Đọc truyện Tìm Tình Yêu Trong Bình Yên – Chương 69
– Em hỏi anh có ích gì hả Thiên Trang. – Anh nhanh chóng đáp – Em đã nói chuyện với chị của em?
– Có ạ?
– Em biết chị ấy có ý định ly hôn rồi đi nước ngoài làm việc?
– Em biết.
– Thì đó, Thiên Trang, chị em đi rồi, cũng đã biết mọi chuyện, chúng ta không còn gì để giấu nữa. – Anh nhìn cô bằng ánh mắt thắm thiết, nắm tay cô đến đau buốt – Trước kia chúng ta gọi là sai thời điểm, nhưng đi qua nhiều chuyện, gặp nhiều người mà vẫn chưa tìm được người yêu, chứng tỏ chúng ta mới là duyên phận thật sự của nhau. Anh xin em đừng tiếp tục chuỗi ngày mệt mỏi đợi chờ nữa. Sau khi anh ly hôn xong, chúng ta hãy cùng nhau xây dựng hạnh phúc được không em?
– Anh nói bậy bạ gì vậy Thế Khôi? – Cô hoảng hốt kêu lên – Anh đừng quên bây giờ em cũng là một cô gái đã có chồng rồi ạ.
– Nếu em đã không yêu anh ta vậy sao lại tiếp tục ép mình trong cuộc hôn nhân đó. Trước đây, em vì không muốn ngày ngày gặp mặt chị trong tình trạng kia nên mới cưới Đức Minh để đi Mỹ, giờ chị em đi rồi, em có thể tiếp tục ở lại Việt Nam. Còn nếu em vẫn muốn ra nước ngoài thì anh có thể đi cùng em, qua đó vừa học anh vừa xin làm việc tại một bệnh viên nào đó, tuy không thể cho em sự giàu có như hiện tại, nhưng anh hứa cũng sẽ không để em chịu cực khổ đâu.
– Ý anh nói là em hãy ly hôn với chồng em đi á? – Cô vội lắc đầu: – Em chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
– Trước kia em chưa từng nghĩ tới vì em ở nước ngoài, không biết cuộc sống anh ở Việt Nam như thế nào. Em vẫn nghĩ anh đang hạnh phúc. Nhưng giờ em biết rồi đó, anh vẫn nhớ em, vẫn yêu em. – Anh gấp gáp nói: – Thiên Trang, em hãy nghĩ đến vấn đề ở bên anh, trở thành vợ của anh – người con trai cùng em trưởng thành, là mối tình đầu của em. Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những điều không đáng rồi, đừng cứ sống vì người khác nữa. Nỗi đau và những tổn thương chúng ta đã chịu đựng trong hai năm qua vẫn chưa đủ sao em? Thiên Trang, anh chưa bao giờ ngừng yêu em cả. Thiên Trang, xin em hãy quay về bên anh đi.
Cô hoảng loạn, cô hoang mang. Cô muốn rút tay về nhưng anh nắm mãi không buông. Anh nhìn cô với một sự cuồng nhiệt và ý muốn chiếm hữu cao nhất.
– Đừng, xin em đừng rút tay lại. Anh không muốn buông tay em chút nào cả. Tuổi trẻ anh đã ngu ngốc để không biết giữ lấy tình yêu của mình. Còn bây giờ anh không muốn buông ra nữa. Vì anh hiểu buông ra là mất mãi mãi.
– Anh Khôi. – Cô khẩn thiết gọi tên anh – Xin anh đừng kích động như vậy. Trong cuộc sống này mọi chuyện không thể như ý muốn và sự sắp đặt của một ai cả. Anh dễ dàng nói tiếng ly hôn với chị em như thế là vì anh ở trong hoàn cảnh khác em, tình cảm của anh khác em.
– Khác nhau ở điểm nào? Tại sao lại khác nhau? – anh đưa đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô: – Anh không giàu có bằng anh ta? Hay do anh ta bắt buộc em không được ly dị. Để anh đi nói chuyện với anh ấy….
Thế Khôi còn đang muốn nói tiếp nhưng cô đã cắt ngang:
– Không được. Anh không được phép đi gặp anh ấy? Anh lấy tư cách gì để gặp anh ấy đây anh Khôi? Vì…. – do dự một tí vì biết những lời tiếp theo nếu thoát ra khỏi miệng sẽ làm anh bị thương. Nhưng không thể tiếp tục cho anh ôm hy vọng rồi anh đi tìm anh Minh nói chuyện, cô không muốn anh Minh bị tổn thương về chuyện này. Cô càng sợ mất Đức Minh hơn nên cô trực tiếp nói: – Em sẽ không chấp nhận ly hôn với anh ấy vì lý do này. Từ đầu trước khi vụ tai nạn kia xảy ra, lúc mình gặp nhau ở quán cà phê em đã từ chối tình cảm của anh, anh chưa từng là lý do để em quen anh Minh. Vậy nên giờ anh cũng không phải là lý do để em và anh ấy ly hôn.
Sau đó cô dừng lại một chút, rút tay mình ra khỏi tay của anh, quay đầu tránh ánh mắt của anh, cô nói thật nhanh:
– Xin anh đừng dồn em vào đường cùng. Nếu anh ép em ly hôn thì em thà ở vậy đến già cũng sẽ không chấp nhận việc cưới anh đâu.
Tuy không nhìn vào mắt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt da diết của anh đang nhìn sâu vào cô. Đột nhiên anh nở một nụ cười đầy ma mị, nhìn bàn tay trống không của mình, đập mạnh hai bàn tay xuống bàn, khiến nó phát ra một tiếng “rầm” thật lớn. Anh đứng bật dậy.
– Thì ra trong hơn một năm qua chỉ mình anh tự đa tình mà thôi. Còn em xem đoạn tình cảm dành cho anh như một tình bạn hời hợt ngày bé, nói bỏ qua là lập tức quên ngay. Hay vì sự chiều chuộng, cung phụng của anh ta mà em dần cảm thấy những gì anh làm cho em ngày xưa không đáng một đồng bạc nào, tầm thường và rẻ tiền, do đó em dần chuyển từ yêu anh sang yêu anh ta.
– Anh Khôi à, tình cảm không phải là thứ nói chuyển là chuyển, nói quên là quên. Trong chuỗi ngày em sống với chồng ở nước ngoài em vẫn nghĩ về anh, vẫn hỏi anh và chị có đang hạnh phúc không? Mỗi đêm, em đều cầu chúc may mắn và vui vẻ đến với anh chị. Nhưng đó chỉ xuất phát từ tình cảm anh em, tình nghĩa bạn bè mà thôi. – Cô nói xong thì bật khóc nức nở.
– Thiên Trang! – Anh bước qua, ôm lấy cô, đôi mắt ánh lên chân tình – Anh biết rồi, anh biết rồi… em vẫn nhớ anh. Tuổi thơ mình lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi đùa cùng nhau trưởng thành. Tình yêu nảy nở trong mười chín năm đó đâu dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều. Xin em hãy tha thứ vì anh không nhận ra tình cảm đó từ đầu. Xin em hãy tha thứ cho việc anh bắt em đợi chờ anh lâu như thế. Tha thứ hết cho anh nhé em, đừng giận dỗi anh rồi nói những lời như chỉ là bạn, chỉ là anh em gì đó nữa nhé Trang. Chúng ta bắt đầu yêu nhau lại đi em.
Qua làn hơi nước mờ mịt, cô nhìn thấy gương mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng và mong chờ. Đôi mắt bốc đầy lửa nhiệt thành và khao khát, cô cảm thấy lòng mình đau nhói, tim thắt lại, đầu óc tê dại, tâm hồn bấn loạn, ý thức hỗn độn. Cô chỉ còn biết khẽ gọi:
– Anh muốn nói gì anh nói hết luôn đi.
– Thiên Trang, chỉ cần em đồng ý với anh cho anh cơ hội bắt đầu lại, em cần bao nhiêu thời gian, một năm hay hai năm để quên đi Đức Minh thì anh cũng sẵn sàng đợi hết. Anh là một thằng đang sống trong địa ngục, đang cố gắng ngoi lên, chỉ có em mới là người giúp anh bước đến thiên đường mà thôi.
– Thế Khôi – Cô lắc đầu đầy khổ sở – Anh đừng cứ tiếp tục như thế nữa. Em sẽ không đồng ý với anh bất cứ điều gì đâu?
– Vì sao? Vì sao vậy Trang?
– Anh có bao giờ từng vì em mà suy nghĩ chưa anh Khôi? Em sẽ phải nói sao với mọi người, nói rằng em không yêu Đức Minh, cưới anh ấy chỉ vì muốn quên đi anh rể. Nhưng anh có biết hai năm bên em, Đức Minh đã là một người chồng hoàn hảo của em thế nào không?
– Vậy là em vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân bên cạnh người chồng tỉ phú hoàn hảo kia?
– Từ đầu em đã nói rõ rồi. Em không có ý định ly hôn.
– Em muốn bên cạnh anh ta hay bên cạnh núi tiền của anh ta? – Anh bắt đầu sừng sỏ lên.
– Thế Khôi! – Cô lại gằn giọng.
Anh lập tức dừng lại, uống một ngụm cà phê, lắc đầu rồi lên tiếng xin lỗi:
– Anh xin lỗi em, anh nóng giận quá. Mong em hiểu cho việc lòng dạ anh đang rối bời.
Cô đưa ánh mắt xót xa nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng. Cô im lặng nhìn anh, anh cũng nín thinh nhìn cô, cả hai đang cố gắng đọc suy nghĩ của đối phương. Một lúc lâu sau, hai người không ai mở miệng. Nhưng chính sự im lặng này, giúp cho những kỷ niệm ngày xưa ùa về. Cô ngày bé chơi trò gì cũng luôn kéo anh vào chơi cùng từ nhà chồi, đá dép cho đến thả diều; cô ngày bé chơi thua ăn vạ bắt anh cõng đi mua kem; cô ngày bé được anh dạy cho tập chạy xe đạp rồi té đau nhưng vì anh vẫn cố gắng cười… chớp mắt một cái, tất cả đã lớn, anh đối với cô như gần lại như xa, anh đối với chị Thiên Ân lại như thương như nhớ, còn cô đối với anh lại là vấn vương. Trong trái tim của tất cả luôn đặt câu hỏi về tình cảm của chị dành cho anh? Mãi cho đến hôm cô say rượu nói ra tiếng lòng mình, như một hồi chuông kéo tất cả tỉnh giấc, anh nhận ra mình ngộ nhận tình yêu với Thiên Ân, Thiên Ân nhận ra mình đã yêu anh, còn cô thì nhận ra mình không bao giờ đến được với anh. Người chọn buông tay, người chọn níu kéo. Trong ngọt ngào, trong điên cuồng, trong sự oái oăm của số phận, xảy ra nhiều chuyện mà không ai muốn, không ai ngờ tới. Cô nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, nghe anh từng bộc bạch:
– Thiên Trang, anh yêu em. Anh yêu em nhiều lắm Thiên Trang à.
Cô cứ ngỡ đó chỉ là hồi ức. Nhưng khi cô mở mắt ra, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô phát hiện là anh đang nói những lời đó. Không biết vì sao nước mắt cô rơi.