Đọc truyện Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn – Chương 39
Cứ thế hai năm trời đằng đẵng trôi qua.
Hai lần sinh nhật, hai đôi tất dài, 730 mục Chòm sao hôm nay, 20 lần thi tuyển rồi lại trượt, hay là 30 lần nhỉ? Cô cũng chẳng còn nhớ nữa.
Chỉ nhớ duy nhất có một lần, Hỷ Hỷ nhận ra dấu chân của thần may mắn đã từng lướt qua cuộc đời mình.
Hôm đó, khi buổi tuyển chọn diễn viên vừa kết thúc, cô mua một ly cà phê trong quán giải khát cạnh nhà hát rồi ra ngoài đứng uống. Một cô gái bước vào trong quán, khi nhìn thấy Hỷ Hỷ, cô ấy liền đi qua chào hỏi.
Hỷ Hỷ thấy cô gái kia hơi quen quen, vẻ như cô ấy cũng vừa mới thi tuyển, bộ đồ múa màu đen bó sát người bên trong chiếc áo khoác vẫn chưa được thay ra. Nhưng khi nãy trong nhà hát có biết bao nhiêu người, Hỷ Hỷ chẳng hề có ấn tượng gì với cô ấy cả.
“Cậu là Lộ Hỷ Hỷ phải không? Lâu rồi không gặp!” Cô gái xởi lởi nói.
Hỷ Hỷ cố gắng nhớ lại, tên cô ấy là gì nhỉ? Betty? Mary? Joanne?
Cũng may, cô gái đã xưng tên của mình ngay sau đó.
“Tớ Tiểu Hạ đây! Ngày xưa có một dạo cũng làm trong cái vũ đoàn đã bị giải tán kia đó, cậu không nhớ sao?”
Dường như Hỷ Hỷ đã có chút đầu mối, nhưng cô vẫn chẳng thể nhớ ra.
“Vở vũ kịch ngày trước, tại sao cậu lại không đi diễn vậy?” Tiểu Hạ lại hỏi.
Hỷ Hỷ nghe mà chẳng hiểu gì cả.
“Vở nào nhỉ?”
“Thì Vườn hoa ác ma đó!”
Cô không hề quên, một buổi sáng của rất nhiều năm về trước, cô đi ứng tuyển vai bông hoa ăn thịt người trong vở Vườn hoa ác ma. Cô thi xong mà chẳng có chút niềm tin nào cả. Khi chiều xuống và trong lòng nặng trĩu ưu tư, cô quay lại nhà hát để xem bảng danh sách trúng tuyển dán trên tấm bảng thông báo. Trên bảng danh sách không có tên cô.
“Họ đâu có chọn tớ.” Hỷ Hỷ nói.
Tiểu Hạ cười:
“Haiz, lần đó tớ cũng tưởng bị trượt rồi. Trên danh sách không thấy tên đâu. Nhưng sau đó tớ vẫn thử sờ xem có phải danh sách đó chỉ có một tờ hay không, ai dè vẫn còn một tờ nữa ở đằng sau thật, tên của tớ có ở trên đó, còn tên của cậu đặc biệt như vậy nên tớ vẫn nhớ. Nhưng cuối cùng cậu lại không đến …”
Bản danh sách đó có hai trang sao?
Nếu như hôm đó không bị đánh trượt, cô sẽ không đến ngủ ở phòng bi-a, và cũng sẽ không biết Đới Đức Lễ đã tìm cô.
Vậy thì đến hôm sau, cô cũng sẽ không nhìn thấy Lâm Khắc ở văn phòng luật sư.
Có lẽ Đới Đức Lễ sớm muộn gì cũng tìm ra cô, và cô vẫn sẽ được thừa kế tài sản. Thế nhưng, cô sẽ không thể gặp được Lâm Khắc đúng thời điểm như vậy.
Nếu như không gặp Lâm Khắc, và đi diễn vở vũ kịch kia, có lẽ câu chuyện của cô đã trở thành một phiên bản khác.
Ngã rẽ của của sinh mệnh sẽ dẫn cô đi sang một con đường khác.
Cô nhìn qua vách cửa kính của tiệm cà phê, bóng dáng chiếc áo jacket xanh đang đi đi lại lại ngoài siêu thị phía bên kia đường.
Mỗi lần cô thi trượt, anh ta đều cùng cô trở về.
Cô quay lại hỏi cô gái có tên Tiểu Hạ kia:
“Hôm nay cậu cũng thi trượt à?”
Tiểu Hạ lúng túng trả lời:
“Không. Tớ đến mua cà phê rồi về. Hôm nay phải bắt đầu tổng duyệt rồi.”
Tiểu Hạ bối rối gượng cười, quay đầu đi ra phía quầy bán hàng.
Hỷ Hỷ cầm cốc cà phê bước ra ngoài, băng qua đường rồi đi xuyên qua công viên, lặng lẽ bước trên con phố lớn náo nhiệt.
Cô quẳng cốc cà phê trống rỗng vào thùng rác, ghé vào tiệm sách mua cuốn Nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo.
Những cơn gió đêm của tháng 11 bắt đầu ùa về se sắt. Ở một góc nào đó phía sau, Lâm Khắc vẫn âm thầm dõi theo bóng hình thất bại của cô.
Rốt cuộc cô thích phiên bản nào của vận mệnh?