, ông ấy cũng theo làng đăng ký đi lính, bởi vì nghe nói đi lính có trợ cấp.
Mỗi tháng ông ấy đều viết thư cho mẹ và em gái, thư được gửi đến trường, Thẩm Hàn Tây đọc đi đọc lại, tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng ông ấy qua trang giấy đó.
Đến Tết về nhà, Thẩm Hàn Tây và ông ấy đi chúc Tết thầy.
Ông cụ vỗ vào bờ vai ngày càng chắc nịch của ông ấy, cười híp mắt nói: “Đến lúc tìm cô vợ rồi.”
Ông ấy im lặng mỉm cười, lắc đầu nói: “Chưa vội ạ.”
“Sao lại chưa vội? Bằng tuổi con, người ta có con cả rồi.”
Nơi ở nhỏ, bàn chuyện cưới xin vẫn còn sớm.
Thẩm Hàn Tây không vui, lúc ăn cơm cũng tỏ ra mất hứng.
Vợ của thầy tiến lại bên cạnh ông ấy, bóc vỏ hạt dẻ đã nướng cho ông ấy ăn, cười mỉm hỏi ông ấy thích kiểu dáng người thế nào, muốn giới thiệu đối tượng cho ông ấy.
Ông ấy nhíu mày, hồi lâu cũng không nói ra được câu nào, vợ của thầy ném lại một câu: “Còn mắc cỡ nữa.”
Sau đó vợ của thầy tự quyết định thay cho ông ấy, hôm khác đi gặp cháu gái bên nhà ngoại của vợ thầy, nói con gái nhà người ta làm y tá ở bệnh viện, dáng dấp rất xinh đẹp.
Ông ấy không biết nói chuyện, lại trọng tình nghĩa, không chối từ được, lại không thể làm mất mặt vợ thầy.
Cái hôm phải đi gặp cháu gái của vợ thầy là một ngày âm u, gió lạnh gào thét, bầu trời ảm đạm như buổi tối, ông ấy châm một ngọn đèn dầu, ngồi trước cửa sổ cạo râu.
Lúc Thẩm Hàn Tây mở cửa, ông ấy không mặc áo, chậu than trong phòng đã tắt rồi, cảm giác lạnh dần dần ập đến, bà ấy quấn đồ lại, hỏi ông ấy: “Không lạnh sao?”
Ông ấy lắc lắc đầu, nhưng cũng đi lại châm lửa cho chậu than, châm lửa chậu than thì phải đem ra ngoài sân, đợi cháy lên rồi đem về phòng để, nếu không sẽ có khói.
Ông ấy cởi trần định ra ngoài, Thẩm Hàn Tây gọi ông ấy lại, bảo ông ấy mặc áo vào.
Ông ấy đi lại lấy áo, đột nhiên bà ấy nắm chặt cánh tay ông ấy, lần đầu tiên bà ấy đi quá ranh giới, nói em không muốn anh đi, nói em thích anh.
Ông ấy cứng đờ đứng ở đó, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.
Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không đi.
–
Sau đó, ông ấy cũng không còn viết thư cho em gái nữa, Thẩm Hàn Tây cũng không quan tâm đến ông ấy nữa.
Thành tích bà ấy xuất sắc, được cử làm nghiên cứu sinh.
Bà ấy quay về nói với mẹ, sau này có thể sẽ ở lại trường, thậm chí có thể đăng ký hộ khẩu ở đó luôn, đến lúc đó sẽ đón mẹ qua ở cùng.
Bà ấy cố ý nói cho Thẩm Trạc nghe, nhưng ông ấy im lặng không lên tiếng.
Đêm hôm đó Thẩm Hàn Tây đi dạo, bà ấy ngồi trên tảng đá to sau núi ngắm sao, trên tay cầm một chiếc kính viễn vọng, kề cà không muốn về nhà.
Thẩm Trạc sợ bà ấy xảy ra chuyện nên đi tìm, hai người họ ngồi trong cơn gió lạnh.
Thẩm Hàn Tê nói lạnh, Thẩm Trạc liền cởi áo khoác cho bà ấy, bà ấy nói vẫn lạnh, Thẩm Trạc lại cởi tiếp áo len ra, bà ấy bèn nói: “Cho anh lạnh chết đi.”
Ông ấy vẫn yên lặng.
Thẩm Hàn Tây ôm chặt ông ấy, ông ấy cứng đờ người không nhúc nhích.
Cách một năm sau bà ấy mới hỏi ông ấy là tại sao, ông ấy chỉ nói một câu: “Không hay.”
Sau đó, Thẩm Hàn Tây đến quân đội gặp ông ấy, nơi đóng quân cũng ở thị trấn và khu đồng bằng.
Bà ấy ở lại trong một nhà khách cũ nát, khi Thẩm Trạc đưa bà ấy vào, bà ấy nghe thấy người bên cạnh say xỉn la lối om sòm.
Bà ấy co rúm người lại, Thẩm Trạc đứng đó rất lâu cũng không động đậy gì.
Bà ấy nói: “Đêm nay có thể không đi không?”
Ông ấy không lên tiếng, dường như đang đấu tranh suy nghĩ.
Cuối cùng ông ấy vẫn ở lại, ánh mắt di chuyển, lúc bốn mắt nhìn nhau, mùi tình yêu thấp thoáng khắp nơi.
Ông ấy không muốn vượt qua giới hạn đó, nhưng bà ấy cứ muốn mê hoặc ông.
Họ hôn nhau trong căn phòng không đèn, ông ấy cố gắng kiềm chế, kìm nén nói: “Tiểu Thất, em xứng đáng gặp người tốt hơn.”
Bà ấy nói: “Thôi đi.”
Thẩm Trạc ngoan ngoãn ngồi ở đó, mặt mày nặng trĩu, không nhìn bà ấy.
Thẩm Hàn Tây nói: “Em không muốn người tốt hơn, nếu anh còn từ chối em, cả đời này em cũng sẽ không để ý đến anh nữa.”
Thẩm Trạc vẫn không mở miệng, bà ấy thật sự không để ý đến ông ấy nữa.
Ông ấy vẫn luôn ở quân đội, mỗi năm có thể về nhà cũng được lác đác vài ngày.
Thẩm Hàn Tây tốt nghiệp xong thì ở lại trường làm học thuật, mỗi năm cũng chỉ về nhà được mấy ngày.
Có một năm học thuật của bà ấy gặp khó khăn, định đi đày bản thân một thời gian, quay về thị trấn dạy học cùng mẹ, lúc Thẩm Trạc hỏi bà ấy như thế nào thì bà ấy cũng không quan tâm đến ông.
Thẩm Trạc xin nghỉ phép về gặp bà ấy, họ nhìn nhau ở trong sân, ai cũng không nói gì.
Họ đã giận hờn nhau mấy năm, từ nhỏ bà ấy đã cố chấp, không hề thay lòng đổi dạ, ngược lại ánh mắt nhìn ông ấy càng ngày càng rực lửa, cho nên ông ấy cuối cùng cũng phải chịu thua.
Họ yêu nhau trong một ngày xuân, trao nhau những cái ôm hôn nồng nàn, trong thời gian rất ngắn, họ đã đăng ký kết hôn.
Họ đã sinh được một cô con gái.
Họ yêu nhau hết mình, đến lúc mất đi nhau thì giống như cá bị cướp đi nước, chim bay gãy mất đôi cánh.
Vào năm Kinh Trập bốn tuổi, Thẩm Hàn Tây dự định quay về tìm người hướng dẫn của mình, Thẩm Trác nộp đơn chuyển ngành, nói ông ấy quay về nuôi Kinh Trập.
Nhưng năm đó, ông ấy đã hi sinh vì nhiệm vụ.
Thẩm Hàn Tây ôm tro cốt của ông ấy đi bộ đường dài hàng chục km, chôn ông ấy trên đỉnh núi cao nhất.
Ông ấy thích mặt trời, các vì sao, thích mọi thứ của tự nhiên.
Ông ấy thích cô em gái của mình, thích hơn cả bản thân ông.
Từ đó, Thẩm Hàn Tây cũng không rời khỏi núi Lạc Âm nữa.
Bà ấy cứ cảm thấy mình đi rồi, ông ấy sẽ cô đơn.
Mỗi lần nổi gió, bà ấy sẽ đứng ở trước cửa, Kinh Trập hỏi bà ấy làm gì, bà chỉ cười nói: “Nghe thử bố con có nói nhớ mẹ không.”
Chỉ là chưa được hai năm sau, bà ấy mắc phải bệnh ung thư, bà ấy cảm thấy có thể đây là ý trời đã định, không thể đoán trước được.
–
Nhưng mà, tại sao bà nội không muốn ở lại trên thị trấn?
Có thể là vì bà quá đau lòng, cả đời bà nội đều dùng để tiễn biệt, mảnh đất này đã chứa đựng tất cả bi thương và nước mắt của bà.
Cái chết của bố cô là một niềm đả kích đủ lớn với bà, cái chết của mẹ cô lại gần như muốn hủy hoại đi bà.
Tinh thần và sức lực của bà đã kiệt quệ, không có cách nào dạy học cho người khác được nữa.
Nhưng vẫn còn một Kinh Trập nhỏ bé, cho nên bà phải kiên cường.
Kinh Trập kể chuyện với một tốc độ rất chậm.
Kể xong, cơm của Lâm Kiêu cũng đã nguội lạnh.
Anh không nuốt vô nữa, có chút đau buồn, trông anh có vẻ còn buồn hơn cả cô.
Kinh Trập đột nhiên cười cười với anh: “Anh, vạn vật luôn thay đổi không ngừng.”
Không ngờ cô lại an ủi anh.
Đêm nay, Lâm Kiêu ngồi bên cô rất lâu, tán gẫu những câu vu vơ.
Ngày hôm sau là chủ nhật, đương nhiên là Lâm Kiêu dậy muộn rồi.
Lúc anh dậy thì mặt trời đã xuyên qua cửa sổ, những chùm ánh sáng vàng phản chiếu hạt bụi bay lơ lửng, anh cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành.Vì thế anh dự định dẫn con người đáng thương nào đó đi chơi thư giãn một chút.
Nhưng lúc anh xuống lầu, vừa hay nghe thấy cô nói với bà Hình: “Dì, cháu không cần khen thưởng đâu ạ, chi bằng dì mua sách bài tập cho anh đi! Anh ấy không biết thì cháu có thể giúp anh ấy.”
“Dì không biết mua cái gì.”
“Hay là……mỗi môn lấy một bộ?”
“Ý kiến hay.”
Lâm Kiêu quay người lên lầu: Bái bai.
–
“Không nên đồng tình với tụi con gái, nếu không chúng ta sẽ gặp bất hạnh.” Lâm Kiêu nghiến răng kẽo kẹt cắn một miếng cải thảo.
Trần Mộc Dương tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn đồng tình gật đầu: “Đúng vậy, không sai, nếu trời cao cho tớ một cơ hội nữa, lúc Trần Tiểu Hồng khóc lóc trong video, tớ nhất định sẽ không dùng tình yêu để an ủi chị ấy.
Tớ lén mua cho chị ấy một hộp macaron và nấm tùng nhung đắt tiền, thế mà vừa quay đầu chị ấy đã bán đứng tớ.
Tối hôm qua mẹ tớ đã cắt nửa số tiền tiêu vặt của tớ đấy.”
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Kiêu: “Thiếu gia…”
Lâm Kiêu giơ tay cắt đứt ý đồ của cậu ta: “Đừng mơ mộng đến túi tiền của tớ, hiện tại tớ nghèo đến mức còn đang nghĩ xem có nên đi lừa tiền tiêu vặt của Thẩm Kinh Trập không đây.”
Trần Mộc Dương nghĩ Thẩm Kinh Trập tiết kiệm đến mức đáng thương, vì vậy cậu ta nói: “Như vậy không được đâu, suy nghĩ của thiếu gia cậu thật nguy hiểm! Sao cậu có thể độc ác như vậy chứ!”
Tối qua khi Lâm Kiêu nhận được một thùng đầy sách, Đại Số tổng hợp, Ngữ Văn, các đề luyện thi linh tinh… nói chung là rất nhiều.
Lúc bà Hình Mạn đưa thùng sách đấy cho anh, ánh mắt đầy yêu thương mà dặn dò: “Con cố gắng học nhé, làm không đủ mẹ lại mua thêm cho con.”
Khóe miệng Lâm Kiêu run rẩy mấy cái, lại một mồm cắn nửa viên thịt viên: “Tớ độc ác sao? Em ấy được khen thưởng nhưng lại không cần, còn đề nghị mua cho tớ một thùng sách, em ấy mới là người độc ác.”
Trần Mộc Dương nghe vậy thì có chút sửng sốt, sau đó thì điên cuồng cười không ngừng.
Lớp Giang Dương bị dạy quá giờ nên cậu ta tới chậm, lúc bưng khay đồ ăn đến, cậu ta nghiêng đầu nhìn Trần Mộc Dương rồi hỏi Lâm Kiêu: “Cậu ấy bị điên rồi à?”
Lâm Kiêu chế nhạo một tiếng: “Cậu ấy có bệnh.”
Gần như ngày nào Trần Mộc Dương cũng bị chị gái bắt nạt mà cậu ta vẫn còn mặt mũi để chê cười anh sao?
Trần Mộc Dương cười đến mức gần như hít thở không thông, cậu ta nói cho Giang Dương biết thành tích vĩ đại của Thẩm Kinh Trập.
Trên thế giới này người có thể trừng trị được thiếu gia, đoán chừng cũng chỉ có một mình Thẩm Kinh Trập.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Kinh Trập, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới sự tình có thể phát triển đến mức này.
Cô gái nhỏ nhu nhược yếu đuối, không cần chọc cũng có thể khóc, đây chính là dạng con gái mà Lâm Kiêu muốn tránh xa.
Thật ra, đúng như lời thiếu gia nói, nấm độc nhìn bên ngoài luôn rất đẹp và vô hại.
Tính tình Lâm Kiêu không được tốt cho lắm, nhưng anh vẫn có chút mềm lòng.
Nhưng ngặt nỗi Thẩm Kinh Trập lại là kiểu nhìn qua thì cảm thấy đây là người chân thành không hề có ý xấu, cho dù cô ấy có đánh bạn một cái, bạn cũng chỉ cho rằng cô ấy không cố ý.
Cho nên Lâm Kiêu hoàn toàn không có cách nào để đối phó với cô ấy, đánh không được mắng cũng không xong, chỉ số thông minh còn bị chèn ép.
Giang Dương nghe xong cũng cười đến mức bả vai run rẩy, hai cậu con trai bám vào bả vai nhau cười đến mức ngốc nghếch, hỏi Lâm Kiêu: “Vậy cậu có làm không?”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Làm cái rắm.”
Buổi chiều giáo viên chuẩn bị đổi chỗ ngồi, thầy Hồ còn cố ý gọi Thẩm Kinh Trập lên: “Lại đây, Thẩm Kinh Trập, em ngồi ở bàn thứ hai.”
Thầy Hồ chỉ chỉ vào vị trí vàng ở giữa dãy bàn thứ hai, cười tủm tỉm nhìn Kinh Trập giống như cha già nhìn đứa con có tiền đồ nhất của mình.
Sau nhiều năm dẫn lớp đứng cuối bảng, đây là lần đầu tiên một học sinh lớp ông ta vượt qua hơn một trăm thí sinh để đứng đầu bảng.
Ở trường trung học phổ thông, bàn học được tách ra mỗi người một bàn, nhưng bởi vì không gian có hạn và cần phải sắp xếp sao cho có mỹ quan, nên hai bàn sẽ được sáp nhập thành một.
Giang Tử Ngộ ngồi ở hàng trước lập tức đứng dậy: “Để tớ giúp cậu dọn bàn!” Những thiếu niên tuổi mới lớn rất dễ dàng có ấn tượng tốt với những bạn học xinh đẹp, tính cách lại tốt bụng.
Mấy ngày nay tất cả học sinh lớp 26 đều thay đổi thái độ đối với Thẩm Kinh Trập.
Nếu đổi chỗ ngồi thì trực tiếp chuyển cái bàn sang sẽ nhanh hơn là dọn bàn.
Lâm Kiêu đá chân vào ghế của Giang Tử Ngộ, rồi vẫy tay với cậu ta, ý bảo: Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.
Không có việc thì tự nhiên ân cần làm gì, tay cậu vươn quá dài rồi! Cậu cho rằng tôi chết rồi sao?
Chỉ là anh còn chưa kịp đứng lên, Kinh Trập đã cảm kích cười với Giang Tử Ngộ, sau lại lắc đầu nói: “Tớ có thể tự chuyển được.”
Sau đó Kinh Trập nhét sách vào hộc bàn rồi khóa lại, những quyển sách không nhét vào được nữa thì để ở trên bàn Lâm Kiêu, sau đó cô dùng hai tay bê cái bàn lên, đi về phía trước.
Trên đường, các chướng ngại vật nhanh chóng được thu gọn.
Còn chưa bắt đầu đổi chỗ ngồi nên tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, vốn còn đang thương lượng với nhau xem ai ngồi cùng bàn với ai.
Nghe nói trước kia, cả một học kỳ thầy Hồ đều không cho đổi chỗ ngồi, có lẽ do lần này cả lớp thi khá tốt, tổng thành tích vượt qua lớp 19 nên ông ta mới muốn tăng thêm chút mới mẻ cho học sinh lớp mình.
Sau giờ trưa, mặt trời chói chang nóng nực khiến người ta choáng váng, ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều vào, chim chóc hót ríu rít, lớp bên cạnh không biết đang làm gì cũng ồn ào nhốn nháo.
Cả lớp học đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Thẩm Kinh Trập dọn bàn từ dãy cuối lên đến dãy bàn thứ hai.
Học sinh nam ngồi ở dãy bàn thứ hai ngạc nhiên nhìn Thẩm Kinh Trập, sau đó đứng dậy đẩy dịch cái bàn của mình ra ngoài, giúp cô đẩy bàn vào, rồi dựng ngón tay cái lên: “Võ công của thiếu hiệp thật cao siêu.”
Lớp học vốn không hiểu vì sao mà yên lặng, lúc này mới đột nhiên bật ra những tiếng cười to ồn ào.
Không biết ai thử nhấc cái bàn của mình, sau đó nói một tiếng “đậu mợ”: “Cậu ấy khỏe như thủy thủ popeye ăn trộm rau chân vịt.
Con mẹ nó, thế này thì quá trâu bò rồi.”
Mọi người nghe vậy lại cười ầm lên, thầy Hồ bẻ một viên phấn, thấy vậy nói: “Các em văn minh chút đi.
Kêu các em học Ngữ Văn cho tốt thì các em không học, lúc khen người lại cũng chỉ biết dùng câu —— ‘Thế này thì quá trâu bò rồi’.” Câu cuối ông ta còn nhại lại theo giọng của học sinh nhà mình.
Cả lớp lại được một trận cười vang, Kinh Trập quay đầu cười cười với các bạn trong lớp, cô còn nâng cánh tay lên vỗ vỗ vào bắp tay của mình.
Nhìn thì không thấy giống như đang khoe sức mạnh, mà ngược lại chỉ cảm thấy đáng yêu.
Vẻ bề ngoài của cô thật sự quá có tính lừa gạt.
Tần Tuyết lớn giọng kêu lên: “Kinh Trập, để tớ nhìn xem sau gáy cậu có công tắc không nào? Để xem cậu có phải là người ngoài hành tinh ngụy trang làm con người không?”
Đào Tinh Tinh vốn đang định hỏi Tần Tuyết có muốn ngồi cùng bàn không, kết quả lúc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lớp trưởng, vì thế chọc chọc tay Tần Tuyết nói: “Này, cậu có cảm thấy lớp trưởng hình như không vui đúng không?”
Tần Tuyết quay đầu nhìn một cái rồi nói: “Không có em gái ngồi cạnh, cậu có vui nổi không?”
Nếu cô ấy là Lâm Kiêu thì cô ấy cũng không vui nổi, Kinh Trập vừa yên tĩnh lại ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, ngồi cạnh còn có thể chép được bài tập.
Lâm Kiêu đẩy ghế về phía sau, tựa lưng vào tường, vẻ mặt không chút nào hứng thú, anh chỉ cảm thấy trong lớp ồn ào đến phiền người.
Không biết anh nghe được một câu nói như này từ ai: “Đừng hỏi vì sao ếch có thể nhảy cao như vậy.”
Một đám học sinh không thích vận động, lực chân dưới nếu không được luyện tập thì đương nhiên sẽ yếu rồi, chuyện Kinh Trập ngày đó cũng từng có người bàn tán qua.
Có người nói, Thẩm Kinh Trập trước kia sống ở trên núi.
Hiện tại lại có người nói, sống ở trong núi thật tốt, thiên nhiên trong lành, không khí sạch sẽ, môi trường thoáng mát… Đúng là một nơi tốt để nuôi dưỡng con người.
Tốt cái con khỉ ấy, cô chính là một cây nấm, sống ở đâu cũng có thể hấp thụ được dinh dưỡng.
Trần Mộc Dương lẻn đến, ngồi xổm bên chân thiếu gia: “Cậu nói xem, nếu tớ nói với thầy Hồ là tớ muốn ngồi cạnh Kinh Trập, liệu ông ta có đồng ý không?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cậu lại muốn làm gì?”
“Để bồi dưỡng tình cảm, cậu không biết học sinh nữ ngồi cạnh cậu ấy sao? Cô ta là bạn thân của Thư Oanh lớp 25, Thư Oanh luôn coi Kinh Trập là địch, cho nên hai người này ngồi với nhau chắc chắn không được.” Trần Mộc Dương trộm cười hề hề: “Hơn nữa, tớ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Cậu nói mấy năm cấp 3 không được quấy rầy cậu ấy, nhưng đâu có nghĩa vào đại học cũng không được! Tớ quyết định…”
Lâm Kiêu giơ chân đạp cậu ta một cái: “Cậu quyết định cái rắm!”
Trần Mộc Dương học theo Kinh Trập gọi anh: “Anh, sau này chúng ta đều là người một nhà.”
Lâm Kiêu đuổi theo đá cậu ta: “Cậu thi được mấy điểm, không cảm thấy mất mặt hả?”
Trần Mộc Dương cười to chạy trốn về chỗ ngồi của mình, cậu ta cảm thấy chọc tức thiếu gia rất vui, nhưng vị thiếu gia này canh phòng rất nghiêm ngặt, nên cậu ta cũng không có biện pháp gì.
Dù sao người thì đang ở nhà thiếu gia, chút năng lực của cậu ta hoàn toàn không vượt qua được tuyến phòng ngự của thiếu gia.
Hơn nữa, cậu ta gãi đầu, điểm bài thi của cậu ta đúng là vấn đề lớn nhất.
Cậu ta cảm thấy với chỉ số thông minh của mình muốn tiết kiệm tiền thuê nhà cũng không tiết kiệm được.
Lúc Kinh Trập ngồi xuống, bạn học nữ bên cạnh quay đầu sang nhìn cô một cái.
Bạn học nữ buộc tóc đuôi ngựa này vốn là ngồi phía trước Kinh Trập, nhưng sau lại bởi vì bị cận thị nên phải đổi chỗ ngồi.
Lúc này cô ta quay đầu lại nhìn Kinh Trập xem như chào hỏi.
Cô ta tên là Cao Hàm, điểm thi đứng thứ hai cả lớp.
Kinh Trập lại nhớ tới tờ giấy ngày đó, cô vẫn luôn muốn hỏi cô ta nhưng không có cơ hội để hỏi, vì thế yên lặng một lát, viết một tờ giấy đưa qua.
Cao Hàm phiền muộn trong lòng, lúc nhìn thấy tờ giấy thì hơi nhíu mày, trong lòng có một loại linh cảm không tốt.
Nhưng lúc mở ra, bên trong chỉ có một câu:
Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.
Tuy rằng chuyện này đã xảy ra lâu rồi, nhưng cô ta xem xong vẫn hiểu, Cao Hàm dừng một lát, sau đó viết một câu lên tờ giấy: Không cần cảm ơn.
Kinh Trập cũng không hỏi tiếp.
Thầy Hồ mất nửa giờ để sắp xếp chỗ ngồi, những ai muốn đổi chỗ ngồi có thể tự mình xin, ông ta đều đồng ý cho bọn họ đổi chỗ.
Còn lại ông ta giao hết cho lớp trưởng, ông ta thật sự không đủ kiên nhẫn để làm những loại chuyện như này.
Những loại công việc như thế này ông ta luôn giao cho Lâm Kiêu, nhưng Trần Mộc Dương luôn tự nhận làm thay, cậu ta rất thích làm những công việc như thế này, còn tự phong mình là lớp phó.
Nhưng lần này, sau khi thầy Hồ ra khỏi lớp, Lâm Kiêu đè Trần Mộc Dương đang muốn ngo ngoe rục rịch lại, tự mình đi lên bục giảng, tay chống lên bảng, hỏi một câu: “Còn ai muốn đổi không?”
Những người được thầy Hồ sắp xếp đổi chỗ xong thì không thể đổi nữa, nên cũng không có mấy người muốn đổi chỗ, Trần Mộc Dương giơ tay vài lần nhưng Lâm Kiêu đều bỏ qua cậu ta.
Chờ tất cả mọi người đổi chỗ xong, Lâm Kiêu mới chỉ Trần Mộc Dương rồi chỉ bạn học nữ ngồi sau Thẩm Kinh Trập: “Cậu đổi với Trần Mộc Dương được chứ?”
Học sinh nữ bị điểm tên thì hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Mộc Dương.
Trần Mộc Dương nghĩ thầm, được rồi, ngồi sau cũng được, vì thế cậu ta giơ tay qua đầu vẫy vẫy bạn học nữ kia, rồi dùng hai cánh tay tạo thành một hình trái tim lớn.
Bạn học nữ kia da mặt mỏng, thấy vậy thì đỏ mặt, lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc.
Trần Mộc Dương kêu lên một tiếng: “Đồng chí, cậu là người tốt nhất, tớ đại diện cho tổ chức chân thành cảm ơn cậu.”
Lâm Kiêu đứng trên bục giảng nhìn Trần Mộc Dương hèn mọn, sau đó nói với bạn học nữ kia: “Cậu có thể từ chối, không cần bị loại sắc đẹp rác rưởi này dụ dỗ.”
Bạn học nữ kia đỏ mặt đến mang tai, nghe vậy thì khoát tay xin tha: “Lớp trưởng, thật xin lỗi, cậu đừng nói nữa, tớ là một cô gái nông cạn.”
Các bạn học ngồi cạnh vỗ bàn cười điên cuồng.
Hai bàn này đổi xong, Lâm Kiêu đứng trên bục giảng nhìn xuống nói với Cao Hàm: “Cậu và Triệu Lỗi có thể đổi chỗ cho nhau được chứ?”
Triệu Lỗi lúc nãy mấy lần giơ tay muốn đổi xuống hàng ghế sau, Lâm Kiêu bảo cậu ta chờ một lát, lúc này lại nghe thấy cậu ta phải đổi đến dãy bàn thứ hai, lập tức đứng dậy phản đối: “Lớp trưởng, cậu giết tớ đi! Tớ không muốn ngồi bàn thứ hai, cũng không muốn ngồi cùng bàn với học sinh giỏi đâu.”
Cao Hàm gật đầu.
Lâm Kiêu lập tức áp chế Triệu Lỗi: “Tớ không bảo cậu ngồi ở chỗ này.”
Trần Mộc Dương lập tức dừng động tác giơ ngón tay thối với thiếu gia, hỏi: “Vậy chỗ đấy ai ngồi?”
Lâm Kiêu nói với Triệu Lỗi: “Cậu ngồi chỗ tớ.” Sau đó nhìn Trần Mộc Dương, cười nói: “Tớ ngồi.”
Trần Mộc Dương trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn giơ ngón tay thối, nhếch mép cười nói: “Cậu đúng là loại tâm cơ chó má.”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Không biết xấu hổ.”
Lúc Lâm Kiêu đi tới ngồi cạnh Thẩm Kinh Trập, Kinh Trập hoang mang hỏi anh: “Anh, anh làm gì thế?”
Lâm Kiêu ghé sát vào cô, cười lạnh một tiếng, thấp giọng âm dương quái khí nói bên tai cô: “Em cho rằng em nhét cho anh một thùng sách luyện thi thì có thể mặc kệ sao? Em không cảm thấy mình phải có trách nhiệm ư?”
Kinh Trập: “Ồ.”
Sau một lát, cô lại quay đầu hỏi: “Vậy anh làm được mấy đề rồi?”
Lâm Kiêu đang thu dọn bàn, nghe vậy thì dừng lại, nói tránh đi: “Đúng rồi, buổi tối anh đi chơi bóng, em đi ra sân bóng chờ anh nhé.”
Hiện tại anh không cho phép cô tự đi về nhà một mình.
Tuy Kinh Trập chỉ cảm thấy lần đó chỉ coi như là ngẫu nhiên gặp phải thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy nghe anh là tốt nhất.
Kinh Trập gật gật đầu.
Một lát sau, cô lại quay đầu hỏi: “Cho nên, cuối cùng là anh làm được mấy đề rồi?”
Lâm Kiêu lấy một quyển đề luyện thi nhìn có vẻ tương đối dễ ra, lật mở, hít sâu một hơi, cam chịu nói: “Bây giờ anh làm đây, cô giáo Thẩm.”.