Bạn đang đọc Tìm lại yêu thương ngày xưa: chương 9.2
Thời gian như dài thêm rất nhiều khi con người ta chờ đợi, càng mong chờ thời gian đến thì nó càng trêu ngươi người bước từng bước chậm chạp. Ngọc Loan muốn quên đi, nhưng cô không tài nào thôi nghĩ đến hai người bọn họ, giờ đây họ xem phim có vui không?
Ngọc Loan thở dài, cô khép cuốn sách đang đọc dở dang lại, dù có đọc tiếp thì chúng cũng chẳng chui vào đầu cô . Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, Ngọc Loan đi xem phim một chút rồi đi ngủ, thì Hà Trang nhắn tin cho cô: “ Giúp mình với, tới nhà mình dọn dẹp một chút dùm mình. Mình sẽ mời anh Tùng Quân vào nhà ngồi chơi một chút”
Ngọc Loan nhìn tin nhắn ngây người một chút cũng khẽ khàng nhắn lại:” Yên tâm”
Cô gấp điện thoại lại, sau đó xách túi ra ngoài, cô vừa xuống lầu thì chạm mặt ba mình. Thấy con gái đeo túi xách đi xuống, ông Hoàng Lâm ( do mình nhớ lộn tên đặt ba Ngọc Loan, nên viết nhiều tên, tên này là chính thức nha mọi người ) khẽ liếc nhìn đồng hồ , mới hơn 7 giờ tối, ông mới lên tiếng hỏi Ngọc Loan:
– Trời tối rồi, con định đi mua gì sao?
– Con đến phòng trọ Hà Trang mượn cuốn tập ạ – Ngọc Loan đành nói dối.
– Không để mai được à, bây giờ trời tối rồi – Ông Hoàng Lâm cau mày hỏi.
– Mai lớp con phải thảo luận rồi ba – Ngọc Loan biết ba cô lo lắng cho cô khi đi tối dễ xảy ra tai nạn cho nên mới lo lắng hỏi như thế , bèn nói – Ba yên tâm đi. Con sẽ chạy thật chậm, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.
– Để ba bảo tài xế lái xe đưa con đi – Ông Hoàng Lâm bèn lên tiếng bảo.
– Vậy để anh ấy đưa con đến đó, sau khi làm bài xong, con tự đón taxi về – Ngọc Loan không muốn ba lo lắng nên đành nhượng bộ.
– Nếu thấy tối quá thì ngủ lại nhà Hà trang đi. Sáng mai hãy về – Ba cô vẫn không thôi lo lắng căn dặn thêm.
– Con biết rồi ba – Ngọc Loan ngoan ngoãn gật đầu rồi chào tạm biệt ba mình, cô đi nhanh ra ngoài cửa trước khi ba cô kịp đổi ý.
Ông Hoàng Lâm cũng đã gọi điện thoại bảo người tài xế đang ở nhà dưới chuẩn bị xe đưa cô đi. Còn căn dặn cẩn thận rồi mới để họ đi.
Ngọc Loan đến nhà Hà Trang, dùng chìa khóa dự phòng mà Hà Trang đưa cho cô giữ giúp để mở cửa. Hà trang vốn tính cẩu thả, nhiều lần quăng mất chìa khóa nhà, hay để quên trong nhà, cuối cùng chẳng thể nào vào nhà, phải gọi thở đến mở cửa. Cuối cùng bèn nhờ cô giữ giúp, cứ để lạc mất chìa khóa thì gọi điện cho cô đem đến giúp. Đôi khi Ngọc Loan cũng chán nản với cái tính này của Hà Trang, nhưng cô cứ nghĩ đến việc, nếu Hà Trang không hiến máu cứu cô, nói không chừng, cô đã chết từ lâu rồi. Ơn nghĩa này, cô chẳng bao giờ quên.
Ngọc Loan cũng giúp Hà Trang thu dọn lại một tí, cũng may hôm qua thử đồ, cô tiện tay gấp gọn lại số báo chí Hà Trang xem rồi quăng bừa bãi. Quần áo cũng tiện tay quăng bỏ vào máy giặc dùm cô ấy. Cho nên bây giờ cũng không cần dọn dẹp gì nhiều cho lắm.
Hà Trang không có thói quen nấu ăn, cô đoán hai người họ sẽ ăn ở bên ngoài rồi mới đi về. Ngọc Loan giúp Hà trang đun một phích nước nóng, đi đêm về trời lạnh, uống nước lọc sẽ không tốt, nấu ít nước nóng uống ấm sẽ tốt hơn.
“ Mình và anh Tùng Quân đang trên đường về nhà, Loan mau về đi “ – Tin nhắn của Hà trang báo đến khi cô đã xong xuôi hết mọi chuyện.
“ Mình cũng dọn xong rồi. Mình về trước đây “ – Cô cũng nhắn tin lại.
Nhìn lại căn nhà trọ lần nữa, thấy mọi thứ đã đâu ra đó, Ngọc Loan khóa cửa đi ra về.
Cô đứng ở một góc đường lạnh lẽo, co ro người vì lạnh chờ taxi đến. Ánh đèn nhiều màu sắc chập chờn trước mặt khiến cô buồn bã hơn. Cô cứ như bà mai cho Hà Trang và Tùng Quân gặp nhau. Chỉ tiếc là cô lại là một bà mai yêu đơn phương.
Từ xa xa một chiếc taxi chờ tới rồi ghé sát lòng đường phía cô, Ngọc Loan nghĩ xe đến đón mình, liền bước tới nào ngờ từ trong xe hai bóng hình bước xuống xe khiến cô khựng lại. Nhận ra đó là Tùng Quân và Hà Trang. Hà Trang vốn muốn để Tùng Quân đưa mình về nhà để có thêm thời gian bên nhau, cho nên không đi xe tới.
Ngọc Loan bèn núp vào một thân cây gần đó, cô lẳng lặng đứng nhìn hai người bọn họ chào tạm biệt nhau.
Cô không nghe rõ hai người họ nói gì với nhau, cô chỉ thấy Hà Trang có chút buồn, ánh mắt nhìn Tùng Quân chầm chầm. Sau đó cô thấy Tùng Quân khẽ ôm Hà trang một cái rồi buông ra nhanh chóng. Hà Trang lập tức tươi cười, sau đó hôn một cái lên mà Tùng Quân rồi bỏ chạy vào trong nhà.
Tùng Quân nhìn theo Hà Trang chạy vào nhà, thở dài lắc đầu chui vào taxi ra về.
Ngọc Loan ngồi phịch xuống đất, lòng buồn vô cùng.
Không ngờ mới đó mà họ đã tiến đến bước này rồi, xem ra người anh Tùng Quân thích là Hà Trang, cô chẳng có lấy cơ hội nào nữa rồi.
Ngọc Loan khẽ cười tự an ủi mình, hóa ra yêu đơn phương lại buồn như thế.
Cô về nhà với gương mặt ủ dột, ông Hoàng Lâm nhìn thấy thì lo lắng hỏi:
– Đến nhà Hà trang, có chuyện gì à.
– Dạ không. Hôm nay trời hơi lạnh, lại mệt quá nên mặt con mới ủ dột thế đó ạ – Ngọc Loan xoa xoa hai gò má đang lạnh của mình cười cười đáp.
– Mau vào phòng nằm nghỉ đi, ba bảo chị bếp làm cho con ly trà nóng uống vào cho ấm.
– Con cám ơn ba – Ngọc loan nói xong thì chạy về phòng.
Lát sau, chị bếp đem lên cho cô một ly trà đường ấm, Ngọc Loan uống một hơi hết cạn rồi để chị bếp đem xuống lầu.
– Nói với ba là em không sao rồi. Bây giờ em ngủ đây.
Tuy nói là ngủ, nhưng dưới ánh đèn mờ, máy điều hòa nhiệt độ khiến căn phòng ấm hơn vẫn không làm Ngọc Loan ngủ được. Cô cứ trăn trở qua lại mãi vẫn không thể nào ngủ được, lòng cứ mãi nghĩ đến Hà Trang và Tùng Quân. Cuối cùng không hiểu vì sao, cô lại nghĩ đến Vũ Phong, muốn chi sẽ cùng anh nỗi buồn này. Ngọc Loan lấy điện thoại của mình nhắn tin cho Vũ Phong:
“ Anh…em thất tình rồi”
Bấm nút gửi đi, Ngọc Loan bỗng thấy mình đang làm một chuyện điên rồ vô cùng. Chuyện cô thất tình có liên quan gì đến anh cơ chứ, vì sao lại nhắn tin cho anh. Vũ Phong còn bận bịu với biết bao cô nàng váy trắng tóc đen dài, hơi đâu mà lo lắng cho cô. Nhưng nói thật, ngoài Vũ Phong và Hà trang ra, Ngọc Loan không còn người bạn thân nào hết. Người thì mất liên lạc, người thì lợi dụng, cho nên cô chẳng hứng thú chơi với ai nữa.
Mà vì sao cô lại muốn tâm sự chuyện tất tình của mình với một tên con trai kia chứ. Ngọc Loan thấy mình bỗng kì quặc vô cùng. Chắc là từ hồi chơi chung với Vũ Phong, bị anh lay nhiễm cũng nên
Không thể ngủ được, Ngọc Loan đành mở máy tình chơi game, cô đánh đánh giết giết quái vật cho đã tay, trút hết nỗi buồn trong lòng ra. Vậy mà lại nhận được điện thoại của Hà Trang, cô ấy tíu tít kể cô nghe về buổi hẹn hò hôm nay.
Ngọc Loan im lặng nghe Hà trang kể, lòng cô như trĩu nặng. Lặng lẽ cúp máy, cô ngã phịch xuống giường, nỗi buồn từng chút từng chút xâm chiếm tâm hồn cô.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 9.3